Bạch Khai thuận tay đẩy một cái, làm cho tôi phải tiến vào trước.
Nếu là trước kia tôi nhất định sẽ ôm đùi y kêu la cứu mạng gì đó.
Đi vào trong được vài bước, lại cảm thấy chẳng có gì ghê gớm lắm.
Bật đèn lên, nhìn quanh một chút.
Bày biện cơ bản trong nhà vẫn giữ nguyên, rất có quy tắc.
Hiển nhiên sau sự việc kia đã có người tới quét dọn, không thấy bất kì dấu vết gì cho thấy ở đây từng phát sinh án mạng, cũng không biết là hai người kia chết ở chỗ nào.
Bạch Khai cũng đi vào, đóng cửa lại, sau đó lại tắt hết đèn đi.
Y nói, đừng bật đèn, tránh để mang thứ gì đó tới.
Tôi khó hiểu hỏi, có thể dẫn tới cái gì? Ruồi bọ hay là muỗi? Tối lửa tắt đèn anh có thể thấy cái gì ư?
"Cái này anh không hiểu à, Tần Nhất Hằng không dạy sao? Ở trong nhiều ngôi nhà tốt nhất không nên bật đèn, chỉ có bị đần mới đi bật." Bạch Khai hắc hắc hai tiếng, nói: "Biết vì sao không? Nơi này nếu có cô hồn dã quỷ đi ngang qua, tình cờ thấy nhà anh đốt đèn sáng trưng, các chú các bác nhất định sẽ nghĩ anh đang đốt hương cống, nhất định sẽ chạy đến nơi này góp vui.
Anh không thấy trong phim ma đều là như vậy sao? Vì sao trong cả cao ốc chỉ có mấy cô nương một mình tăng ca sẽ gặp quỷ, còn lão giám đốc tắt đèn yêu đương chim chuột tầng trên lại không gặp phải gì? Việc này tự nhiên cũng có cái đạo lý của nó nha!"
Tôi không hỏi tiếp, nếu Bạch Khai đã nói như vậy tôi đây cũng bớt việc, việc gì cứ để mình y làm là được.
Tôi tìm được vị trí sô pha vừa nãy nhớ được, ngồi xuống đốt điếu thuốc xem Bạch Khai một mình bận rộn.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào rất mờ nhạt, tôi chỉ có thể thấy hình dáng mơ hồ của y loay hoay qua lại trong góc phòng.
Giữa lúc đó, tôi bỗng nhiên hơi ngây ngẩn, cho rằng người trước mặt vẫn là Tần Nhất Hằng.
(Lão Tần cười cười, ai da, có người nhớ mình quá rồi cơ~)
Bạch Khai không biết mân mê cái gì, y búng tay một cái, nói, Giang Thước, anh lại đây.
Đợi tôi đi qua, y nhét vào tay tôi mấy thứ hạt gì đó.
Tôi móc điện thoại ra nhìn nhìn, là thảo hạt.
Lấy tay bóp một chút, đều đã hóa giòn, cũng không biết ở trong phòng đã được bao lâu.
Tôi hỏi, thứ này rốt cuộc là sao? Nếu thật sự có thứ gì đó tới tại sao phải cố tình lưu lại thảo hạt làm gì? Chứng minh bản thân đã đến rồi sao? Giống như đại hiệp thời cổ đại ấy, đi đến chỗ nào cũng phải vẽ lên một dấu x làm ký hiệu?
Bạch Khai đánh vào ót tôi một cái nói, não của anh để lại ở khách sạn rồi đấy à? Nếu thứ này ở đây, có thể khẳng định không phải do cố ý lưu lại!
Nói rồi y hoa tay múa chân, trong căn nhà này nhất định còn giấu thứ gì đó, chỉ là đến bây giờ vẫn chưa bị tìm thấy mà thôi.
Tôi dựa vào ý của y mà suy nghĩ.
Căn nhà này không phải nhà cũ, hiển nhiên không thể có khả năng có đồ cổ được.
Trước kia cũng từng tiếp xúc qua nhiều loại nhà cũ, trong phòng hoặc bên dưới chôn thứ gì đó mà người ta lưu luyến không tha, cho nên mới nháo.
Căn nhà này rốt cuộc có thứ gì có thể chiêu hồn đây?
Nghĩ nghĩ, tôi bỗng nhiên phát hiện cửa sổ trong phòng không đóng.
Lúc này gió vừa nổi lên, thổi đến người một trận lạnh lẽo.
Bảo sao lúc nãy tay Bạch Khai sờ mặt đất dính đầy bụi, có lẽ cửa sổ đã mở được một thời gian dài.
Tôi hỏi, anh nói xem phong thủy nơi này có vấn đề gì hay không.
Cửa sổ cứ mở ra như vậy không phải là vì có thứ gì ra vào đấy chứ?
Tôi đứng bên cửa sổ quan sát một chút, vị trí của căn nhà này thực ra không tồi, độ cao vừa lúc thích hợp, còn có thể quan sát cảnh đêm ở thành phố xa xa.
Có điều nhìn xuống phía dưới, cả tòa nhà gần như chìm vào bóng tối, chỉ có lác đác mấy ngọn đèn.
Bạch Khai nói, mẹ nó, nếu không phải vì tôi không có quắc quắc, cũng không đến mức vất vả thế này.
Hôm nay cứ như vậy đã, ngày mai chuẩn bị một vài thứ, đem anh đi mở rộng kiến thức với thế giới bên ngoài.
Sau đó hai người chúng tôi rời khỏi căn nhà trở về khách sạn.
Lái xe không nghĩ tới chúng tôi trở lại nhanh như vậy, còn rất ngoài ý muốn.
Nhìn biểu tình của hắn xem ra rất muốn nghe tại sao lại thế này, có điều nhìn đến vẻ mặt cau có của Bạch Khai cũng không dám há mồm nữa.
Tới khạch sạn, điện thoại liền nhận được cuộc gọi của ông chủ kia.
Khẳng định lái xe đã báo cho ông ta tình huống.
Điện thoại là tôi tiếp, ông chủ ở trong điện thoại cảm tạ liên miên một hồi, tôi lựa lúc nói tranh vào, bảo sự tình vẫn chưa được giải quyết.
Ông chủ bên kia rất thất vọng, nói tài xế kia đưa cho chúng tôi, muốn đi muốn đến gì thì cứ gọi.
Chỉ cần đem sự tình này giải quyết, có yêu cầu gì bên hắn đều tận lực phối hợp.
Tắt điện thoại đi, tôi cũng có điểm đồng tình với ông chủ đó.
Tôi cũng là người làm buôn bán, từng nhìn thấy tiền vuột khỏi tay mình không ít lần, nhưng muốn miệt mài theo đuổi, đối với tôi cũng như rất nhiều người khác đều không phải việc gì dễ dàng.
Tắm rửa một chút, sau đó ngồi trên sô pha cùng Bạch Khai uống trà.
Vừa uống vừa dò hỏi y xem tối nay có phát hiện gì hay không.
Bạch Khai nói, ngôi nhà này đầu tiên là phong thủy không có vấn đề gì, thời điểm xây dựng bên mở bán hẳn đã chú ý qua điểm này.
Tiếp theo, lai lịch của thảo hạt kia vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng nghĩ lại một chút, thứ đã tới trong căn nhà kia, ngoại trừ thảo hạt cũng chưa lưu lại dấu vết trực tiếp nào, có thể thấy đối phương vẫn luôn rất cẩn thận không muốn để người khác phát hiện.
Nguyên nhân có lẽ là như thế này, thảo hạt xuất hiện, nhất định là đối phương không muốn nhưng không cách nào tránh được.
Nghe xong phân tích của Bạch Khai, tôi thầm nghĩ chẳng lẽ là hình nhân?
Tôi nói lời này cũng không phải là nói giỡn, bởi vì trước kia Tần Nhất Hằng cũng từng nói qua, rất nhiều vu thuật huyền học đều có sử dụng hình nhân.
Nếu lợi hại thậm chí còn có thể thông qua hình nhân mà tác động đến người sống bị thao túng.
Cũng giống như bị thượng thân vậy.
Tôi nói, có thể người đến là người sống hay không, chẳng qua là mang theo hình nhân nhỏ, bị người khống chế mà đi đến.
Còn trong phòng là có huyền cơ gì đó nên mới làm cho người vợ bị chồng giết chết?
Bạch Khai phốc một tiếng, anh đã nói như thế, tôi đây cũng an bài cho anh thử xem sao?
Đầy mặt Bạch Khai đều là biểu tình trào phúng.
Tôi dứt khoát không nói gì nữa, trèo lên giường, chờ xem ngày mai y xuất chiêu như thế nào.
Có thể là vì uống quá nhiều trà, đêm đó tôi nỗ lực cả nửa ngày cũng không ngủ nổi.
Đến lúc bên ngoài tờ mờ sáng mới miễn cưỡng có chút buồn ngủ.
Nhưng mới vừa ngủ được một lúc, tôi đã bị động tĩnh như quỷ khóc sói gào của Bạch Khai đánh thức.
Mở mắt ra, y một tay cầm điện thoại một tay đánh răng, trong điện thoại còn đang phát một bài hát nào đó trên internet, y một bên đánh răng một bên hừ hừ ngâm nga theo.
Cái này rõ ràng là không muốn để cho tôi ngủ nữa, bất quá y khởi hành sớm như vậy, lát nữa hẳn là có an bài, tôi cũng không thể tức giận với y.
Mơ mơ màng màng chuẩn bị một chút, xuống nhà ăn dưới lầu ăn bữa sáng.
Chúng tôi nhờ tài xế kia chở đến một siêu thị lớn gần đó.
Bạch Khai xách lên mấy bao gạo, tôi nhìn y, chỉ sợ lần này phải làm việc lớn thật rồi.
Ra khỏi siêu thị, chúng tôi lại đi nhiều nơi chung quanh, Bạch Khai mua rất nhiều dầu thắp, chứa đầy một cái thùng lớn.
Cuối cùng còn ở cửa hàng thú cưng mua một con hamster nhỏ, dùng một cái rương kín rất tinh xảo đựng, lăn lộn chuẩn bị xong hết cũng đã tới giữa trưa.
Ăn cơm xong, buổi chiều chúng tôi lại trở về căn nhà kia.
Nói thật, có rất nhiều căn nhà tôi thu vào tay đều không gặp nhiều phiền toái như vậy.
Thậm chí có vài căn tôi mua vào liền lập tức bán đi, căn bản là không xử lí gì.
Lần này phải thu dọn nhiều thứ như vậy, tôi không khỏi có chút thương tâm.
Thời gian nhoáng cái mà đã trôi qua lâu như vậy, khi đó cũng là mang gạo tiến vào nhà, có từng nghĩ đến ngày hôm nay làm việc này nhưng lại bình tĩnh đến vậy chưa?
May mắn trong tòa nhà có thang máy, nhưng nhiều đồ như thế này vẫn khiến hai người chúng tôi mệt nhoài.
Bạch Khai không nhờ đến sự hỗ trợ của tài xế kia, hắn ta thở dài một cái, cảm thấy thật may mắn.
Đem được hết đồ vứt vào nhà, buổi chiều cũng đã qua.
Bạch Khai chỉ huy, đem gạo đều chất hết vào góc phòng.
Mấy túi gạo, chừng vài trăm cân, chất thành mấy đống cao.
Bạch Khai cầm một nắm gạo, Tiểu Khuyết à, tránh nơi này xa một chút, coi chừng trượt chân rớt vào là chết đuối đó.
Tôi hỏi, chúng ta chuẩn bị tới đây tị nạn sao?
Lại thấy Bạch Khai đem rương hamster đến, đào một cái hố trong núi gạo rồi cẩn thận chôn vào.
Hamster nhỏ rất đáng yêu, nhưng nháy mắt đã bị gạo bao phủ.
Xem chừng cũng không sống được bao lâu nữa.
Tôi khó hiểu hỏi, anh đây là đang tính huấn luyện chuột vượt ngục đấy à? Chúng ta có thể giữ lại chút nhân tính được không?
"Anh thì biết cái gì? Thứ kia không phải muốn tìm đồ trong nhà này hay sao? Chúng ta liền cho nó đồ, vật còn sống, xem nó có bản lĩnh gì."
Nói rồi Bạch Khai kêu tôi ra khỏi cửa, y cũng đi đến, nâng thùng dầu thắp kia chậm rãi rắc thành một vòng tròn lấy cửa làm trung tâm.
Vòng tròn cũng không kín hoàn toàn, ví trí mở ra vừa lúc hướng về phòng trong, sau đó y lại ở bên trong hắt hai lần nữa mới trở về đứng trước cửa, nói kế tiếp chỉ có thể đợi.
Mấy năm nay bản lĩnh của tôi cũng lớn hơn không ít, đối với việc "chờ đợi" tôi cũng đã luyện thành *lô hỏa thuần thanh.
Đốt mấy điếu thuốc, chúng tôi cứ vậy nói chuyện phiếm một hồi.
*Lô hỏa thuần thanh: người có tay nghề cao mới chỉnh được lửa luyện đan thành màu xanh.
Tay nghề đã thành thục, làm việc đã quen.
truyện tiên hiệp hay
Bầu trời dần tối sầm lại.
Vẻ mặt nhìn như cợt nhả của Bạch Khai không được tự nhiên cho lắm, xem ra lực chú ý vẫn dồn hết vào bên trong căn phòng.
Khoảng chừng sáu giờ, khi y dùng tay sờ lên dầu thắp trên mặt đất, chúng đều đã khô.
Bạch Khai lại từ trong thùng đổ một ít ra tay, chà xát một chút rồi kêu tôi mở cửa giúp y.
Y chưa nói tiếng nào liền vọt vào, nhanh chóng lấy tay cắm vào đống gạo, cố hết sức lục lọi tìm kiếm gì đó, khi y lấy tay ra, tôi mơ hồ thấy tay y trống không.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có một chút ánh sáng từ hành lang lọt vào được.
Bạch Khai lại ở trong bóng tối, tôi nhìn không rõ lắm.
Tôi vội hỏi, anh đang tìm cái gì vậy?
Ngay sau đó Bạch Khai liền kinh hô một tiếng, ai da ta dựa, gặp quỷ rồi!
Tác giả:
Hôm qua có người nhắn với tôi, Đoan Ngọ (5/5 âm lịch) tôi được nghỉ ba ngày không cần đăng chương mới.
Tôi cảm thấy bởi vì có các bạn, cho nên tôi sẽ không cô đơn, mọi người hiểu tôi mà......!Sau Đoan Ngọ lại gặp nha!.