Đợi một hồi, thấy gia đình bọn họ vẫn chưa có ý định ra ngoài, tôi bèn ra hành lang để hút thuốc. Thứ nhất là tiếng khóc ồn ào làm tôi nhức đầu, thứ hai là La Đại Tị cứ bám theo Bạch Khai hỏi thăm về Vạn Cẩm Vinh cũng khiến tôi bực bội.
Sau khi hút hết hai điếu, Bạch Khai mới ra ngoài gọi tôi vào. Gia đình ba người ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, vẻ mặt bọn họ cứng ngắc như đang chuẩn bị nhận phán xét cuối cùng.
Mọi chuyện đã được giải quyết xong, nhưng hứng thú của tôi với ngôi nhà này chẳng còn nhiệt tình như trước nữa. Thấy ba người họ cũng đáng thương, tôi không bàn bạc với Bạch Khai mà dứt khoát từ bỏ cả tòa nhà này luôn, để bọn họ tiếp tục yên tâm ở lại đây, lần này coi như tôi làm việc thiện tích đức cho đời.
Nghe tôi nói vậy, cả ba người đều trưng ra ánh mắt khó tin. Tôi cũng không thấy Bạch Khai cắt lời, chứng tỏ y ngầm đồng ý với cách làm của tôi. Nghĩ thế, tôi bèn nói thêm, ba người không nghe lầm đâu, tôi sẽ không lấy căn nhà này, mọi người cứ yên tâm sống tiếp ở đây đi.
Bà chủ nhà nhìn tôi rồi lại quay sang Bạch Khai. Tôi biết cô ta không lo lắng cho căn biệt thự mà là số phận của mình, chuyện này tôi không có quyền quyết định nên nhường lời cho Bạch Khai.
Bạch Khai chỉ lên trên, bảo rằng việc này đành phải xem ý trời, đừng nhìn y làm gì. Mấy người đã chọn con đường này, dù tốt hay xấu thì số phận cũng đã định. Dứt lời, y để lại một bóng lưng lạnh lùng, gọi Tiểu Khuyết về thôi, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Tôi cũng không định nán lại đây, theo lệ thường, chắc hẳn cả gia đình họ sẽ vô cùng cảm kích, chúng tôi khách sáo không nổi. Đến lúc này tôi cũng thật sự rất mệt mỏi, bèn rời đi một cách vội vã. Riêng La Đại Tị vẫn chưa muốn đi nhưng đành miễn cưỡng theo chân chúng tôi ra ngoài xe.
Ba người lên đường trở về khách sạn, trước khi xe lăn bánh tôi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua lần cuối, gia đình nhà họ đang đứng trước cửa cung kính cúi người với chúng tôi. Trong lòng tôi chợt dâng trào cảm xúc, dường như cũng hiểu được vì sao nhiều người bôn ba khắp nơi làm việc thiện mà không cầu danh lợi, có lẽ chỉ vì một khoảnh khắc ấm lòng này mà thôi.
Sau khi quay về, điều khiến tôi bất ngờ là Bạch Khai không hề trách tôi. Tôi bèn hào phóng mời hai người một bữa.
Ngày mai không có kế hoạch cụ thể nên chúng tôi quyết định uống thả ga. Khi rượu đã ngà ngà, La Đại Tị mới đề nghị sờ cốt cho tôi, tôi cũng tò mò hắn sẽ khua môi múa mép được gì. Hình như hắn uống nhiều đến nỗi líu lưỡi, sờ xong cả buổi trời mà vẫn không thốt ra được một câu hoàn chỉnh. Cuối cùng hắn bỗng dưng nói: Sếp... Sếp Giang à, xương cốt của anh là do trời giáng, tôi không thể nói được, không thể nói được.
Tôi đoán hắn chỉ sợ lộ tẩy nên mới vờ ra vẻ thần bí như vậy, bèn cười cho qua chuyện.
Hôm sau tôi ngủ thẳng giấc đến chiều, sau đó cả ba người từ biệt nhau tại đây. Sau khi về nhà, tôi lại nghỉ ngơi ba ngày như thường lệ, thật ra tôi cũng có ý định kết giao bạn bè với La Đại Tị nên muốn chiêu đãi hắn một bữa. Chẳng qua hắn bận tối mặt tối mày, tôi không tiện giữ hắn ở lại chơi, bèn làm tổ trong nhà xem phim Mỹ.
Dạo ấy Bạch Khai thường xuyên gọi điện cho tôi, lúc nào cũng dặn dò tôi phải cố gắng ăn tro cốt. Tôi chửi thầm, mẹ kiếp, bạn tốt nhà người ta thì ân cần nhắc nhở phải uống thuốc, đến lượt tôi thì hay rồi.
Đến ngày thứ tư, Bạch Khai tìm đến tận cửa. Tôi tưởng đâu có vụ làm ăn mới, bèn đứng dậy đi vào thay đồ. Ai ngờ Bạch Khai lại vứt lên sô pha một cái túi vải.
Sô pha nhà tôi làm từ gỗ trắc, cái túi vừa đập vào tay vịn ghế đã kêu cốp, nghe rất cứng, không biết là đựng thứ gì. Tôi đau lòng nhìn chỗ vừa bị đập đến lõm xuống, gỗ trắc rất rắn rỏi, vậy chẳng lẽ trong túi đựng đầy vàng? Ước chừng trọng lượng của nó cũng khá giống.
Tôi xách cái túi lên, bấy giờ mới nhận ra tôi biết cái túi này, đây là cái mà trước đây Tần Nhất Hằng vẫn luôn mang theo. Nó rất nặng, bên trong căng phồng, cầm bằng một tay khá mỏi nên tôi lại bỏ xuống.
Tại sao túi của Tần Nhất Hằng lại ở chỗ anh? Tôi vừa mở túi ra vừa tiện tay tự châm cho mình một điếu thuốc.
Người khác đưa cho tôi, Tiểu Khuyết, kế hoạch thay đổi rồi, chúng ta cũng phải nhanh chóng ra tay thôi. Bạch Khai đoạt lấy điếu thuốc trong miệng tôi hút vài hơi rồi nói, trước tiên anh cứ xem đi, sau đó tôi sẽ giải thích cụ thể cho anh.
Tôi thấy Bạch Khai lại tỏ ra bí ẩn, lòng hiếu kỳ không khỏi dâng lên. Trước đây tôi đã từng mở xem túi của Tần Nhất Hằng nhiều lần, bên trong chỉ đựng vài món đồ kỳ quái để hành nghề, nhưng rõ ràng bây giờ thì khác. Tôi nhìn thấy những viên gạch vỡ nát với đủ loại màu sắc, xanh rêu, đen ngòm như mực, trông hệt như được cạy xuống từ trên bức tường của thành cổ nào đấy.
Tôi nói, mả mẹ nó, anh phá cả Vạn Lý Trường Thành hả!
Ông mày chưa có rảnh vậy! Bạch Khai dập tắt điếu thuốc, được rồi, bây giờ cũng chẳng có thời gian cho anh đoán, vào dọn đồ đi, trên đường tôi sẽ kể cho. Xe tôi vẫn còn nổ máy đấy.
Bạch Khai lại xách cái túi lên, nói, mặc đẹp vào, tôi dẫn anh đến gặp một người.
Tôi vội vã thu dọn vài bộ đồ, quả nhiên xe của Bạch Khai đã đỗ sẵn dưới lầu. Trong xe có một người tôi không hề quen biết, khoảng độ 50 tuổi, gương mặt khắc khổ, dưới khóe mắt trũng sâu như dao cắt.
Chiếc xe chạy đến ngoại ô thành phố, nhân lúc chờ đèn đỏ, Bạch Khai giới thiệu cho tôi, Tiểu Khuyết, vị này là Tiền chưởng quỹ, mau giơ chân trước ra bắt tay với người ta đi. Đây chính là bạn cũ của Tần Nhất Hằng đấy.
Tôi bắt tay với ông ta, lòng bàn tay đối phương cực kỳ thô ráp, làn da còn đen hơn cả khuôn mặt. Hiển nhiên ông ta thường xuyên phải dầm mưa dãi nắng, cách ăn mặc mang lại cảm giác như một thợ mỏ. Tôi nghĩ về mấy viên gạch, lẽ nào Bạch Khai rủ ông ta đi đào mộ tổ tiên nhà mình?
Bạch Khai nói, anh đừng có mà láo nháo. Tiền chưởng quỹ, mời ngài kể về chuyện viên gạch cho anh ta nghe. Ngài cứ bình tĩnh mà nói, tôi thủ sẵn thuốc trợ tim trên xe rồi. Con đường này tôi quen lắm, dăm ba phút là đến được bệnh viện ngay, ngài đừng lo lắng.
Tiền chưởng quỹ mỉm cười chất phác khoe hàm răng trắng sáng. Ông ta là bạn của Tần Nhất Hằng, vậy chắc chắn không thể trông mặt mà bắt hình dong được, tôi bèn đon đả mời điếu thuốc.
Tiền chưởng quỹ xua tay lấy ra thuốc lá sợi tự cuốn, châm lửa đốt rồi hỏi tôi, cậu chính là ông chủ Giang đúng không?
Câu mào đầu đã khiến tôi bối rối, chỉ biết gật đầu.
Tiền chưởng quỹ nói tiếp, tôi với Tiểu Tần là chỗ thân quen lâu năm, trước khi nó đi có dặn tôi, chỉ cần tình huống bây giờ xảy ra thì phải đến tìm cậu ngay, để cậu xem những viên gạch này.
Tình huống bây giờ là thế nào? Hắn đi đâu? Tôi gắng trấn tĩnh lại rồi vội bảo, tôi không cắt lời ngài nữa, ngài nói tiếp đi.
Tiểu Tần làm gì tôi cũng không rõ, nhưng bắt đầu từ năm ngoài, tháng nào nó cũng gửi cho tôi một hộp đồ, chính là những viên gạch mà cậu thấy đó. Tôi không bao giờ hỏi việc cá nhân của người khác, vì vậy cũng không biết gạch lấy từ đâu, dùng để làm gì. Nhưng trước khi đi Tiểu Tần có nói, chỉ cần gạch không được gửi đến đúng hạn thì phải mau chóng đến tìm cậu.
Tiền chưởng quỹ mở cửa sổ búng tàn thuốc, tôi chỉ đoán rằng Tiểu Tần có thể đã xảy ra chuyện, còn cậu chính là bảo hiểm của nó. Tiểu Tần từng giúp tôi nhiều lần, nó làm việc rất cẩn thận và chu đáo, lúc nào cũng có thói quen chừa lại cho mình một đường lui. Nếu lần này tôi buộc phải đi tìm cậu, nhất định cậu chính là người bạn mà Tiểu Tần hết sức tin tưởng, hy vọng cậu sẽ không thoái thác. Đời người có bao nhiêu tri kỷ, phải biết quý trọng mà giúp đỡ lẫn nhau.
Tôi cúi đầu lắng nghe, dường như Tiền chưởng quỹ định lên lớp tôi thì phải. Tôi nhủ thầm, bà mẹ nó, việc này không đến lượt ông nói đâu, tôi bị lừa bao nhiêu lần rồi mà vẫn đang ở trên xe cùng ông đấy thôi. Tôi ngẩng lên đáp, ngài nói đi, tôi cần phải làm gì? Chuyện của Tần Nhất Hằng chắc chắn tôi sẽ giúp, thậm chí là cả tài xế đang lái xe nữa.
Dứt lời, tôi lén nhìn vẻ mặt Bạch Khai, y không phản bác khiến tôi yên tâm hơn chút, ít nhất tôi vẫn còn sự trợ giúp đắc lực từ y.
Tiền chưởng quỹ lại cười nhe hàm răng trắng, luôn miệng nói, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Đến chỗ của tôi hẵng tính tiếp, rượu và thức ăn đã được chuẩn bị đầy đủ.
Tôi vỗ Bạch Khai, anh vội vàng như vậy là vì đi ăn chực sao? Anh đói bụng lắm hả?
Bạch Khai nhìn thẳng phía trước, đáp, Tiểu Khuyết, Tiền chưởng quỹ chính là thợ đóng giày nổi tiếng nhất cả nước đó, lát nữa anh nhớ banh mắt ra nhìn cho rõ.
Chiếc xe đang lao vút trên quốc lộ ở ngoại ô thành phố bỗng rẽ vào một con đường khác, trước mặt hiện ra một căn nhà nông, tuy không có bảng hiệu nhưng kiến trúc khá giống nông gia nhạc, không chỉ nuôi thả gia cầm mà còn có cả một ao cá rất lớn.
Tiền chưởng quỹ dẫn chúng tôi vào, sân nhà đã được quét tước sạch sẽ. Giữa sân bày một chiếc bàn vuông nhỏ, trên đó đầy ắp thức ăn, thậm chí bên cạnh có một cô gái xinh đẹp đang rót rượu.
Tiền chưởng quỹ ngồi xuống trước, hai chúng tôi cũng phải ngồi theo.
Hai vị, những gì tôi nói hôm nay, một khi rời khỏi đây thì các cậu coi như chưa từng nghe thấy. Còn rượu này, tôi xin được uống trước.
Hết quyển 3 chương 66: Lai lịch của những viên gạch