Tôi không dám hành động sơ suất, ắt hẳn người bên ngoài cho rằng chúng tôi đều đã ngủ say nên mới lặng lẽ bao vây. Nếu bây giờ tôi bất cẩn gây ra một động tĩnh nhỏ thôi, có lẽ bọn họ sẽ lập tức xông vào. Chúng tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả, hoàn toàn rơi vào thế bị động. Hoặc giả bọn họ phát hiện có người tỉnh lại nên quyết định lui quân, với tôi mà nói cũng chẳng phải kết cục tốt. Nếu họ đến đây đánh lén, lần này không thành ắt có lần sau. Tôi chỉ mong được giải quyết luôn một lần.
Tôi lặng lẽ xuống giường, mò mẫm trong bóng tối tìm Bạch Khai. Tôi sợ gọi dậy đột ngột sẽ khiến y hét to theo bản năng, vì vậy bèn sai lão Phùng nhẹ nhàng bịt kín mồm y. Xong xuôi tôi mới lay nhẹ Bạch Khai, may mà phản ứng đầu tiên của y là ngồi dậy và nhận ra tôi ngay lập tức. Ngược lại, tư thế giống hệt xác chết vùng lên của y khiến tôi giật bắn mình.
Tôi không có thời gian giải thích tỉ mỉ, bèn chỉ ra ngoài cửa sổ. Bạch Khai vừa nhìn đã hiểu ngay.
Tôi thấp giọng hỏi y, làm sao đây? Có cần gọi Vạn Cẩm Vinh không?
Bạch Khai đáp, đừng gấp, chờ một chút. Vả lại không cần gọi Vạn Cẩm Vinh đâu, người ta lớn tuổi rồi chắc sẽ có bệnh tiểu đêm, làm vậy mất công người ta tiểu trong quần mất.
Ba chúng tôi cùng ngồi xổm xuống dựa lưng vào giường đất. Bạch Khai nói với lão Phùng, ông nhét gối vào trong chăn đi, cửa sau ở đâu? Chúng tôi sẽ vòng qua đó.
Cửa sau nhà lão Phùng không thông thẳng ra bên ngoài mà nối liền với một căn lều đơn sơ. Trong này trữ một vài loại đồ ăn không đông lạnh và hai con gà mái già có thể đẻ trứng. Tôi và Bạch Khai không mặc áo khoác, may mà trong lều không lạnh. Khi xây nhà, lão Phùng tính nuôi heo ở chỗ này, vì vậy khói bếp phải đi qua đây, ấm áp không khác gì có máy sưởi.
Hai chúng tôi quan sát qua lớp kính dày, bên ngoài lớp pha lê còn có thêm một tầng bạt nhựa không hề mỏng. Tôi mơ hồ thấy đám người nọ đi đến vị trí cách căn nhà khoảng năm sáu mét, sau đó đứng im không nhúc nhích một hồi lâu.
Tôi và Bạch Khai đều vô cùng ngạc nhiên, kế hoạch ban đầu của chúng tôi là đợi bọn họ đến gần sẽ lao ra đánh bọc hậu, còn nếu hiện tại chúng tôi ra ngoài sẽ đón đầu đối phương. Thế là cả hai chợt lâm vào bế tắc.
Bạch Khai nghĩ ngợi một hồi rồi nói với tôi, Tiểu Khuyết, lát nữa đánh nhau đừng cố quá, phải chạy vào phòng của Vạn Cẩm Vinh, biết chưa?
Tôi nửa hiểu nửa không gật đầu, nhưng chưa kịp lên tiếng, bên ngoài bỗng nhiên lóe lên ánh lửa.
Thôn xóm vùng Đông Bắc không có đèn đường, vì thế đốm sáng tuy nhỏ nhưng rất bắt mắt. Tôi cứ đinh ninh rằng bọn họ vừa mới châm thuốc lá, bởi sau khi ánh lửa vừa lóe lên thì trong bóng tối liền xuất hiện vài chấm sáng nhỏ lung lay.
Tuy nhiên khi nhìn kỹ lại thì tôi cảm thấy không giống, nếu như là hút thuốc thật, cho dù không ngậm trong miệng thì cũng cầm trên tay, nhưng đốm sáng đó lại phát ra từ vị trí cổ chân của con người.
Bạch Khai, bọn họ đang làm gì vậy? Lẽ nào đang thắp hương? Dọc đường đến đây, bọn họ bỗng nhiên phát hiện không thể sống thiếu nhau nữa nên mới dâng trào cảm xúc kết nghĩa huynh đệ à?
Mẹ nó, trong đầu anh nghĩ lung tung gì vậy? Bạch Khai không dời mắt, đáp, đúng là đang thắp hương, chẳng lẽ bọn nó muốn thỉnh thần?
Bạch Khai cũng không chắc chắn, ngẫm nghĩ rồi nói, anh giúp tôi trèo lên nóc nhà, tôi muốn xem thử bọn họ giở trò gì.
Chúng tôi khẽ khàng ra khỏi lều, mỗi một bước đi đều vô cùng cẩn thận. Trên mặt đất thi thoảng vẫn có những vũng tuyết tan, chỉ bất cẩn đạp phải cũng đủ sức gây chú ý.
Nhà lão Phùng không quá cao, điển hình của loại nhà trệt ở vùng Đông Bắc, ngoại trừ phải tiêu hao chút sức lực thì cũng không khó trèo. Bạch Khai mượn lực từ vai tôi bò được lên nóc nhà, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tôi thấp thỏm đứng phía dưới, tuyết đọng trên nóc nhà có lẽ đã được lão Phùng quét dọn sạch sẽ rồi, bởi vì trên đó vẫn hay dùng để phơi đồ. Nhưng gần đây lại có thêm một đợt tuyết mới, tôi sợ Bạch Khai không cẩn thận đạp phải tuyết rồi trượt chân ngã xuống thì coi như toi đời.
Tôi căng thẳng dỏng tai nghe ngóng động tĩnh từ Bạch Khai nhưng vô ích. Hiện tại tôi đang đứng ở sau nhà, hoàn toàn không nắm được tình hình phía trước, đã thế còn phải nâng cao cảnh giác xem thử có kẻ nào mò đến từ hai bên hay không. Thời gian trôi qua càng dài, tôi càng chờ càng sốt ruột.
Qua một hồi lâu, trên nóc nhà truyền đến vài âm thanh sột soạt, nhưng tiếng động này cách chỗ tôi rất gần, có lẽ đám người kia sẽ không nghe thấy.
Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên hơn nửa gương mặt đen thui của Bạch Khai đã lộ ra. Y khẽ nói, Tiểu Khuyết, đừng nhúc nhích. Bọn họ chưa tới đây được đâu.
Tôi bảo, anh đừng nói nữa, anh đang ngụy trang tốt lắm, nhe răng một phát là lộ liền! Bọn họ đang làm gì vậy?
Bạch Khai không nghe ra ý cà khịa của tôi, chỉ nhỏ giọng trả lời, bọn họ đang vái lạy căn nhà của chúng ta.
Tôi nghe thế lập tức sửng sốt, vái lạy căn nhà này sao? Căn nhà này có gì ghê gớm? Tôi đã có kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, chỉ cần liếc mắt một cái là đoán được đại khái tuổi đời của nó, cùng lắm chỉ có mười năm chứ mấy. Không phải nhà cổ thì vái lạy làm gì?
Tôi toan bảo Bạch Khai quay lại nhìn cho cẩn thận, ai dè chưa kịp nói gì, Bạch Khai đã giơ hai tay ra khỏi mái hiên rồi huơ qua huơ lại, sau đó cả người y mau chóng rụt về.
Tôi khó chịu nghĩ thầm, rốt cuộc y có ý gì? Khoe cho tôi thấy tay y đẹp lắm sao? Hay muốn rủ tôi múa quạt chung? Tôi lập tức cảm thấy không đúng, cả hai tay Bạch Khai đều vươn ra, làm sao y có thể rụt người về được?
Mặc dù không cần dùng tay vẫn có thể lùi lại phía sau, nhưng động tác này không hề đơn giản, thậm chí tôi còn chẳng nghe thấy bao nhiêu động tĩnh. Tôi chửi tục, lẽ nào Bạch Khai bị người ta túm hai chân kéo lại? Ban nãy y đang cầu cứu tôi?
Bỏ mẹ, nhất định não tôi đã bị đông lạnh rồi nên mới chưa kịp hiểu ra.
Tôi nhón chân theo bản năng, nhưng vẫn cách nóc nhà một khoảng lớn, cho dù có nhảy lên cũng không thấy được. Tôi nhớ lão Phùng có một cái thang có thể bắc lên nóc nhà, nhưng nó nằm ở phía bên kia gian nhà. Chưa bàn đến chuyện bên đó có người canh giữ hay không, dù không có người thì hành động này cũng rất dễ bại lộ trong tầm mắt kẻ địch.
Tuy nhiên tôi không rảnh lo nhiều như vậy, cứu người vẫn quan trọng hơn. Phía trên không hề có bất cứ âm thanh vật lộn nào, quá nửa là Bạch Khai bị địch khống chế rồi. Thời gian càng kéo dài thì y lại càng gặp nguy hiểm.
Nghĩ vậy, tôi bèn lặng lẽ men theo bức tường qua phía đó. Đi được vài bước, tôi mới phát hiện mình gây ra động tĩnh quá lớn, thế là tôi đành né tránh tuyết đọng dưới chân tường, vòng vèo một hồi cũng tới được góc tường bên kia.
Tôi không dám tùy tiện đi ra ngoài, chỉ ló đầu ra nhìn thử nhưng không bắt gặp bóng dáng kẻ nào. Cái thang vẫn nằm im ở chỗ cũ.
Tôi hít sâu một hơi, không nghĩ nhiều nữa, vội vã chạy qua.
Đây thực sự là một bài kiểm tra năng lực khống chế, tôi cần phải chạy rất nhanh nhưng không thể để cho tiếng bước chân quá lớn. Chỉ có vài bước thôi mà tôi đã gần như ngất tại chỗ, cuối cùng cũng chạm được cái thang, tôi bèn vội vàng trèo lên. Nhưng chẳng biết là đứa chết bầm nào đổ nước lên thang, hoặc cũng có thể là tuyết tan thành nước, tóm lại cái thang đã đóng băng rồi! Bước đầu tiên còn ổn, bước thứ hai tôi bị trượt chân, rầm một tiếng, cả đầu gối đập vào thang, đau đến nỗi tôi xuýt xoa liên tục.
Có lẽ tôi bị bại lộ rồi, nhưng giờ chạy không kịp nữa.
Đang lúc bối rối, tôi chợt thấy một bàn tay duỗi xuống từ trên nóc nhà, tôi tiện thể nắm lấy, không ngờ bàn tay đó lại kéo tôi lên.
Vừa leo lên được nóc nhà, tôi đã bị người kia đè xuống, miệng lập tức bị bịt kín.
Đừng lên tiếng, bọn họ chưa phát hiện đâu. Một giọng nói thì thầm bên tai tôi.
Tôi quay đầu, thấy Bạch Khai đang ở bên cạnh nháy mắt với mình. Tôi không chống cự nữa, người nọ thấy vậy bèn buông lỏng tay ra, ghé vào bên cạnh tôi.
Tôi nhìn kỹ lại, vui mừng nhận ra người nọ chính là Tần Nhất Hằng!!!
Miệng tôi lại bị bịt kín lần nữa. Đừng! Lên! Tiếng! Tần Nhất Hằng khẽ gằn từng chữ một.
Tôi gật đầu, Tần Nhất Hằng liền lẳng lặng bò lên phía trước.
Nóc nhà của lão Phùng rất lớn, chỗ mà tôi trèo lên lại hơi nghiêng về sau, vì vậy mặc dù tòa nhà khá thấp, nhưng bởi vì tầm nhìn nên người bên ngoài vẫn chưa thể thấy chúng tôi. Sau khi bò lên phần đỉnh của phía trước cửa nhà, cuối cùng tôi cũng thấy được đám người nọ giữa trời tuyết.
Bọn họ đang quỳ. Ngoại trừ người đứng cuối cùng, dường như bọn họ đều đang sám hối. Bấy giờ trên mặt đất đã sáng hơn ban nãy bởi vì có thêm rất nhiều hương.
Tôi nhìn một hồi vẫn không hiểu được bọn họ đang làm gì.
Một lúc sau, bỗng nhiên người đứng cuối nói với căn nhà, anh ra đi! Anh có thể chọn bất kỳ ai trong những người này!
Sau đó cửa chính căn nhà mở ra, Vạn Cẩm Vinh từ từ bước đến.