Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Tôi sợ hết hồn, lùi ra sau một bước theo bản năng. Mẹ kiếp, sao lúc nào bên cạnh tôi cũng có bom hẹn giờ vậy.

Bạch Khai cũng hơi kiêng kị, giữ một khoảng cách với Mắt Kính, y cau mày hỏi, bây giờ anh chọn sao? Anh cũng là người trong nghề đấy.

Mắt Kính lập tức biến sắc, nếu không phải vì đứng dậy không được thì anh ta đã nhảy dựng lên rồi. Anh ta chỉ biết lắp bắp mấy từ không không, sau đó dời ánh mắt sang phía Vạn Cẩm Vinh.

Bạch Khai cũng đang chờ Vạn Cẩm Vinh lên tiếng, tôi không rõ bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng nhìn tình cảnh hiện giờ cũng hiểu được phần nào, chỉ e Bạch Khai cũng sẽ đối xử với Mắt Kính như với thằng bé kia.

Thú thật, trong lòng tôi đã gần như chết lặng, dù cho bọn họ không thân không quen với tôi và tôi cũng chẳng cần phải nói đỡ giúp họ. Dường như Mắt Kính biết tôi dễ mềm lòng nhất, anh ta giương đôi mắt đáng thương nhìn tôi, tôi thật sự không nỡ, chỉ đành cúi đầu xuống.

Vạn Cẩm Vinh nói, anh quyết định đi! Sau đó hắn không tỏ thái độ gì nữa.

Bạch Khai cười xấu xa cởi áo khoác ra rồi từ từ bước đến gần Mắt Kính. Tôi càng nhìn càng thấy sai sai, tại sao trông giống như bọn cướp sắc vậy nhỉ? Chưa kịp nghĩ ngợi, Bạch Khai đã siết lấy cổ Mắt Kính, tay còn lại nhanh chóng vươn đến trước ngực anh ta. Tôi còn chưa thấy rõ Bạch Khai lấy thứ gì thì tay áo của Mắt Kính đã bị rách.

Bạch Khai ra tay không chần chừ một giây nào, máu tươi lập tức xối xả, nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng xóa. Ban đầu Mắt Kính vẫn giãy giụa không ngớt, nhưng Bạch Khai quá khỏe, anh ta nhanh chóng bỏ cuộc, đầu rũ xuống, để mặc cho máu tuôn ào ạt.

Bạch Khai nói với Châu Gia, ông cõng anh ta rồi rải đi.


Châu Gia ngầm hiểu, cõng Mắt Kính lên, lấy Vạn Cẩm Vinh làm tâm, vẽ một vòng tròn trên tuyết bằng máu vẫn đang chảy ra của Mắt Kính. Cuối cùng ông ta ném Mắt Kính ra ngoài vòng tròn, sau đó đi vào.

Thể trạng của Mắt Kính vốn không cường tráng, vì chảy quá nhiều máu nên đã hôn mê bất tỉnh, nằm sõng soài dưới nền tuyết lạnh. Máu trên người anh ta vẫn ồ ạt không ngừng, chỉ chốc lát sau đã thấm đẫm xung quanh.

Tôi nhìn Bạch Khai, y vẫn đang cười, trước giờ tôi không ngờ thằng cha này lại thô bạo như vậy. Con mẹ nó, trông có khác gì mấy tên sát thủ biến thái không chứ!

Bạch Khai thấy tôi nhìn y, còn tự nhiên nháy mắt với tôi. Sau đó y nói với Vạn Cẩm Vinh, bây giờ tùy thuộc vào anh.

Mặc dù tôi đang mang bao tay nhưng bàn tay đã bị đông cứng từ lâu rồi. Lúc này tôi rất muốn hút thuốc, bất đắc dĩ bàn tay không nghe theo sự điều khiển của mình, chỉ một động tác đơn giản như thò tay vào túi cũng không làm được.

Bạch Khai thấy vậy bèn châm một điếu thuốc đưa đến bên miệng tôi, trên tay y còn dính không ít máu, thoạt nhìn như đã khô lại. Không biết vì sao, tôi hơi mất niềm tin vào Bạch Khai, khẽ tránh né rồi mới ngậm lấy điếu thuốc.

Sao nào, sợ tôi à? Bạch Khai nhả khói, tôi đang cứu anh ta đấy, biết chưa? Đổ máu cũng chỉ là thương tích ngoài da, bảo vệ được tính mạng mới là chuyện quan trọng. Không tin thì anh nhìn xem!

Bạch Khai giơ tay ra chỉ, bấy giờ tôi mới thấy Mắt Kính đã đứng dậy từ lúc nào, nhưng anh ta không hề nhúc nhích và cũng chẳng ngẩng đầu lên, không rõ vẻ mặt ra sao.


Tôi chưa kịp quan sát kỹ, Vạn Cẩm Vinh đã châm một cây đuốc. Tôi đoán cây đuốc được làm từ áo khoác quân đội của hắn, bởi vì lúc này Vạn Cẩm Vinh đang mặc áo gile. Dường như thi thể thằng bé treo trên cây đã bị Vạn Cẩm Vinh tẩm xăng, hắn chỉ hơ cây đuốc một lúc mà xác chết đã bốc cháy nghi ngút. Thi thể vốn dĩ có sẵn độ ẩm, cộng thêm tuyết rơi, tiếng lách tách và mùi thịt khét dần dần lan tỏa khắp nơi.

Bạch Khai không quan sát thi thể đang cháy mà cứ nhìn chằm chằm vào Mắt Kính. Tôi biết chắc hẳn mấu chốt cuối cùng nằm ở chỗ Mắt Kính nên cũng quay đầu lại nhìn.

Tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy Mắt Kính đã có thể cử động được, anh ta đang đi lòng vòng ở bên ngoài, muốn bước vào vòng tròn nhưng không thể. Tình cảnh này khiến tôi nhớ tới bộ phim Tây Du Ký mình hay xem hồi nhỏ, Tôn Ngộ Không cũng đã vẽ một vòng tròn để bảo vệ Đường Tăng.

Bạch Khai nói, thấy chưa, đốt thi thể của nó thì làm sao nó chịu được, nhưng mà cũng không còn cách nào khác. Tiểu Khuyết này, đứng đây xem giống như tham quan sở thú nhỉ?

Tôi chẳng có tâm trạng nào mà đùa giỡn với Bạch Khai, chỉ một mực dán mắt vào Mắt Kính. Bịch một tiếng, thi thể đang cháy của thằng bé ở bên kia đã rơi xuống đất, thoạt trông Mắt Kính lại càng thêm sốt ruột

Tôi nhìn một lát, Mắt Kính hoàn toàn bó tay với vòng tròn được vẽ bằng máu của mình, anh ta bèn đi qua xem xét thi thể của thằng bé.

Bấy giờ thi thể đã bị thiêu rụi đến không còn hình dạng, trên lớp tuyết cạnh đó còn rơi rớt lại tro tàn, tôi nhặt một mảnh quần áo vẫn chưa bị cháy ra tro, quả nhiên phát hiện nó không khác long bào cho lắm. Tôi không có hiểu biết nhiều về vấn đề này, nhưng tôi hoài nghi thứ được thêu trên đó là vàng thật. Mẹ kiếp, đúng là hoang phí.


Bạch Khai canh gác trong chốc lát rồi giao lại nhiệm vụ cho Châu Gia, sau đó ghé lại đây sưởi ấm. Y vừa hơ lửa vừa nói khẽ, chuyện này giải quyết hơi đơn giản quá, tại sao đốt thi thể của nó mà nó không làm loạn? Tôi thấy có khi không phải hạng hung dữ gì đâu, chắc là loại hèn mọn thôi.

Nói rồi Bạch Khai chợt nhận ra, Vạn Cẩm Vinh, là bởi vì anh đúng không?

Vạn Cẩm Vinh không đáp, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào đống lửa trên mặt đất.

Tôi hỏi nhỏ Bạch Khai, bởi vì Vạn Cẩm Vinh là sao? Đốt xong chúng ta đi được chưa?

Bạch Khai khẽ trả lời, cho dù là đăng cơ hồn nhi nào, mỗi khi đốt thi thể của nó thì nó đều sẽ làm loạn một trận, bởi vì khi thi thể bị cháy hết, mối liên hệ cuối cùng của nó với dương gian cũng sẽ bị cắt đứt. Trên lý thuyết thì đăng cơ hồn nhi bị người ta tốn công sức sắp đặt ở đây, chắc chắn nó phải là con át chủ bài. Nhưng chúng ta đã đốt thi thể được khoảng nửa tiếng rồi, anh xem đi, Mắt Kính có phản ứng gì không?

Tôi hỏi, lẽ nào thi thể này không phải của nó? Trong rừng còn có một thi thể khác nữa?

Bạch Khai nghĩ ngợi rồi đáp, không đúng, Mắt Kính không gà mờ giống anh, anh ta cũng là người từng trải, có thể thu phục được anh ta thì ắt hẳn không phải là ma quỷ tầm thường. Hơn nữa trên người Mắt Kính còn mang theo vật trừ tà, ma quỷ càng không thể chiếm xác, chỉ có thể bám lên vai Mắt Kính đi cùng chúng ta, sau đó tìm cơ hội ra tay.

Tôi nghe xong cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, Vạn Cẩm Vinh lợi hại như vậy sao? Lợi hại hơn cả hiểu biết của tôi nữa? Tần Nhất Hằng và Bạch Khai lợi hại chẳng qua vì đánh đấm không ngán bố con thằng nào, nhưng bây giờ Vạn Cẩm Vinh thậm chí còn khiến đối thủ không dám ra tay?

Tôi nhìn sang Vạn Cẩm Vinh, không biết nếu một ngày nào đó hắn liều mạng với tôi, liệu tôi có khả năng đánh trả lại hay không.

Thi thể cháy nhanh hơn tôi tưởng, đương nhiên ở nơi này không có cách nào để thiêu rụi sạch sẽ, nhưng ít nhất xác chết đã chẳng còn ra hình ra dạng gì nữa, chỉ là một cục đen thùi lùi mà thôi.


Mắt Kính càng lúc càng ủ rũ, cuối cùng lại gục xuống nền tuyết một lần nữa, nhưng lần này thì máu đã ngừng chảy.

Tôi thấy mọi chuyện đã được xử lý xong, bèn vác túi lên vai. Bạch Khai dường như vẫn còn nghi hoặc về đăng cơ hồn nhi, y cứ mãi nhíu mày.

Ba người thu xếp đồ đạc xong xuôi, chỉ còn chờ Vạn Cẩm Vinh ra hiệu xuất phát. Châu Gia nịnh nọt đưa áo khoác của mình cho Vạn Cẩm Vinh, còn ông ta chịu rét cóng giữa trời gió lạnh. Tôi chửi thầm, mẹ kiếp đúng là người từng trải, rất biết thời biết thế.

Vạn Cẩm Vinh dùng tuyết lấp kín thi thể, sau đó dẫn đầu bước ra khỏi vòng tròn. Hắn túm Mắt Kính lên bằng một tay, tay còn lại gỡ xuống thứ gì đó giống ngọc bội từ trên cổ anh ta, quấn hai vòng vào một thân cây mảnh gần đó.

Bạch Khai chậc lưỡi nói, xong rồi, đăng cơ hồn nhi sẽ trưởng thành cùng với cái cây kia. Sau này chỉ cần cây đổ, nó vẫn có thể thoát ra đánh quái lên level. Chúng ta đi thôi.

Bạch Khai phủi tuyết đọng trên người, kéo tôi ra khỏi vòng tròn.

Vạn Cẩm Vinh nói, Châu Gia, cõng Mắt Kính đi. Sau đó hắn không quay đầu lại mà đi thẳng về trước.

Tôi theo sau Bạch Khai, không nhịn được phải quay lại nhìn. Chẳng biết nơi núi rừng âm u này rốt cuộc đã chôn giấu bao nhiêu cô hồn oán quỷ, tất cả đều đã bị thiên nhiên xóa sạch dấu vết. Nghĩ vậy, tôi cảm giác như mình đã mơ hồ thấy gì đó.

Ở phía xa xa, trong rừng cây sau lưng tôi thấp thoáng một hình bóng mờ ảo, giống hệt thi thể của thằng bé bị treo trên cây. Chẳng qua trong tay không có đèn pin, tôi đoán có lẽ mình đã nhìn nhầm, bèn không để ý nữa. Khoảng cách quá xa cộng thêm việc tầm mắt bị cản lại thì rất dễ trông gà hóa cuốc, huống gì bây giờ còn đang là ban đêm, tôi không quá tin tưởng vào đôi mắt của mình. Có lẽ sẽ chẳng kẻ nào thèm chạy vào trong rừng sâu chỉ để thắt cổ tự tử cho thêm phần nghệ thuật đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận