Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Con sâu nom mập mạp béo tròn nhưng không ngờ lại khá linh hoạt và nhanh nhẹn, nó có thể kéo cái bụng mỡ của mình bò lên tường. Cuối cùng nó dừng lại ở một vị trí, tôi và Bạch Khai cùng nhìn nhau, tìm được rồi!

Tiểu Khuyết, nhà anh có búa không? Càng to càng tốt! Bạch Khai xắn tay áo sơ mi lên chuẩn bị động thủ.

Không được, bức tường này là tường chịu lực, đập xong sập nhà thì chết! Tôi bảo Bạch Khai lấy con sâu về, sau đó dùng bút marker đánh dấu lại vị trí trên tường. Trên tường treo khá nhiều đồ trang trí, có vài món được tôi mua về, ngoài ra còn có cả ảnh chụp, tất cả đều được tôi tháo xuống.

Chúng ta cần thuê công nhân, phải là dân chuyên mới được. Tôi lục tìm danh bạ điện thoại, mấy năm qua tôi đã quen biết nhiều thợ lắp đặt, chẳng qua bây giờ không biết ai có thể đảm nhiệm trọng trách này.

Bạch Khai nói, vậy thì gọi hết đi, thử từng người một.

Tôi gật đầu, xem ra chỉ còn cách này. Bỗng nhiên tôi nghĩ tới một vấn đề, bèn hỏi y, chắc chắn Tần Nhất Hằng đã sớm phát hiện ra căn nhà này, vì sao hắn chưa từng tới đây lấy gạch?

Không biết, có lẽ hắn cảm thấy tòa nhà này không mọc cánh bay đi được, từ từ tới lấy cũng chẳng sao. Đm Tiểu Khuyết, vì sao tủ lạnh nhà anh không có bia?

Bạch Khai nói rất hợp lý, nhưng tôi vẫn mơ hồ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy, trong lòng nơm nớp không yên.


Tôi lần lượt liên hệ với từng người, vì có địa vị và tiếng nói trong nghề nên mọi người đều sẵn lòng làm việc cho tôi. Không tới hai tiếng sau, nhà tôi đã đón sáu bảy người công nhân, bọn họ đều quen biết lẫn nhau, thấy nhiều người ở đây như vậy thì tỏ ra vô cùng nghi hoặc. Tôi mời bọn họ ngồi, sau đó vào thẳng vấn đề, tôi muốn phá dỡ bức tường chịu lực kia, hỏi họ có cách nào không.

Chắc chắn bọn họ có chuyên môn hơn tôi, bảo rằng việc phá tường chịu lực là chuyện rất nguy hiểm, thêm vào đó nhiều khu chung cư bị quản lý nghiêm ngặt nên không làm được. Tuy nhiên cũng không phải không có cách, một số người muốn trang trí nhà cho đẹp nên chấp nhận làm liều, chỉ cần cố gắng che giấu khỏi tai mắt người khác là được.

Tôi nghe vậy bèn không chần chừ nữa, lập tức ra lệnh cho bọn họ bắt đầu khởi công.

Chúng tôi dùng biện pháp tương đối an toàn, đó là đồng thời gia cố bức tường trong lúc dỡ tường. Vấn đề duy nhất là tôi yêu cầu phần gạch bên trong phải giữ được nguyên vẹn, vì vậy bắt buộc khi bọn họ tháo dỡ phải cực kỳ cẩn thận, thành ra tiến độ làm việc chậm chạp như rùa bò.

Ban đầu tôi vẫn luôn ở bên cạnh chăm chú quan sát, về sau cũng thấy mệt mỏi, bèn ngồi trên sô pha hút thuốc với Bạch Khai. Mới hút được nửa điếu, bỗng có công nhân buột miệng kêu lên một tiếng rồi quay đầu nói với tôi, giám đốc Giang, gạch quá cũ rồi, cho dù các anh em cẩn thận đến mấy thì nó cũng nát thôi.

Tôi đứng dậy bước lại nhìn, bức tường đã bị dỡ ra, dưới mặt đất rơi vãi mấy viên gạch vụn màu xanh rêu như bị mốc meo. Trên tường cũng lộ ra những mảng lớn cùng màu.

Tôi kinh ngạc, Bạch Khai! Mau đến xem này! Cả mặt tường đều là gạch!

Vớ vẩn! Tường không phải gạch chẳng lẽ là rau cải? Bạch Khai đi đến nhìn, ôi mẹ ơi Tiểu Khuyết, thì ra nhà anh chính là cái kho hàng!


Đám thợ tất nhiên không hiểu chúng tôi đang nói gì, chỉ biết mắt to trừng mắt nhỏ với nhau. Tôi ra hiệu cho bọn họ dừng lại, sau đó bắt đầu quan sát kỹ càng, vị trí bị phá dỡ và chỗ tôi dùng bút đánh dấu cách nhau một khoảng.

Bạch Khai cầm lấy những viên gạch vụn rơi trên đất, ngẫm nghĩ rồi nói, mọi người đừng phá tường nữa, cạo sạch phần vữa bên ngoài đi, cẩn thận một chút, đừng làm nát gạch.

Sau đó hai chúng tôi đành sốt ruột ngồi chờ tiếp. May mà thuê nhiều công nhân, ai nấy đều có trình độ chuyên môn cao, bức tường nhanh chóng bị bóc ra từng miếng. Tôi phát hiện trên mặt tường xuất hiện càng nhiều sắc xanh đen, thậm chí có chỗ đã chuyển hẳn sang màu đen tuyền, trong lòng trào dâng nỗi bất an. Quá nhiều gạch, nó đã bị giấu ở đây từ khi nào? Trước hay sau khi tôi sống ở chỗ này?

Cuối cùng lớp tường ngoài đã bị nạo xuống, tôi vội vã thanh toán tiền công cho nhóm thợ. Đợi khi bọn họ đã đi hết, tôi vuốt ve bức tường vốn rất quen thuộc, hỏi Bạch Khai, thảo nào Tần Nhất Hằng không tới đây lấy gạch, chẳng lẽ hắn giấu gạch ở đây sao?

Bạch Khai khoanh tay trước ngực, khói thuốc mù mịt phả ra từ miệng khiến y không mở nổi mắt.

Tiểu Khuyết, vấn đề này không quan trọng, quan trọng là anh phải ngẫm lại xem, vì sao gạch lại giấu ở nhà anh.

Bạch Khai chỉ vào những viên gạch đã vỡ nát trên mặt đất, nói, vả lại rốt cuộc gạch được dùng để làm gì? Trước kia tôi đã quan sát kỹ, âm khí của gạch rất nặng, niên đại đã lâu.


Tôi đáp, có thể giấu ở đây vì an toàn chăng? Tần Nhất Hằng ra vào nhà tôi khá dễ dàng.

Bạch Khai nghĩ rồi dập tắt thuốc lá, có lẽ anh nói đúng, nhưng nếu chỉ vì dễ dàng ra vào, chẳng thà hắn tự mua một căn nhà khác còn hơn? Hắn thiếu tiền ư? Chắc là không? Còn về sự an toàn, nếu ngày nào đó nhà anh đột nhiên bị một đám người cao to đen hôi che mặt kín mít xông vào, trên tay lăm lăm hàng nóng, chỉ muốn bê cái bức tường này đi, liệu anh có đồng ý không?

Tôi biết Bạch Khai không định lý sự với tôi, nhưng quả thật hai luận điểm tôi đưa ra đều không hề đáng tin.

Bạch Khai nói tiếp, bây giờ chúng ta đã tìm thấy gạch, nếu vẫn không có bước tiến triển nào, khả năng cao sẽ có người đến lấy đi. Ban nãy đã có rất nhiều người nhìn thấy, tin tức sẽ nhanh chóng bị lan truyền thôi.

Tôi vội hỏi, vậy phải làm sao đây? Lẽ nào còn phải thuê người trông chừng?

Bạch Khai ngồi phịch xuống sô pha, không cần, từ giờ anh hãy ở lại đây. Tôi sẽ trở về nghĩ cách, nhớ kỹ, không phải anh đang đi du lịch đâu! Chú ý an toàn!

Tôi nhìn khắp xung quanh, bỗng nhiên bắt đầu thấy sợ căn nhà của mình, nhưng hiện tại chưa có đối sách, tôi cũng chẳng còn cách nào khác ngoài nghe lời Bạch Khai. May mà nơi này không thiếu thứ gì, sống tạm vẫn ổn.

Tấm vải bạt vốn dùng để bọc giường bị tôi lôi ra che bức tường, trong nhà đột ngột có bức tường bất thường như vậy làm tôi thấy hết sức khó chịu.

Bạch Khai ngồi thêm một lúc rồi trở về, trước khi đi y còn dặn dò tôi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chớ lấy tính mạng ra để bảo vệ bức tường, mạng quan trọng hơn.


Sau khi tiễn Bạch Khai về, cả căn nhà bỗng chốc trở nên hiu quạnh. Tôi tắm rửa qua loa, sau đó bật hết tất cả đèn điện trong nhà lên rồi mới dám lên giường chợp mắt một chút. Bạch Khai đã nói, ban đêm khi tôi ngủ vẫn phải hết sức cảnh giác, vì vậy chỉ cần hơi có động tĩnh là tôi lại đứng dậy xem xét một phen.

Tôi ngủ không sâu, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy mới nhận ra đêm qua không có chuyện gì, thấy thế tôi mới tạm yên lòng.

Bốn ngày tiếp theo, tôi toàn ru rú trong nhà, bữa nào cũng ăn cơm hộp, chưa từng bước chân ra khỏi cửa. Hai ngày sau, bức tường dần dần tỏa ra một mùi ẩm mốc gay mũi, ban ngày có nắng thì không sao, đến đêm phải đóng cửa sổ đi ngủ thì thứ mùi này trở nên cực kỳ rõ ràng. Tôi bèn lấy hết tất cả vải bạt trong nhà che bức tường, cuối cùng mới thấy đỡ hơn.

Sang ngày thứ năm, tôi đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở đây. Vấn đề nan giải duy nhất là tìm cách giết thời gian, làm gì cũng thấy nhàm chán. Thế nên tôi bèn gọi điện cho Bạch Khai hỏi y có phát hiện mới không. Y tưởng bên tôi xảy ra chuyện nên rất lo lắng, thấy vậy tôi cũng ấm lòng.

Đêm hôm đó cũng như bao đêm khác, tôi lên giường mở máy tính xem phim, sau đó chưa tới mười giờ đã tắt đèn đi ngủ. Chắc có lẽ ngủ hơi sớm nên trời chưa sáng tôi đã tỉnh lại, mơ màng xuống giường đi vệ sinh để mau chóng vào ngủ tiếp. Ai ngờ lúc ngang qua phòng khách, tôi lại loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nức nở. Ban đầu tôi cứ ngỡ âm thanh đó phát ra từ nhà bên cạnh nên chưa để ý, đến khi vệ sinh xong quay về, tôi bỗng nhận ra tiếng động này phát ra trong nhà mình, hơn nữa nguồn gốc của nó đến từ chính bức tường kia!

Tôi tỉnh táo ngay tức khắc, cứ thế đứng đờ ra không dám cử động, thậm chí còn hơi hối hận vì đã dùng vải bạt che kín tường. Việc không biết mặt sau có thứ gì khiến tôi lâm vào hoảng loạn.

Tôi vội quay về phòng ngủ tìm điện thoại, vừa từ từ bước lại gần bức tường vừa gọi cho Bạch Khai. Càng đến gần, tiếng khóc rấm rứt càng rõ ràng. Tôi vươn tay khẽ túm lấy một góc vải bạt, nhưng chưa kịp giật xuống thì đầu dây bên kia đã bắt máy. Tôi bèn mau chóng kể hết sự tình cho Bạch Khai nghe. Mặc dù trong nhà không một bóng người, nhưng tôi vẫn đè thấp giọng theo bản năng như thể đang sợ kinh động đến thứ gì đó.

Tiể Khuyết, tôi cũng có việc muốn nói với anh. Những viên gạch đúng là có vấn đề, có thể trước đây nó được người ta dùng để trấn áp những thứ dơ bẩn. Anh còn nhớ những chuyện mà Tiền chưởng quỹ đã kể không? Phần lớn ma quỷ đã bị thả ra khỏi doanh trại, tôi ngờ rằng nó đến từ những viên gạch. Nhớ cách xa nó ra một chút, ngày mai gặp ở nhà anh.

Hết quyển 3 chương 73: Bức tường than khóc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận