Trước mắt chuyện chúng tôi có thể làm cũng chỉ có chờ đợi.
Mấy năm qua, không cần biết là căn nhà như thế nào, dù dùng cục nào hay cách thức gì để giải quyết thì đều phải chờ. Nhiều thì vài tháng, ít thì hai ba hôm. Cứ vậy hóa ra lại luyện cho con người ta tính kiên nhẫn.
Tôi và hai người họ lại lặng lẽ bàn bạc thêm, họ đều có ý muốn tìm hiểu xem Vạn Cẩm Vinh đang giở trò gì. Thế là bọn tôi đề nghị chủ tiệm kể lại kỹ càng những chuyện đã xảy ra, biết đầu đuôi rồi bọn tôi sẽ ở lại tiệm bi-a để chờ.
Theo chủ tiệm kể thì Vạn Cẩm Vinh đã chủ động tìm đến.
Khi lão già được gọi là cao nhân kia gặp chuyện trong tiệm bi-a, gã đang khốn đốn vì bó tay toàn tập thì Vạn Cẩm Vinh gọi cho gã. Lúc nói điện thoại hắn cũng không hỏi chuyện gì xảy ra mà trực tiếp cho chủ tiệm biết trong nhà có thứ gì, muốn giải quyết thì tất cả phải nghe theo hắn. Nếu không sẽ khó thoát khỏi kiếp nạn tai họa bất ngờ, cửa nát nhà tan.
Chủ tiệm vốn đang hoang mang lo sợ, lại bị Vạn Cẩm Vinh gọi đến hù dọa như thế, thậm chí chưa kịp cân nhắc đã đồng ý rồi.
Dù sau đó gã có nhận ra có khả năng đây là chiêu trò lừa đảo theo nhóm. Cao nhân trước đây đến chỉ giả vờ giả vịt làm nền vậy thôi, cho người sau dễ bề lừa tiền. Nhưng trước mắt chỉ có thể tận dụng mọi khả năng, gã không đành lòng bỏ qua một cơ hội nào. Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, tính mệnh người nhà mới quan trọng.
Vạn Cẩm Vinh không trì hoãn lấy một phút nào, vừa gọi điện thoại xong không bao lâu đã tìm tới cửa.
Chủ tiệm thấy Vạn Cẩm Vinh quá trẻ, lại không có dáng vẻ tiên phong đạo cốt như những cao nhân khác nên trong lòng càng nghi ngờ hơn. Gã liền âm thầm quan sát Vạn Cẩm Vinh, muốn bắt thóp hắn.
Nhưng Vạn Cẩm Vinh không cho gã cơ hội. Hắn vào tiệm bi-a đi một vòng xem, sau đó lấy ra một cái chậu than từ trong túi lớn bên mình, không rõ đã đốt thứ gì bên trong, rồi bốc một nắm tro tung lên. Nắm tro ấy tựa như có sinh mệnh, trôi nổi trên không trung, thật lâu vẫn không rơi xuống. Chủ tiệm xem mà trợn tròn mắt, trong lòng không dám nghi ngờ Vạn Cẩm Vinh nữa, vội vàng bái tạ Vạn đại sự, cầu xin đại sư cứu mạng.
Vạn Cẩm Vinh mới nói cho gã biết, tro không rơi xuống chứng minh trong nhà có điểm âm khí giao nhau. Căn nhà này chắc chắn có vấn đề. Trước mắt hắn không có thời gian, dẫu vậy có thể giới thiệu vài người đáng tin cậy. Nhưng điều kiện tiên quyết là không được nhắc đến hắn. Cố hết sức giữ mấy người này lại, nếu thật sự không giữ được nữa thì mới được nói tên hắn ra. Nói xong, hắn còn đưa cho chủ tiệm một bao vải nhỏ, dặn gã rằng, đợi chuyện căn nhà được giải quyết xong thì mở ra cho mấy người kia xem.
Chủ tiệm tất nhiên đồng ý liền.Vạn Cẩm Vinh chỉ để lại cho gã một số điện thoại rồi đi ngay.
Chủ tiệm như bắt được cọng rơm cứu mạng, gọi điện thoại cho người của bọn tôi. Nói rõ cần sếp Giang đến xem nhà.
Sau đó gã lo lắng ngóng chờ khá lâu, bọn tôi mới xuất hiện.
Ngữ khí của chủ tiệm từ đầu đến cuối đều rất hối lỗi, tôi cũng hiểu được sự khó xử của gã. Kẻ nào cũng có lòng riêng, dù là ai gặp phải những chuyện như gã thì để che chở tính mạng người nhà, đừng nói là lừa gạt ba người xa lạ như bọn tôi, dẫu có bắt đâm bọn tôi mấy dao thì dưới tình huống cấp bách cũng sẽ xuống tay thôi.
Nhưng từ trong lời kể của gã, tôi lại nghĩ đến một vấn đề khác.
Số điện thoại Vạn Cẩm Vinh cho gã là của một trong số những người trung gian của bọn tôi. Bọn tôi có rất nhiều người trung gian như thế trên toàn quốc. Từ khi bị gã Viên Trận đầu tiên chơi một vố, tôi không muốn bị người khác dắt mũi nữa nên mới ra giá cao lôi kéo rất nhiều người trung gian. Mỗi tháng họ đều đưa đến đủ loại tin nhà đất, nhiều như lá rụng.
Chủ tiệm bi-a gọi điện thoại đến cũng không hề nói là do Vạn Cẩm Vinh bảo. Người trung gian kia cũng chỉ xem đó như một tin rao bán nhà bình thường rồi chuyển qua cho tôi, để tôi tự lựa chọn.
Nếu như thế thì làm sao Vạn Cẩm Vinh khẳng định được sau khi tôi nhận tin này sẽ thật sự đến đây?
Giả dụ như vì lợi nhuận đi, có thể Vạn Cẩm Vinh đoán chắc được với cái tính thương nhân của tôi sẽ ham lợi nhuận mà đến. Nhưng dù lợi nhuận của căn nhà này tốt thì cũng không phải tốt nhất. Tôi chỉ cân nhắc thiệt hơn, chọn lấy căn nào lợi nhiều hơn hại. Kiểu như có vài căn lời thật nhưng xa quá, lặn lội một vòng lớn quá sức mệt mỏi, tôi cũng không thiếu tiền lắm nên lười đi.
Những biến số ở giữa thật sự quá nhiều, không ai có thể chắc chắn tôi sẽ chọn căn nào. Thậm chí người trung gian cũng không chắc sẽ đưa liền tin tức đó cho tôi nữa kìa. Mà một khi tôi đã không chọn đến xem tiệm bi-a này thì kế hoạch của Vạn Cẩm Vinh coi như đổ bể. Hắn hoàn toàn có thể nghĩ đến khả năng đó mà.
Tôi suy nghĩ một chút, thật ra nếu chỉ là chuyện buôn bán thì làm gì có căn nhà nào tôi nhất định sẽ đến hoặc phải đến xem chứ. Nhưng nếu căn nhà ấy có liên quan đến Âm Hà hoặc liên quan đến tôi thì tôi không thể không đi.
Nhưng thế thì lại mâu thuẫn rồi, trước đó tôi có biết căn này có liên quan đến Âm Hà đâu.
Nghĩ vậy tôi bỗng sửng sốt, trái tim đánh "thịch" một tiếng.
Mẹ kiếp không lẽ tên khốn Vạn Cẩm Vinh này hiểu rõ tôi đến vậy ư? Tôi lựa chọn thế nào, tôi cân nhắc ra sao, bao gồm cả thời điểm và vị trí tôi nhận được tin tức nhà đất, đều nằm trong kế hoạch của hắn? Nên hắn mới có thể khẳng định tôi sẽ đi?
Đậu má, hắn là con giun trong bụng tôi đấy à?
Tôi giật mình, không lẽ Vạn Cẩm Vinh luôn âm thầm giám sát bọn tôi? Tất cả người trung gian của tôi đều đã bị hắn khống chế? Nên tất cả những tin tức đến cùng lúc với tin của tiệm bi-a, về những căn nhà lời hơn hoặc dễ được tôi chọn hơn, đều bị hắn loại bỏ rồi sao?
Nói như vậy, chẳng lẽ từ lúc nào không biết, những căn nhà mà tôi tiếp xúc, hoặc những căn tôi đi xem, đều đã bị Vạn Cẩm Vinh sắp xếp ư?
Chết tiệt, tôi vẫn luôn bị người khác dắt mũi?
Tôi cầm điện thoại lên, định gọi cho người trung gian kia chất vấn một phen. Nhưng suy nghĩ một chút bèn kiềm chế lại.
Bạch Khai thấy tôi trầm ngâm lâu quá, bèn cười cợt chạy qua nhéo tai tôi.
Tiểu Khuyết, suy nghĩ gì vậy? Chúng ta chờ Vạn Cẩm Vinh đến chứ có phải đón dâu đâu mà anh lo lắng thế.
Tôi xua tay, âm thầm tổng kết lại suy nghĩ rồi mới giải thích cho bọn họ.
Không ngờ hai người họ lại chẳng ngạc nhiên gì cả, giống như đã dự liệu được cả rồi. Bạch Khai nói, anh đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi cho anh hay. Cái lão Hế Lô Kitty Vạn Cẩm Vinh này (*) chẳng ai hiểu nổi cả. Không phải tôi đã nói anh rồi sao, mọi chuyện đều phải suy luận phản đề. Mấy căn nhà anh từng mua bán ấy, có bao giờ bị thua thiệt không? Đều hữu kinh vô hiểm chứ gì? Sao anh lại không nghĩ đó có phải do Vạn Cẩm Vinh đang bảo vệ anh hay không chứ?
(*) Theo editor full-time thì cái biệt danh này là từ thành ngữ chế "hổ không gầm lại tưởng là Kitty" (chế từ "hổ không gầm lại tưởng là mèo nhà") khá phổ biến bên Trung; còn theo editor part-time thì Kitty không có miệng nên không bao giờ nói chuyện, làm cho chẳng ai hiểu nó nghĩ gì.
Tôi thấy cũng đúng, vội hỏi, bảo vệ tôi? Ý là bảo vệ thân thể tôi đúng không?
Ui dào, thân thể anh thì cũng là anh thôi. Bạch Khai chỉ Tần Nhất Hằng, nói, đừng nghĩ nữa, nghe thầy Tần giảng bài đi.
Tôi quay lại nhìn Tần Nhất Hằng, thuốc lá trên tay hắn vẫn cháy nãy giờ. Trên bàn trà trước mặt không biết đã bày mấy cái chén giấy từ khi nào.
Thấy chén giấy, tôi cũng hơi khát nước, đứng dậy đi qua định cầm chén lên uống. Nhưng nhìn xong tôi lại ngồi về chỗ cũ, thứ trong chén không phải thức uống mà là nước đục trong cái bát tụ bảo kia.
Tần Nhất Hằng chỉ vào chén nói, rồi, bây giờ nói về vấn đề của tòa nhà này. Chủ tiệm, ông cũng nghe đi, giúp ông giải thích nghi vấn trong lòng.
Đầu tiên, con đường dưới lầu, trước đây tuyệt đối không phải âm lộ. Âm lộ chỉ mới hình thành gần đây thôi. Nên những đội đưa tang mới bị trời xui đất khiến cho đi ngang nơi này.
Đây chắc chắn là do Vạn Cẩm Vinh làm, tôi từng nghĩ trước đây hắn đã sắp đặt cục phong thủy nào đó tại các tòa nhà bên đường, dồn ép âm khí lên trên con đường này. Nhưng sau khi xem hiện trạng ở tầng trên, tôi mới phát hiện không phải như thế.
Sở dĩ con đường này trở thành âm lộ là do ma quỷ quanh đây đều bị xác đò thu hút đến.
Con đò này có thể băng ngang Âm Hà, giải thích đơn giản thì nó chính là phương tiện giúp người chết đầu thai chuyển thế. Dù chỉ còn là xác đò nhưng ma quỷ không thể phân biệt được, chỉ biết theo bản năng mang chấp niệm đầu thai mà quanh quẩn mãi trên con đường này. Trên tầng lại dùng gạch quét chu sa lấp kín nên ma quỷ tất nhiên vào không được. Mà đã vào không được thì chúng sẽ giận cá chém thớt với những người trong tòa nhà, tiệm bi-a chỉ cách tầng trên có một cái trần thôi, tất nhiên sẽ bị tai bay vạ gió. Những khách hàng chỉ ghé ít lâu cũng khó bị ám, nhưng chủ tiệm thì chắc chắn là mục tiêu công kích. Vì ma quỷ nghĩ rằng ông chính là người cho bịt tường lại nên càng hãm hại nghiêm trọng hơn. Trong tiệm bi-a có vật trấn trạch nên mới được yên bình, nhưng khi ma quỷ theo ông về nhà thì sẽ xảy ra chuyện. Đây cũng là lý do ông chủ ở trong tiệm bi-a cả ngày không bị làm sao, nhưng người thân trong gia đình lại gặp tai họa.
Âm lộ với tài lộ vốn là một thứ, chỉ khác mỗi cách nói mà thôi. Âm lộ này bị ma quỷ ngăn lại nên tài lộ cũng bị chặn mất. Tầng dưới còn miễn cưỡng duy trì được nhưng tiệm bi-a thì không may mắn như thế. Mà trong số những khách quen của tiệm bi-a hẳn là có vài người có bát tự rất cứng, dương khí cực thịnh. Những người này tuy không hiểu rõ nguyên nhân nhưng bản năng kỳ diệu của thân thể sẽ kháng cự đi vào một nơi như vậy. Dần dà, họ tự nhiên sẽ không ghé nữa.
Hiện tại ma quỷ đã bị chúng tôi xử lý hết rồi, ông chủ tạm thời không cần lo lắng.