Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Bọn họ đều là bạn của anh sao? Tôi vừa hỏi vừa bật đèn flash lên soi, trên hũ tro cốt không có ảnh chụp, tuy nhiên mỗi một chiếc hũ đều rất sạch sẽ, đặt chỉnh tề và ngăn nắp, chứng tỏ thường xuyên được lau chùi dọn dẹp.

Tôi không dám giơ tay ra sờ, đó là hành vi vô cùng bất lịch sự, nhưng đợi mãi mà chỉ thấy hắn ngây người nhìn chiếc kệ cổ.

Tôi chiếu đèn ra hiệu cho Bạch Khai, y bĩu môi rồi nhún vai tỏ vẻ cũng không biết.

Bọn họ đều thuộc về nơi này, bây giờ bọn họ đã về nhà. Người nọ bỗng dưng quay đầu đi ra ngoài, lúc bước đến cửa còn nói, anh cũng thuộc về nơi này.

Tôi thoáng sửng sốt, chưa kịp tiêu hóa hết ý tứ của người nọ. Hiện tại tôi đã bắt đầu quen với cách nói chuyện mơ hồ và khó hiểu kiểu này rồi.

Bạch Khai nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang bước ra khỏi phòng, sau đó tiến lại gần tôi, nói, Tiểu Khuyết, đây là một lời đe dọa về cái chết đó! Tổ cha nhà anh đừng có ra vẻ bình tĩnh như vậy chứ? Đến cả tôi cũng thấy khó chịu này.

Tôi cảm thấy ý của đối phương không phải như thế. Tôi hít một hơi thật sâu rồi thử dịch chuyển mấy hũ tro cốt. Nói thật, tôi cũng không rõ trọng lượng của mấy cái hũ này thế nào, nhưng cảm giác trên tay cho tôi biết rằng những hũ tro cốt nặng hơn tưởng tượng của tôi nhiều.

Nếu đã chạm vào thì khỏi kiêng dè nữa, xảy ra chuyện gì cứ để tôi. Bạch Khai nói rồi lập tức mở nắp hũ ra nhưng không được.

Chết tiệt! Sao trơn thế này! Bạch Khai phải đổi góc độ mới mở được. Tôi nhanh chóng tiến lại nhìn, bên trong thật sự có đựng tro cốt, thậm chí còn rất nhiều. Tôi không nghe có tiếng bước chân lên cầu thang nên quyết định mở những hũ tro còn lại luôn. Sau đó tất cả hũ tro cốt được bày trên kệ đều đã bị hai chúng tôi mở ra.


Lần lượt quan sát từng chiếc hũ dưới ánh sáng điện thoại, tôi mới phát hiện tro cốt đều có một điểm giống nhau, đó là rất ẩm ướt. Độ ẩm ở căn biệt thự này không cao, đã thế tro cốt còn được đựng trong hũ đậy kín mít, đáng lẽ nó không thể nào bị như vậy được.

Bạch Khai to gan giơ tay ra sờ thử, kha khá tro cốt đã bị vón lại thành cục. Tôi hỏi, đây có đúng là tro cốt không thế? Sao giống như vôi bị ẩm vậy?

Chắc chắn không sai được! Không tin anh nếm thử xem? Bạch Khai cẩn thận hết sờ lại ngửi chiếc hũ: "Có thể tro cốt được vớt lên từ nơi nào đó, chắc chắn đã từng bị ngâm dưới nước, sau đó mới được bỏ vào mấy cái hũ này."

Tôi nghe vậy lập tức sững sờ ngẫm lại những lời người nọ vừa nói. Bạch Khai, liệu có phải tro cốt này được vớt lên từ Âm Hà hay không?

Sao anh bỗng dưng thông minh thế? Bạch Khai mở nắp một hũ tro khác, chợt y kinh ngạc thốt lên, sao cái hũ này ít vậy?

Tôi ghé đầu lại nhìn, chỉ thấy tro cốt trong hũ rõ ràng ít hơn rất nhiều so với những cái khác, gần như có thể thấy được phần đáy.

Tôi nói, lẽ nào là tro của trẻ con? Sau khi hỏa táng thì chỉ còn lại một ít như vậy thôi?

Không đúng, anh nhìn kỹ xem, đây là gì? Bạch Khai chỉ cho tôi thấy, ngay lập tức tôi cảm giác lạnh cả sống lưng. Vì tro cốt đều rất ẩm ướt nên chỉ cần một vết tích nhỏ cũng sẽ dễ dàng nhận thấy, trên lớp tro cốt này có dấu vết như dùng muỗng vét qua!


Tôi hỏi, mẹ kiếp có kẻ nào múc tro cốt để ăn hả?! Hay pha thành thuốc uống chắc khỏe xương?!

Bạch Khai kéo tôi xuống lầu, Tiểu Khuyết, tôi hiểu vì sao hắn đưa chúng ta đến đây rồi.

Đèn dưới lầu vẫn còn sáng, từ trên tầng hai bước xuống có cảm tưởng như từ dưới biển lên bờ. Người nọ ngồi trên sô pha, dù không nói gì nhưng ánh mắt tựa hồ đã biết phát hiện của chúng tôi.

Bạch Khai vừa ngồi xuống đã hỏi thẳng đối phương, tro cốt là do anh ăn sao?

Hắn nghiêm túc gật đầu, Bạch Khai hỏi tiếp, vậy anh cần chúng tôi giúp đỡ?

Người nọ đứng dậy đi đến bên cạnh tôi, nói, đúng hơn là tôi chỉ cần anh ta giúp đỡ.

Bạch Khai nhìn tôi, vẻ mặt y có hơi kỳ quái, bảo rằng chúng ta cần phải bàn bạc một chút, sau đó y kéo tôi vào một căn phòng vắng vẻ khác.

Ban nãy Bạch Khai cứ như người đại diện của tôi làm tôi thấy khá buồn cười, nhưng sau khi y nói rõ vấn đề mà người nọ muốn tôi hỗ trợ thì tôi lại chẳng thể cười nổi nữa.


Bạch Khai nói rằng, người nọ muốn tôi ăn tro cốt. Trong huyền thuật gọi là "nhục trạch", nhục là xác thịt của con người, trạch là chọn ra. Ý trên mặt chữ, nghĩa là dùng thân xác của con người để chọn ra đồ vật thích hợp. Ban đầu cách này cũng chẳng phải huyền thuật, mà nó xuất phát từ ngự y viện trong cung đình. Mặc dù đất nước ta bác đại tinh thâm (*), nhưng cũng phải qua mấy ngàn năm tích lũy mới phong phú như vậy. Trước đây, có rất nhiều phương pháp và liều thuốc chưa được khám phá, nhưng khi ấy người trong hoàng tộc bị bệnh nan y thì cần phải gấp rút tìm ra cách trị liệu, người ta đành bất đắc dĩ lựa chọn những thanh niên trai tráng để làm nhục trạch. Hiểu đơn giản chính là thử thuốc, giống như bây giờ trước khi chúng ta đưa thuốc ra thị trường thì cần phải làm thí nghiệm lâm sàng về độc tính vậy.

(*) Bác đại tinh thâm (博大精深): Uyên thâm; uyên bác (tư tưởng, kiến thức)

Thời gian dài trôi qua, phương thức này dần được nhiều ngành nghề tiếp tục sử dụng, tuy có một vài sự điều chỉnh cho phù hợp nhưng bản chất vẫn không khác lắm. Không chỉ trong huyền thuật mà đủ loại nghề đều dùng biện pháp này, ví dụ như nghề điêu khắc dùng nhục trạch để chọn ngọc, linh vật hoặc tà vật dùng nhục trạch để chọn chủ nhân, thậm chí còn biến tướng thành dùng thi thể để chọn quan tài, dùng máu chọn vũ khí, v.v... Đây đều là nhục trạch.

Còn chuyện mà người nọ đang làm chính là dùng nhục trạch để chọn ra một người mà hắn muốn tìm giữa đống tro cốt lẫn lộn đó.

Tro cốt khác thi thể, dù thi thể bị phá hủy thì vẫn phân biệt được dựa vào kỹ thuật xét nghiệm DNA hiện nay, nhưng một khi tro cốt lẫn vào nhau thì chẳng có cách nào để lựa ra cả, giống như tro cốt được thiêu ở lò hỏa táng sẽ có một phần bị sót lại, không thể nào biết được là của ai. Trước đây y còn từng tận mắt chứng kiến gia đình nọ có người thân qua đời, sau khi hỏa táng lại vô tình lẫn lộn tro cốt của người khác ở bên trong, cuối cùng cả nhà gặp bao nhiêu chuyện rắc rối.

Bạch Khai nói một tràng dài, ý tứ rất cụ thể và rõ ràng. Sau khi y nói rõ ngọn nguồn, quyền quyết định sẽ nằm trong tay tôi. Tôi thật sự không muốn giúp đỡ, nhưng vẫn tò mò muốn biết ăn tro cốt để làm nhục trạch như thế nào nên mới hỏi kỹ hơn.

Bạch Khai thở dài đáp, chuyện ăn tro cốt làm nhục trạch thường chỉ xảy ra vào thời chiến tranh trước đây mà thôi. Bình thường đều do người thân có quan hệ huyết thống gần hoặc trực hệ với người chết ăn tro cốt, nếu bài tiết ra thì là người lạ, còn nếu có thể hấp thu hoặc ở lại trong cơ thể thì là người nhà. Sau khi ăn tro cốt xong, người đó phải nhịn ăn từ 3-7 ngày, chỉ được uống nước. Cuối cùng người đó tương đương với việc trở thành một cái hũ tro cốt biết đi.

Nãy giờ tôi chỉ ôm lòng tò mò, ai ngờ vừa nghe Bạch Khai giải thích xong, tôi đã muốn chửi thầm trong bụng. Phải là người cùng trực hệ mới ăn được, vậy thì tro cốt đó là của ai? Mắc gì tôi phải ăn? Đm thế hóa ra mẹ tôi lén sinh cho tôi một thằng em hay thằng anh nào ư?

Tôi nói, không đúng! Cả nhà tôi còn sống nhăn mà, tro cốt không thể nào có quan hệ với tôi được!

"Nếu người nọ đã muốn anh giúp đỡ thì chắc chắn sẽ không nói đùa. Chuyện nhà các anh tôi không nhúng tay vào được, rốt cuộc hai người là vợ chồng hay anh em ruột thì hai người phải tự giải quyết thôi." Bạch Khai nhìn ra ngoài cửa, nói, nhưng mà người nọ đã yêu cầu anh giúp đỡ, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể ra điều kiện với hắn.


Điều kiện là tôi sẽ nói hết những chuyện mà tôi biết cho anh —— chuyện về anh. Người nọ bỗng nhiên xuất hiện trước cửa, bóng tối bao phủ khiến tôi không thể thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng có thể thấy lời hắn nói vô cùng nghiêm túc.

Anh biết gì? Mẹ nó, nếu tôi trúng độc ngỏm luôn thì làm thế nào? Tôi quay sang nói với người nọ.

Tôi có thể cho anh biết tôi là ai, hơn nữa còn có thể cho anh biết anh là ai.

Tôi cảm nhận rõ ràng Bạch Khai khẽ nhéo mình, y nói nhỏ, Tiểu Khuyết, đồng ý đi, tôi có cách rồi.

Tôi do dự hồi lâu, không rõ khi mình đáp ứng sẽ gánh lấy hậu quả như thế nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện ăn tro cốt đã quá ghê tởm rồi.

Vậy anh cho tôi biết, những dòng chữ cầu cứu trong phòng này là do ai viết? Người đó có thoát ra được không? Câu hỏi của tôi chỉ đơn thuần để thử hắn.

Không thoát được. Người nọ trầm mặc một lát rồi nói tiếp, tôi không biết và cũng không cần biết, người chết vì chuyện này đã quá nhiều rồi, tôi chẳng có hứng thú quan tâm từng chuyện một.

Lời hắn nói rất máu lạnh nhưng lại là sự thật. Đột nhiên tôi chẳng biết phải nói gì, tôi còn định ứng phó với hắn thêm chút nữa, nhưng lại không chắc chắn về những việc có quan hệ với hắn, vì vậy tôi đành hỏi, sau khi làm nhục trạch thì sao?

Sau khi làm nhục trạch, tôi sẽ đưa anh đến một nơi, một nơi vốn dĩ tôi phải tới. Tốt nhất anh nên nhanh lên, thời gian không còn kịp nữa.

Hết quyển 3 chương 51: Nhục trạch


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận