Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Bạch Khai vừa mới đặt tay lên vai đối phương đã lập tức thấy hối hận. Bờ vai của người nọ khá yếu ớt, vóc dáng đơn bạc, thậm chí còn tỏa ra sự lạnh lẽo của âm khí. Âm khí nơi đây rất nặng, có khi lại dẫn thêm tà ma ngoại đạo đến. Bạch Khai chỉ e người này là một con cương thi hoặc một thứ yêu ma gì đó, y mà lỡ tay chạm vào thì rất phiền phức.

Trong lúc căng thẳng, người nọ đột nhiên quay đầu lại. Mặc dù trời tối đen như mực nhưng hai người cách nhau gần như vậy nên Bạch Khai vẫn nhận ra được người nọ là một thiếu niên xấp xỉ tuổi mình, trên tay cậu ta đang khẽ phe phẩy một cây hương to.

Lần này Bạch Khai mới dám đưa ra kết luận, người nọ thật sự là người cùng nghề với mình. Đối phương còn trẻ tuổi mà đã trầm ổn giỏi giang như vậy khiến trong lòng y vừa nể phục vừa đố kỵ, thành ra Bạch Khai cũng không nói gì nữa.

Cậu ta thong thả bước về phía trước, chốc lát sau giữa hai người đã lộ ra một khoảng cách. Bấy giờ nương theo ánh trăng mờ ảo mà Bạch Khai mới có thể quan sát kỹ bóng dáng của người nọ. Cậu ta chỉ mặc một chiếc áo bông ngắn, không rộng thùng thình giống style của những người đồng lứa với sư phụ, trông quần áo vừa vặn giống như cố tình sửa lại. Phía dưới mang một cái quần thể thao màu xám, nhìn tổng thể tưởng không hợp nhưng lại hợp không tưởng.

Lúc này Bạch Khai mới hiểu ra thiếu niên kia đang cầm hương Phật. Bình thường hương Phật dùng để thờ cúng trong chùa miếu, ngoài ra nó còn có một tác dụng khác, đó chính là để che giấu bớt dương khí trên người mình. Bạch Khai nhủ thầm, thảo nào lúc trước y cảm thấy bả vai người nọ hơi lạ, hóa ra là vì hương Phật đã che đi ngọn lửa hai bên vai nên mới khiến y cảm thấy âm u lạnh lẽo.

Nghĩ rồi Bạch Khai bèn đuổi theo, rõ ràng đối phương chuẩn bị kỹ càng mới đến đây, nhiều khả năng cậu ta đến để làm việc. Nói không chừng lại gặp được chuyện gì thú vị, không uổng công y lẻn ra đây một lần.

Sau khi đuổi theo, Bạch Khai mới bắt chuyện với thiếu niên kia, đối phương cũng không đề phòng mà nói hết mục đích của mình ra. Cậu ta vốn xuất thân từ một thế gia, thường ngày vẫn hay đi theo ông nội để học hỏi, việc phải làm cũng không khác gì Bạch Khai lắm. Lần nào ông nội cậu ta cũng đích thân ra tay, còn cậu ta chỉ cần đứng cạnh giúp đỡ mà thôi. Nhưng lần này ông nội có chuyện đột xuất, đồng thời muốn để cậu rèn luyện một chút nên mới bảo cậu ta một mình đến đây. Mục đích vô cùng đơn giản, chỉ cần dạo chợ quỷ, lấy vài món đồ là được.


Có một người tìm tới ông nội, nói rằng khi nhà họ đốt vàng mã viếng mộ của thân nhân quá cố đã vô tình thiêu luôn cả một tờ giấy rất quan trọng, trên giấy ghi chép lại một thứ giống như vận mệnh của người nhà này, đáng nói là tờ giấy chỉ có một bản duy nhất. Sau khi nghĩ hết tất cả biện pháp, cuối cùng bọn họ bất đắc dĩ phải tìm đến ông nội cậu ta. Phần mộ tổ tiên của gia đình nhà họ ở ngay tại đây, mà trùng hợp thay gần đó lại có quỷ họp chợ, vì vậy ông nội mới để cậu ta đến nơi này thử vận may, chỉ cần tìm được manh mối thì có thể để người chết báo mộng truyền tin về.

Bạch Khai nghe xong rất kích động, đây đúng là chuyện thú vị mà y vẫn luôn tìm kiếm. Vậy nên y liền chủ động nói rõ thân phận mình, đồng thời tỏ ý muốn giúp thiếu niên kia một tay.

Sư phụ của Bạch Khai cũng có danh tiếng trong nghề, thiếu niên nọ hiển nhiên đã từng nghe qua. Dù sao đêm nay cũng khá buồn chán, thêm một người trò chuyện thì càng tốt. Đối phương chia cho Bạch Khai một nén hương, hai người bèn cùng nhau phe phẩy để át đi dương khí.

Sau khi dương khí bị đè xuống, trước mắt Bạch Khai bỗng dưng có sự thay đổi, con đường đá nhỏ bắt đầu xuất hiện một vài bóng dáng mông lung, ven đường cũng có thêm rất nhiều người ngồi. Hai bọn họ càng bước về phía trước thì những chiếc bóng mơ hồ hiện ra càng nhiều.

Người thiếu niên khẽ nói: "Ông nội tôi bảo muốn biết ma quỷ có dữ hay không thì phải dựa vào cách này. Nếu nó không dữ thì màu sắc hiện lên rõ hơn, bởi vì âm khí của nó nhẹ hơn. Còn nếu gặp phải ma quỷ hung dữ thì màu sắc rất nhạt nhẽo. Cậu xem kìa, người nọ bán được nhiều đồ nên tâm tính rất ôn hòa, còn người mua kia hình như đang không vui."

Bạch Khai vừa lắng nghe vừa phải kìm nén sự ngạc nhiên, tất cả những gì cậu ta nói đều là điều mà trước đây Bạch Khai cũng chẳng rõ, nhưng vì sợ mất mặt nên y chỉ làm ra vẻ như đã biết tỏng từ lâu rồi.


Hai người cứ thế đi đến tận cuối con phố, sau đó lại quay đầu đi về một hướng khác. Khu này trông có vẻ khá hiu quạnh, những bóng dáng mơ hồ cũng rất ít. Đúng lúc đó ánh trăng bị tầng mây dày nặng che khuất, trước mắt hai người trở nên tối sầm.

Bạch Khai hỏi thiếu niên nọ, mấy con quỷ này đều đổi đi sinh vận của mình, nhưng một người sống như cậu thì giao dịch với ma quỷ như thế nào?

Cậu ta chỉ mỉm cười lấy ra một xâu đồng tiền, đáp: "Thì mua thôi."

Chuyện này thì Bạch Khai biết, tiền cổ có thể trừ tà, đây là kiến thức nhập môn huyền học, chỉ đơn giản như phép toán 1+1=2. Thế mà thiếu niên nọ lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, xem ra cậu ta cũng chẳng tài giỏi hơn y bao nhiêu.

Thiếu niên kia thấy Bạch Khai cười, trong lòng biết ngay y đang nghĩ gì, bèn giải thích cho y hiểu, đồng tiền này đã được ngâm 7749 ngày trong mỡ xác chết, với ma quỷ mà nói thì không có vấn đề gì cả. Vả lại thứ này chính là mặt hàng rất được săn đón vì nó còn có thể lưu thông trên cả dương gian nữa, quý giá hơn tiền giấy nhiều!

Bạch Khai thầm chửi bậy trong lòng, sau đó tiếp tục đi theo cậu ta. Nén hương đã sắp cháy hết, thiếu niên nọ lại lục tìm trong túi vải đeo trên vai, nhưng lần này cậu ta chỉ tìm được một cây hương duy nhất. Sau một hồi nghĩ ngợi, cậu ta liền đưa nó cho Bạch Khai.


Bạch Khai không nhận, trong tình huống này nếu y giơ tay ra cầm lấy thì khác gì vứt hết mặt mũi của mình. Thiếu niên nọ chỉ cười nói, cậu dùng đi, dương khí của tôi vốn cũng không quá nặng.

Bấy giờ Bạch Khai mới nhận lấy nén hương, mà cây hương ban nãy vẫn chưa cháy đến đầu ngón tay, y bèn phe phẩy hai tay hai nén.

Đi được hai bước, bỗng nhiên Bạch Khai dừng lại. Không rõ hai cây hương đã áp dương khí của y xuống quá thấp hay là vô tình xảy ra sự cố gì, Bạch Khai chỉ cảm thấy sau lưng mình bị thứ gì đó đè nặng, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên: Đưa tao ra ngoài.

Kỳ thật Bạch Khai không sợ, cùng lắm là một con quỷ muốn hoàn dương thôi. Chúng ta khó mà tưởng nổi sự lưu luyến của người chết với dương gian, nhưng đó cũng chỉ là nỗ lực vô ích. Hơn nữa giờ y mà nói ra thì giống như đang xin thiếu niên kia giúp mình vậy, quá bẽ mặt.

Bạch Khai suy xét một hồi, hiện tại trên tay y không có công cụ gì cả, chỉ đành lặng lẽ cắn rách ngón tay mình rồi bôi máu lên hai bên lỗ tai. Biện pháp này đơn thuần chỉ để khỏi nghe thấy âm thanh của ma quỷ nữa mà thôi, không thể trị tận gốc được. Nhưng Bạch Khai cho rằng chỉ cần ra khỏi khu vực quỷ họp chợ thì âm khí sẽ vơi bớt, con quỷ này hẳn sẽ không bám theo.

Trên thực tế y cũng đã làm như vậy, sau khi dạo một vòng mà vẫn không tìm thấy đồ vật mình cần, hai người liền chào tạm biệt nhau ở đầu phố. Thiếu niên nọ bảo rằng mình ở tại một nhà nông gia nhạc (*) đầu thôn, ngược hướng với Bạch Khai nên ai đi đường nấy.

(*) Nông gia nhạc (农家乐): là một hình thái kinh doanh cung cấp cho du khách trải nghiệm sinh hoạt nông thôn.


Trên đường về, Bạch Khai cảm thấy bước chân mình càng lúc càng nặng nề, y đã vứt nén hương đi rồi, lẽ nào con quỷ vẫn còn không buông?

Bạch Khai vừa chửi tục mấy câu vừa nhổ nước miếng bôi lên sau lưng mình, nhưng vô ích. Đi được nửa đường, y nghe thấy có tiếng gọi từ phía sau truyền đến, hóa ra là người thiếu niên nọ đang bật đèn pin đuổi theo y. Cậu ta chưa kịp thở dốc đã lột áo Bạch Khai ra rồi châm lửa đốt cháy, sau đó đưa cho y một chiếc áo giống của mình.

Bạch Khai khó chịu hỏi, mẹ kiếp cậu làm gì vậy? Định sàm sỡ tôi à?

Thiếu niên kia vội giải thích, ban nãy lúc chào tạm biệt thì cậu ta thấy phía sau Bạch Khai có thứ gì đó. Nó dài khoảng ba mét, nửa thân trên dựa sát vào vai y, nửa người dưới kéo lê trên mặt đất. Cậu ta vừa thấy đã biết ngay thứ này chính là quỷ nước bị chết đuối, không biết vì sao lại mò được đến đây. Nếu thứ đó bám theo Bạch Khai, một khi y đến gần sông nước thì sẽ hết sức nguy hiểm. Còn việc cởi áo ra đã nhốt con quỷ lại trong đó rồi thiêu chết nó.

Lần này rốt cuộc Bạch Khai đã tâm phục khẩu phục người thiếu niên nọ, không chỉ đơn thuần vì cậu ta đã cứu y một mạng, mà bởi vì tuổi tác xấp xỉ nhưng bản lĩnh người ta lại hơn hẳn mình.

Sau khi nói lời cảm ơn, Bạch Khai mới lặng lẽ quay về. Từ đây về sau, tính tình Bạch Khai vẫn quái gở như cũ, nhưng y chuyên tâm học tập hơn rất nhiều. Theo cách nói của y, nếu không sa chân vào game online thì y đã sớm giành lấy no.1 trong giới rồi.

Hết quyển 3 chương 44: Người thiếu niên tình cờ gặp gỡ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận