Không rõ đã qua bao lâu ý thức tôi mới khôi phục lại.
Tôi chỉ thấy đầu nhức vô cùng, muốn mở mắt ra nhưng không được. Cả người tôi rét run từng cơn, nhìn chung cảm giác này giống như đang phát sốt vậy.
Dường như tôi đang nằm trên mặt đất rắn chắc, không biết là do nước đã rút hay là do tôi đã trôi dạt đến chỗ cao nào đó. Tôi muốn điều chỉnh lại nhịp thở, nhưng vừa làm thì thấy ngực đau nhói, không kìm được nôn ra mấy ngụm nước thối. Bấy giờ mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Giang Thước, anh tỉnh rồi à?
Tôi mông lung nghe thấy Tần Nhất Hằng gọi mình, sau đó tôi cảm thấy hắn đang thử nhiệt độ cơ thể tôi. Tiên Hiệp Hay
Tôi muốn biểu thị mình đã tỉnh, nhưng ngay cả chớp mắt cũng không làm được. Chỉ có thể cảm thấy Tần Nhất Hằng đỡ tôi ngồi dậy, dựa vào tường.
Sau khi ngồi lên, tôi đột nhiên cảm thấy cổ họng ngứa ran. Ho khan vài lần, tôi phát hiện mình lại nôn ra thêm nhiều nước thối.
Tôi nghĩ có khi mình hết cứu được rồi, chưa nói đến di chứng do đuối nước, chỉ xét cái hương vị của thứ nước hôi thối này thôi, không chừng là có độc. Cảm giác của tôi lúc này chỉ sợ là triệu chứng bị trúng độc.
Anh cố gắng thêm chút nữa thôi. Tần Nhất Hằng vỗ vỗ mặt tôi, rồi kéo một tay tôi giơ lên.
Hắn sờ một lúc, rồi dùng thứ gì đó đâm vào lòng bàn tay tôi.
Tôi đau quá, hét lên một tiếng. Sau đó tôi chợt nhận ra mình đã lại điều khiển được cơ thể rồi. Vô số cảm giác lan ra khắp người. Có đau đớn, có tê dại, nhiều hơn cả là sự lạnh lẽo do quần áo ướt dán lên da mang đến.
Tôi lại ho khan hai tiếng, sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở được mắt ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi bất ngờ, xung quanh cũng không tối lắm, nhưng trong lúc nhất thời mắt tôi chưa thích ứng được ánh sáng, nhìn đâu cũng thấy mờ mịt như sương.
Tần Nhất Hằng ngồi xổm trước mặt tôi, cởi trần, không biết áo hắn đâu rồi.
Sau đó tôi nhận ra chỗ bọn tôi đang ở hẳn là trong đường hầm kia. Tôi quay đầu nhìn, quả nhiên miệng giếng kia cách bọn tôi không xa. Nó tỏa ra một cảm giác quái dị.
Lòng tôi nổi sóng. Tôi vội chụp lấy cánh tay Tần Nhất Hằng.
Bạch Khai! Cậu có thấy Bạch Khai không?
Tôi tìm mọi chỗ rồi. Không thấy y. Tần Nhất Hằng bất đắc dĩ lắc đầu, Giang Thước à, phải giữ hi vọng.
Tôi không lên tiếng. Thật ra, tôi rất muốn hét lên để giải tỏa, nhưng tôi biết làm thế cũng chẳng được gì.
Thật lâu sau, tôi mới có thể hỏi tiếp, có thuốc lá không?
Tần Nhất Hằng chỉ vào ngực tôi, anh tự tìm xem đi. Tôi không biết nữa.
Bấy giờ tôi mới phát hiện, mình đang mặc áo của Tần Nhất Hằng. Áo của tôi ban nãy đã cởi ra dùng làm dây rồi.
Tôi lần mò, chỉ tìm được một cái bật lửa.
"Làm sao chúng ta đến được nơi này? Ban nãy trong nước có thứ gì đó hút lấy tôi!" Tôi nhìn khắp bốn bề, trong đường hầm thậm chí không hề có nước đọng, mặt đất cũng rất khô ráo. Hẳn là thời gian tôi bất tỉnh phải rất dài. Tôi lại hỏi, tôi hôn mê bao lâu rồi?
Không rõ. Lúc tôi tỉnh lại chúng ta đã ở đây rồi. Tôi chỉ tỉnh sớm hơn anh một chút thôi. Tần Nhất Hằng chỉ cái giếng kia, anh nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi định đi xem trong giếng. Có khi Bạch Khai ở trong đó không biết chừng.
Thú thật, tôi rất muốn lăn ra ngủ một giấc trong đường hầm này. Nhưng bây giờ Bạch Khai chưa rõ sống chết, tôi không thể từ bỏ bất cứ một tia hi vọng nào. Huống chi nếu tôi cùng theo xuống giếng thì bọn tôi có thể giúp đỡ nhau.
Lần này tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu còn để xảy ra chuyện liên lụy người khác, tôi sẽ lấy cái chết đền tội.
Tôi thử hoạt động cánh tay, cảm thấy có thể quạt nước được. Tôi vỗ vỗ đùi, cơ bắp rất đau, đứng lên đi vài bước thấy cũng tạm ổn.
Tôi nói, tôi cũng đi! Cậu đừng cản, vô dụng thôi.
Tôi squat vài lần để làm nóng người. Chợt tôi phát hiện bụng mình bị thứ gì đó cấn vào. Tôi cúi đầu nhìn, thấy trên dây nịt có một chiếc vòng nhỏ bằng đồng. Không rõ nó được treo vào từ lúc nào.
Tôi giật nó, phát hiện trên vòng có một cái khe di chuyển được. Tháo ra rất dễ dàng. Nhưng tôi lật tới lật lui xem hồi lâu cũng không nhận ra được nó là cái gì.
Cái vòng đồng này nói lớn thì không lớn, không thể làm vòng tay. Nói nhỏ thì cũng không nhỏ, dùng làm khuyên tai hoặc nhẫn cũng không ổn lắm.
Tần Nhất Hằng có lẽ còn đang suy nghĩ làm sao để khuyên tôi đừng xuống giếng. Hắn thấy tôi loay hoay với cái vòng thì tò mò đến xem.
Tần Nhất Hằng, cái vòng đồng này là của cậu à? Tôi nghĩ hắn đã tỉnh lại trước tôi, có thể đây là một vật trong phương thuật hắn dùng để bảo vệ tôi.
Không phải. Tần Nhất Hằng trầm tư hồi lâu mới nói, thứ này có vẻ là của Bạch Khai. Bọn họ cần điều khiển linh vật, trên người sẽ mang theo rất nhiều thứ mà tôi trước nay chưa từng dùng. Tần Nhất Hằng nhận chiếc vòng, có khả năng thứ này dùng để khóa vật. Anh cứ nghĩ giống như khuyên xỏ mũi trâu ấy, tác dụng không khác nhau lắm đâu, đều là để trói buộc linh vật cả.
Tâm tình tôi vốn đã bình ổn rồi, nghe hắn nói vậy lại không khỏi xúc động.
Nói vậy, chiếc vòng đồng này là Bạch Khai để lại cho tôi? Tôi nhớ lại lúc ở trong nước, Bạch Khai được trói vào người tôi. Hóa ra chiếc vòng được móc vào lúc đó sao?
Nhưng vì sao y lại làm như vậy? Để làm kỷ niệm? Hay là coi tôi như linh vật, phải khóa lại?
Dù thế nào đi nữa, nếu trong tình huống nguy cấp mà y còn cố tình để lại thứ này cho tôi thì hẳn là có dụng ý riêng.
Tôi vội cất kỹ chiếc vòng, cho vào túi trong. Tôi còn chưa yên lòng, lục lọi hết toàn thân, xác nhận không còn vật gì khác nữa mới nói, chúng ta đi thôi.
Tần Nhất Hằng vốn còn muốn nói gì đó nhưng thấy tôi kiên định như thế thì chỉ đành thở dài. Hắn dặn tôi một khi xuống giếng gặp phải tình huống lạ thì phải trồi lên ngay lập tức. Sau đó, tự hắn nhảy vào giếng trước.
Nước trong tòa nhà đã rút đi, nhưng nước giếng lại có vẻ đầy thêm. Mực nước cao hơn hồi đầu khá nhiều. Lòng giếng vẫn sâu không thấy đáy, tựa người vào thành giếng nhìn xuống liền bị thứ mùi lạ xông vào khoang mũi.
Tần Nhất Hằng dập dềnh trong giếng, vẫy tay với tôi. Tôi liền nương theo thành giếng để xuống dưới.
Nước trong giếng hình như còn lạnh hơn nước trong nhà lúc trước nữa. Tôi mất hồi lâu mới thích ứng và ngừng run rẩy được. Tôi thầm nhủ may mà khởi động rồi, bằng không ở đây mà bị chuột rút thì coi như chết chắc.
Sau khi trao đổi bằng ánh mắt với Tần Nhất Hằng, bọn tôi cùng hít sâu, rồi lặn hẳn vào trong nước.
Nhờ có kinh nghiệm trước đó, tôi cảm thấy mình đã bơi giỏi hơn khá nhiều. Bằng một hơi có thể lặn nhanh xuống mấy mét. Tuy không thể thấy được gì mấy, nhưng dù sao cũng đang ở trong giếng, ít nhất không lo nhầm hướng.
Đang lặn thì Tần Nhất Hằng chợt ngừng lại. Tôi mơ hồ thấy hắn chỉ vào thành giếng. Bấy giờ tôi mới nhớ ra, bọn tôi không cần tốn nhiều sức như thế để lặn, chỉ cần nắm lấy sợi xích kia để mượn lực thì sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thế là cả hai cùng lúc nắm vào xích sắt, tiếp tục lặn xuống.
Quá trình này kể ra thì hơi dài dòng, nhưng thật ra chỉ mất tầm hai mươi giây ngắn ngủi. Bọn tôi còn phải dành hơi để quay trở lại mặt nước nên phải rất cẩn thận.
Lặn được tầm mười mét, bọn tôi đành phải bơi ngược lên.
Sau khi ngoi lên rồi, bọn tôi tựa vào thành giếng nghỉ ngơi một lát rồi quyết định lặn xuống thêm lần nữa.
Một là, ban nãy ngoài sợi xích ra, bọn tôi không tìm thấy manh mối nào giá trị cả. Hai là, bọn tôi phát hiện giếng này sâu hơn bọn tôi đoán nhiều lắm. Tôi không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy bên dưới hẳn đang ẩn giấu thứ gì đó khó lường.
Tôi thầm nghĩ, mẹ kiếp lão quỷ kia ghê gớm thật, giếng sâu thế này hắn thoát ra kiểu gì vậy?
Quá trình lặn lần thứ hai cũng không khác gì lần đầu. Có điều giờ bọn tôi nắm xích sắt từ đầu nên càng ít phải dùng sức hơn.
Hơn nữa Tần Nhất Hằng còn tìm được một chiếc đèn pin bị nước xô dạt vào ở ngoài đường hầm. Chiếc đèn cũng hơi chập mạch rồi, lúc sáng lúc tắt, nhưng thôi có còn hơn không.
Lần này nhờ ánh sáng đèn pin, bọn tôi đã thấy rõ được vài thứ.
Đầu tiên, khi xuống sâu, bọn tôi tìm được vài ký hiệu trên thành giếng. Những ký hiệu ấy giống như được khắc lên. Chúng trông rất quen. Nghĩ một hồi tôi chợt nhớ ra, rất lâu về trước, tôi từng trông thấy loại ký hiệu này trong từ đường Vạn gia. Tôi nhớ trong từ đường có một cái cối xay bằng đá rất lớn, ký hiệu ở đây cũng giống ký hiệu trên cái cối xay ấy!
Dù tôi kinh ngạc nhưng không có thì giờ để biểu lộ ra.
Tôi nghĩ trong lòng Tần Nhất Hằng hẳn đang dậy sóng, dù sao trái tim tôi cũng đang đập bình bịch rồi.
Nơi này có liên quan đến nhà họ Vạn!
- -----------------------
(*) Góc hoài niệm: Câu chuyện về từ đường nhà họ Vạn nằm từ chương 34 đến đầu chương 40 quyển 1. Chiếc cối xây bằng đá được nhắc đến ở chương 37, Giang Thước nhận xét hoa văn trên đó có vẻ là chim muông, trông như trẻ con vẽ. Tần Nhất Hằng giải thích nó dùng để nghiền thịt người, tác dụng của nó khi được đặt ở từ đường là vây khốn tất cả hồn phách trên bài vị, khiến họ không thể siêu sinh.