Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Bạch Khai còn chưa dứt lời đã phải kinh ngạc thốt lên rồi quay đầu lại nhìn Vạn Cẩm Vinh. Vẻ mặt hai người họ đều hơi kỳ quái, Châu Gia nói, có người đã tới đây?

Mặc dù bây giờ đang là ban đêm, nhưng xung quanh thuần một sắc trắng của tuyết, tầm nhìn không tệ. Nghe Châu Gia nói vậy, tôi cũng rất ngạc nhiên, dường như có thứ gì đã bị người ta treo lên những cành cây quanh đó, không ngừng phất phơ trong gió lạnh.

Bạch Khai châm điếu thuốc nói với Vạn Cẩm Vinh, là do anh giở trò sao?

Vạn Cẩm Vinh lắc đầu, bảo Châu Gia đi xem xét.

Châu Gia cẩn thận hướng về phía cánh rừng, tư thế bước đi trông khá buồn cười, chỉ chốc lát sau cả bóng dáng đã khuất trong rừng cây âm u.

Có lẽ ban nãy tôi vật lộn hăng quá nên bây giờ rất mệt, mặc dù mang áo khoác quân đội dày cộp nhưng vẫn thấy lạnh thấu xương. Tôi hỏi Bạch Khai, tình hình sao rồi? Tôi còn có thể quay về hay không?

Bạch Khai đi đến một thân cây cách chúng tôi gần nhất, y nhảy bật lên tóm lấy thứ ở trên đó xuống. Dưới ánh sáng mỏng manh, y ấp úng kinh hãi nói, không ổn rồi, trong rừng có đăng cơ hồn nhi!

Vạn Cẩm Vinh lập tức đoạt lấy đồ vật trên tay Bạch Khai, hắn cách tôi rất gần, lúc này tôi mới thấy rõ đó là một thứ giống như dải lụa trắng, rộng khoảng hai bàn tay, phía trên không có chữ, nhưng phần dưới dải lụa có một nút thắt.

Vạn Cẩm Vinh gật đầu dặn dò, nhớ cẩn thận một chút. Hắn vừa dứt lời, Châu Gia đã lảo đảo chạy ra hô to, trong rừng có người bày cục!


Bạch Khai lập tức đẩy tôi ra phía sau y, không ngờ đi một chuyến đã được mở mang tầm mắt.

Tôi vội hỏi y, đăng cơ hồn nhi gì đó là sao? Rốt cuộc thứ trên cây là gì?

Đăng cơ hồn nhi, chưa nghe bao giờ à? Gặp ma quỷ chưa? Vì sao ma quỷ hung dữ? Bạch Khai chợt hỏi.

Tôi trả lời, chẳng phải là vì dương thọ chưa tận, không cam lòng nên mới sinh ra oán khí nặng hay sao? Tôi thuật lại y nguyên lời của Tần Nhất Hằng giảng cho mình nghe trước đây.

Bạch Khai đáp, đúng vậy! Vì sao không cam lòng, bởi vì dương thọ chưa tận. Nhưng đây là người bình thường, cho dù không cam lòng thì cũng chỉ là tiếc nuối cuộc sống của người bình thường mà thôi. Song đăng cơ hồn nhi thì khác, người ta tiếc nuối cuộc sống của hoàng đế đấy! Hiểu chưa? Loại ma quỷ hung ác nhất từ xưa đến nay, được đời đời truyền miệng xuống, là tân nương chết trong lúc động phòng hoa chúc, là trạng nguyên mất khi đề danh bảng vàng, là người mẹ quá cố nhìn thấy con mình bị sát hại, là hoàng đế ngày đăng cơ gặp Diêm Vương!

Tôi lập tức hiểu ra ý của Bạch Khai, lẽ nào người nọ vốn là hoàng đế, ai ngờ lại đột ngột băng hà? Mẹ kiếp, bây giờ có chỗ nào còn hoàng đế nữa? Mà cho dù có thì cũng liên quan gì đến chúng tôi?

Tôi biết chắc trong rừng có gì đó, cả cơ thể run lên bần bật như trúng gió. Vậy phải làm sao đây? Nó không đến chứ? Tôi nhìn quanh nhưng thấy mọi người đều đứng im.

Vạn Cẩm Vinh có vẻ khá bình tĩnh hỏi lại Châu Gia, thấy rõ không?

Châu Gia vội vàng gật đầu, thấy rõ! Là thằng bé cùng đi với chúng ta! Không biết bị treo cổ từ bao giờ, cơ thể đã đông cứng như que kem.


Sau một hồi suy nghĩ, Vạn Cẩm Vinh ra hiệu đi tới. Không cho chúng tôi thời gian chuẩn bị, hắn đã một mình tiến sâu vào rừng.

Bạch Khai thì thầm bên tai tôi, nhớ bám sát, Vạn Cẩm Vinh rất lợi hại, tách khỏi hắn sẽ không an toàn. Nói xong y cũng vội vã đi theo.

Đám người lại quay về theo con đường cũ, biết lần này có hổ dữ trong núi nên tốc độ của chúng tôi khá chậm chạp. Tôi vốn đã không thể giúp được gì, chỉ đành quan sát xung quanh xem thử có mai phục không.

Ở nơi hoang vu lạnh lẽo thế này xuất hiện rất nhiều dấu chân, nhưng hiển nhiên không phải của chúng tôi. Hơn nữa càng đi sâu vào rừng, những thứ trông như dải lụa trắng treo trên cây ngày càng nhiều. Tôi hỏi Bạch Khai, anh chưa nói xong mà, thứ treo trên cây là gì vậy?

Bạch Khai đang hết sức tập trung, y không quay đầu lại mà trả lời tôi, đó là thứ hoàng đế dùng để ban cái chết, hiểu chưa? Không cẩn thận là cả đám chôn cùng luôn, đừng có mười vạn câu hỏi vì sao nữa!

Tôi nghe vậy lập tức câm miệng, nhủ thầm cái thế cục chết tiệt này không chỉ quỷ quái mà còn đủ hoành tráng ha! Nói nửa ngày thì ra là lụa trắng ban chết, mẹ kiếp phải bao nhiêu người mới treo đủ.

Đi thêm một lúc, đội ngũ chúng tôi liền dừng lại. Quả nhiên trên một chạc cây đại thụ phía trước có treo lủng lẳng một người. Vì cách quá xa nên tôi không nhìn rõ, nhưng từ thể trạng có thể mơ hồ đoán được đó chính là thằng bé kia. Cuộc đời nó còn chưa hoàn toàn bắt đầu mà đã kết thúc, thật sự quá đáng tiếc.

Vạn Cẩm Vinh chiếu đèn pin qua, thằng bé mặc đồ rất đặc biệt, lấp lánh ánh vàng, không biết có phải là long bào hay không. Bạch Khai hỏi, làm sao bây giờ? Trốn có cách trốn, đánh có cách đánh, anh muốn dùng kiểu nào?


Vạn Cẩm Vinh làm động tác cắt cổ, cúi thấp người xuống đi qua.

Tôi kinh hãi nhìn Vạn Cẩm Vinh đỡ thằng bé kia xuống, nhưng cố gắng vài lần vẫn không thành công. Dường như trên cổ thằng bé đã bị thắt một nút chết cực kỳ rắn chắc.

Vạn Cẩm Vinh giơ tay ra hiệu cho Châu Gia đi qua rồi thì thầm phân phó gì đó. Châu Gia quay về nói cho chúng tôi biết, mỗi người hãy lấy một dải lụa trắng tròng vào cổ, sau đó đứng yên đừng cử động.

Tuy tôi vô cùng ngạc nhiên, nhưng thấy Bạch Khai làm theo nên tôi cũng đành bắt chước. Để lấy được dải lụa trắng còn phải tốn sức leo lên cây nữa. Không ngờ lúc quấn lụa trắng quanh cổ lại cảm thấy bức bối cực kỳ, tôi cứ đinh ninh rằng thứ này có thể dùng giữ ấm như khăn quàng cổ, ai dè mang vào rồi mới phát hiện nó lạnh cóng, khiến tôi vốn đã lạnh còn lạnh hơn.

Sau khi xong xuôi, nhóm chúng tôi xếp thành hàng ngây người nhìn Vạn Cẩm Vinh. Bạch Khai đứng bên cạnh cẩn thận nhét con sâu nọ vào tay tôi, muốn tôi nắm chặt lấy nó. Con sâu có vẻ cũng thấy lạnh, vừa được đặt xuống đã vội vã bò vào cổ tay áo khiến tôi khó chịu vô cùng.

Bạch Khai khẽ nói, giữ nó để đề phòng.

Dứt lời, tôi đã thấy Vạn Cẩm Vinh gỡ được thứ gì đó giống như thắt lưng xuống khỏi người thằng bé, sau đó hắn cũng quấn lên cổ như chúng tôi và đứng im bất động.

Hắn đứng phía dưới xác chết của thằng bé, chúng tôi sợ hãi nhìn hai người kia trông có vẻ sắp dính liền thành một thể, hệt như kẻ khổng lồ cao tận mấy mét, cảnh tượng hết sức quỷ dị. Sau khi đứng im một hồi lâu, ngoại trừ gió thổi lạnh buốt từng cơn thì không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả. Tôi nhịn không được thấp giọng hỏi Bạch Khai, chúng ta đang làm gì vậy? Vì sao Vạn Cẩm Vinh không quay lại đây?

Bạch Khai thở dài đáp, đừng lắm miệng, Vạn Cẩm Vinh đang dụ thứ kia xuất hiện.

Quả nhiên khi Bạch Khai vừa nói xong chưa được bao lâu thì âm thanh sột soạt đã vang lên như thể có người đang đạp trên nền tuyết. Tôi phóng tầm mắt về phía phát ra tiếng động, không thấy gì cả, nhưng Vạn Cẩm Vinh lại khẽ giật mình. Sau đó, âm thanh sột soạt liền hướng về phía chúng tôi. Tôi phát hiện con sâu trong tay áo cũng đang động đậy, hình như nó đã cảm nhận được.


Đây chẳng phải lần đầu tiên tôi trải qua tình huống này nên vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng. Âm thanh ấy dừng lại ở một vị trí cách chúng tôi không xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Nhóm chúng tôi vẫn không dám cử động, tôi thấy Bạch Khai nhẹ nhàng quay đầu như không nhìn thấy gì.

Tôi nhỏ giọng hỏi y, sao rồi? Giải quyết xong chưa?

Bạch Khai bỗng nhiên kêu lên, mọi người đừng nhúc nhích! Vạn Cẩm Vinh, anh dùng đèn pin soi dấu chân bên cạnh chúng tôi đi!

Vạn Cẩm Vinh nghi hoặc bật đèn pin lên làm theo lời Bạch Khai. Xung quanh không tối lắm, băng tuyết dưới ánh sáng đèn pin phủ lên mặt đất một sắc đỏ trầm. Ánh đèn chói lóa khiến đôi mắt tôi chưa kịp thích ứng, sau khi dụi mấy cái tôi mới thấy rõ những dấu chân kỳ quái trên đất.

Dấu chân của chúng tôi đã bị tuyết dày rơi xuống che mất, chỉ còn lại một hàng dấu chân đi về phía trước vốn là của Vạn Cẩm Vinh. Quái lạ thay, cách dấu chân của Vạn Cẩm Vinh không xa có thêm một hàng dấu chân khác, đã thế còn đi theo hướng ngược lại!

Vạn Cẩm Vinh nhìn ra manh mối, bèn dùng đèn pin soi theo từng dấu chân, phát hiện dấu chân cuối cùng dừng lại trước Mắt Kính rồi biến mất không vết tích.

Tôi cảm thấy chuyện này càng lúc càng kỳ quặc, thứ gì đã đi ra? Vì sao dấu chân lại đột ngột biến mất?

Bạch Khai bỗng dưng bước khỏi đội ngũ, chỉ vào Mắt Kính nói, anh ngồi xổm xuống rồi lại đứng lên đi.

Mắt Kính ngơ ngác nhìn Bạch Khai, dù tỏ ra không tình nguyện nhưng vẫn làm theo. Tôi chưa kịp hiểu ý của Bạch Khai thì đã xảy ra chuyện bất ngờ. Mắt Kính ngồi xuống rất dễ dàng, nhưng lúc đứng lên có vẻ cực kỳ khó khăn. Lúc thử lại lần thứ hai, anh ta cũng không đứng lên được.

Trên vai anh có thứ gì đó! Vì sao không nói!? Bạch Khai giơ tay chỉ, tôi thấy gương mặt đang đờ ra của Mắt Kính khẽ run lên bần bật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận