Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chúng tôi cẩn thận đi qua nhìn, đất trên sườn núi đã bị đóng băng rất cứng. Bề mặt bóng loáng trơn trượt, muốn trèo lên được thì phải dùng khá nhiều sức. Tôi nghĩ trước đây trên sườn núi hẳn phải có một cái thang, không biết vì sao lại bị bỏ đi.

Trên sườn núi không có bất cứ thứ gì, điểm đáng chú ý là màu sắc của đất khác với xung quanh. Lớp đất phía dưới chỉ hơi vàng, còn mặt trên có màu trầm hơn. Tôi duỗi tay thử đào một chút, mặt đất giống hệt như một lớp xi măng, không biết phía dưới có phải từng chôn thứ gì hay không.

Tôi hỏi: "Chỗ này không phải là một ngôi mộ đấy chứ?"

Bạch Khai lắc đầu rồi kéo khóa quần xuống ngay tại chỗ. Y quay đầu lại, bực mình nói, mẹ nó, đất chỗ này cứng quá, nước tiểu cũng không làm nó mềm được! Không được rồi, anh mau đến chỗ lão già kia lấy mấy ấm nước sôi lại đây!

Bạch Khai vạch quần đứng tiểu ngay giữa ban ngày dọa tôi giật mình, nhưng dù sao cũng cùng chung mục đích. Bên trong lớp đất này có gì, phải làm mềm ra thì mới biết được.

Tôi khua tay nhờ Lão Khâu đun mấy ấm nước sôi rồi lần lượt đưa cho Bạch Khai đổ lên mặt đất, qua vài lần, mặt đất bên dưới đã trở thành một vũng bùn. Bạch Khai không ngại bẩn dùng tay không đào đất, tôi nhìn mà phát sợ, bèn ngồi một bên uống nước ấm.

Y đào bới một hồi, rốt cuộc phát hiện được gì đó, vội lôi tôi đến xem. Hai tay y bẩn muốn chết, tôi không kịp tránh thoát thì áo đã bị y túm được, trong lòng ghê tởm nhưng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Tầng đất bên ngoài bị đào lộ ra phần bên trong sẫm màu, lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng thứ đất đen phì nhiêu vùng Đông Bắc, trông y hệt như màu mực.

Tôi hỏi Bạch Khai, rốt cuộc anh muốn cho tôi xem thứ gì?

Bạch Khai mở bàn tay ra, nói, nơi đây toàn là tro giấy, chắc chắn trước đây ở chỗ này đã từng đốt rất nhiều giấy, nhiều đến không tưởng!


Tôi nghe vậy lập tức căng thẳng: "Ý của anh là tiền giấy, người giấy và ngựa xe giấy? Nơi này từng có đám tang ư?"

Bạch Khai liếc mắt nhìn nhà xưởng, đáp, có đám tang hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn đã từng có thứ quấy nhiễu.

Ngoài trời quá lạnh, chúng tôi đành quay lại nhà xưởng, ngồi quanh lò than của Lão Khâu để sưởi ấm, sau đó chúng tôi mới tìm một góc để thương lượng đối sách.

Chuyện khó xơi nhất bây giờ không phải là nhà xưởng có vấn đề, mà là chúng tôi thậm chí không biết vấn đề đó là gì. Đến cả câu hỏi còn không biết thì làm sao mà tìm ra đáp án được. Cuối cùng chúng tôi cảm thấy vẫn nên xuống tay từ chỗ của Lão Khâu thì tốt hơn.

Tôi hỏi Lão Khâu, bác ở đây bao lâu rồi?

Lão Khâu giơ ba ngón tay, không rõ là ba năm hay ba mươi năm.

Tôi hỏi tiếp, vậy trước kia bác tìm người che lại đồ vật trên tường hay sao?

Lão Khâu ê a gật đầu. Tôi mừng thầm, nếu ông ta che lại thì nhất định sẽ biết thứ gì ở trên tường, hơn nữa có khi còn hỏi được nguyên nhân vì sao phải che đi.

Tôi thấy trên bàn có tờ giấy, bèn đưa cho Lão Khâu để ông ta có thể vẽ hoặc viết ra đồ vật trên tường. Lão Khâu khó hiểu nhìn tôi, sau đó mới cầm lấy cái bút vẽ lên giấy.

Dĩ nhiên Lão Khâu chẳng có tài năng thiên phú về mỹ thuật, ông ta vẽ rất đơn giản. Tôi chỉ có thể nhìn ra được một thứ gì đó khá kỳ quặc, không phải hình thoi mà cũng chẳng phải hình bầu dục. Tôi đưa giấy lại cho Lão Khâu, hỏi, bác biết viết chữ không? Bác viết ra đi.


Lần này Lão Khâu lại lắc đầu vẻ áy náy.

Tôi cầm bức vẽ miên man suy nghĩ nhưng mãi mà vẫn không đoán được đây là thứ gì, đành phải đưa cho Bạch Khai. Bạch Khai nhận lấy tờ giấy nhưng không xem mà bất ngờ hỏi Lão Khâu, bác không biết viết thì tại sao trên bàn lại có nhiều giấy như vậy?

Lão Khâu sửng sốt, sắc mặt lập tức sa sầm. Tôi thấy Bạch Khai cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lão Khâu, trong lòng cũng thấy lo lắng, mẹ kiếp nếu Lão Khâu chỉ giả bộ câm điếc với chúng tôi, Bạch Khai đã thẳng thắn vạch trần ông ta như vậy thì rõ ràng là chuẩn bị lao vào tẩn nhau rồi.

Nhưng vẻ mặt của Lão Khâu bình tĩnh lại rất nhanh, ông ta lại vẽ lên giấy một người que. Phía sau là một căn phòng rất lớn, trong phòng có một người que khác đang nằm. Lão Khâu vẽ xong liền chỉ vào người que nằm bên trong, rồi lại chỉ vào mình.

Bạch Khai thốt lên một tiếng, ý bác là nơi đây còn có một người khác? Những tờ giấy này là do hắn dùng? Hắn ở đâu? Bác gọi hắn ra đi, bảo là giám đốc Giang đến mua nhà.

Ai dè Lão Khâu vội xua tay, nhanh chóng cầm bút vẽ một vầng trăng trên đầu người que kia. Bạch Khai hỏi, người nọ chỉ đến vào buổi tối à?

Thấy Lão Khâu gật đầu, Bạch Khai lại hỏi, mỗi lần người nọ tới đều là lúc bác đang ngủ sao?

Lần này Lão Khâu rất kích động, suýt nữa đứng bật dậy chỉ tay xuống bàn. Bạch Khai ngẫm nghĩ, nói, tôi biết rồi, mỗi lần bác ngủ thì người nọ mới xuất hiện, sau đó để lại mệnh lệnh trên giấy cho bác?

Tôi ngồi bên cạnh không muốn cắt lời, nhưng nghe thế cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng, đành hỏi, bác chưa từng gặp được người kia? Chỉ biết hắn đã tới đây thôi phải không?


Lão Khâu tiếp tục gật đầu. Tôi càng thấy nghi ngờ hơn về cái nhà xưởng này, mẹ nó hơn nửa đêm mới đến thì ai biết được là người hay quỷ!

Tôi kéo Bạch Khai ra ngoài, nhỏ giọng hỏi y, anh nghĩ lời của Lão Khâu có đáng tin không?

Bạch Khai khinh bỉ đáp, trước tiên có thể chắc chắn lão ta không phải là người gửi bưu kiện, nhất định có ông chủ hoặc người sau màn sai sử, chúng ta có thể thử gặp ông chủ của lão một lần, dù sao anh cũng là giám đốc Giang, chuyện đàm phán giao cho anh đấy.

Tôi vội từ chối, lần này mục tiêu đã bại lộ, nếu làm vậy sẽ dễ bị người ta đánh lén. Tiếp theo nên tùy cơ ứng biến, xem thử tối nay liệu có ai tới hay không.

Nói thật, gác đêm ở kho hàng còn khổ hơn nhiều so với gác đêm trong nhà. Tôi không sợ hãi, nhưng nơi này quá lạnh. Phòng của Lão Khâu bé như cái lỗ mũi, ba người chen chúc trong đó đã rất miễn cưỡng rồi, chứ đừng nói là nằm ngủ. Tôi hối hận sao trước khi đến đây lại quên chuẩn bị túi ngủ mất, ít nhất còn có thể bất đắc dĩ trụ được một đêm.

Lúc này vẫn chưa đến buổi trưa, còn dư rất nhiều thời gian nên tôi cũng thong thả trao đổi với Bạch Khai về một bức vẽ khác của Lão Khâu. Tôi thấy có lẽ là do Lão Khâu vẽ quá đơn giản nên đã bỏ sót manh mối quan trọng. Bạch Khai lại cho rằng trọng điểm không nằm ở đó, vấn đề là vì sao hoa văn trên tường lại bị che đi.

Tôi nghĩ ngợi một hồi cảm thấy y nói cũng đúng, bèn vội vàng đến hỏi Lão Khâu. Lần này ông ta hơi do dự rồi lại vẽ một người que, người que đi quanh phòng, nhưng sau lưng nó có một vài tia sáng soi rọi. Tuy nhiên cũng có thể Lão Khâu muốn vẽ gió, bởi vì trên giấy chỉ vỏn vẹn một vài nét gạch mà thôi.

Tôi và Bạch Khai nhìn hình vẽ mà trong đầu toàn dấu chấm hỏi. Bạch Khai lên tiếng hỏi Lão Khâu trước, hoa văn trên tường còn biết chiếu laser à?

Hình như Lão Khâu cũng không biết laser là gì, hơi đắn đo rồi lắc đầu. Bỗng dưng Bạch Khai vỗ đùi cái bốp, nói, tôi biết rồi, là ánh mắt! Bác cảm thấy có người nhìn chằm chằm sau lưng mình?!

Tôi lập tức rùng mình, thấy Lão Khâu gật đầu, tôi bèn xem kỹ lại bức vẽ trước. Tôi hiểu rồi! Đây là một con mắt! Một con mắt được vẽ trên tường?!

Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, mẹ kiếp chuyện này quá vô lý, nhưng giờ xem ra hình vẽ này rất giống một con mắt, chẳng qua nó đang nhắm lại mà thôi. Lẽ nào con mắt sẽ bất chợt mở ra lúc người ta đi qua nó? Sau đó nhìn trộm tất cả hành động của người ta? Mỗi lần anh quay đầu, nó sẽ nhắm lại, giống như chưa từng mở ra?

Tôi nói hết suy nghĩ của mình cho Bạch Khai, y liền mắng tôi, mẹ nó anh đang làm thơ đấy hả? Nếu nó thật sự là một con mắt thì không phải nó đang giám sát nhà xưởng này, anh quên mất cái cửa sổ kia sao?


Tôi thấy cũng đúng, nếu thế thì nó đang nhìn ra sườn núi? Trước đây trên sườn núi có thứ gì? Xem ra nhà xưởng này ẩn chứa rất nhiều bí mật.

Tôi hỏi Bạch Khai, lẽ nào trước kia trên sườn núi đã từng thờ phụng gì đó nên mới đốt nhiều tiền giấy như vậy?

Bạch Khai nghĩ, tỏ vẻ tôi cũng không biết. Dù sao thời gian còn dài, để sau cân nhắc cũng được. Có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng vào buổi tối.

Bấy giờ đã giữa trưa, sáng sớm nay chúng tôi đi vội nên chưa kịp bỏ bụng thứ gì. Lão Khâu hiếu khách chuẩn bị bữa trưa đơn giản cho hai chúng tôi, một phần miến thịt heo và một phần gà hầm nấm, đồ ăn không nhiều nhưng đều là đặc sản vùng Đông Bắc, vô cùng ngon miệng.

Lão Khâu còn muốn mời chúng tôi ly rượu, nhưng chúng tôi sợ rượu vào hỏng việc nên chỉ đành từ chối. Một mình ông ta uống rất nhiều, ăn xong thì bắt đầu nằm trên giường ngủ trưa.

Tôi và Bạch Khai rảnh rỗi lại chạy đến trên sườn núi, cảnh vật xung quanh không quá hoang vu vắng vẻ, nhưng dân cư thật sự khá thưa thớt. Sau khi hút hết hai điếu thuốc, trên đường về nhà xưởng, Bạch Khai đột nhiên hỏi tôi có cảm thấy Lão Khâu hơi kỳ quái không.

Lời y nói làm tôi chợt tỉnh ngộ, Lão Khâu nhìn có vẻ chất phác dễ gần nhưng ông ta luôn khiến tôi thấy là lạ, trước đây tôi vẫn hay nhủ thầm là vì trong lòng mình luôn ngờ vực nơi này nên mới sinh ra cảm giác như vậy. Nhưng hiện tại Bạch Khai cũng nói thế thì tôi bèn hỏi y thấy lạ ở chỗ nào.

Bạch Khai trả lời, bình thường chúng ta hay nói những người mất đi thính lực, không thể nghe thấy âm thanh thì rất khó học được cách nói chuyện, vì vậy mới trở thành người câm. Nhưng thính lực của Lão Khâu không có vấn đề, đầu lưỡi hoàn chỉnh, cho nên việc ông ta không nói được là rất khả nghi. Vả lại tuổi tác Lão Khâu đã lớn, tuy nhiên thời bây giờ chẳng mấy ai không biết viết nữa, vậy nên tôi nghi ngờ Lão Khâu đang diễn kịch trước mặt chúng ta.

Bạch Khai giải thích xong còn không quên dặn, nhớ cẩn thận một chút.

Hết quyển 3 chương 41: Lão Khâu

Editor: Xin chào mọi người, mình là Thanh Thảo, vốn là beta-er của sếp An, nhưng dạo này bạn An bận rồi nên mình sẽ thay chân bạn An làm editor trong thời gian tới:))) Có thể mọi người sẽ cảm thấy văn phong hơi khác lạ, nhưng mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện, mình sẽ cố gắng đẩy nhanh tốc độ đăng chương, ít nhất cũng được 1 chương/tuần chứ không như ai kia ngâm chương 1 tháng:v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận