Mặc dù tôi vẫn chưa rõ mục đích của những việc Bạch Khai vừa làm, nhưng đột ngột xuất hiện một gương mặt như vậy cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì...
Tôi kể lại tất cả cho Bạch Khai nghe, nhưng ấn tượng về khuôn mặt nọ quá mơ hồ nên không thể miêu tả chi tiết được, thậm chí tôi còn chẳng biết ngũ quan có đầy đủ không.
Bạch Khai châm điếu thuốc, dường như y cũng cảm thấy rất kỳ quặc. Tôi vốn nghiện thuốc lá, nhưng dù sao đang ở trong nhà người ta nên mới phải cố nhịn xuống, thấy thế tôi cũng mở cửa sổ ra rồi tự châm cho mình một điếu.
Bạch Khai giải thích, thật ra vừa rồi chẳng có huyền cơ gì cả, tuy đôi mắt của cô gái kia đờ đẫn nhưng không có nghĩa là không nhìn thấy, có lẽ thứ cô ta thấy thì chúng ta lại không thấy được. Biện pháp ban nãy xem như để liên thông với cô gái, những gì mà đôi mắt cô ta nhìn thấy cũng sẽ phản chiếu trong nước. Trước đây y đã từng dùng cách này nhiều lần, khả năng diễn đạt của một số người không tốt, nói rằng mình có thể nhìn thấy ma quỷ nhưng lại chẳng thể miêu tả ra được, thế là y đành phải tự mình xem xét.
Hình như Bạch Khai cảm thấy hơi mất mặt, sự tự đắc thường ngày đã hoàn toàn bị dập tắt, y cứ ngồi đó nhả từng hơi khói. Ngược lại trong lòng tôi rất sảng khoái, có vẻ vì tôi ăn tro cốt nên âm khí mới nặng hơi y. Nhưng tôi vẫn không hiểu, nếu cô gái kia thật sự thấy được khuôn mặt bí ẩn đó, vậy chẳng phải có một người cứ dán sát mặt vào cô ta sao?
Tôi khẽ liếc nhìn sang, cô gái vẫn lẳng lặng nằm im trên giường. Mỗi lần nghĩ đến một thứ đáng sợ không thể nhìn thấy đang áp mặt lên cô gái, tôi lại dựng cả lông tơ tóc gáy.
Bạch Khai ném điếu thuốc qua khung cửa sổ mà vẫn chưa thể nghĩ ra cách giải quyết. Tôi bèn bàn bạc với y, nếu chỗ này tạm thời chưa có manh mối thì chi bằng quay về để suy nghĩ thêm, như vậy chúng ta khỏi phải lúng túng nữa. Vả lại tôi cũng hơi đói bụng rồi, có thực mới vực được đạo chứ.
Bạch Khai chửi tục một câu, cuối cùng vẫn nghe theo lời khuyên của tôi. Hai chúng tôi ra ngoài từ biệt bà chủ nhà rồi tìm cớ trở về để chuẩn bị, sau đó lên đường quay lại khách sạn.
Sắc mặt người phụ nữ và La Đại Tị đều toát lên vẻ vui mừng, bà ta còn tiễn chúng tôi ra đến tận cổng khu biệt thự rồi mới lưu luyến quay vào nhà.
Sau khi lên xe, tôi kể lại tình hình hiện tại cho La Đại Tị nghe, hắn ta im lặng một hồi lâu. Rắc rối vẫn chưa được giải quyết, chuyện của chúng tôi cũng chưa hoàn thành, ba người đều cảm thấy tràn ngập thất bại. Đến tận khi ăn cơm xong mà vẫn không ai buồn mở miệng, chờ đến lúc lên giường, tôi và Bạch Khai mới cùng nhau ngồi lại để nghĩ cách.
Tôi đề nghị, nếu ban ngày không xử lý được thì cứ chờ đến tối như thường lệ, có lẽ buổi tối mới có chuyển biến.
Bạch Khai bảo rằng vô ích, bệnh liệt dương đâu phân biệt ngày hay đêm, chuyện này khác với xem nhà.
Thảo luận một hồi vẫn không có kết quả, chúng tôi quyết định đi ngủ. Hôm nay ngủ sớm cũng vì mệt mỏi suốt cả một quãng đường dài, nhưng đến khoảng hơn mười một giờ tối, La Đại Tị đến gõ cửa phòng chúng tôi. Tôi buồn ngủ ríu cả mắt nhưng vẫn phải ra mở cửa cho hắn vào.
La Đại Tị lập tức vào thẳng vấn đề, nếu nhìn thấy khuôn mặt thì đến lượt hắn lên sàn rồi. Người ngoài nghề nhìn mặt nào cũng thấy giống nhau, hắn thì khác, kể cả đối tượng là nữ chính phim Hàn thì hắn vẫn có thể nhìn ra khác biệt. Hắn nghĩ, nếu chuyện này có liên quan tới hắn thì không thể trốn tránh được. Ngày mai cứ dùng cách cũ, chẳng qua hắn sẽ là người ngụp mặt xuống nước.
Tôi và Bạch Khai nghe vậy rất hào hứng, lời La Đại Tị vô cùng hợp lý. Bạch Khai khịa tôi vài câu, xem người ta giác ngộ chưa kìa. Sau đó hai chúng tôi vội vàng đi ngủ để dưỡng sức cho ngày mai.
Hôm sau là ngày cuối tuần, vừa vào cửa biệt thự, tôi mới phát hiện ông chủ nhà cũng có ở đây. Ông ta trông còn buồn phiền hơn vợ mình rất nhiều, có vẻ trước đây ông ta là người lao động chân tay, nói chuyện thật thà, không hỏi gì nhiều, chỉ đứng một bên im lặng hút thuốc.
Cô gái kia vẫn như hôm qua, tuy nhiên bộ đồ ngủ trên người đã được thay mới, hoa văn vẫn vậy, chỉ thay đổi về màu sắc mà thôi.
Sau khi Bạch Khai đóng cửa lại, tôi đứng gần đó còn ngửi thấy khói thuốc lá từ bên ngoài của ông chủ nhà. Nếu không phải đang ở trong tình cảnh này, tôi thật muốn xuất khẩu thành thơ, ôi tình cha lặng lẽ như làn khói!
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, La Đại Tị không chút do dự mà vùi đầu vào chậu nước. Tôi ở bên cạnh vẫn luôn âm thầm tính thời gian, quả nhiên dung tích phổi tỷ lệ thuận với độ khoác lác, La Đại Tị nín thở khoảng hai phút, lúc nhổm dậy hô hấp vẫn bình thường. Sau khi hắn dùng khăn lông tôi đưa cho để lau khô mặt, tôi mới phát hiện sắc mặt hắn xanh mét.
Bạch Khai lập tức tóm lấy La Đại Tị hỏi, tình hình sao rồi?
Bất ngờ thay, La Đại Tị khua tay làm động tác suỵt, kéo chúng tôi lại khẽ nói, trời má ơi, anh Bạch, sai rồi! Hắn chỉ cô gái kia, chửi: Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp ý anh là sao? Mau nói xem anh thấy gì? Bạch Khai vội đến nỗi suýt ra tay.
Tôi muốn nói... gương mặt kia chính là mẹ của cô gái! La Đại Tị còn cố ý nhấn mạnh.
Tôi nghe xong lập tức sững sờ, vẻ mặt Bạch Khai cũng thoắt cái biến sắc. Cái gì? Đờ mờ! Thế hóa ra người phụ nữ kia là hàng pha kè ư?
Chúng tôi đồng thời quay đầu nhìn cửa phòng, dựa theo tình tiết trong phim kinh dị, một khi nhân vật chính phát hiện ra bí mật động trời như vậy thì kẻ xấu đã ở ngay sau lưng rồi, may mà cửa phòng vẫn đang đóng kín. Tôi thở dài hỏi, anh chắc chứ? Nếu vậy thì tại sao mẹ cô ta lại muốn chúng tôi tới xem?
Tiểu Khuyết, chỉ số thông minh của anh tăng đáng kể đấy! Dường như Bạch Khai nghĩ tới điều gì, có lẽ chuyện này cũng đúng.
Ba người nói đến đây thì có tiếng gõ cửa, chúng tôi vờ đi ra mở cửa như bình thường. Người gõ là ông chồng, có thể ông ta nghe được động tĩnh kỳ lạ bên trong nên mới không yên tâm.
Chúng tôi nhân cơ hội ra khỏi phòng. Tôi thật sự không yên lòng, chẳng biết phải xử lý như thế nào nữa, dù tôi từ bỏ căn biệt thự này nhưng làm sao có thể giả vờ như mình chưa biết gì được?
Tôi và Bạch Khai cùng trao đổi ánh mắt với nhau, y lắc đầu, tôi thấy vậy lại phải kiếm cớ đi về. Nhằm ra vẻ chuyên nghiệp, lần này tôi nói rằng thế cục đã làm xong, nhưng hiệu quả đến hơi chậm, không gấp được. Thời gian tới chúng tôi vẫn sẽ ở đây, thường đến thăm gia đình họ. Nói vậy coi như để lại cho mình một đường lui.
Người đàn ông không giỏi ăn nói nhưng thật sự rất tốt bụng, không chỉ muốn mời chúng tôi ở lại ăn cơm mà còn tặng cho mỗi người một bao thuốc lá lớn, rượu và thực phẩm chức năng. Chuyện này càng khiến tôi cảm thấy áy náy, đành khéo léo từ chối lời mời dùng bữa cùng bọn họ. Sau khi rời khỏi căn biệt thự, thấy không ai bám theo, tôi vội hỏi Bạch Khai có tính toán gì không, nếu chúng tôi đã đến đây thì không thể bỏ cuộc dễ dàng được.
Bạch Khai cũng đồng tình với tôi, chẳng qua y thật sự tiếc nuối căn biệt thự này. Hai chúng tôi tìm một quán cà phê để bàn bạc lại, Bạch Khai phân tích, y nghĩ chắc hẳn đôi mắt của La Đại Tị sẽ không nhầm. Nếu thứ dơ bẩn đang quấn lấy cô gái kia là bà mẹ, vậy thì chắc chắn bà chủ nhà đã bị nhập xác. Vấn đề là nó không có ý định giết người diệt khẩu, nhưng lại áp sát vào cô gái kia. Điều này quá sức kỳ quặc, nhiều ma quỷ đã từng cảm nhận được sự tuyệt vọng của cái chết, khó khăn lắm mới được hoàn dương, nhất định nó sẽ không bỏ qua. Khoan nói đến làm việc thiện, nó không làm điều ác đã là chuyện lạ rồi.
Tôi nghĩ, nếu dựa theo phân tích của Bạch Khai, khả năng duy nhất là thứ này có thể quen biết cô gái. Đây là chuyện hoàn toàn hợp lý, ai biết được tổ tiên nhà này có người chưa đi đầu thai, vô tình nhập vào cơ thể con cháu nên mới không muốn làm hại đến huyết mạch nhà mình.
Tôi nói lên suy nghĩ của mình, Bạch Khai và La Đại Tị đều gật gù đồng tình. Nhưng nếu vậy thì càng thêm phức tạp, đây là chuyện riêng của nhà họ, làm sao chúng tôi nhúng tay vào được.
Cuối cùng La Đại Tị đưa ra một ý tưởng, trong nghề xem tướng của bọn họ còn có một tuyệt kỹ ít người biết đến, đó chính là sờ cốt. Mặc dù không phải bất cứ một thầy tướng số nào cũng đều biết sờ cốt, nhưng đa số vẫn nắm được, giống như việc đầu bếp cũng giỏi chạm khắc vậy.
Nói thẳng ra thì sờ cốt cũng là một kiểu đoán mệnh. Đoán mệnh chủ yếu chia ra hai loại, tiếp xúc và không tiếp xúc. Tiếp xúc cần có sự quan sát gần, không bắt buộc phải tiếp xúc cơ thể, ví dụ như xem chỉ tay, xem tướng mạo, sờ cốt. Còn không tiếp xúc, chẳng hạn như dùng bát tự tính toán, giải xăm cho người ta... Kỳ thật sờ cốt cũng là một môn khoa học thống kê, nhưng xét cho cùng vẫn chứa đựng huyền cơ to lớn.
Đặc biệt trong tình cảnh hồn không hợp với xác như thế này, La Đại Tị chỉ cần sờ là có thể hiểu được đại khái. Bởi vì số mệnh thuận theo hồn phách chứ không phải thân xác, nếu hồn thay đổi thì mệnh cũng sẽ đổi theo. Cứ thế, tướng mạo sẽ có sự biến hóa rõ rệt, mà xương cốt lại thay đổi nhanh hơn cả tướng mạo. Chỉ cần La Đại Tị tìm ra được dương thọ của linh hồn này kết thúc từ khi nào, sau đó đối chiếu lại với người thân quá cố của gia đình họ thì chắc chắn sẽ biết được người này rốt cuộc là ai, từ đó mới nghĩ cách để xử lý.
Hết quyển 3 chương 63: Bản lĩnh của La Đại Tị