Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân


Thật sự ngoài ý muốn, ánh nến đã chiếu ra được thứ kia.
Bạch Khai lúc này mới nhận ra hồn phách của thứ đó bị phân tán.

Cho nên ánh phản quang mới có thể trông thành cái dạng kia.
Hồn phách phân tán là sao? Thật ra đó không phải để chỉ việc hồn phi phách tán, mà là hồn phách không hoàn chỉnh.

Ví dụ như là một người bị sát hại phanh thây, chỉ cần các khối thi thể không được táng gần nhau, hoặc là chưa thu thập đủ đã vội vàng hạ táng, đều sẽ khiến hồn phách người chết không hoàn chỉnh.
Cũng giống như vậy, tình huống này cũng thường xuất hiện ở các chiến trường hoặc là người bị tàn tật vì tai nạn.

Cho nên ở thời cổ đại, thậm chí đến bây giờ cũng có thể thấy, sau khi hạ táng thường phải dùng ngọc, kim loại, thậm chí là gỗ để thay thế cho bộ phận thân thể bị thiếu của người chết.

Là chân ngọc hay cánh tay gỗ, muốn dùng cái gì để thay thì tùy vào kinh tế của người chết mà suy xét.
Nói là thay thế chứ nó thật ra còn phức tạp hơn chúng ta tưởng nhiều.

Không thể cẩu thả khắc ra một cái rồi tùy tiện bỏ vào bên trong được, việc này còn có quy trình rõ ràng.

Quan trọng nhất là phải làm sao để có được ngày sinh tháng đẻ của người chết ở trên, như vậy người đó mới thật sự xem như được chết toàn thây.
Việc này ở thời cổ đại thậm chí còn có người con vì hiếu mà tự chặt tay chôn theo cha, chỉ vì mong muốn phụ thân khi hạ táng có thể toàn thây.

Có thể thấy được cổ nhân đối với chuyện này vẫn một lòng tin tưởng không chút nghi ngờ.
Mà thứ trong căn nhà kia cũng có thân thể không hoàn chỉnh, nhưng lúc Bạch Khai tiếp xúc chính diện với nó lại không phát hiện nó thiếu cánh tay cẳng chân gì.


Lại kết hợp với suy đoán lúc trước, cùng với âm khí kỳ lạ trong phòng để phán đoán, cuối cùng Bạch Khai kết luận, thứ kia nhất định là một thái giám.
Nói đến thái giám chắc cũng không cần giải thích gì nhiều, chúng ta vẫn thường nhìn thấy trong phim truyền hình và cả trên màn ảnh.
Nhưng có lẽ có rất nhiều người không biết, sau khi thái giám bị tịnh thân (thiến), bảo bối sẽ được cất đi, chính là để ngày sau nhỡ lúc chết còn có thể toàn thây.
Vào thời xưa, thường chỉ có con nhà nghèo rớt mồng tơi ngay cả miếng ăn cũng phải lo đến trọc đầu mới phải đi làm thái giám.

Thậm chí còn có vài người nghèo túng đến mức ngay cả tiền tịnh thân cũng thiếu, bảo bối nhỏ cũng không thể tự mình mang đi, bèn phó thác cho người phụ trách tịnh thân, xem như ghi một cái giấy nợ, chờ sau này vào cung kiếm được chút tiền sẽ lại đến chuộc về.
Đó đều là sự thật.
Còn những người có kinh tế tốt một chút, sau khi tịnh thân sẽ lập tức mua lại bảo bối rồi lặng lẽ giấu đi.

Cụ thể giấu ở nơi nào, vẫn có rất nhiều ý kiến.
Cần phải để ở xà nhà cao, nhưng không thể là xà của phòng mình, nếu không sẽ khiến nhà mình tuyệt tử tuyệt tôn.
Tuy rằng đã tận lực bảo tồn chim nhỏ bảo bối, nhưng kỹ thuật lúc đó không như bây giờ, rất nhiều thái giám chừng vài thập niên sau lúc xuống mồ, bất luận có tiền hay không đều không thể tìm được bảo bối của mình nữa.
Lúc này chỉ có thể làm như cách đã nói bên trên, dùng thứ gì đó khác để thay thế.

Mà thứ để thay không phải là đồ bằng ngọc hay gỗ, mà là dùng khăn lụa gói hạt giống cỏ bên trong.
Sở dĩ phải dùng hạt giống cỏ, kỳ thật chính là mang ý tứ gió xuân thổi đến sinh con nối dòng.

Nói theo cách hiện đại chính là dùng hạt giống cỏ thay cho "nòng nọc nhỏ", như vậy mới xem như thật sự toàn thây.
Sinh mệnh của cây cỏ đều ngoan cường hơn rất nhiều loài thực vật khác, hơn nữa số lượng lại nhiều.

Thậm chí khi khai quật một vài mộ thái giám còn phát hiện bên trong mọc đầy cỏ.

Có thể thấy việc cổ nhân lựa chọn hạt giống cỏ đều đã qua suy nghĩ rất cặn kẽ.

Bạch Khai nói hết cho tôi, hình như còn vì lo lắng tôi chạy khắp nơi nói bậy nói bạ mà còn giảng rất kĩ, lăn lộn nửa ngày thì ra thứ ầm ĩ trong căn nhà này là một lão thái giám.

Trước kia ông đây ở nhà khác còn từng gặp qua quan triều đình nữa kìa, người ta nào có ai kiêu ngạo như lão già này đâu.
Tôi hỏi Bạch Khai, thái giám này ở đâu ra?
Bạch Khai suy nghĩ một chút rồi nói, tôi không rõ lắm, xem chừng là do bị người nhà kia trêu chọc mà tới.

Anh xem, lão quỷ vẫn luôn chạy khắp nơi trong nhà tìm đồ, mà chỗ nào cũng có hạt giống cỏ, chỉ sợ bao hạt giống cỏ tơ lụa kia bị nhà này lấy nhầm đi rồi?
Tôi vừa nghe, cảm thấy lão thái giám này còn rất đáng thương.

Như này còn không phải là đội mồ chạy khắp nơi tìm bảo bối nhỏ sao? Đều là đồng chí cả, khó tránh khỏi có chút đồng tình.
Bạch Khai lại nói, thái giám ở thời cổ đại phải gánh vác áp lực rất lớn, đầu tiên là không thể táng chung mộ phần với tổ tiên.

Sau đó bọn họ còn phải đối mặt với đủ loại kỳ thị trong sinh hoạt, lại tự ti về mặt sinh lí.

Còn phải đối với việc kiếp sau có phải là người bình thường hay không mà lâm vào khủng hoảng.

Cho nên rất nhiều thái giám sau khi có quyền lực liền cưới vợ nạp thiếp bừa bãi, mặc dù mấy mỹ nữ đó gã không cách nào hưởng thụ, cùng lắm chỉ muốn lừa gạt thần linh một chút, nói chính mình cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Tôi nói, đạo lý của anh rõ ràng đến vậy còn không nhanh giải quyết chuyện trong phòng đi? Còn nữa, vì sao đôi nam nữ kia lại chết vậy?
Bạch Khai ha ha cười hai tiếng, nói, tôi đoán chừng vốn lão quỷ kia tìm không thấy đồ là đã bực mình lắm rồi, người nhà nọ lại cứ nhằm đúng lúc gã đang nổi nóng mà rước đồ trấn trạch về áp người ta, tinh thần nhất định không chống đỡ nổi! Hơn nữa....
Bạch Khai nháy nháy mắt, nói tiếp, hơn nữa đôi vợ chồng họ mới kết hôn, khó tránh khỏi chuyện giường chiếu mặn nồng, chỉ sợ cũng là loại chuyện lão quỷ kia khó chịu nhất.

Anh tưởng tượng mà xem, cả đời anh chưa từng ăn no, đến lúc chết đi làm quỷ đói còn phải nhìn người ta ăn mỗi ngày.


Anh thấy sao?
"Vậy nên sau đó lão quỷ bị ép mà tức giận đến mức thượng thân một người trong số họ, cuối cùng làm cho nhà đó cửa nát nhà tan, khả năng này rất cao." Bạch Khai hút một hơi thuốc, có điều vẫn còn một khả năng khác.

Có thể lão quỷ kia đã dùng thủ đoạn nào đó khiến người chồng biến thành thái giám giống mình, cuộc sống vợ chồng của bọn họ cũng không còn hạnh phúc như trước nữa, lâu ngày khó mà không nảy sinh cãi vả.

Người chồng đã vì chuyện này mà cảm thấy rất mất mặt, chỉ cần vợ nói nặng nói nhẹ đôi ba câu liền không khống chế được mà giết người, cái này cũng rất có khả năng xảy ra.
Lời Bạch Khai nói nãy giờ thật sự khiến tôi phải lau mắt kinh ngạc mà nhìn y.

Hai phân tích này đều rất có lý, bây giờ sự tình đã tra ra manh mối rồi, tiếp theo chính là tìm cách giải quyết nó.
Nhà có thể không mua, nhưng thù nhất định phải báo.
Tôi cũng đốt điếu thuốc, cùng Bạch Khai thảo luận một chút.
Bạch Khai nói, Tiểu Khuyết, thật ra tôi có một biện pháp rất đơn giản.

Tôi biến anh thành thái giám đưa vào đó làm bạn với gã, như vậy chỉ cần một tuần sau cái gì cũng có thể giải quyết rồi!
Tôi nói, mẹ nó hay là anh tự làm luôn đi, dù sao anh cũng hiểu quy trình tịnh thân hơn tôi.

Nếu anh đã hi sinh vì nhiệm vụ, ông đây nhất định sẽ quyên tặng anh chim nhỏ bằng vàng tiễn anh lên đường.
Trong lúc này mà bọn tôi còn có thể vô tư đấu võ mồm, vậy có thể thấy tinh thần đôi bên đều đã thả lỏng.
Bạch Khai nói việc này rất dễ xử lí, trước tiên tìm trong phòng đã, có thể tơ lụa kia giấu ở chỗ nào đó rất khó nhìn thấy.
Tìm được rồi thì đốt đi, vậy là ok.
Nhưng khó khăn duy nhất bây giờ chính là lão quỷ kia.

Gã nói bậy nói bạ tự cho mình là thần tiên, còn muốn người ta cung phụng gã.

Chúng ta phải nghĩ cách nào đó, đá gã lăn từ trên thần đài xuống mới được.
Nói đến nghĩ cách, tôi lại chẳng thể giúp được gì.

Tôi nói, mông anh thì anh tự lau đi, tôi có thể mua giấy vệ sinh giúp.

Bạch Khai a một tiếng, lấy tay sờ sờ sau lưng tôi, "Lau xong rồi."
Hai người ở dưới lầu ngây người hơn mười phút, lại ngồi xe trở về khách sạn.
Trên đường trở về tôi có một loại cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái, tài xế kia rõ ràng cũng thấy được không khí không khẩn trương như ban đầu nữa, mới hỏi việc xử lí thế nào rồi.
Lúc này Bạch Khai mới nói cho anh ta biết, việc cũng sắp xong rồi.

Ba người còn câu được câu không hàn huyên vài câu.
Về đến khách sạn, tôi ngay cả tắm rửa cũng không màng, lập tức leo lên giường ngủ.
Sáng hôm sau, hai người chúng tôi quay lại căn nhà nọ.

Một đêm ngủ đủ đã cho đầu óc tôi được thanh tỉnh.

Trên đường tôi lại đòi Bạch Khai giải thích mấy thứ linh tinh như gà, nến, quắc quắc gì đó mà y vẫn chưa nói.
Thái độ của y cũng không nặng nhẹ như hôm qua nữa, việc này sắp được giải quyết, y cũng không lo lắng có chuyện vướng trên tay tôi.
Đơn giản nói cho tôi biết, nến đỏ chiếu vật sống, nến trắng chiếu vật chết.

Gà ăn quắc quắc là diệt âm khí trong nhà, quắc quắc ăn gà là bất đắc dĩ cho lão quỷ kia chút mặt mũi, nếu không rất dễ bị vạ lây.
Lời y nói tuy đơn giản, nhưng nghĩ kĩ lại rất hoàn chỉnh.

Làm cộng sự với Bạch Khai đã một thời gian, hai người chúng tôi cũng đã ngầm hiểu bản tính đối phương.

Ngoại trừ chất lượng giao lưu miệng lưỡi cần cải thiện ra, cái khác câu thông đều không thành vấn đề.
Nói:
Hi, lại là tôi đây, là ai á, tôi là Phạm Quá Hàm......!Chu chu ngày vô càng ha (?)......!Đại gia hảo hảo nghỉ ngơi, chúng ta ước hẹn thứ hai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận