Bạch Khai còn chưa dứt lời, tôi đã nhíu mày, bởi trong lúc nghe y nói chuyện, tôi đã phát hiện bức tường ấy truyền đến một giọng nói khác —— Thả tôi ra.
Âm thanh như vọng về từ cõi xa xăm, lại giống như sát gần bên tai, mơ hồ vô định. Dạo này tôi cứ luôn nghe được mấy âm thanh kỳ quái, bất ngờ thay, tôi cũng chẳng thấy sợ hãi nữa, ngược lại còn bực bội muốn chết. Tiên sư bố nó, tụi mày thích nói chuyện với ông hả? Thấy ông dễ bắt nạt lắm đúng không?
Tôi cúp điện thoại, bàn tay dồn sức giật phăng tấm vải bạt xuống. Trong nháy mắt, tất cả âm thanh bên tai đều im bặt giống như chưa từng xuất hiện, chỉ sót lại tiếng động cơ xe ô tô từ xa ngoài đường.
Tôi đợi trong chốc lát, xác nhận bức tường không phát ra tiếng nữa, bấy giờ tôi mới quay về giường. Trải qua chuyện ban nãy, tôi cũng chẳng thể ngủ được nữa. Trời vừa hửng sáng, tôi đã đặt thức ăn ở cửa tiệm dưới nhà, sau đó vội vã thúc giục Bạch Khai đến.
Y dậy rất sớm, nghe giọng điệu có vẻ vô cùng sảng khoái. Không bao lâu sau Bạch Khai đã tới, trên tay còn cầm theo mấy viên gạch vỡ.
Y thấy đống vải bạt lộn xộn khắp sàn nhà bèn cười xấu xa nói, Tiểu Khuyết, xem ra tối qua anh hùng hục quá nhỉ! Chăn đệm đều văng cả ra phòng khách.
Tôi xoa mặt hỏi Bạch Khai, cái tường này không chỉ biết khóc, mẹ kiếp nó còn nói được, không phải là thiết bị thông minh thời cổ đại chứ!
Bạch Khai đáp, cũng có khả năng đấy, tôi cho anh biết, Bạch đại gia đã nghiên cứu kỹ càng rồi, nhìn đi!
Bạch Khai vứt cho tôi một tập giấy A4, trên đó vẫn là nét chữ quen thuộc của y. Lần này y vẽ rất phức tạp, nhất thời tôi vẫn chưa hiểu gì.
Bạch Khai bèn giải thích, Tiểu Khuyết, đây là tổng hợp tất cả thông tin mà chúng ta biết đến bây giờ. Chắc hẳn gạch được vớt lên cùng với quan tài kia, còn nó dùng để làm gì thì mời xem trang sau! Bạch Khai lại lật sang tờ khác, dùng tay vẽ một vòng tròn lên đó.
Anh xem, đây là gạch dùng để xây nhà!
Tôi nghe vậy liền bật cười, mẹ nó! Sao anh phát hiện được bí mật kinh thiên động địa như vậy!!
Anh đừng cắt lời tôi, chú ý vào, căn nhà này không nằm trên mặt đất! Bạch Khai giơ tờ giấy lên, anh tưởng tượng đi, tờ giấy này chính là một chiếc quan tài!
Tôi kinh ngạc nói, ý anh là trong quan tài chứa một tòa nhà?
Bạch Khai gật đầu, đúng thế, những viên gạch được chuyển ra từ lúc ấy, với sự giúp đỡ của cha Tiền chưởng quỹ.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh phía bên trong quan tài khổng lồ, nơi đó chứa một tòa nhà tối tăm và âm trầm. Tôi đứng bên ngoài nhìn vào, khắp nơi đều bị bóng tối bao trùm, thấp thoáng có tiếng bước chân đi lại trong nhà khiến người ta dựng cả tóc gáy. Lẽ nào trước khi trầm quan tài xuống nước, trong đó đã có người ở? Hay căn nhà này vốn đã là một vật bồi táng? Tôi từng nghe truyền thuyết về lăng mộ của Tần Thủy Hoàng, trong mộ không chỉ có tượng binh mã mà còn có cả thành trì hoàng cung, thậm chí là cả thủy ngân làm thành sông nước biển hồ. Ly kỳ hơn nữa, truyền thuyết ghi chép kể rằng bên trong có mặt trời nhân tạo mọc lặn ngày đêm. Chẳng lẽ cái quan tài này cũng giống như vậy?
Bạch Khai hít một hơi sâu, bây giờ có lẽ chúng ta đã biết vì sao Tần Nhất Hằng lại muốn tìm đống gạch này. Chiếc quan tài ấy rất lớn và được làm từ gỗ, phải dùng gạch mới có thể dìm nó xuống nước. Tần Nhất Hằng muốn trầm tủ quần áo xuống Âm Hà một lần nữa.
Tôi chợt ngộ ra tất cả. Lần đầu tiên nghe nói quan tài được vớt lên từ dưới sông, tôi còn tỏ ra bực bội, làm sao mà nó chìm xuống đó được. Nhưng hiện tại thì tôi đã hiểu, thì ra là nhờ những viên gạch này.
Tần Nhất Hằng đang muốn bù đắp lỗi lầm gì sao? Lẽ nào chuyện vớt quan tài lên có liên quan tới hắn?
Tôi ngả người ra sô pha, cảm giác được mình đã không thể nào thoát khỏi vũng bùn này nữa, chỉ còn biết dò dẫm từng bước trong sương mù.
Bạch Khai vỗ vai tôi, Tiểu Khuyết, anh đừng ủ rũ thế, không phải chúng ta càng lúc càng hiểu rõ hơn rồi sao?
Tôi hỏi, vậy phải xử lý những viên gạch đó như thế nào?
Bạch Khai cười bỉ ổi nhìn ra cửa, nói, nếu gạch đã bị lộ ra, chúng ta không ngại chờ người tới lấy. Có người muốn trả tủ quần áo lại chỗ cũ thì cũng sẽ có kẻ không muốn nó chìm xuống sông một lần nữa. Chuẩn bị đi, kéo quần lót lên, lần này e rằng lại đánh nhau tiếp.
Tôi cảm giác cơ thể của mình lại bắt đầu đau nhức như phản xạ có điều kiện, bèn châm một điếu thuốc nhìn Bạch Khai chạy quanh nhà tôi. Căn nhà này đã đủ lộn xộn rồi, nếu thật sự có kẻ nào tìm tới, không biết nó sẽ loạn như thế nào nữa, thành ra tôi cũng mặc kệ Bạch Khai định làm gì.
Bạch Khai bận rộn mất một buổi sáng. Ban đầu tôi hãy còn chưa để ý, sau mới nhận ra y đang bày cục trong nhà tôi. Khắp nơi đều giăng kín dây tơ hồng, trên mỗi sợi dây còn treo đầy lục lạc, đã thế còn bố trí một vài cạm bẫy nhỏ, mặc dù uy lực của nó không lớn, đa phần là trứng gà hoặc sọt tre. Tuy nhiên có một thứ làm tôi khó hiểu, đó chính là Bạch Khai khiêng tủ lạnh đặt ngay trước cửa chính.
Tôi kệ xác y muốn làm gì thì làm, nhưng vẫn hơi lo lắng cho anh giai đến giao đồ ăn, chỉ sợ người ta hiểu lầm rằng chúng tôi sắp thành tinh.
Bạch Khai đi vào, tôi cũng trở nên tự tin hơn hẳn. Vì chuẩn bị sẵn tâm lý bị người ta đánh, à không, là đánh người ta, ngày nào tôi cũng đều đặn hít đất và gập bụng, mỗi tối trước khi đi ngủ không dám cởi quần áo, vậy mà chờ mấy ngày liền vẫn chẳng xảy ra chuyện gì.
Tôi bắt đầu nghi ngờ Bạch Khai lầm lẫn, hoặc là đống gạch này đã hết giá trị lợi dụng, chúng tôi chỉ đang lo lắng suông mà thôi.
Bạch Khai lại khuyên tôi kiên nhẫn chờ thêm chút nữa, tình hình hiện tại chính là so xem ai sẽ mất kiên nhẫn trước. Chắc hẳn đối phương không muốn lấy cứng chọi cứng, nhưng nếu cứ tiếp tục tốn thời gian vô ích như vậy, đối phương sẽ không ngồi im được nữa.
Tôi nghe xong cũng chỉ biết chờ tiếp, việc làm ăn đã tạm gác lại, mấy nhân viên của tôi tưởng rằng tôi bị bệnh, còn gọi điện đến hỏi thăm sức khỏe. Tôi lười giải thích nên quyết định giả vờ bệnh luôn. Quả thật tôi đúng là một người sếp tốt bụng và thân thiện được mọi nhân viên yêu quý. Chiều ngày hôm sau, có hai giỏ trái cây được gửi tới nhà tôi. Lúc nghe tiếng gõ cửa, tôi và Bạch Khai còn hết sức căng thẳng, mở cửa ra nhìn mới dám thở phào nhẹ nhõm. Sau khi đặt giỏ hoa quả lên bàn, tôi mới xúc động suýt rơi nước mắt. Bạch Khai khinh khỉnh nhìn tôi cả buổi rồi bỗng nói, anh bớt ra vẻ đi, đây chính là phép thử cuối cùng đấy, tối nay nó sẽ tìm tới cửa.
Tôi hỏi lại, chẳng lẽ nhân viên của tôi lại hại tôi sao? Bọn họ theo tôi cả mấy năm rồi.
Bạch Khai híp mắt, mẹ nó, khổ lắm chỉ số IQ của anh mới tăng lên được một chút, sao bây giờ lại quay về vạch xuất phát rồi? Anh nghĩ lại đi, lúc anh dọn nhà thì đám nhân viên có biết không? Thế còn lúc anh sống tại nhà cũ thì họ cũng biết luôn à? Làm sao giỏ trái cây lại gửi tới đây được!?
Tôi hốt hoảng, vội chạy đến bên cửa sổ nhìn xem nhưng không thấy nhân viên chuyển phát nhanh vừa rồi. Trên đường tấp nập người qua kẻ lại, chẳng thể nào tìm thấy bóng dáng đối phương nữa. Tôi quay lại trách Bạch Khai, sao ban nãy anh không nói sớm!? Chỉ cần bắt được hắn rồi tra hỏi là xong rồi mà!?
Khỏi kiếm nữa, Bạch Khai kéo tấm rèm lại. Tra hỏi cũng vô ích, đối phương sẽ không ngu ngốc đến nỗi phái người tới, đấy chỉ là người được thuê thôi! Anh chuẩn bị đi, mang tã chưa? Đừng tè ra quần là được.
Lời Bạch Khai nói không khiến tôi tức giận, ngược lại tôi còn thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Từ chiều đến tối hôm đó, tôi và Bạch Khai ngồi trò chuyện với nhau, lúc ăn cơm còn uống thêm chút rượu.
Trời vừa nhá nhem tối, tôi đã đẩy ghế sô pha đến đối diện cửa ra vào, Bạch Khai cắm lại nguồn điện của tủ lạnh. Hai chúng tôi nhẹ nhàng ngồi xuống, đèn điện đã tắt hết, tôi dỏng tai cẩn thận nghe ngóng tất thảy động tĩnh trong bóng đêm. Đồng hồ nhanh chóng điểm 12 giờ.
Tiểu Khuyết, sắp rồi. Những kẻ làm việc bất chính rất hay ra tay vào thời điểm này. Bạch Khai dập tắt điếu thuốc, bỗng lôi từ trong ngực ra một món đồ. Tôi nương theo ánh đèn huỳnh quang bên ngoài nhìn thử, thì ra là con sâu béo kia. Bạch Khai nắm con sâu trong lòng bàn tay, nói, ông đây dạy dỗ nó được một thời gian rồi, hôm nay đã đến lúc kiểm tra thành quả.
Y vừa dứt lời, hai chúng tôi liền nghe thấy tiếng động từ phía bên kia cánh cửa. Tôi đứng dậy, bàn tay sờ vào cây gậy bóng chày mà mình chuẩn bị sẵn, nhưng âm thanh ấy thoắt cái đã biến mất, cứ như vừa rồi chỉ vô tình bị người ta đụng phải mà thôi, hồi lâu sau cũng chưa có gì nữa.
Bạch Khai cười lạnh nói, củi mục đốt lửa cũng không xong, mẹ kiếp tiến vào rồi à!
Dường như con sâu trong tay y cũng đang cười lạnh, nó khẽ cựa quậy rồi nhảy xuống mặt đất. Cái bụng núng nính của nó hệt như bộ phận giảm xóc, con sâu lăn một vòng rồi bò đi cực nhanh.
Bạch Khai, hình như chó anh nuôi muốn đi ẻ kìa! Tôi chỉ vào con sâu nói, nhưng ngay lập tức nghe thấy tiếng lục lạc mà Bạch Khai treo trên dây tơ hồng vang vọng khắp nhà. Trong nhà có người!
Tôi bật dậy muốn đi xem, Bạch Khai lại đè tôi xuống. Đừng nhúc nhích, những người này rất thông minh, bọn họ đang ở dưới lầu.
Hết quyển 3 chương 74: Đánh nhau