Từ nãy đến giờ khó khăn lắm mới được ấm áp một chút.
Nhảy xuống nước lần nữa, thứ nước vừa hôi thối vừa lạnh thấu xương ấy khiến tôi phát cóng mà run lên.
Mắt tôi quét khắp mọi chỗ, đều không thấy Bạch Khai đâu. Nước rất đục, nơi nước sâu thì tối đen, còn trên gần mặt nước thì lại bị sóng đánh tung bọt trắng.
Tôi chỉ có thể đưa tay quơ quào, mong có thể nhờ may mắn mà chạm phải Bạch Khai. Dẫu tôi biết tia hi vọng ấy rất mỏng manh.
Vết thương trên người Bạch Khai rất sâu, đối với ai cũng có thể là vết thương trí mạng. Không liên quan gì đến chuyện ngày thường Bạch Khai có trâu bò hay không, khi đối diện với tổn thương thì sinh mệnh nào cũng yếu ớt vô cùng, dẫu có là ai đi nữa.
Diện tích tòa nhà này không đến nỗi lớn, nhưng dư sức nhấn chìm một người.
Tôi liên tục ngoi lên lấy hơi, rồi lại liên tục lặn xuống nước. Tôi muốn tìm qua tất cả các góc, nhưng chưa từng chạm được đến thứ gì khác ngoài dòng nước đen ngòm.
Tôi không rõ chuyện này kéo dài bao lâu. Nói thật, tôi chẳng nhớ được bao nhiêu thời gian đã qua rồi.
Ban đầu tôi còn có phương hướng tìm kiếm, cố gắng mỗi lần lặn xuống đều bơi về một nơi khác nhau.
Nhưng theo từng thời khắc trôi qua, động tác lặn xuống của tôi ngày càng máy móc. Tôi biết có khả năng tôi sẽ vĩnh viễn không tìm được Bạch Khai. Nhưng ít ra tôi còn đang cố gắng, vậy nên có thể thuyết phục bản thân rằng vẫn còn hi vọng.
Sức lực của tôi dần không đủ dùng nữa. Trong chuyến đi này, đã vài lần tôi thấy khả năng chịu đựng của cơ thể bị đẩy đến giới hạn. Nhưng đến lúc nguy cấp vẫn có thể bộc phát tiềm năng mà ngay cả tôi cũng chưa từng tin là có tồn tại.
Vậy nhưng lần này tôi đến giới hạn thật rồi.
Những lần lặn về sau, tôi thậm chí không cách nào bơi nổi, chỉ có thể bất lực mở to mắt, nhìn xuyên qua làn nước đục.
Tôi không rõ mình có đang khóc hay không. Tôi rất muốn hét lớn, nhưng khi mở miệng, chỉ có thật nhiều nước thối tràn vào.
Không tìm thấy Bạch Khai.
Không tìm thấy tên ngốc đó.
Hai chân tôi dường như chẳng còn cảm giác gì nữa. Tôi đã không thể tiếp tục ở trong nước được nữa rồi. Thật sự tôi rất muốn cứ vậy mà nhắm mắt lại, chìm xuống, chết đuối cho xong. Nhưng tôi biết mình không thể làm vậy, vì Tần Nhất Hằng vẫn còn cần tôi cứu.
Cuối cùng tôi đã chật vật trèo vào tủ quần áo bằng cách nào, tôi hoàn toàn không nhớ nổi.
Tôi chỉ thấy có một loại cảm giác bi thương rất khó hình dung từ trán lan xuống đè ép lên lồng ngực.
Tôi rất tự trách, tự trách hơn bao giờ hết. Có lẽ nếu không có tôi, dù tôi cũng không đến nỗi chỉ toàn cản trở, thì mọi chuyện đã không thành ra thế này.
Tôi lau mặt, nhưng không hề cảm thấy tỉnh táo hơn chút nào.
Mực nước dâng cao hơn, rất nhanh đã ngập qua ngực. Tôi cố lục tìm một điếu thuốc trên người, nhưng chỉ lấy ra được một hộp thuốc rỗng đã rã ra vì ngâm nước.
Tôi chỉ có thể để Tần Nhất Hằng tựa vào vai mình, thẫn thờ nhìn mặt nước.
Trong tâm trí tôi chỉ có một câu, Bạch Khai! Mẹ kiếp, anh hút bao nhiêu điếu thuốc của tôi rồi, giờ trả tôi một điếu thì anh chết à?
Nhưng thứ duy nhất đáp lời tôi trong tòa kiến trúc này chỉ có tiếng sóng nước vỗ ầm ầm.
Ngồi như vậy, thể lực khôi phục được một chút. Tôi thử cử động, đã có thể đứng lên rồi.
Tôi rất muốn khóc, nhưng không thể phí sức mà khóc nữa. Tôi cụng đầu vào tủ quần áo, nhắc nhở bản thân phải chịu đựng.
Sau đó tôi nương nhờ sức nổi mà kéo Tần Nhất Hằng xuống nước.
Lần này không còn Bạch Khai giúp nữa, tôi chỉ có thể chờ cho mực nước dâng đến vị trí nhất định mới có thể đưa Tần Nhất Hằng vào chiếc tủ cao hơn.
Chuyện này nói ra có vẻ đơn giản, nhưng đối với tôi lại là sự tra tấn.
Mỗi lần trèo vào một tủ quần áo cao hơn, tôi đều như gục ngã. Rồi ngồi nghỉ một lát trong chiếc tủ đó, đợi cho nước dâng lên, lại lần nữa trèo lên cao hơn, lặp đi lặp lại.
Khi con người ta mệt mỏi, thật khó để nghĩ ngợi.
Như vậy cũng tốt, để tôi khỏi phải nghĩ nhiều, chỉ cần làm giống như qua màn trong game, cứ kéo dài mãi không biết bao lâu.
Cuối cùng tôi và Tần Nhất Hằng đã đến dưới chiếc tủ quần áo đang tràn nước ra ngoài.
Tôi đưa tay cảm nhận thử lực nước phun. Tôi nhận thấy bây giờ nước đã không còn chảy mạnh như lúc trước nữa, mà vì mực nước đã cao, nên tiếng nước chảy xuống đập vào mặt nước cũng gần như biến mất.
Nhưng đối với tôi lúc này, muốn ngăn dòng nước để tiến vào trong đó vẫn khó như lên trời.
Huống gì tôi còn phải đỡ Tần Nhất Hằng cùng đi.
Tôi nghĩ, nếu bây giờ cố chấp bò vào thì cũng sẽ bị nước xô ra ngoài.
Cách tốt nhất là chờ cho mực nước lên cao thêm một chút, đến khi nó ngang tầm tủ quần áo kia, tôi mới nương theo sức nổi để chui vào thì sẽ có một chút hi vọng. Mà đến lúc đó, lực nước chảy sẽ nhỏ đi rất nhiều, trong đường hầm có oxi. Nếu may mắn, tôi có thể chạy thật nhanh đến bên cái giếng.
Tôi đã thật sự làm như vậy.
Đầu tiên tôi dùng áo buộc Tần Nhất Hằng vào lưng. Có kinh nghiệm trước đó, lần này tôi buộc rất chắc, để Tần Nhất Hằng dán thật sát lưng mình.
Việc này không hề dễ dàng, tiêu hao thể lực chỉ là phụ thôi, chủ yếu là trong lòng cảm thấy khổ sở.
Vì cảm giác ấy khiến tôi liên tưởng đến Bạch Khai buộc trên lưng tôi ban nãy.
Nhưng quỹ thời gian không cho phép tôi đau khổ. Khi tôi buộc xong, mực nước đã lên ngang ngực.
Tôi đến bên cửa tủ quần áo, đưa tay nắm thật chặt phần khung. Tôi hít sâu vài hơi, nhìn mực nước dâng lên từ từ. Khi nó sắp ngập qua cằm, tôi biết thời cơ đã đến. Tôi vội nghiêng người, cố gắng tránh dòng nước tuôn trào từ phía trên, giẫm lên tủ quần áo để thả mình vào nước. Sau đó điều duy nhất tôi có thể làm là bám chặt cạnh dưới của chiếc tủ đang tuôn nước ra, chịu đựng dòng nước, chờ cơ hội chui vào.
Đến bước này, tôi mới phát hiện mình đã nghĩ đơn giản quá rồi.
Mực nước đúng là đã dâng cao, nhưng dòng nước tuôn lại biến thành sóng. Lực chảy không hề giảm đi, tôi dùng hết sức lực để bám vào tủ quần áo nhưng vẫn cảm giác mình có thể bị đẩy văng ra bất cứ lúc nào.
Tôi biết mình không thể kiên trì được lâu. Vậy mà trong lòng lại thanh thản hơn nhiều.
Tôi tận lực rồi, không thể cứu được anh em thì thôi, chết chung cũng không có gì không tốt.
Nghĩ vậy, tay tôi cuối cùng đã không còn sức mà giữ nữa.
Dòng nước xô tôi trôi ra giữa tòa nhà. Tôi cố giữ thăng bằng nhưng lại bị sóng đánh ngả nghiêng. Uống phải vài ngụm nước, tôi dứt khoát từ bỏ việc chống cự. Tôi mặc cho cơ thể trôi nổi trên mặt nước, rất nhanh đã bắt đầu chìm xuống.
Tôi dùng nắm tay đấm Tần Nhất Hằng vài cái, xem như từ biệt.
Nhắm mắt lại, thở ra một hơi cuối cùng. Tôi có thể cảm thấy bọt khí xẹt qua mặt, lòng thầm nhủ cuộc đời mình cũng có thể xem là truyền kỳ rồi nhỉ?
Ngay lúc đó, tôi bỗng cảm thấy vai mình dường như bị ai đó bóp mạnh.
Tôi chưa kịp phân biệt xem đó là ảo giác hay hiện thực thì đột nhiên cảm thấy cơ thể chợt nhẹ bẫng, mà tiếp theo Tần Nhất Hằng sau lưng tôi bắt đầu cựa quậy dữ dội. Tôi buộc cả hai vào với nhau rất chặt, hắn cử động khiến cả người tôi cũng lắc lư theo.
Dường như Tần Nhất Hằng đang điên cuồng giãy dụa!
Tôi giật mình, chợt nhớ lại lúc trước cõng Bạch Khai lặn xuống, sau lưng có một lực hút.
Khốn kiếp, vẫn là thứ kia à?
Tôi vội mở mắt, mẹ nó, trước khi chết ít nhất cũng phải biết nó là thần thánh phương nào!
Nhưng trong làn nước này hầu như không thể nhìn thấy thứ gì cả. Bằng không tôi cũng không đến nỗi không tìm thấy Bạch Khai.
Trong cơn mông lung, tôi chỉ thấy được một đám bọt khí lớn tung lên trong nước. Giống như có thứ gì vừa xông mạnh qua vậy. Hai bên tai tôi chỉ nghe được tiếng ùng ục. Không rõ là do dòng nước có biến hóa gì đó, hay là thật sự có thứ gì đang kêu.
Tôi vô thức giơ tay, lập tức cảm thấy có một lực hút mạnh mẽ kéo lấy mình!
Nó kéo cả người tôi về phía đám bọt khí kia.
Tất cả mọi chuyện xảy đến quá nhanh, tôi không phản ứng kịp. Mà thật ra tôi cũng không còn sức lực mà phản ứng. Bấy giờ phổi tôi đã giống như sắp nổ tung, cổ họng cũng bắt đầu thấy ngạt.
Không lẽ là ảo giác hồi quang phản chiếu? Người sắp chết đều trông thấy thứ này ư?
Không biết là tôi đã thật sự đến trước quỷ môn quan hay do thứ đang ẩn trong đám bọt khí quấy phá. Tôi chỉ cảm thấy áp lực nước đột nhiên tăng mạnh, ép cho trán và huyệt thái dương như toác ra.
Trước mắt tôi tối sầm lại, sau đó không biết gì nữa.