Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Tôi nghe xong nửa hiểu nửa không, nhưng Bạch Khai như bừng tỉnh đại ngộ giơ tay vỗ bốp lên bàn.

Lúc này tôi cũng chẳng cần ra vẻ nữa mà để Bạch Khai giải thích rõ ràng. Hiếm khi y mới có cơ hội khoe khoang, bèn đứng dậy đi đến trước mặt chúng tôi, nói, chuyện đầu thai đã có từ xa xưa, nhưng trong nghề bọn họ vẫn có nhiều cách nói khác nhau về thời gian đầu thai cụ thể. Đa số thuật sĩ huyền học cho rằng, đầu thai diễn ra trong quá trình phát triển của thai nhi, bắt đầu từ khi hình thành đôi mắt. Tuy không ai chứng thực được lý luận này, nhưng trong huyền học thì đôi mắt đúng là bộ phận quan trọng nhất trên khuôn mặt con người. Số ít ý kiến khác lại cho rằng đầu thai bắt đầu từ lúc mang thai, thậm chí còn có người bảo đầu thai diễn ra lúc sinh nở. Tóm lại chín người mười ý, đến bây giờ vẫn chưa có kết luận thống nhất.

Chuyện quỷ đầu thai đến sớm thật sự có thể xảy ra, nhưng tỷ lệ rất thấp, gần như không đáng kể, vậy nên dần trở thành một truyền thuyết trong nghề, thậm chí nhiều người còn chưa từng nghe qua.

Quỷ đầu thai đến sớm không phải ám chỉ một mốc thời gian cụ thể, mà là con quỷ đến đầu thai mang theo oán khí quá nặng, sau khi nhập thể, không chỉ gây bất lợi cho thai nhi mà còn phản phệ lại cơ thể mẹ. Nói đơn giản là hồn phách của thai nhi tráo đổi với hồn phách của người mẹ. Tuy hai cơ thể vẫn cùng một chỗ như cũ, nhưng vẫn khác biệt một trời một vực.

Hồn phách của mẹ bị nhốt trong bào thai, không thể thuận lợi sinh nở mà còn gây ra hiện tượng sinh non hoặc thai chết lưu. Còn người mẹ mất đi hồn phách, linh hồn mới tới chưa hoàn toàn hình thành nên không có ý thức, thậm chí không thể rơi vào hôn mê. Ở thời cổ đại, để đề phòng chuyện này, người phụ nữ mang thai phải buộc dây tơ hồng trên cổ, một số gia tộc lớn còn thêu đá Thái Sơn (*) lên chiếc yếm của cô gái.

(*) Đá Thái Sơn (泰山石): Truyền thuyết dân gian cho rằng đá Thái Sơn có thể trừ tà tránh quỷ, trấn trạch. Nó là một vật phong thủy được ưa chuộng.

Bạch Khai nói xong cũng vừa lúc hút hết một điếu thuốc lá. Trong tình hình này, chẳng ai có thể vỗ tay khen y, Bạch Khai cũng đành ngồi lại chỗ cũ.

Tôi ngẫm nghĩ lại những gì y vừa nói, nghe có vẻ khá lòng vòng, nhưng chỉ cần lý giải theo công thức toán học thì mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều. Gọi người mẹ là A, thai nhi là B. Bình thường là AB, nhưng nếu biến thành BA, trình tự bị đảo ngược thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.


Tóm lại cô gái kia đã mang bầu, thảo nào trước đây toàn mặc đồ ngủ rộng thùng thình của nam giới, hóa ra do bụng đã phồng lên.

Tôi nhớ lại, cô gái kia từng bò qua bò lại trên đất, thật sự rất giống một bào thai. Bây giờ mọi chuyện đã rõ, chỉ cần chờ Bạch Khai nghĩ ra biện pháp giải quyết thôi. Tôi không tin tưởng y lắm, y cũng đã nói rằng khá ít người gặp phải việc này, vậy thì chắc hẳn không có nhiều cách xử lý.

Tôi định mở miệng hỏi Bạch Khai, không ngờ người đàn ông lại bất chợt quỳ xuống đất van nài Bạch Khai cứu lấy đứa con mình, chỉ cần con gái ông ta khỏe mạnh lại, căn biệt thự này sẽ ngay lập tức thuộc về chúng tôi.

Trước đây tôi đã từng gặp nhiều gia đình xảy ra chuyện, bọn họ đều coi chúng tôi như đấng cứu thế. Đến nước này thì chẳng thể nghĩ đến chuyện tiền bạc nữa, tôi thật lòng muốn giúp bọn họ.

Bạch Khai cũng không phải kẻ máu lạnh, y bảo La Đại Tị đỡ người đàn ông dậy. Còn y ngồi suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn chẳng tìm ra đối sách.

Bạch Khai đành nói, chúng tôi quay về trước để bàn bạc lại, chắc chắn chúng tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.

Lần này cả tôi và Bạch Khai đều cảm thấy nặng nề, La Đại Tị bèn dẫn chúng tôi đi nhậu.

Tôi hỏi Bạch Khai, vậy những gì tôi nhìn thấy trong chậu nước thì sao?


Bạch Khai cụng ly với tôi, bảo, chuyện này quá đơn giản, đó là mẹ của cô gái, sau khi chết vẫn chưa từng rời khỏi căn nhà. Bây giờ bà ta thấy con gái mình trở thành như vậy, chắc chắn đã sốt ruột lắm rồi nên mới áp sát đến thế.

Tôi thở dài, không nói gì nữa, chỉ có thể không ngừng uống rượu cùng bọn họ.

Đêm đó cả ba chúng tôi uống không ít, lúc về nhà cũng đã khuya. Tôi ngủ rất say, đến tận trưa hôm sau mới tỉnh dậy. Bạch Khai đã đi đâu mất, còn mỗi La Đại Tị đang ngồi trên ghế. Hỏi ra mới biết Bạch Khai đang đi tìm người trợ giúp, y muốn chúng tôi cứ yên tâm chờ ở đây.

Lần đầu tiên tôi thấy Bạch Khai phải tìm kiếm người giúp đỡ, theo tôi thì bản lĩnh của y bất phân thắng bại với Tần Nhất Hằng. Nếu những người như bọn họ cũng cần giúp đỡ, tôi rất tò mò y sẽ mời ai tới. Chẳng lẽ là một ông già ngồi xe lăn? Hay là một bà già chống gậy?

Một ngày rưỡi trôi qua, tối hôm sau, cuối cùng Bạch Khai cũng quay lại. Y vừa bước vào, tôi vội vàng đứng dậy xem thử người phía sau y là ai, không ngờ người nọ lại là Vạn Cẩm Vinh.

Tôi nhác thấy Vạn Cẩm Vinh là dạ dày lập tức co rút lại, tôi đã ăn nhiều tro cốt đến nỗi sắp hình thành phản xạ có điều kiện.

Vạn Cẩm Vinh bất ngờ mỉm cười, câu đầu tiên của hắn là hỏi tôi ăn được bao nhiêu tro cốt rồi, khiến tôi suýt nữa nôn ọe tại chỗ.


Không rõ vì sao Bạch Khai lại mời Vạn Cẩm Vinh đến, nhưng hắn có rất nhiều thân phận khác nhau, thậm chí Vạn Cẩm Vinh cũng chỉ là một thân phận trong đó mà thôi. Chuyện này không quan trọng, quan trọng là hắn từng mang một thân phận danh y nổi tiếng trong giới bọn họ, Lưu thọt.

Hiển nhiên La Đại Tị không quen Vạn Cẩm Vinh, cứ mãi nhìn chằm chằm vào đối phương. Tôi lười giới thiệu cho La Đại Tị, nói thật tôi cũng chẳng biết nên miêu tả về Vạn Cẩm Vinh như thế nào.

Tôi lặng lẽ kéo Bạch Khai sang một bên hỏi, sao anh lại mời hắn đến?

Mẹ nó, ngoại trừ hắn ra còn ai làm được nữa? Tiểu Khuyết, tôi đã đáp ứng với hắn đẩy nhanh tốc độ ăn tro cốt của anh lên gấp đôi rồi, anh liệu mà làm đi. Bạch Khai nói xong, y không muốn lãng phí thời gian nữa, chúng tôi bèn lập tức đi đến căn biệt thự kia.

Lần này cả căn nhà đều mang theo tử khí âm trầm. Hai vợ chồng họ, hay nói đúng hơn là vợ chồng trên danh nghĩa, đều đang ngồi trong phòng khách nhưng lại không bật TV. Thấy chúng tôi tới, bọn họ từ vui mừng chuyển sang kinh ngạc. E rằng người phụ nữ đã nhìn ra Vạn Cẩm Vinh không hề tầm thường, lúc nói chuyện với chúng tôi hết sức cẩn thận. Mà Vạn Cẩm Vinh cũng không khách sáo, trực tiếp đi vào phòng của cô gái kia, đồng thời bảo Bạch Khai ở bên cạnh trợ giúp.

Trớ trêu thay, có Vạn Cẩm Vinh ở đây, tất cả những chuyện Bạch Khai cần làm đều giống hệt như tôi trước kia.

Y lấy từ trong túi ra một cuộn vải mỏng nhờ tôi và La Đại Tị cùng giơ lên vây quanh giường của cô gái. Bạch Khai dặn không được buông tay ra, cuộn vải này đã được xử lý đặc biệt, tránh trường hợp hồn phách của người mẹ và đứa con trốn thoát giữa chừng, đến lúc đó thì cả Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không bắt lại được.

Tôi nghe vậy âm thầm nắm chặt mảnh vải trên tay hơn, chỉ sợ tuột xích ngay lúc quan trọng.


Tiếp theo, Bạch Khai gọi người phụ nữ lại rồi tắt đèn đóng cửa, tấm rèm trong phòng cũng được kéo xuống, chỉ còn miếng vải lụa mỏng thoắt ẩn thoắt hiện.

Thật ra miếng vải này cũng không thể hoàn toàn che khuất tầm mắt, trước đó tôi còn nghĩ mình có thể nhìn thấy huyền cơ bên trong. Ai dè bây giờ lại chẳng nhìn được gì cả, thế là mọi sự chú ý đều dồn hết lên đôi tai. Tấm lụa khẽ lay động, thậm chí tôi còn nghe được âm thanh Vạn Cẩm Vinh đang mở nút áo của cô gái kia. Nếu ở trong một hoàn cảnh khác, chắc chắn tôi sẽ cảm thấy chúng tôi đang làm hại gái nhà lành.

Động tĩnh bên trong lúc có lúc không, mặc dù tôi cách rất gần nhưng sau đó cũng chẳng nghe thấy gì nữa. Thi thoảng Vạn Cẩm Vinh sẽ tới lui vài bước, đôi khi lại xoa tay.

Mười lăm phút trôi qua, ngay khi cánh tay tôi tê mỏi rã rời, Vạn Cẩm Vinh mới xốc tấm lụa rồi bước ra. Đèn sáng lên, chúng tôi bỏ tấm vải lụa xuống, thấy cô gái kia đã nhắm mắt ngủ. Trên đôi tay của Vạn Cẩm Vinh dính rất nhiều máu, không rõ là máu của hắn hay của cô gái.

Vài phút sau, cô gái nọ bỗng tỉnh dậy rồi bật khóc nức nở. Tiếng khóc thảm thương vô cùng, nhưng tôi và Bạch Khai lại mỉm cười nhìn nhau vì biết chuyện này đã được giải quyết xong xuôi.

Đôi vợ chồng đang sốt ruột chờ bên ngoài nghe thấy tiếng khóc vội vã mở cửa bước vào, thấy tình cảnh này cũng gào lên khóc sướt mướt. Chúng tôi bèn ra ngoài hành lang cho yên tĩnh, chừa không gian để bọn họ đoàn tụ vui vẻ bên trong.

Rời khỏi phòng, tôi nói lời cảm ơn với Vạn Cẩm Vinh. Hắn không đáp lại, chỉ rửa tay sạch sẽ rồi đi mất.

Tôi thấy Bạch Khai không định đuổi theo, vì vậy tôi cũng đứng im tại chỗ.

Hết quyển 3 chương 65: Người trợ giúp Bạch Khai


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận