Đối với chúng tôi, bây giờ chỉ có thể dò đá qua sông (*) mà thôi. Vì vậy sáng hôm sau, ba người lại tìm đến căn biệt thự.
(*) Dò đá qua sông (摸着石头过河): Đây là câu nói của Đặng Tiểu Bình, ví von về cải cách khi xưa. Khi qua sông phải ném đá trước để xem thử nước nông sâu thế nào, có nguy hiểm gì không. Hiểu đơn giản là làm việc phải chậm rãi, cẩn thận từng bước một.
Cha mẹ cô gái đều có nhà, thấy ba chúng tôi tới thì niềm nở tiếp đón, bận rộn chuẩn bị bữa trưa ngay từ sáng sớm. Tôi lén quan sát bà chủ nhà nhưng vẫn không thấy gì bất thường, cảm xúc lo lắng mong con gái mình mau chóng khỏe lại trông chẳng giống diễn kịch lắm.
Tôi không biết Bạch Khai và La Đại Tị thấy thế nào, riêng tôi lại thấy trong lòng chột dạ. Không biết nên nói gì, tôi bèn im lặng ngồi trên sô pha để cho La Đại Tị đi thăm hỏi tình hình.
La Đại Tị đã quen biết bà chủ nhà từ trước nên hắn ta nhanh chóng kéo chủ đề đến chuyện sờ cốt. Hắn bảo, lần này chúng tôi đã mất công tới đây, nếu cô gái kia vẫn không có chuyển biến gì mới, hai người lại cứ chiêu đãi nhiệt tình như vậy thì cũng khiến chúng tôi cảm thấy áy náy, chi bằng để tôi sờ cốt miễn phí xem như đáp lễ.
Hiển nhiên La Đại Tị là kẻ khôn ngoan từng trải, câu nào câu nấy cũng hợp lý không chê vào đâu được. Tôi âm thầm quan sát sắc mặt người phụ nữ hòng tìm ra sơ hở, ai dè bà ta đồng ý ngay lập tức rồi vươn tay ra trước mặt La Đại Tị.
Tôi châm cho mình một điếu thuốc, Bạch Khai cũng ngồi thẳng dậy. La Đại Tị sờ cốt nhanh hơn tôi tưởng nhiều, hắn cầm lấy tay của bà chủ nhà vuốt vài cái như đang đếm tiền là xong, sau đó hắn ta tuôn ra một đống lời khách sáo qua loa cho có lệ. Bà chủ nhà cũng không nghi ngờ, vẻ mặt vẫn như thường, sau khi cảm ơn La Đại Tị lại tiếp tục vào bếp nấu ăn.
Trong phòng khách chỉ còn lại ba người chúng tôi, tôi biết mình không giúp được gì, bèn ngồi ở đầu kia sô pha canh chừng hai vợ chồng để cho Bạch Khai và La Đại Tị thương lượng với nhau. Thi thoảng quay lại nhìn, tôi thấy Bạch Khai và La Đại Tị thì thầm gì đó, lông mày nhíu chặt.
Một lúc lâu sau, Bạch Khai kiếm cớ ra ngoài mua thuốc lá, đánh mắt ra hiệu cho tôi đi theo. Hai chúng tôi đi thẳng ra con đường lớn mới dừng lại, tôi hỏi y, sao rồi? Tra được gì không?
Bạch Khai ừ một tiếng, nói, cách chân tướng không xa nữa, Tiểu Khuyết, trẫm lệnh cho ngươi đi chuẩn bị vài món đồ. Trẫm muốn xác nhận lần cuối cùng.
Tôi giục, có cứt gì nói nhanh lên!
Bạch Khai đè thấp giọng, y muốn tôi chuẩn bị một cái túi, chất liệu gì cũng được nhưng đừng trong suốt. Bên trong đựng mấy con dao nhỏ, vài cuộn băng dính to, tốt nhất nên có thêm dây thừng, nói chung cứ chuẩn bị giống như bọn bắt cóc tống tiền ấy. Sau khi mang vào nhà phải giấu kỹ sau lưng, đừng để người khác chú ý.
Tôi nghe vậy không khỏi thấp thỏm, đệch mẹ, Bạch Khai thấy căn biệt thự này không xử lý được nên định trắng trợn cướp luôn à?
Tôi hỏi, rốt cuộc anh định làm gì? Cướp của ư?
Bạch Khai vỗ bộp lên vai tôi, đến lúc đó anh sẽ biết, đi mau đi. Sau đó y liền quay người trở về.
Tôi cân nhắc, Bạch Khai không giống loại người thô lỗ như vậy, y thông minh hơn nhiều, chắc chắn mấy thứ đó có tác dụng đặc biệt khác. Nghĩ vậy, tôi bèn bắt xe đến siêu thị gần đấy để mua đồ.
Những thứ Bạch Khai cần đều rất dễ tìm, chỉ cần lượn siêu thị một vòng sẽ mua được hết. Nhưng vấn đề là khi tôi mua dao, tôi mới phát hiện hệ thống yêu cầu phải nhập tên thật, hơn nữa một người chỉ được mua một con dao. Bất đắc dĩ, tôi đành phải đi thêm ba cái siêu thị khác mới mua đủ bốn con dao, sau đó tôi cẩn thận bỏ vào một cái ba lô màu đen rồi mới trở lại tòa nhà.
Lúc tôi quay về đã là mười một giờ hơn, hai vợ chồng đang quây quần bên bàn đồ ăn thịnh soạn chờ tôi về. Tôi chợt thấy hơi chột dạ, gắng sức che giấu cái túi sau lưng, thừa dịp chào hỏi với bọn họ thì tiện tay quẳng túi lên sô pha.
Bữa cơm này tôi ăn mà trong miệng không có mùi vị gì, tay nghề của hai vợ chồng rất tốt, nhưng tôi chẳng thể nào yên lòng khi biết lát nữa sẽ có chuyện xảy ra. Sau khi được ông chủ nhà kính vài ly rượu, tôi mới dần thả lỏng cơ thể, tuy nhiên không rõ có phải vì tác dụng tâm lý hay không, bà chủ nhà vẫn khách sáo gắp đồ ăn cho chúng tôi, nhưng tôi cảm thấy vẻ mặt bà ta đã cứng ngắc.
Lúc sắp ăn xong, người phụ nữ liền bưng đồ ăn lên cho con gái. Tôi đưa mắt ra hiệu cho Bạch Khai, hất cằm về phía cái túi trên sô pha. Bạch Khai giơ ngón cái như đang khen tôi.
Chờ đến khi ông chủ nhà dọn chén bát, tôi bèn nhân cơ hội khẽ hỏi Bạch Khai, tiếp theo anh định làm gì?
Bạch Khai chưa kịp trả lời, tôi bỗng thoáng thấy người phụ nữ lặng lẽ đi ra từ trong phòng, giơ tay cầm cái túi lên.
Hiển nhiên Bạch Khai cũng thấy rồi, y cong khóe môi, Tiểu Khuyết, lát nữa trốn ra xa một chút, đừng tè lên người tôi đấy.
Y còn chưa dứt lời, người phụ nữ chợt mở toang cái túi rồi nhanh nhẹn lấy một con dao từ bên trong ra hỏi, các người muốn làm gì! Giọng nói không lớn nhưng vô cùng nghiêm túc.
Bạch Khai mỉm cười, thuận tay xách cái ghế dựa ra ngồi xuống, nói, cô đi đi, tôi không đánh phụ nữ. Chúng tôi đã biết cô là ai.
Tôi thấy người phụ nữ biến sắc, thậm chí còn giơ con dao lên nhưng lại không nói lời nào, cũng không có động tác gì khác.
Nói thật, cô đừng làm ra chuyện thiểu năng trí tuệ đấy, đừng cố đấu tranh vô ích nữa, bỏ vũ khí xuống, khỏi cần phải đưa tay ôm đầu. Bạch Khai nói, tôi biết cô không cam lòng, nhưng cơ thể này không phải của cô, cô không nên làm như vậy.
Người phụ nữ định lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn im lặng, ai dè ông chủ nhà đang rửa chén lại bước ra. Bất ngờ thay, ông ta không hề tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ bình tĩnh đi đến bên cạnh vợ mình đoạt lấy con dao.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không ẩu đả thì mọi chuyện vẫn nằm trong phạm vi khống chế.
Tôi thấy La Đại Tị ngồi xuống sô pha, bèn vội vàng ngồi ngay bên cạnh hắn.
Trong nhà yên tĩnh chừng hai phút, bầu không khí giằng co y hệt như phim xã hội đen. May mà cuối cùng người phụ nữ cũng mở miệng, giọng điệu hết sức bình tĩnh. Bà ta nói, vốn dĩ không định giấu giếm các anh, nhưng dù sao không phải ai cũng có thể hiểu được chuyện này. Hy vọng các anh thông cảm, hiện giờ tôi thật lòng kính nhờ các anh cứu em họ của tôi.
Tôi nghe xong mới biết được người phụ nữ này là ai. Hóa ra chính là cô gái tìm đến La Đại Tị xem tướng trước đây, thế mà tôi lại đoán trúng, đúng là họ hàng thân thích của gia đình này thật. Tôi nhìn sang Bạch Khai, giờ đây mọi việc đã rõ, chỉ cần chúng tôi xử lý được vấn đề của cô gái kia, chắc hẳn người phụ nữ này sẽ tự động rời đi, cuối cùng cả nhà đều vui.
Nếu cô muốn chúng tôi giúp cô, cô phải nói thật cho chúng tôi biết. Bạch Khai cũng dịu giọng, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ, chẳng qua bây giờ vẫn chưa biết bắt đầu từ đâu.
Bạch Khai vừa dứt lời, người đàn ông liền bật khóc nức nở, có lẽ ông ta đã nhẫn nhịn rất lâu nên giờ mới khóc lóc thảm thiết như vậy. Ông ta nghẹn ngào nói trong nước mắt, nhưng tôi lại không thể nghe được gì. Cuối cùng người phụ nữ bên cạnh đành kể lại một lượt, bấy giờ tôi mới hiểu ra ngọn nguồn mọi chuyện.
Theo lời kể của người phụ nữ, vốn dĩ cô ta không hề có ý định hại người. Trước đây cô ta có thử qua biện pháp của La Đại Tị, nhưng ai dè vấn đề không được giải quyết mà bóng người trong nhà càng lúc càng nhiều hơn. Không chỉ buổi tối, thậm chí cả ban ngày nó cũng xuất hiện. Việc này chẳng đơn giản như trong phim truyện, cứ để mặc một thời gian là thích ứng được. Ngược lại, cô ta càng thêm tuyệt vọng, ngày nào cũng sống trong thấp thỏm và hãi hùng.
Một hôm nọ, rốt cuộc cô ta lâm vào đường cùng, trong lòng cực kỳ hối hận chuyện phẫu thuật thẩm mỹ. Cô ta chẳng còn hy vọng gì về tương lai, nhất thời nghĩ quẩn nên đã uống thuốc độc tự tử.
Sau khi chết đi, cô mới hiểu ra những thứ mình thấy trước kia không phải là ma quỷ, thậm chí cũng chẳng đáng sợ như mình tưởng. Những bóng người tới lui trong nhà chính là linh hồn xuất khiếu, hay chúng ta thường gọi là đi vào cõi thần tiên. Bọn họ chỉ vô tình ngang qua đây mà thôi.
Đi vào cõi thần tiên không phải là ma quỷ, hơn nữa cũng hoàn toàn không có ý thức. Vài người nằm mơ sẽ như đi vào cõi thần tiên, một số khác thậm chí ngẩn người cũng sẽ như đi vào cõi thần tiên. Tuy nhiên cô ta nhận ra quá trễ, âm dương cách biệt, hối hận đã muộn màng.
Sau đó cô ta vẫn luôn nấn ná lại căn nhà này, dù cô độc nhưng chưa từng oán hận ai, theo lời của Bạch Khai là một nữ quỷ xinh đẹp yên tĩnh. Nhưng sau khi nghe được tin cha mẹ mình chết, cô ta mới cảm thấy hai người họ qua đời là vì mình. Cô muốn làm gì đó, nhưng rồi phát hiện mình đã chẳng còn trên dương gian nữa.
Trùng hợp thay, không bao lâu sau thì cả nhà em họ dọn tới đây ở. Đêm nọ, mẹ của em họ đột nhiên lên cơn đau tim, cô ta bèn tìm được cơ hội mượn xác hoàn hồn. Chẳng qua cô cũng không định giấu giếm mà nói hết tất cả cho ông chủ nhà nghe. Ban đầu ông chồng không tin, cô liền tìm mọi cách để chứng minh, cuối cùng ông ta cũng chấp nhận rằng đây không phải là vợ mình nữa.
Lần này được quay về dương gian, cô ta hết sức quý trọng mỗi một ngày trôi qua. Mặc dù quan hệ luân lý trong gia đình hơi bất thường, nhưng ít nhất cô ta còn được sống. Đáng lẽ mọi chuyện đến đây là kết thúc, ai ngờ cô lại phát hiện em họ mình xảy ra vấn đề.
Bạch Khai cắt lời người phụ nữ, hỏi, rốt cuộc cô gái kia bị sao?
Người phụ nữ thở dài đáp, quỷ đầu thai đến sớm.
Hết quyển 3 chương 64: Lời kể của bà chủ nhà