Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Tôi bị hỏi đến cứng họng, không phải vì quá khó lựa chọn, mà vì tôi có thể cảm giác được y còn che giấu điều gì đó đằng sau câu hỏi này.

Tôi nói với Bạch Khai, anh đừng đùa nữa, nói thật cho tôi biết anh có ý gì? Trời lạnh như thế này ai rảnh mà đùa với anh.

Giang-mất-não, anh cảm thấy tôi ngàn dặm đến đây chỉ để đùa anh sao? Bạch Khai vuốt mặt. Không chỉ mỗi y, khuôn mặt của tôi cũng đã đông lạnh đến mất cả tri giác. Sau khi xoa xoa mấy lượt, tôi mới cảm nhận được sự đau đớn thấu tim gan, từ đó mới yên tâm rằng mặt mình vẫn còn đây.

Tôi biết anh là người nghĩa khí, Giang Thước tôi đây tuy hơi vô dụng nhưng vẫn sẵn sàng xả thân vì bạn bè. Tôi vỗ vai Bạch Khai, anh nói cho tôi biết, có phải anh đã phát hiện cái gì không?

Bạch Khai bỗng dừng chân, trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói, Giang Thước, anh ngẫm lại xem, chuyện này tôi cũng không thể phân tích manh mối rõ ràng cho anh, chỉ hoàn toàn dựa vào trực giác, biết chưa? Trực giác sống chết có nhau.

Tôi đáp, anh bảo là trực giác gì? Trực giác như thế nào?

Bạch Khai dõi mắt ra cánh rừng bạt ngàn vô tận, trực giác nói cho tôi biết, cho dù chúng ta tìm được Âm Hà thì đó cũng chẳng phải điểm kết thúc. Anh nghĩ lại đi, Tần Nhất Hằng trăm phương nghìn kế trốn anh đi tìm Âm Hà. Còn Vạn Cẩm Vinh, hắn lại dẫn anh đi tìm Âm Hà bằng mọi giá. Theo anh vì sao lại như vậy? Kể cả khi hai chúng ta bị trói vào cùng nhau, thì chúng ta có tác dụng gì đối với người như Vạn Cẩm Vinh chứ?

Tôi trả lời, trước đây tôi cũng từng nghĩ tới rồi, tôi cảm thấy Tần Nhất Hằng muốn dìm tủ quần áo xuống Âm Hà. Còn về phần Vạn Cẩm Vinh thì tôi thật sự không biết.

Kỳ thật bây giờ đã rõ ràng, tất cả những hành động của Vạn Cẩm Vinh, kể cả mưu đồ nhắm vào anh ở ngôi nhà băng, đều cho thấy hắn không hề thật sự muốn dẫn chúng ta đến Âm Hà. Bạch Khai nhìn thẳng vào mắt tôi, thậm chí ngược lại, có thể Vạn Cẩm Vinh sợ anh tìm được Âm Hà.


Tôi sửng sốt, Bạch Khai nói tiếp, vì sao hắn lại sợ anh tìm được Âm Hà ư? Anh đừng tỏ ra bối rối, tóm lại thì Tần Nhất Hằng muốn dìm tủ quần áo xuống, còn Vạn Cẩm Vinh thì muốn bảo vệ tủ quần áo. Có lẽ không cần tôi phải giải thích nữa, anh đã được định sẵn có liên quan đến chuyện này.

Tôi càng nghe càng mê man, không ổn lắm, anh làm tôi lú rồi. Nếu theo như anh nói, cho dù tôi có liên quan đi nữa, cho dù không đủ gạch nên phải dùng tôi dìm tủ quần áo xuống đi nữa, thậm chí nếu không có tôi thì tủ quần áo không chìm xuống được, vậy thì tại sao Tần Nhất Hằng lại không đưa tôi theo! Quá vô lý!

Sao anh lại ngu quá vậy! Bạch Khai thốt lên, quay lại vấn đề tôi hỏi anh đi! Tần Nhất Hằng dám đi một mình, chứng minh rằng đối với toàn bộ sự kiện này, hoặc ít nhất là đối với Âm Hà, hắn có tác dụng hoàn toàn giống anh. Vậy nên hắn mới tự mình đi! Tác dụng của anh là gì? Tôi cảm thấy tác dụng lớn nhất của anh, ngoại trừ dìm được tủ quần áo xuống thì còn có thể hiến tế cho chỉ số thông minh của thần sông đấy!

Đầu tôi như bị đánh mạnh một phát, đúng thế, Bạch Khai nói rất đúng, nếu vậy thì đã có thể giải thích mọi chuyện. Trước khi dìm tủ quần áo xuống sông cần phải có tôi, lẽ nào Tần Nhất Hằng đang cố gắng bảo vệ an toàn cho tôi? Vì vậy hắn mới tránh né tôi?

Bỗng nhiên tôi nhớ lại rất lâu về trước, ở căn biệt thự mô phỏng trận cửu tử trấn long mà tập đoàn Hoành Đạt xây nên, Tần Nhất Hằng đã từng nói, xin lỗi Giang Thước, tại tôi quá ích kỷ, muốn bảo vệ bản thân mình.

Không lẽ khi đó Tần Nhất Hằng ám chỉ chuyện này?

Ôi đệt! Thì ra ngay từ ban đầu hắn đã định để tôi dìm tủ quần áo xuống! Sau đó lương tâm cắt rứt nên hắn mới quyết định tự mình đi sao?!

Tôi không hề có cảm giác gì khi biết bị người ta lợi dụng, nói đúng hơn là suýt chút nữa bị người ta lợi dụng. Ngược lại, một cảm xúc bi thương kỳ lạ dâng lên trong tôi, khiến khóe mắt tôi hơi cay.


Tôi cố kìm nén những nỗi niềm trong lòng xuống, nói, bây giờ tôi sẽ trả lời câu hỏi kia của anh, tôi không biết. Tôi sẽ không bao giờ biết được lựa chọn của mình là gì trừ phi đến khoảnh khắc đó. Điều hiện tại chúng ta cần làm chính là cố gắng khiến mọi chuyện không đi đến bước đường kia. Tôi không thể lựa chọn được. Bạch Khai, dù là Tần Nhất Hằng hay là anh, tôi cũng không thể lựa chọn được.

Bạch Khai vỗ vai tôi, thở dài nặng nề, sau đó quay người đi tiếp.

Bầu trời tờ mờ sáng, nhưng tầm nhìn vẫn không khá hơn là bao. Đi thêm một lát thì Bạch Khai dừng lại, đôi mắt của y rất tinh tường, phát hiện phía trước có mấy hàng dấu chân in trên tuyết trắng. Dấu chân đến từ một hướng khác, dường như đã quẹo ở khúc này.

Bạch Khai bảo có vẻ không còn xa nữa, hai chúng tôi tăng tốc rồi tiếp tục lên đường.

Nãy giờ được đám thi thể dẫn đường, lúc này đã thấy dấu chân, tôi cũng không thèm theo sau tụi nó nữa, bèn vượt lên trước quan sát dấu vết trên tuyết.

Thật sự tôi cũng chẳng biết bản thân mình đang nghĩ gì, có thể tiềm thức tôi cảm thấy sẽ tìm được manh mối. Tuy nhiên tôi không thấy manh mối nào cả, bám theo dấu chân khoảng tầm trăm mét, tôi chợt phát hiện một vấn đề kỳ quái.

Ban đầu tôi cũng không để tâm, nhưng rồi nhận ra hình như dấu chân có vài thay đổi nhỏ. Khoảng cách giữa các dấu chân trước đó đều không quá khác nhau, có lẽ bước đi không nhanh không chậm, nhưng càng về sau dấu chân càng thêm hoảng loạn, hơn nữa khoảng cách càng lớn.

Tôi giật mình, chẳng lẽ bọn họ bỗng nhiên phát hiện thời gian không còn đủ nên bắt đầu chuyển sang chạy?


Đi tiếp trăm mét nữa, tôi lại thêm phần hốt hoảng. Trên tuyết bắt đầu xuất hiện quần áo của ba người họ, đầu tiên là áo khoác quân đội của Vạn Cẩm Vinh, cách đó không xa là áo khoác của Tần Nhất Hằng, giống bộ đồ trên người tôi. Cuối cùng chắc hẳn chính là quần áo của lão già kia.

Việc này khiến tôi vô cùng khó hiểu, nhiệt độ ở đây cực kỳ thấp, vì sao ba người họ lại cởi quần áo ra?

Tuy nhiên tôi lại nhớ đến vài thông tin mà mình từng đọc được, khi con người ở nhiệt độ thấp trong một thời gian dài sẽ sinh ra ảo giác ngược lại, cảm thấy bản thân đang rất nóng nực. Những người không thể chống lại ảo giác sẽ phát điên, thậm chí cho rằng cơ thể mình đang bốc cháy, sau đó cởi hết tất cả quần áo trên người xuống. Có khi nào ba người họ cũng lâm vào ảo giác như vậy không?

Nhưng nghĩ kỹ lại thì tôi thấy không đúng, tuy chuyện này hoàn toàn có khả năng xảy ra, song ắt hẳn không đến mức cả ba người đồng thời gặp ảo giác được. Tôi không rõ những người khác thế nào, nhưng Vạn Cẩm Vinh có cách giữ ấm rất tốt, vì sao hắn lại là người đầu tiên cởi đồ?

Trong lòng tôi lo lắng khôn nguôi, chẳng lẽ có thứ gì đó truy đuổi bọn họ? Vì quần áo quá cồng kềnh nên mới phải cởi ra?

Bạch Khai thấy tôi ở đằng trước không đi nữa, y huýt một tiếng khiến đám thi thể cũng dừng lại. Bạch Khai đi cuối hàng, tất cả dấu chân đều đã bị xác chết đi trước xóa lấp nên vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Sau khi nghe tôi giải thích xong, Bạch Khai cũng tỏ ra ngạc nhiên. Y nói, anh phân tích rất đúng, nếu Vạn Cẩm Vinh đã trốn thoát thì dấu chân không thể nào đan xen dày đặc như vậy được, ba người họ đã cùng nhay chạy trốn. Chúng ta cũng phải cẩn thận, ở nơi núi sâu rừng già này có thể có thứ gì đó.

Kể từ đây chúng tôi bất đắc dĩ phải đẩy nhanh tốc độ, nhưng đám xác chết thì không thể chạy được. Chúng tôi cũng hết cách, tôi và Bạch Khai bèn nửa chạy nửa đi, ngoài ra còn phải nâng cao cảnh giác với mọi thứ xung quanh, chỉ sợ có gì đó ẩn nấp đằng sau những thân cây sẽ bất thình lình tấn công chúng tôi bất cứ lúc nào.

Đi thêm quãng đường gần 500 mét, tôi nghe thấy Bạch Khai kêu lên, Tiểu Khuyết, nơi này có một người.

Bạch Khai nói rồi vội chạy đến, tôi bước lại gần mới phát hiện là lão già kia. Bấy giờ lão ta đang nhắm mắt tựa người vào một thân cây to, không rõ sống chết.

Bạch Khai kiểm tra rất thô lỗ, y tát cho ông ta một phát. Lúc này lão già kia mới khẽ giật mình, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.


Lấy áo khoác quân đội tới đây. Bạch Khai nói, trước tiên đắp cho lão ta đã, hỏi thử rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi lão già được đắp thêm áo khoác vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, tôi biết bây giờ cần phải nhóm lửa sưởi ấm mới được. Tôi toan làm thì Bạch Khai ngăn lại, y vả cho ông ta mấy phát đau điếng.

Tôi bèn nói, anh có thù oán gì với ổng hả! Mẹ kiếp, đừng đánh chết ổng trước khi ổng chết cóng chứ!

Bỗng nhiên tôi nghe thấy lão già khẽ rên một tiếng, sau đó khó khăn mở mắt ra.

Bạch Khai tóm lấy cổ áo ông ta đe dọa, không muốn chết cóng thì nói mau, mấy người bị thứ gì truy đuổi? Hai người còn lại đâu rồi?

Lão già cố sức mở miệng nói gì đó, nhưng cả tôi lẫn Bạch Khai đều không nghe nổi.

Mẹ bà nó, to cái mồm lên, Bạch Khai ghé sát tai vào miệng lão già, nói không được thì viết! Trong phim người ta toàn làm vậy!

Ông ta hơi giật giật ngón tay, cả cánh tay đã chẳng thể giơ lên được nữa. Sau đó lão gom hết tất cả sức lực thốt lên được vài chữ mà tôi miễn cưỡng lắm mới nghe được, mau đi cứu cậu chủ.

Bạch Khai la lên, chúng tôi sẽ cứu, ông phải nói nó là gì đã! Chứ không ông chủ cậu chủ nhà ông sắp về miền tây phương cực lạc rồi.

Nhân... Nhân sâm... Lão già chậm chạp lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận