Mất cả một đêm, lúc chúng tôi ra khỏi khu rừng thì trời đã gần sáng. Mỗi sớm mai ở nơi đây đều có sương mù nhẹ, tôi mơ hồ nhìn thấy làn khói mỏng bay lên từ trong thôn, nói ra tuy hơi mất mặt nhưng tôi bỗng dưng muốn khóc.
Đoàn người chúng tôi về tới nhà lão Phùng, người dân ở đây rời giường rất sớm, lão Phùng đang chẻ củi, ông ta vẫn thân thiện chào hỏi chúng tôi rồi đi chuẩn bị đồ ăn sáng. Tôi mệt rã rời, làm gì còn sức ăn uống, vừa ngả người xuống giường đã lăn ra ngủ say như chết.
Lão Phùng là người thật thà, nhưng cũng biết điều một cách kỳ lạ, biểu hiện ở chỗ ông ta thấy rõ ràng ít người trở về hơn song vẫn không mở miệng hỏi. Ban đầu tôi còn hơi lo lắng, đã có người chết trong rừng thì làm sao qua loa lấy lệ được. Tuy nhiên ông ta không hỏi thì càng đỡ, tôi có thể yên tâm ngủ ngon.
Ắt hẳn mọi người đều đã từng trải qua cảm giác này, đó là khi bạn chui vào ổ chăn ấm áp trong một ngày đông lạnh lẽo, đánh một giấc thẳng cẳng, không mộng mị. Chẳng biết qua bao lâu, tôi choàng tỉnh bởi tiếng la hét của Bạch Khai.
Vừa mới mở mắt, tôi đã bắt gặp Bạch Khai đang đứng trên giường với một tư thế buồn cười mà chất vấn lão Phùng. Tôi ngại phiền, kéo chăn trùm kín đầu ngủ tiếp, ai dè tiếng Bạch Khai càng lúc càng to. Dường như lão Phùng rất sợ Bạch Khai, ông ta cứ vâng dạ mãi.
Tôi không thể nào ngủ được nữa, người dân ở đây đều có súng săn, chuyện này chẳng có gì lạ. Tôi sợ y làm lão Phùng nóng máu lôi súng ra, lúc đó chỉ e tôi phải khiêng xác y về.
Tôi đạp vào mông Bạch Khai, anh hét gì vậy?
Bạch Khai hoàn toàn không kịp đề phòng, bị tôi cho một cước ngã khỏi giường.
Mẹ kiếp Tiểu Khuyết, anh là nội gián đúng không? Lão già này đã bán đứng chúng ta rồi! Bạch Khai chẳng thèm quay đầu lại mà tiếp tục chất vấn lão Phùng. KHÔ𝖭G Q𝑼Ả𝖭G CÁO, đọc t𝒓uyệ𝒏 tại [ T𝗥𝑼MT𝗥 𝑼YỆ𝖭﹒V𝖭 ]
Tôi nhìn dáng vẻ khép nép của lão Phùng, chắc mẩm tới tám phần là bị oan uổng. Dân địa phương đều là người chất phác, hiếm khi đụng phải loại chó điên ngang ngược như Bạch Khai, không biết cách ứng phó cũng là chuyện thường tình.
Tôi ngồi dậy hỏi, bán đứng chúng ta kiểu gì? Ổng bán thận anh à?
Bạch Khai chỉ vào lão Phùng rồi bảo, ông nói cho anh ta nghe, trong nồi nhà ông còn thừa đồ ăn gì?
Tôi nghe vậy thì cũng hiểu được phần nào, Bạch Khai tham ăn, đêm qua đến giờ lại hốc cái gì vào mồm rồi. Tôi chửi, mẹ kiếp, anh đói đến khùng người hả? Trong nồi nhà người ta còn thừa đồ ăn thì liên quan mẹ gì đến anh. Thừa tôm hùm bào ngư cũng chẳng đến lượt anh đâu, không cho anh ăn thì đã làm sao?
Bạch Khai xoay người lại, khó chịu ra mặt, nói, anh tự nhìn xem rồi biết.
Lòng hiếu kỳ của tôi bị khơi dậy, bèn đứng lên mặc quần áo vào rồi đến phòng bếp của nhà lão Phùng. Bước vào cửa, tôi mới phát hiện Châu Gia cũng ở đây, đang đờ người ra trước bếp. Nắp vung đậy kín mít, chẳng biết bên trong đựng gì. Tôi ngửi thử nhưng không thấy mùi đồ ăn.
Châu Gia thấy tôi toan mở nắp bèn cản lại, bảo tôi đừng nên nhìn. Tôi càng lấy làm lạ, cái nồi trong thôn này khác với những cái nồi mà ngày thường chúng ta hay thấy, nó rất lớn, nắp vung như một tấm chắn. Tôi mặc kệ Châu Gia mà mở nắp ra, nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt. Đồ ăn bên trong vẫn còn thừa nhiều, song đã nguội lạnh từ lâu, lớp dầu mỡ đông lại, không thể biết được món gì.
Tôi tiện tay lấy một đôi đũa trên kệ bếp thò vào nồi, sau khi lớp váng mỡ bị tách ra, nước canh đục ngầu hiện lên. Tôi quay lại hỏi Châu Gia, đây là món gì? Vì sao mấy người phản ứng dữ vậy?
Không đợi trả lời, đôi đũa trên tay tôi đã đụng phải một thứ, tôi gắp lên nhìn. Mấy giây đầu tôi còn chưa nhận ra, tưởng là thịt thỏ hoang hay đại loại thế. Đến khi tôi biết được, bàn tay liền run lẩy bẩy khiến miếng thịt rớt lại vào nồi, nước canh văng tung tóe lên người.
Mẹ nó, bọn họ ăn thịt người! Đây lại còn là thịt trẻ con!
Tôi tựa vào tường một hồi lâu mới nhịn được cơn buồn nôn xuống. Chuyện này không quá mới mẻ, trước đây tôi cũng từng đọc được trên tin tức, ở phương Nam, đặc biệt là khu vực Quảng Đông thật sự có tồn tại món này. Bình thường người ta đều mua thịt trẻ con ở bệnh viện hoặc lấy thai chết non về hầm canh, nghe nói rất bổ dưỡng. Tuy nhiên tôi vẫn chưa từng bắt gặp tận mắt, chết tiệt, làm sao có thể ăn nổi chứ!
Tôi vội vã quay lại tìm Bạch Khai, bấy giờ y đã khống chế được lão Phùng nhưng vẫn chưa ra tay, chỉ đang đè lão vào tường. Không biết từ khi nào mà vợ lão Phùng cũng đã xuất hiện, bà ta đứng bên cạnh không ngừng lau nước mắt, nhưng vì quá sợ Bạch Khai nên chỉ dám khóc rấm rứt.
Lúc này tôi bèn đứng ra hòa giải, ngồi xổm xuống hỏi lão Phùng, ông ăn nồi canh đó rồi sao? Ông phải nói thật tôi mới có thể giúp ông được.
Lão Phùng run rẩy nhìn tôi rồi lắc đầu. Tôi lại chỉ vào Bạch Khai, có phải người nào đó đã đe dọa ông không? Ông nhìn anh ta đi, đây chính là loại bất cần đời, chuyên gia đi xử lý những kẻ hay đe dọa người khác.
Tôi chẳng biết lão Phùng có hiểu những gì tôi vừa nói hay không, nhưng cuối cùng ông ta vẫn gật đầu kể lại. Sau khi các cậu rời đi lại có thêm một nhóm người nữa đến nhà tôi, một con dê hay hai con dê cũng là thịt, à không, tôi không có ý bảo các cậu là dê đâu. Tóm lại tôi nghĩ rằng cho bọn họ ngủ lại cũng không vấn đề gì, dù sao họ trả nhiều tiền lắm!
Không ngờ họ khá thân thiện, còn ngồi trò chuyện vui vẻ với tụi tui, nhưng hơn nửa đêm lại lật mặt nhanh như lật bánh tráng, khăng khăng đòi tụi tui hầm đồ ăn cho tụi nó. Tui cũng đồng ý, rồi tụi dê kia lôi ra một đứa bé từ trong túi, đứa bé chết rồi nhưng làm sao tụi tui có thể nỡ làm chuyện vô nhân tính như vậy. Tui bảo không được, ai dè đám dê kia có phép thuật, nhấc bổng được cả bà xã tui luôn, mặt bả xanh lét như sắp ngủm đến nơi rồi! Khi đó tui mới chịu đồng ý. Tui không có làm gì cả, mấy con dê kia không cho tui nói ra, nếu không tụi nó sẽ bới tung phần mộ tổ tiên nhà tui mất!
Lão Phùng run lẩy bẩy kể lại đầu đuôi mọi việc, tôi nghe xong chỉ biết bật cười. Câu chuyện quái quỷ như vậy mà qua miệng ông ta lại trở thành tiểu phẩm hài.
Bạch Khai hỏi, những người đó đi đâu rồi?
Lão Phùng lắc đầu, húp canh xong thì tụi dê đi liền, tui chả dám xem tụi nó đi đâu!
Bạch Khai hừ một tiếng, bọn họ có đặc điểm gì không? Cao thấp mập ốm như thế nào, dưới cằm có râu không? Có mang mắt kính không?
Lão Phùng lắc đầu, tui không rõ mặt tụi nó nữa. Cái đám đó đều là súc vật, chắc chắn không giống con người!
Tôi kéo lão Phùng dậy, thôi được rồi, ông đừng căng thẳng quá, trước tiên ông qua trấn an bà nhà đi. Bạch Khai, lẽ nào đám người đó chính là những kẻ đã mai phục chúng ta?
Tám phần là vậy rồi, nhưng tôi đã phá cục, bản lĩnh của bọn nó cũng chỉ đến thế mà thôi. Tôi đoán bọn nó không dám mò đến nữa đâu. Bạch Khai ngáp một cái rồi nói, ngủ tiếp đi. Lão Phùng, ông đừng sợ, đã có sếp Giang bảo kê rồi, có chuyện gì cứ tìm anh ta.
Bạch Khai chui vào ổ chăn, nhưng lần này đến lượt tôi mất ngủ. Tuy rất đói bụng, nhưng mỗi khi tưởng tượng đến nồi thịt trẻ con ghê tởm đó thì cơn thèm ăn của tôi bay sạch. Thế là tôi bèn chạy đến siêu thị nhỏ trong thôn để mua tạm cái bánh mỳ giăm bông. Ông chủ siêu thị vẫn thân thiện tán gẫu với tôi, trò chuyện được vài câu, tôi mới nhận ra ông ta cũng chẳng phải người đơn giản, đương nhiên có quan hệ với việc ông ta mở siêu thị ở chỗ này. Thôn xóm không lớn, người dân thường xuyên đến đây nhất, vì vậy chỉ cần trong thôn có bất cứ động tĩnh gì thì ông ta là người đầu tiên nắm được.
Tôi bèn hỏi thăm về đám người từng qua đêm trong nhà lão Phùng, không ngờ lão Phùng kể qua loa đơn giản, trong khi ông chủ siêu thị lại có thể biết được nhiều thông tin hơn. Ông ta bảo rằng bọn họ có khoảng bảy tám người, dẫn đầu là một lão già, trước đây đã từng đến siêu thị mua rượu trắng.
Tôi nghe xong thì đã biết ngay, có lẽ lão già này chính là ông cụ ở trên xe lửa. Bạch Khai cũng từng nói rồi, lão ta nhất định sẽ bám theo chúng tôi. Hình như để hội họp với đồng bọn nên lão ta mới đến trễ hơn một ngày. Mẹ kiếp, trách ông đây lúc trên xe lửa đã lỡ mềm lòng, cuối cùng vẫn để lão ta bày trò.
Tôi vội trở về kể lại với Bạch Khai, y nửa tỉnh nửa mê đáp lại hai tiếng, tôi cũng không rõ y có nghe tôi nói gì hay không.
Căng da bụng thì chùng da mắt, sau khi để lão Phùng chôn hết nồi canh thịt xuống đất, tôi mới quay về ổ chăn ngủ tiếp.
Không ngờ lần này tôi ngủ say như chết, đến khi tỉnh lại thì ngoài trời đã tối hẳn, chẳng biết mấy giờ rồi. Tôi bị lão Phùng lặng lẽ gọi dậy, ánh trăng rọi lên mặt ông ta, đôi mắt lão Phùng đang trông mong nhìn tôi, nói khẽ, sếp Giang ơi, đám người đó lại đến rồi, bọn họ đang ở bên ngoài kìa!
Tôi lập tức tỉnh như sáo, ngồi bật dậy, quả nhiên trông qua cửa sổ có thể thấy bên ngoài thấp thoáng bóng dáng của vài người.