Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Sau đó cả căn phòng rơi vào trầm mặc, hai người bọn họ đều đang chờ tôi ra quyết định. Tôi cố tỏ ra bình tĩnh nhưng kỳ thật trong lòng đã cuộn sóng. Bây giờ tôi gần như bất chấp tất cả rồi, nhưng tôi vẫn lo lắng dù cho mình đồng ý ăn tro cốt thì cũng sẽ không có được đáp án mong muốn.

Trong lúc tôi đang do dự, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng còi báo động trên xe ô tô. Người nọ vừa nghe thấy đã lập tức chạy ra ngoài sân. Bạch Khai kéo tôi, ý bảo cùng nhau ra xem. Tôi có cảm tưởng như vừa trút được gánh nặng, mặc dù lựa chọn chỉ là việc sớm muộn, nhưng có thể kéo dài được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Vừa ra sân, tôi đã thấy ngay đèn cảnh báo trên xe Audi đang nhấp nháy liên hồi. Người nọ đi rất nhanh, chỉ loáng cái đã ra đến cửa, tôi và Bạch Khai đuổi theo nhưng không thấy hắn đâu nữa.

Hai chúng tôi liền xem xét tình hình của chiếc xe, cửa xe đã bị khóa lại, không thấy bóng dáng của gã tài xế đâu. Sau khi kiểm tra một lượt, chúng tôi cũng không phát hiện bên ngoài xe có vết tích nào, chẳng biết tiếng còi báo động làm sao có thể vang lên được.

Tôi nhòm vào trong xe nhưng không thấy gì. Khi quay đầu lại, người nọ đã bước đến bên cạnh chiếc xe.

Tài xế đâu rồi? Bạch Khai châm điếu thuốc, hỏi, đây không phải là ám hiệu gì của các anh chứ?

Người nọ lắc đầu rồi nói với tôi, có lẽ đến tìm anh đấy, tốt nhất anh đừng nên tách khỏi chúng tôi, bây giờ chúng ta quay vào nhà, tối nay chắc chắn sẽ không yên bình đâu, anh nên chuẩn bị tâm lý đi.

Tôi nghe xong không hiểu mô tê gì, Bạch Khai bực bội ném điếu thuốc đi, mẹ kiếp, Tiểu Khuyết, hắn lấy anh làm mồi nhử!

Chuyện này thì tôi có thể hiểu, thủ đoạn của người nào người nấy cũng giống hệt nhau, đều muốn lấy ông đây ra dụ quái để kiếm kinh nghiệm!

Tôi bảo Bạch Khai, chúng ta đi thôi! Kệ mẹ hắn!


Người nọ lập tức chắn trước mặt tôi, nói, anh đừng đi, nếu anh đi thì sẽ chẳng còn cơ hội đến căn biệt thự này nữa đâu.

Bạch Khai hất tay người nọ ra rồi bước về phía con đường dẫn xuống núi, nhưng tôi chưa kịp đuổi theo thì y lại quay về, hết nhìn tôi lại nhìn sang người nọ, nhỏ giọng nói rằng, Tiểu Khuyết, chúng ta thật sự không thể đi được, con đường đã bị chặn rồi.

Tôi khó hiểu, người nọ có bản lĩnh ghê gớm như vậy sao? Tôi bước đến vị trí vừa rồi của Bạch Khai để nhìn thử, lập tức giật mình. Không biết từ lúc nào ở hai bên đường đèo nhỏ hẹp đã được đặt rất nhiều chén, khoảng cách bằng nhau, kéo dài xa tít tắp. Tất cả chén đều là màu trắng, lấp loáng dưới ánh trăng trông vô cùng rõ ràng.

Tôi khẽ hỏi Bạch Khai, đây là "đà" ư? (*)

(*) Đà: từng được nhắc đến trong quyển 2 chương 3, đà chính là quả cân ngày xưa. Theo huyền thuật, đà còn được dùng như vật nặng để chặn bóng. Đà có sức nặng, không phải trọng lượng về mặt vật lý mà là cách gọi trong huyền học, giống như nói một người nặng vía vậy. Vì đà nặng cho nên thần tiên, quỷ quái đều rất khó di dời nó...

Bạch Khai gật đầu khẽ đáp, mẹ nó hóa ra anh cũng biết đà, hẳn là có thứ gì đã bị dẫn đến, xem ra chúng ta không đi được rồi!

Bạch Khai nói xong còn bảo tôi sờ đùi y. Tôi sờ vào mới phát hiện cả hai túi quần của y đều căng phồng, y huơ tay làm động tác như đang dùng muỗng múc ăn.

Tôi chửi thầm trong lòng, đm ông cố nội nhà anh, đến cả tro cốt mà anh cũng trộm được!

Chúng tôi lại một lần nữa quay vào nhà. Bạch Khai hỏi người nọ, mấy người định bắt cóc tống tiền chúng tôi hả?


Đà không phải do tôi làm. Người nọ bình tĩnh ngồi xuống sô pha, nói, tôi cũng giống các anh thôi, đều tò mò rốt cuộc là ai làm.

Tôi châm một điếu thuốc rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm xúc thấp thỏm quen thuộc lại ùa đến, tôi đã từng nói rất nhiều lần, thứ đáng sợ nhất không phải là đáp án, mà chính là bạn không biết điều gì sẽ xảy đến. Sau khi nhìn đồng hồ, tôi mới nhận ra đã gần 12 giờ. Bạch Khai bất đắc dĩ cũng im lặng tự châm cho mình một điếu thuốc.

Ba người đều dồn ánh mắt về phía cánh cửa trong khoảng bảy tám phút. Bỗng nhiên tiếng báo động của chiếc xe ô tô bên ngoài lại vang lên lần nữa, chẳng qua lần này thời gian rất ngắn, hiển nhiên đã bị người khác tắt đi.

Bấy giờ tôi mới nhớ tới gã tài xế đột ngột biến mất, lẽ nào gã ta đã cấu kết với người khác giật dây phía sau, hoặc không thì gã ta chính là đặc vụ nằm vùng... Đang nghĩ miên man, tôi chợt nghe thấy bên ngoài có ai đó kêu lên thảm thiết: "Đừng ra đây! Bọn họ đông quá!"

Tôi và Bạch Khai cùng đứng bật dậy, tôi không rõ Bạch Khai đã nhận ra điều gì, nhưng tôi đã biết được vài tin tức từ câu nói kia. Thứ nhất, sợ rằng chúng tôi đã bị bao vây. Thứ hai, người đến là người sống.

Nếu là người sống thì khó tránh khỏi phải đánh nhau một trận, tôi nhớ lại cái lần ở trên thuyền, cũng là ba người chúng tôi ẩu đả tập thể, mỗi lần nghĩ tới lại thấy nhức nhức cái đầu. Sau khi nhìn xung quanh một lượt, tôi tiện tay nhặt một cái đèn từ dưới đất lên.

Vừa mới cầm chắc đèn trong tay, đèn điện trong phòng khách lập tức tắt ngóm! Tôi nghe Bạch Khai gào to, Tiểu Khuyết! Ông đây đã hứa sẽ bảo vệ anh rồi, có cơ hội anh phải bỏ chạy ngay biết chưa!

Y vừa dứt lời, một tấm cửa kính trong nhà đã bị kẻ nào đó đập vỡ. Tôi không rõ có ai chui vào chưa, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cả sàn nhà phía trên tầng cũng rung lên bần bật!


Tôi dựa vào trí nhớ lùi sát về ven tường, trước tiên phải tránh bọn đánh lén đã. Bạch Khai không đến chỗ tôi, y chửi mẹ mày rồi phóng lên lầu!

Ngay lập tức cả căn biệt thự trở nên hỗn loạn, Bạch Khai vừa chạy lên thì tôi nhìn thấy một bóng đen lăn từ trên lầu xuống, không biết đó là Bạch Khai lăn xuống hay là ai khác bị Bạch Khai đạp xuống. Tóm lại tôi chưa kịp phản ứng thì đột nhiên có hai bóng người lao về phía tôi.

Tôi giơ tay lên, chắc hẳn đối phương không ngờ tôi có vũ khí. Tôi đập mạnh vào đầu một kẻ khiến hắn ngã nhào, người còn lại thấy vậy cũng không dám tiến lên, ngay sau đó bị một người ở phía sau hạ gục.

Tôi hô to, tên hay ra vẻ kia, à không, tên có hình xăm kia! Mau đi lên giúp Bạch Khai đi, mẹ kiếp hôm nay ông đây phải bảo vệ được anh ta!

Thú thật, tôi không rõ vì sao bỗng dưng mình lại giận sôi máu như vậy, cảm giác như tất cả uất ức, phẫn nộ, âu lo vì những câu đố chưa có lời giải đáp bị dồn nén lại trong lòng, giờ đây cuối cùng đã có chỗ xả ra hết. Hôm nay cho dù có chết ở chỗ này thì ông cũng phải đập bỏ mẹ tụi mày!

Tôi chạy ào lên lầu, sợ vô tình đánh nhầm Bạch Khai nên không quên cao giọng nhắc Tiểu Bạch mau nằm sấp xuống, đồng thời hạ thấp chiếc đèn rồi lia một đường sang bên kia. Ai dè vì không có kinh nghiệm và không khống chế được lực, chiếc đèn lao thẳng rồi đập trúng bắp đùi của một người nào đó!

Bạch Khai lập tức la lên oai oái! Đm Tiểu Khuyết, tổ cha nó ông đây cũng đâu có trộm tro cốt nhà anh đâu hả!!!

Tôi không rảnh xin lỗi, thấy một bóng người gần đó liền vội vã nhào tới. Bả vai tôi đau đớn vì bị đụng trúng, cả người lảo đảo té sấp mặt xuống sàn. Toang rồi, đánh nhau kị nhất là bị ngã, một khi đã ngã thì đố mà đứng lên được nữa.

Tôi lồm cồm bò dậy theo bản năng, thấy những bóng người bên cạnh tôi đều đã tập trung vây quanh Bạch Khai. Tôi đành phải chạy đến chỗ y, không rõ có thứ gì đó đã đập vào mặt tôi, tôi hoàn toàn không còn sức quan tâm, chỉ có thể đánh đấm loạn xạ trong đám người.

Tuy sức tôi không mạnh nhưng cũng chẳng đến mức yếu như con kiến, vậy mà cho dù tôi có đấm đá thế nào cũng không một ai thèm đánh lại. Tôi ngờ vực nhưng lại không có thời gian suy nghĩ, bèn ngẩng đầu nhìn xem đối phương là kẻ nào, ai ngờ lại bị một nắm cát hất thẳng vào mặt!

Bạch Khai, mẹ kiếp anh đang ném tro cốt đấy à?! Tôi phun hết tro trong miệng ra, tự dưng cảm thấy lợm giọng!


Tiểu Khuyết, mau xuống lầu đi, những kẻ này sợ tro cốt! Bạch Khai ở phía sau nắm lấy vai tôi kéo tôi ra sau y.

Sau khi xuống lầu, tôi và Bạch Khai vừa hất tro cốt vừa chạy ra sân. Không biết người nọ chờ sẵn ngoài cổng từ khi nào, hắn thấy chúng tôi ra liền lôi thứ gì đó từ trong túi ném vào nhà rồi đóng cổng lại!

Ngay sau đó đèn xe Audi sáng lên, tiếng động cơ nổ máy ầm ầm, ba chúng tôi cùng nhau leo lên xe, chiếc xe phóng như bay xuống chân núi.

Tôi thở hổn hển, trên gương mặt Bạch Khai hiện lên mấy vết bầm tím. Tôi quay đầu nhìn lại phía sau nhưng không thấy có ai đuổi theo.

Chết tiệt! Đám người đó là ai vậy? Tại sao chúng ta không bỏ chạy ngay từ đầu? Cần gì phải đánh hội đồng thế này? Tôi lục tìm điếu thuốc nhưng không thấy.

Những kẻ đó không hy vọng anh ở bên tôi, chỉ có thể làm như vậy để cắt đứt hậu họa. Người nọ nhìn tôi qua kính chiếu hậu, nói, yên tâm, tất cả hũ tro cốt đều đã nằm trong cốp xe rồi.

Mẹ nó tôi không quan tâm tro cốt có ở đây không, tôi chỉ muốn hỏi anh những kẻ đó là ai?!

Bạch Khai nói, Tiểu Khuyết anh đừng gấp, hắn làm vậy cũng có đạo lý riêng. Nhìn này, đây chính là lai lịch của đám người đó.

Tôi quay sang nhìn, Bạch Khai lấy ra một chiếc mũ quen thuộc.

Hết quyển 3 chương 52: Đánh hội đồng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận