Giọng nói bất thình lình vang lên khiến tôi giật nảy, ban đầu tôi ngỡ là xác chết vùng dậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng. Chẳng lẽ xác chết còn nói được? Cho dù có thật sự nói được đi chăng nữa thì kêu tên tôi làm khỉ gì, ông còn muốn sống thọ thêm 500 năm nữa đấy.
Tôi quay lại nhìn, phát hiện người vừa lên tiếng chính là Tần Nhất Hằng. Bấy giờ hắn đã ngồi dậy từ trên giường, không biết hắn thay đồ từ lúc nào mà cả người trông bẩn thỉu, thảo nào vừa rồi tôi không nhận ra hắn.
Mẹ kiếp, cậu cũng rảnh gớm nhỉ, trong phòng đã loạn cào cào lên rồi mà cậu vẫn còn chơi trò giả chết được? Tôi bước đến định kéo hắn lên, nhưng mới giơ tay ra được nửa chừng đã khựng lại. Trên xương quai xanh của Tần Nhất Hằng cũng bị xuyên một sợi chỉ đen mảnh, hơn nữa nó còn bị bôi lên một lớp gì đó giống như lớp vôi dày.
Tôi chỉ vào sợi dây đen, hỏi hắn, cậu bị sao thế?
Tần Nhất Hằng bĩu môi, Giang Thước, lát nữa lão già kia chắc chắn còn đến cản thi, tốt nhất anh nên vờ như không biết gì cả.
Nghe vậy tôi mới biết Tần Nhất Hằng định thừa nước đục thả câu, vì vậy tôi bèn hỏi, cậu phải cho tôi biết cậu định làm gì, nếu không lát nữa e rằng tôi sẽ bán đứng cậu.
Tần Nhất Hằng nhìn ra cửa, dường như đang lo lắng có người tiến vào. Hắn khẽ nói, tôi đã tìm được vị trí của Âm Hà, Giang Thước, về sau anh không cần phải dính dáng đến những việc này nữa, cũng không cần đi tìm Âm Hà, đó không phải là thứ anh nên tìm.
Tôi tức giận đốp lại, mả cha nó, ai bảo ông đây muốn đi tìm Âm Hà! Ông đây đang tìm cậu đấy! Cậu nhìn lại xem, mở to mắt ra nhìn cho rõ! Tôi tìm đến tận núi sâu rừng già, ở chung một phòng với đống thi thể này, mẹ kiếp lẽ nào là vì Âm Hà sao? Tôi có biết Âm Hà là gì không, Âm Hà có biết tôi là ai không?!!
Tần Nhất Hằng muốn đứng lên, nhưng sợi chỉ đen xuyên qua xương quai xanh khiến hắn không cử động được, chỉ có thể không ngừng xua tay với tôi, anh đừng giận, nghe tôi nói đã...
Tần Nhất Hằng chưa kịp nói xong, bên ngoài căn nhà đột nhiên vang lên một tiếng huýt sáo. Ngay sau đó, tất cả thi thể trên giường đất đều ngồi dậy. Tôi vội vàng lùi về sau, hình như lần này mới thật là xác chết vùng lên!
Không đợi tôi hỏi lại Tần Nhất Hằng, bên ngoài đã bắt đầu trở nên ầm ĩ, xen lẫn vô số tiếng la hét mang theo khẩu âm Đông Bắc. Tôi nhìn qua cửa sổ, thấy trên nền tuyết thấp thoáng ánh sáng từ đèn pin.
Lúc này, những thi thể trong phòng lần lượt bước xuống giường, đứng im dưới đất một lát rồi bỗng đi ra ngoài. Tần Nhất Hằng cũng nằm trong số đó, đến cả tư thế cứng đờ mà hắn cũng bắt chước giống hệt. Song hắn lại quay đầu nói với tôi, Giang Thước, anh hãy nghe tôi, tuyệt đối đừng đi tìm Âm Hà.
Tôi cũng không còn thời gian nhiều lời với hắn nữa, mặc kệ hắn định làm gì, tôi không thể bán đứng hắn được, chỉ đành nhìn theo bóng dáng đoàn người đi ra khỏi căn nhà.
Tôi theo sau, đoạn cẩn thận trông qua khe cửa. Bên ngoài đã tụ tập rất nhiều người, hình như đều là thôn dân. Lão già ban nãy đã lẩn vào trong đó, không biết vẻ mặt thế nào.
Tôi hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn không ra ngoài, trong tình hình này mà xảy ra xung đột thì rất dễ bị ngộ thương. Không ngờ Bạch Khai ở một phòng khác lại rón rén tiến đến gần tôi, thấp giọng nói, Tiểu Khuyết, anh đừng khóc nhé, tôi không tìm thấy Tần Nhất Hằng.
Tần Nhất Hằng trà trộn trong đám thi thể đó. Tôi chỉ vào đoàn người ngoài cửa, anh phân tích xem thử hắn đang định làm gì?
Bạch Khai buột miệng ồ lên nhưng lại lắc đầu đáp, cứ nhìn đi rồi biết, anh đừng quá lo lắng, Tần Nhất Hằng có bản lĩnh mà.
Hai chúng tôi nhìn chằm chằm ra ngoài một hồi lâu, quái lạ thay, những tiếng gào thét điếc tai của thôn dân đã biến mất, dường như bọn họ đang cố ý tránh né chúng tôi, chỉ lặng lẽ xì xào gì đó.
Tôi hơi mất kiên nhẫn hỏi Bạch Khai, hai vợ chồng lão Phùng đâu rồi? Để họ dẫn chúng ta ra ngoài, ít nhất còn chứng minh được chúng ta không phải là kẻ xấu.
Không thấy. Bạch Khai lắc đầu, có thể sợ quá trốn đi chỗ khác rồi, anh nhìn kìa!
Bạch Khai vội chỉ cho tôi xem, Vạn Cẩm Vinh bất chợt xuất hiện trong tầm mắt, hắn đang đi thẳng về phía đám đông, vô số ánh đèn pin chiếu lên người hắn. Áo khoác quân đội của Vạn Cẩm Vinh rất dễ nhận ra, mới nhìn đã biết ngay là hắn.
Trong lòng tôi dâng lên nỗi thấp thỏm, tôi không biết Vạn Cẩm Vinh có xung đột gì với Tần Nhất Hằng hay không. Có thể Tần Nhất Hằng ngụy trang không phải để trốn tránh tôi và Bạch Khai, mà là để trốn tránh Vạn Cẩm Vinh.
Tôi bất giác siết chặt nắm tay, nếu như là đánh nhau thật, tôi sẽ lao ra ngoài ngay tức khắc.
Tuy nhiên suy nghĩ này chỉ mới lóe lên trong đầu tôi, bên ngoài lại vang lên tiếng huýt sáo. Đám đông liền trở nên hoảng loạn khiến tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cơ thể chỉ muốn chạy ra ngoài theo bản năng. Bạch Khai kéo giật tôi lại, anh vội cái gì? Chắc chắn là phải ra hỗ trợ rồi, nhưng để xem tình thế đã.
Bạch Khai vừa dứt lời, đám đông lập tức bỏ chạy tứ tán. Tiếng la hét của thôn dân một lần nữa vang dội, tôi chợt cảm thấy không ổn, bọn họ đang chạy trốn!
Quả nhiên có một người hoảng hốt chạy loạn về phía chúng tôi, loạng quạng chui vào nhà, vừa thấy tôi và Bạch Khai, người nọ liền sợ hãi quay đầu chạy ngược lại. Lần này cánh cửa đã bị mở tung, tôi và Bạch Khai chẳng thể trốn được nữa, bèn cùng nhau ra ngoài. Lúc này giữa trời tuyết đang xảy ra ẩu đả, những bóng người cứ quần vào nhau thành một đám, không thể nào nhận ra Tần Nhất Hằng được nữa.
Bạch Khai phản ứng mau lẹ, nửa chừng kéo tôi chạy về một hướng khác, hai người cùng đến bức tường phía bên kia căn nhà.
Tôi sợ bỏ lỡ thời cơ, vội nói với Bạch Khai, sao không đi hỗ trợ, trốn cái mẹ gì!
Xì! Hỗ trợ gì nữa? Anh banh mắt ra nhìn cho kỹ kìa! Bạch Khai tức tối đáp, Vạn Cẩm Vinh bị khống chế rồi!
Tôi bèn nhìn kỹ lại, quả nhiên Vạn Cẩm Vinh đã bị đám đông đè xuống. Lần này đổi một góc nhìn khác và ở khoảng cách gần hơn trước nên tôi thấy rất rõ ràng. Trên mặt đất có đèn pin bị thôn dân nào đó vứt chỏng chơ, ánh sáng từ nó vô tình chiếu lên chiếc áo khoác quân đội của Vạn Cẩm Vinh.
Tôi càng thêm khó hiểu, chẳng lẽ thôn dân cảm thấy Vạn Cẩm Vinh là người xấu nên mới hùa nhau đè xuống? Nhưng ngẫm lại thì không đúng lắm, đám đông bỏ chạy tán loạn có lẽ vì đã nhìn thấy gì đó rất kinh khủng. Nghĩ vậy, tôi bèn quan sát thêm lần nữa, cuối cùng phát hiện những người đang đè Vạn Cẩm Vinh đều là thi thể mà lão già kia dẫn đến.
Thảo nào thôn dân lại chạy trốn, hơn nửa đêm gặp phải xác chết vùng dậy, ai mà chẳng lo túm quần chạy lẹ.
Tôi hỏi Bạch Khai, Tần Nhất Hằng muốn bắt Vạn Cẩm Vinh sao?
Bạch Khai gật đầu không đáp, ý bảo tôi tự nhìn xem.
Tôi quay lại nhìn, bấy giờ đám người đã áp giải Vạn Cẩm Vinh đi về phía khu rừng. Theo sau còn có hai người, trông dáng vẻ hẳn là Tần Nhất Hằng và lão già kia.
Một lát sau, khi đám người dần khuất mắt chúng tôi, Bạch Khai mới ra hiệu bám theo. Phỏng chừng đêm nay chúng tôi có thể nghe được bí mật ghê gớm gì đó.
Hai chúng tôi lặng lẽ theo dõi, khoảng cách với đám người kia luôn duy trì khoảng trên dưới 50 mét. Nếu gần quá sẽ dễ bị phát hiện, nếu xa quá thì dễ bị mất dấu, bởi dù sao cũng đang là ban đêm.
Tuy nhiên khi đám người vào rừng, chúng tôi bất đắc dĩ thu hẹp khoảng cách lại còn 20 mét, dù vậy vẫn suýt mất dấu tận mấy lần.
Bám theo được hơn mười phút, thể lực của tôi bắt đầu cạn kiệt. Thứ nhất là vì không có áo khoác, lạnh đến cóng người. Thứ hai là duy trì tư thế lén lút vô cùng mệt mỏi.
May mà dọc đường tôi phát hiện đối phương chẳng hề quan tâm phía sau có ai bám đuôi hay không, vì vậy sau đó chúng tôi quyết định thoải mái đi theo.
Càng đi xa, tôi càng chắc mẩm tuyến đường này sẽ dẫn đến ngôi nhà băng ở trong rừng sâu. Nghĩ thế tôi chợt nghi ngờ, nếu phải đi xa như vậy, có thể tôi sẽ chết cóng tại nơi này mất. Song điều khiến tôi ngạc nhiên là đám người kia tới đây thì dừng lại.
Ban đầu tôi tưởng Vạn Cẩm Vinh đã trốn thoát, bọn họ đang tìm cách để khống chế hắn một lần nữa, nhưng đợi cả buổi mà bọn họ vẫn chỉ đứng im tại chỗ.
Nếu chuyển động liên tục thì không sao, một khi đã dừng lại, từng cơn gió rét căm căm thổi qua như cắt da cắt thịt. Chẳng mấy chốc, chúng tôi liền run lẩy bẩy, hàm răng va vào nhau lập cập, muốn nói chuyện cũng khó khăn.
Bạch Khai cảm thấy không thể tiếp tục chờ đợi vô ích được nữa, y muốn tôi ở yên đây, còn y sẽ vòng qua đó xem xét thử.
Một lát sau Bạch Khai quay lại, vẻ mặt cứng đờ.
Tôi hỏi, sao rồi?
Tôi đã lạnh đến mức cố gắng kiệm lời nhất có thể. Bạch Khai thở dài, đừng bám theo nữa, chỉ toàn mấy thi thể thôi. Tần Nhất Hằng, Vạn Cẩm Vinh và cả lão già kia đã biến mất. Chúng ta bị cắt đuôi rồi.
Lúc này tôi mới hiểu ra vì sao dọc đường đối phương chẳng hề quan tâm phía sau có ai bám theo không, thì ra bọn họ đã sớm tính đến chuyện ve sầu thoát xác rồi.
Tôi run rẩy hỏi, sao đây?
Sao đây? Bọn họ có cách, tôi cũng có cách. Bạch Khai cười xấu xa đặt hai ngón tay lên miệng huýt một tiếng, đám xác chết kia lại tiếp tục cử động.