Hai người trốn dưới gầm giường cả một buổi trưa, thẳng đến khi bên ngoài đã tối cũng không gặp ai bước vào nhà.
Đôi vợ chồng hoài nghi có thể thời điểm mình lặng lẽ trở về đã bị đối phương nhìn thấy.
Họ thương lượng một chút, quyết định dùng cách khác.
Ở góc nhà, bọn họ lắp một cái camera.
Ngày hôm sau, hai người ra khỏi nhà như bình thường, chờ tối về nhìn xem camera có ghi lại được cái gì hữu ích hay không.
Cả ngày hôm đó vợ chồng bọn họ thấp thỏm không yên.
Buổi tối vừa về đến nhà lập tức mở máy tính, nhìn xem có ghi được gì hay không.
Kết quả cũng không biết nên nói là tốt hay không tốt, xem hết băng ghi hình cũng không phát hiện được gì.
Sau đó bọn họ vẫn không yên tâm mà liên tục xem camera đến mấy ngày, rốt cuộc cũng không thể thu hoạch được bất cứ điều gì.
Cuối cùng nỗi băn khoăn của hai người cũng dần tan biến.
Mỗi ngày cái gì cần làm thì làm, cuộc sống trở về bình thường như trước.
Nhưng mà không lâu sau đó, thời điểm hai người quét tước vệ sinh nhà cửa, bỗng nhiên phát hiện dưới gầm giường xuất hiện rất nhiều *thảo hạt.
*Thảo hạt: hạt của cây cỏ và các loại cây thân mềm.
Như đã nói trước đó, căn nhà này nằm ở tầng 14.
Dù họ có mở cửa sổ thì những loại đồ vật này cũng sẽ rất khó tiến vào.
Huống chi những nơi khác trong nhà đều không phát hiện, chỉ độc dưới giường mới có, điều này làm người ta cảm thấy thực sự kì quái.
Đôi vợ chồng hồi tưởng một lúc, gần đây không ai trong bọn họ có đi qua mặt cỏ hoặc dã ngoại đến vùng hoang vu.
Trong tiểu khu cũng chưa hoàn toàn xanh hóa, căn bản là không có nhiều cỏ.
Hơn nữa bọn họ đều rất thích sạch sẽ, mỗi lần vào nhà đều chú tâm để ý xem dưới chân có dẫm phải đồ vật dơ gì hay không.
Đôi vợ chồng đó liền *tư tiền tưởng hậu, cảm thấy chỉ có một khả năng duy nhất, chính là lại có người lạ lẻn vào nhà.
*Tư tiền tưởng hậu: Nhìn trước ngó sau, thấy sự sau mà nghĩ đến việc trước.
Trước đó lại không hướng phương diện này mà suy nghĩ, đã thả lỏng cảnh giác quá sớm.
Quả nhiên đã bị đối phương qua mặt.
Chỉ là bọn họ cảm thấy khá kỳ quặc.
Nếu thật sự có người lẻn vào thì hẳn nên đi mở ngăn kéo hoặc tủ quần áo là những nơi có khả năng đặt đồ có giá trị nhất chứ.
Nhưng vì sao lại chỉ phát hiện thảo hạt dưới gầm giường?
Người chồng nghĩ lại một chút, trong lòng không khỏi một trận không rét mà run.
Trước đó vợ chồng họ là trốn dưới giường, chẳng lẽ đối phương rất rõ điểm này, muốn trở lại xem bọn họ trốn dưới đó làm gì sao?
Nếu điều này là thật, vậy bọn họ ở trong nhà nhất cử nhất động đối phương đều rõ như lòng bàn tay, thật sự quá dọa người rồi.
Vợ chồng bọn họ định báo cảnh sát nhưng lại không có chứng cứ, huống hồ trước mắt cũng chưa có bất kì tổn thất gì, chỉ thông qua thảo hạt thì bên trên cũng rất khó lập án.
Cứ như vậy cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc của bọn họ coi như chấm dứt.
Mỗi ngày đều là lo lắng hãi hùng, khóa cửa cũng lần lượt thay đổi hai lần.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, mỗi lần về đến nhà vẫn có loại cảm giác trong nhà đã bị người thăm qua.
Đôi vợ chồng vốn không mê tín, nhưng trải qua nhiều điều như vậy, bất đắc dĩ đành phải thỉnh về một vài thứ đồ trấn trạch, xem như là an ủi tâm lí bọn họ.
Thật không nghĩ đến, sau khi đồ trấn trạch được mang về, loại cảm giác bị người theo dõi thế nhưng dần dần biến mất.
Lẽ ra cố sự đến đây là kết thúc hoàn mỹ.
Hai người trở về với cuộc sống vợ vợ chồng chồng hạnh phúc, sinh con đẻ cái, kết cục viên mãn.
Nhưng làm người ta không thể tin nổi chính là, đồ trấn trạch kia mới được thỉnh về có mấy ngày, tất cả liền thay đổi.
Người chồng không biết là bị cái gì mà đem đồ trấn trạch kia đập chết vợ mình, sau đó cũng ở trong nhà uống thuốc độc tự sát.
Thi thể nằm trong nhà đến mấy ngày sau mới được phát hiện, là do cha mẹ người chồng đến thăm con báo tin.
Nghe nói hiện trường rất thảm, mặt người vợ bị đập đến biến dạng, khắp nhà chỗ nào cũng đều là máu.
Trái lại người chồng chết rất an tường, trong lòng vẫn ôm đồ trấn trạch kia, còn ôm rất chặt.
Tình cảm của vợ chồng họ trước giờ vẫn rất tốt, chưa ai từng thấy hai người cãi nhau hay giận dỗi bao giờ.
Đột nhiên xảy ra loại sự tình này, người khác cũng khó tránh khỏi liên tưởng đến các loại thần thần quỷ quỷ.
Trong lúc nhất thời đầu đường cuối ngõ, đâu đâu cũng thấy người ta bàn tán.
Việc này xảy ra kéo theo bao nhiêu nhốn nháo.
Tòa nhà này vốn buôn bán không tốt, xảy ra chuyện như vậy lại càng khiến chẳng ai dám hỏi mua nhà, số lượng tiêu thụ sa sút trầm trọng.
Bên quản lý nhìn thấy sự việc này, trong lòng nhẹ nhàng nhói đau, nhìn lại tài khoản ngân hàng lại càng đau thêm.
Cuối cùng cũng không biết là nhờ ai đưa ra chủ ý cho bên mở bán, bọn họ đem căn nhà kia mua lại với giá cao.
Đôi vợ chồng trẻ đã chết, người lớn trong nhà đau lòng muốn chết, thấy nhà lại càng dễ nhớ người, hơn nữa bên quản lí mua lại với giá cũng không chênh lệch nhiều với lúc mới mua, người nhà hai bên tự nhiên cũng không ngăn cản.
Căn nhà cứ như vậy bị bên người bán mua lại.
Bọn họ cũng không phải là kẻ coi tiền như rác, mục đích làm như vậy chính là, đem căn nhà này rêu rao khắp nơi bán đi, mặt ngoài giá cả không hạ xuống, kỳ thực bên trong lại ngầm có chiết khấu kinh người.
Cứ như vậy coi như là một biện pháp bài trừ việc tuyên truyền mấy tin thêm mắm dặm muối từ đây, có lẽ sẽ có thể giúp việc tiêu thụ nhà có chút khởi sắc.
Có điều nhà ở từng có người chết sẽ chẳng mấy ai nguyện ý muốn, hơn nữa sự tình phát sinh lại còn quái dị như vậy.
Mặc dù chiết khấu thấp đi chăng nữa, muốn bán đi vẫn là nói dễ hơn làm.
Cuối cùng bọn họ không còn cách nào khác, quay trái quay phải rốt cuộc cũng tìm được tôi bên này.
Có điều lúc đó tôi vẫn còn đang nằm mốc ở nhà, thế là đành liên lạc với Bạch Khai.
Hai người chúng tôi chính là người mua thích hợp nhất của căn phòng đó.
Nói thật là nghe Bạch Khai nói xong, trong lòng tôi một chút gợn sóng cũng không có, chỉ ừm ừm ờ ờ với y vài câu.
Hiện tại kiếm tiền đối với tôi, kiếm được bao nhiêu tiền, thật sự không bao giờ có thể kích động như ban đầu được nữa.
Tôi tính toán một chút, chỉ sợ căn nhà này khá khó giải quyết.
Tôi biết ở trong ngành, mình cũng có chút danh tiếng, thế nhưng thương nhân đều là kẻ khôn khéo, sẽ không duyên cớ đưa tiền vào tay tôi.
Huống hồ người chết trong căn phòng kia cũng thực kì quặc, không chừng bên trong còn có ẩn tình gì.
Tôi hỏi Bạch Khai, đối với chuyện này trong lòng có suy đoán gì hay không.
Hiện tại tuy rằng không biết đồ trấn trạch kia là cái gì, nhưng có thể đập chết người, chỉ sợ không phải là thứ đồ nhỏ.
Tôi đoán là đá trấn trạch hoặc là đồ tượng đồng gì đó.
Hẳn là rất nặng.
Đồ vật có thể làm hung khí rất nhiều, người chồng lựa chọn dùng đồ trấn trạch để giết người, có phải đã có biến cố gì xảy ra hay không, tỷ như người vợ bị thượng thân, người chồng nhất thời sợ hãi điên lên, mới muốn dùng đồ trấn trạch bảo vệ chính mình.
Bạch Khai không trả lời, không nghĩ tới y lại vỗ vỗ bả vai tôi, nói: "Thiếu tâm nhãn, kỳ thật anh so với một số người tinh mắt hơn rất nhiều.
Chỉ là anh không dùng tới."
Nói xong liền nhắm mắt lại, không hé răng nói gì nữa.
Tôi cũng nhắm mắt lại một lúc, nhưng không ngủ, nửa mê nửa tỉnh.
Xuống máy bay, bên bán nhà đã đợi ở sân bay từ lâu.
Lên xe của bọn họ, trước chúng tôi được mang đến một khách sạn ăn uống, coi như chào hỏi qua.
Sau đó bọn họ dàn xếp cho chúng tôi ở bên trong khách sạn, là năm sao cao cấp, phòng ở rất tiện nghi.
Xem ra bọn họ rất có thành ý.
Buổi tối cả tôi và Bạch Khai đều không uống rượu.
Tôi là vì không muốn phí thời gian uống rượu, tốc chiến tốc thắng.
Còn Bạch Khai là vì căn bản không muốn uống cùng bọn họ.
(Hehe trẻ ngoan.
Đều là trẻ ngoan a~)
Hai người chúng tôi ở khách sạn nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, cầm chìa khóa bên kia đưa cho, lại ngồi xe thẳng tiến đến ngôi nhà kia.
Phụ trách tiếp đãi chúng tôi là tài xế của lão tổng bên kia.
Trên đường không biết có phải là do lão tổng của bọn họ đã an bài hay không, lúc nào cũng kêu ca với chúng tôi là ông chủ bọn họ đáng thương ra sao, bởi vì việc này mà lo lắng đến mức nào.
Hy vọng chúng tôi có thể giúp ông chủ một chút.
Tôi lười đến trả lời, chỉ có Bạch Khai thuận miệng nói mấy câu chèn ép lão tổng bên kia, nói cái gì mà làm giàu bất nhân mẹ nó nên sống như thế.
Bạch Khai người này vẫn luôn độc miệng nói đến tàn nhẫn như vậy, không cần tôi nhiều lời.
Tài xế kia cũng mau chóng ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
Đã đến tiểu khu nơi có căn nhà kia.
Tài xế cho chúng tôi xuống bãi đỗ xe, nói sẽ vẫn luôn ở chỗ đó chờ, chúng tôi đi bao lâu cũng không có vấn đề gì.
Tôi đánh giá xung quanh một chút, cảm thấy không có gì khác với lời Bạch Khai kể.
Tiểu khu thật sự không có nhiều người, lúc này đã hơn 10 giờ, chỉ có vài căn còn sáng đèn.
Dưới lầu cũng không gặp bóng người nào, tuy đồ vật thoạt nhìn còn rất mới, nhưng vẫn khiến người ta có một loại cảm giác thực tiêu điều.
Ở dưới lầu đốt một điếu thuốc, tôi cùng Bạch Khai liền lập tức lên lầu.
Trong toà nhà cũng có cùng một loại cảm giác như khi đứng bên ngoài, không có nhân khí, người đi lại bên trong đều thấy không thoải mái.
Mở cửa phòng tầng 14, cả tôi và Bạch Khai đều chưa dám đi vào.
Đứng trước cửa cảm thụ một chút, tôi lập tức cảm nhận được một loại âm trầm tràn ra từ căn nhà, hẳn là nhà ma không sai vào đâu được.
Bạch Khai cúi người xuống sờ soạng cánh cửa một chút, nói, sau khi mặt trời lặn lại có người tiến vào đây.
Thiếu tâm nhãn anh nói xem, hai ta này có phải là đang đi tìm chết hay không nha?
Hết quyển 3 chương 18: Tìm chết..