Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Cả nhóm xuống khỏi nóc nhà cũng tốn sức một phen.

Thứ nhất, dẫu tòa nhà không quá cao nhưng nhảy trực tiếp cũng hơi nguy hiểm. Tôi không thể làm gì khác ngoài bám lấy mái hiên, thả thân người xuống thấp nhất có thể rồi mới an ổn đáp xuống được. Thứ hai, sau khi Vạn Cẩm Vinh nhảy xuống thì không hề có ý đợi bọn tôi. Vậy nên chuỗi động tác này không hề có thời gian chuẩn bị, may mà cũng không xảy ra chuyện gì.

Lần nữa cuốc bộ trên đất, đôi mắt tôi chỉ một mực nhìn thẳng về phía trước.

Màu cam ban đầu thấy rất tươi đẹp dần dần trở nên chói lóa, làm cho mắt người đau nhói, nhưng lại không thể không gắng sức mở to mắt.

Cảm giác áp bách từ bên ngoài ngày một rõ rệt, hai huyệt thái dương của tôi như bị kim đâm vào. Tôi nhìn Bạch Khai với Tần Nhất Hằng, sắc mặt họ cũng chẳng hề dễ chịu.

Đi về phía trước được một đoạn, ngọn đèn trong tay Vạn Cẩm Vinh cháy vượng hơn nữa. Trời vốn đã rất khô nóng, hắn lại phải nâng một ngọn đèn cháy lớn như thế, tôi thấy sau cổ hắn đổ mồ hôi đầm đìa.

Tòa nhà mà bọn tôi muốn đến là kiến trúc cao nhất trong thành. Xung quanh nó cũng có những tòa khác rất cao, nhưng vẫn thấp hơn nó mười mấy mét. Nhìn từ xa, nó như một tấm bia gỗ khổng lồ, khiến con người ta lo lắng đó sẽ là nơi mình táng thân.

Ban nãy khi ở trong nhà tinh thần quá căng thẳng nên đã tạm quên cơn khát. Giờ tôi lại đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bất giác chạm lên ba lô, bấy giờ mới nhớ ra nước đã bị ném đi hết rồi.

Tôi nuốt nước bọt mấy lần, cảm thấy cổ họng như bị đao cứa vậy, tựa như có thể ứa cả máu ra.

Đi thêm cỡ một trăm mét, đầu tôi càng đau nhức dữ dội hơn.

Chuyện này khiến tôi nhớ lại cơn say độ cao, lòng càng thêm lo sẽ bị mất ý thức.

Tôi không sợ phải chết ở đây, mà tôi sợ nhất là gây cản trở cho Bạch Khai và Tần Nhất Hằng.

Tôi cố giữ vững tinh thần nhưng lại lo lắng sẽ gặp chuyện. Hình ảnh trước mắt dần biến thành những mảng đen, có thể là do màu cam xung quanh quá sáng, tôi cố híp mắt lại nhưng không thể làm dịu đi được.


Đầu óc đã bắt đầu váng rồi, tôi chỉ đành dựa vào bản năng mà bước về phía trước theo bóng lưng Vạn Cẩm Vinh.

Tôi bất giác nhớ lại rất nhiều chuyện xưa. Có những chuyện xảy ra từ lúc tôi mới vào nghề, cũng có những chuyện lạ dạo này gặp phải. Nhưng nhiều nhất vẫn là ký ức trước khi vào nghề.

Tôi nghĩ, có lẽ đấy mới là quãng thời gian tôi tiếc nuối nhất.

Tần Nhất Hằng đưa tay đỡ nhẹ tay tôi, dường như lo lắng tôi sẽ ngã.

Tôi muốn quay lại cười với hắn một chút, trong đầu lại chợt lóe lên thứ gì đó. Giống như tôi đã từng trải qua chuyện này rồi.

"Đừng gắng gượng, để tôi cõng anh." Tần Nhất Hằng đỡ tôi tựa lên người hắn.

Tôi muốn từ chối nhưng lại nhận thấy không thể khống chế cơ thể nữa. Đành phải để hắn dìu lấy, tập tễnh mà bước. Cứ đi như thế, ý thức tôi càng ngày càng mơ hồ.

Trong cơn mê man, tôi nhìn thấy vài hình ảnh, nhưng tôi đã không cách nào phân biệt đấy là ký ức của mình hay là ảo giác.

Dường như tôi đang đứng trên một sườn núi um tùm cây cỏ, bầu trời không chút ánh sáng nào. Tôi rất lo lắng, tựa hồ quanh đây có thứ gì đó đang uy hiếp đến tôi.

Tôi định trốn vào bụi cỏ nào đó, nhưng thay đổi liền mấy vị trí đều cảm thấy không an toàn.

Cảm giác ấy khiến cho con người ta ngạt thở. Tôi có thể cảm thấy trái tim mình đập bình bịch như nhảy lên cổ họng.

Lúc này, tôi đột nhiên phát hiện, cách đó không xa sáng lên ánh lửa. Tôi không nghĩ gì thêm, lập tức đi về phía đó. Giống như tôi biết được ngọn lửa ấy thắp lên vì mình vậy.

Tôi đi giữa các lùm cây rất gian nan. Trật chân tận mấy lần, nhưng tôi thậm chí không để ý đến đau nữa.

Ánh lửa ấy xem chừng rất gần, nhưng dẫu tôi có đi thế nào, khoảng cách đến đó vẫn không hề rút ngắn.


Bấy giờ, trong bụi cỏ sau lưng tôi bắt đầu vang lên những âm thanh "sột soạt" kỳ quái, tôi biết nguy hiểm đang đến gần. Tôi chỉ có thể tăng tốc độ, liều mạng mà chạy xuyên qua cỏ cây. Trên người bị quẹt ra vô số vết trầy, vai cũng không biết đã đụng phải thứ gì, rất đau, tôi đưa tay chạm vào thấy đã chảy máu.

Nhưng cuối cùng tôi đã có thể đến gần ánh lửa kia rồi.

Ấy là một ngọn lửa trại, bên cạnh còn có một bóng người, đưa lưng về phía tôi.

Tôi bất giác sửng sốt, vì tôi phát hiện bóng người này nhìn rất quen. Trong lúc tôi chần chừ, bụi cỏ sau lưng tôi lại "soạt" một tiếng. Cảm thấy có thứ gì đó đang tiến lại gần mình, tôi vô thức kêu lên. Người ngồi cạnh đống lửa lập tức quay lại.

Trong nháy mắt đó, thời gian như ngừng trôi.

Tôi không rõ là do lượng thông tin tôi nhận được trong khoảnh khắc ấy quá nhiều, hay là thời gian đã thực sự dừng lại nữa.

Tôi thấy cái người trước mắt tôi thế mà lại chính là tôi! Dưới ánh lửa, gương mặt "tôi" không có chút cảm xúc nào, hiện ra dáng vẻ tang thương không gì lay động nổi.

Liền đó, tôi nghe thấy "chính mình" nói, đến rồi à.

Rồi tôi bị thứ theo sau đánh gục, trước mắt tối sầm lại.

Trong cơn mơ màng, tôi nghe có người đang gọi "Giang Thước". Mặt tôi cũng bị tát mấy cái.

Hồi đầu càng đánh tôi càng choáng, sau đó tôi dần cảm nhận được đau đớn, thế là vô thức mở mắt ra.

Bạch Khai cúi người nhìn tôi chằm chằm, lấy ra một chai nước. Tôi uống liền mấy ngụm lớn mới thấy dễ chịu đôi chút. Xung quanh không còn thấy sắc cam kia nữa, chỉ có ngọn đèn của Vạn Cẩm Vinh vẫn cháy phừng phừng. Bọn tôi đã tiến vào tòa kiến trúc cao nhất rồi.

Tôi ngồi dậy, thấy bên tay phải cũng có một lỗ thủng cao bằng người. Giống như tường vây ngoài thành, nó cũng bị người ta đào đục mà ra.


"Chết tiệt, nãy giờ tôi toàn nằm mơ." Tôi lau mồ hôi trên trán, tôi bất tỉnh bao lâu rồi?"

"Không lâu đâu, chúng ta mới đến nơi thôi. Anh đừng đứng lên vội, nhìn trên đầu mình trước đi, tôi sợ anh giật mình." Bạch Khai chỉ lên phía trên, rút ra một điếu thuốc.

Tôi vừa ngẩng đầu nhìn thì đã lập tức kinh hãi.

Nương theo ánh sáng từ ngọn đèn của Vạn Cẩm Vinh, từng nơi ánh mắt quét đến đều là những chiếc tủ quần áo quỷ dị kia.

Tòa nhà này vậy mà chỉ trống ở giữa! Nhìn khắp xung quanh, ngoài khu vực nhỏ mà bọn tôi đang đứng, tất cả mọi nơi đều bị lấp kín bởi tủ quần áo. Chúng xếp chồng lên nhau đến tận trần nhà, chìm vào trong bóng tối. Dày đặc đến nỗi tôi không sao đếm hết được.

Bọn tôi giống như đang ở giữa một đấu trường nhỏ vậy, chỉ là thứ lấp đầy khán đài không phải người xem mà là tủ quần áo thôi.

Mẹ kiếp, tình huống gì thế này? Sao trông như Tháp Nghìn Phật thế?

Tôi biết có vài tôn giáo đều thiết kế kiến trúc dạng này. Khi đi vào, bốn phía đều là tượng Phật. Thường thì tháp rất cao, vị Phật nào có cấp độ càng cao thì càng được đặt ở nơi cao hơn. Đứng dưới đáy tháp thì không có cách nào thấy được tượng Phật trên đỉnh cả.

Nghĩ vậy, tôi cố gắng mở to mắt, nhưng chỉ có thể mơ hồ thấy được trần nhà.

Tôi hỏi, sao số tủ quần áo này lại xuất hiện ở đây thế?

"Có khả năng ban đầu chúng đều ở đây, những cái chúng ta tìm thấy đều do người ta đem ra ngoài. Giang Thước, anh xem, có vài cửa tủ đang mở. Lấy dây thừng cho tôi, tôi muốn lên xem thử."

Tần Nhất Hằng nhận lấy dây thừng, thử thắt nút để leo lên nhưng không thành công. Hắn đành phải leo bằng tay không. Cũng may là chiếc tủ quần áo đang mở cách bọn tôi gần nhất chỉ cao bảy, tám mét. Nhưng tôi đứng bên dưới nhìn vẫn thấy kinh hồn táng đởm.

Thân thủ Tần Nhất Hằng rất tốt, leo vài bước đã đến bên chiếc tủ. Hắn xoay người một cái, chui vào bên trong, rồi không thấy đâu nữa.

Tôi từng tiếp xúc với thứ tủ này nhiều lần, biết rõ không gian bên trong chỉ lớn có bấy nhiêu. Hẳn là Tần Nhất Hằng đã phát hiện gì đó rồi.

Quả nhiên, không lâu sau hắn đã trèo xuống lại, thở hồng hộc.


"Bên trong có thứ gì?" Bạch Khai vội hỏi.

"Cái này đây." Tần Nhất Hằng mở tay ra, một nắm đất cát lập tức chảy qua kẽ tay.

"Cũng là bùn Âm Hà, chỉ là đã khô mất rồi." Tần Nhất Hằng phủi tay, giờ chúng ta xem thử những chiếc tủ chưa mở ra đi.

Tần Nhất Hằng bước đến một chiếc tủ gần nhất bên cạnh, đưa tay chậm rãi mở cửa tủ ra.

Trái tim tôi như nhảy lên cổ họng, chiếc tủ ấy dường như đã lâu lắm rồi chưa được mở ra, kêu kẽo kẹt như quỷ khóc.

Cửa vừa mở ra, tôi liền dùng đèn pin rọi xem.

Trong tủ quần áo có một người trần như nhộng đang đứng. Da nó khô quắt, hiển nhiên đã thành thây khô rồi.

Tôi nhớ trước đây cũng từng thấy thi thể giống vầy trong tủ quần áo rồi, thầm nghĩ không lẽ chỗ này cũng là một nơi để hồi sinh người ư? Nhìn quy mô mà nói thì hẳn phải là một căn cứ nguyên bản dành cho việc hồi sinh luôn ấy chứ!?

Tôi hỏi, những thi thể này dùng để hồi sinh à? Nhưng vì sao họ lại không sống dậy?

"Chỉ một số ít có thể sống lại, cơ mà, không ai có thể đảm bảo họ sẽ sống lại thành cái gì." Vạn Cẩm Vinh bỗng nói mập mờ.

Hắn vừa dứt lời, tôi nghe thấy từ chiếc tủ quần áo phía trên đầu mình vang lên tiếng kẽo kẹt.

----------------------------------

(*) Góc giới thiệu: Tháp Nghìn Phật mà Giang Thước nhắc đến chỉ khá nhiều thứ/ kiến trúc khác nhau, nhưng hình ảnh giống lời miêu tả nhất mà mình có thể tìm được là hang Vân Cương (Đại Đồng, Sơn Tây, Trung Quốc).



(*) Góc minh họa một trong các cách cơ bản dùng dây thừng để trèo lên hoặc xuống, có thể dùng để thoát hiểm khỏi đám cháy,... Nếu là trèo lên như Tần Nhất Hằng định làm thì phải ném được dây qua một điểm móc đủ chắc ở trên cao.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận