Mấy năm gần đây, không chỉ nhận được vô số danh thiếp từ người khác, mà kể cả chính bản thân tôi cũng đã đổi nhiều mẫu danh thiếp khác nhau. Đáng lý tôi sẽ không chú ý đến thứ này mới phải, nhưng dường như tòa nhà khiến tôi có cảm giác bất an, từ ánh nhìn đầu tiên tôi đã thấy tấm danh thiếp này vô cùng quen mắt.
Phủi bớt bụi bặm bám trên đó đi, đập vào mắt tôi là ba chữ, Giang Nhị Hằng.
Tôi hít sâu một hơi, tấm danh thiếp này thực đúng là của tôi.
Lúc trước tôi và Tần Nhất Hằng từng cải trang rồi trà trộn vào tập đoàn Hoành Đạt, sau đó đã đưa cho nhân viên tập đoàn tấm danh thiếp kia. Khi ấy chúng tôi còn in khá nhiều, chẳng qua cũng quên luôn mình tiện tay vứt ở đâu rồi. Không ngờ nó lại có thể xuất hiện ở chốn này.
Tôi nghĩ nát óc mà vẫn không hiểu, lẽ nào căn nhà này là của tập đoàn Hoành Đạt? Hay trước kia người sống ở đây là nhân viên của tập đoàn đó?
Mẹ kiếp, hoàn toàn không có manh mối.
Tôi đành phải tiếp tục lục tìm trong tủ sắt. Thông thường những tấm danh thiếp sẽ được để chung một chỗ, nếu có danh thiếp của tôi, chắc hẳn cũng sẽ có của người khác. Từ đó tôi có thể phân tích thân phận trên danh thiếp rồi cho ra kết luận.
Chẳng mấy chốc đồ đạc trong tủ sắt đã vơi dần, xung quanh tôi chất chồng một đống lộn xộn.
Tuy không tìm được thêm một tấm danh thiếp nào khác, nhưng tôi lại phát hiện khá nhiều thứ kỳ quặc hơn.
Tôi kiểm kê lại một lần, sau đó vứt những thứ được xác định là vô dụng sang bên cạnh, còn lại đều xếp ra sàn nhà.
Cạnh tôi là một bộ Âu phục, trên cổ áo không có nhãn hiệu, nút áo cũng chẳng in logo, không rõ là của hãng nào, nhưng từ chất liệu vải có thể thấy được nó không hề tầm thường, vì để trong tủ quá lâu mà giờ đã nhăn nhúm, đôi chỗ phai màu, chẳng biết có phải do lên mốc hay không.
Phàm là Âu phục sang trọng đều được cắt may riêng cho vừa người. Tôi bèn mặc thử, đoán rằng chủ nhân của bộ đồ to cao hơn tôi, bởi khi tôi mang vào vẫn hơi rộng. Tôi thuận tay sờ vào túi áo, trong đó trống rỗng. Xong xuôi tôi lại cởi bộ vest ra.
Món đồ thứ hai là một con dao ăn đồ Tây. Vốn dĩ tôi không định quan tâm đến nó, nhưng lại đột nhiên phát hiện con dao này được làm từ bạc. Người có thể sử dụng bộ dao nĩa xa hoa như vậy không phú thì quý, cho nên tôi mới thêm nó vào manh mối. Con dao đã bị cong, hơn nữa chẳng còn lấp lánh ánh bạc, thoạt nhìn như một mớ sắt vụn rẻ tiền.
Tiếp theo là những tờ tiền giấy, nhưng không phải là cùng một bản. Tôi tỉ mỉ lật xem, thấy trên đó không có chữ viết bèn nhét vào túi rồi mới quan sát đồ vật thứ tư.
Món đồ lần này khá đặc biệt, đó là một xấp bì thư. Đếm sơ qua có khoảng mười mấy hai mươi cái, phía trên không có chữ viết, chẳng biết là ai gửi cho ai. Trước khi mở ra, tôi đều dùng tay niết qua một lần, bên trong hình như không bỏ thư hay bỏ tiền, tôi đành mở ra coi. Ai ngờ bì thư nào cũng đựng một nắm tóc, hoặc nhiều hoặc ít, chất tóc hoặc xơ hoặc mềm, hiển nhiên không phải là của cùng một người.
Tôi càng tỏ ra kỳ quái, mẹ nó, nơi này vốn là cơ sở nhân bản à? Không lẽ để lại mẫu tóc của con người nhằm làm thí nghiệm?
Một mình tôi chẳng thể nghĩ thông được, định bụng mang nó về cho Tần Nhất Hằng xem, vì vậy tôi liền đóng lại rồi cất vào trong ngực.
Những đồ vật sau đó tôi không còn tâm trạng để xem xét cẩn thận nữa, bởi vì chẳng có cái nào ra hồn cả. Tôi khá thất vọng. Có thể phân chia đồ đạc vào các loại: quần áo, đồ dùng hằng ngày, tiền. Tôi càng thêm chắc mẩm mấy thứ này bị người ta vứt lung tung vào tủ sắt lúc vội vã bỏ đi, nếu không sẽ chẳng đến mức hỗn loạn như thế.
Tốn khá nhiều thời gian mới lục hết tủ sắt. Căn nhà không có cửa sổ nên cũng chẳng lạnh lắm, tôi ngồi bệt dưới đất nghỉ ngơi, bỗng nhiên giật mình bởi chợt nghĩ đến một vấn đề. Nãy giờ tôi cứ đinh ninh rằng đồ đạc trong tủ là do chủ nhân căn nhà để lại, liệu có thể nào phương hướng suy luận của tôi đã sai ngay từ đầu không? Nhất định trước khi tôi đến đây đã từng có người khác tới rồi, có thể những thứ quan trọng đã bị lấy đi mất? Chỉ còn lại vài đồ vô dụng bị bỏ xó trong tủ sắt chờ tiêu hủy, nhưng vì không kịp nên mới thành ra như thế này?
Nếu vậy, e rằng huyền cơ của căn nhà cũng chẳng nằm ở đây.
Tôi đứng dậy định đi dò xét quanh ngôi nhà một lần nữa. Lúc bước tới đại sảnh dưới lầu, tôi chợt nghe thấy động tĩnh quái dị bên ngoài cánh cửa.
Ban đầu tôi còn tưởng là gió rít, dỏng tai lắng nghe lại thấy không giống. Ngược lại, âm thanh ấy như có người hoặc dã thú nào đó đang hít thở thật mạnh ngay sát cánh cửa.
Tôi lập tức cứng đờ cả người, lát sau vẫn nghe tiếng hít thở ở nguyên chỗ cũ, tôi mới rón rén bước tới gần cửa.
Trong núi sâu rừng già ắt có dã thú, chỉ cần tao ngộ, tôi đã tưởng tượng ra số phận mình sẽ gặp kết cục bi thảm như thế nào, ăn không hết thì bị tha về. Trong tầm tay cũng chẳng có gì để bảo vệ bản thân, nên dù tôi cực kỳ tò mò về thứ ở ngoài cửa nhưng cũng không dám ra mở.
Một lát sau, tiếng hít thở biến mất, một giọng nói truyền đến, Tiểu Khuyết, phải đi thôi.
Hóa ra là Bạch Khai. Bấy giờ tôi mới dám he hé cửa, quả nhiên bắt gặp nửa khuôn mặt của y.
Đệch mợ, anh thiếu oxi lắm hả? Tôi bèn mở cửa ra để Bạch Khai vào nhà phân tích tình hình cho mình. Ai dè mới thoáng nhìn qua, tôi đã vội đóng sập cánh cửa vừa mở được một nửa. Cửa không có khóa, tôi đành lấy thân chặn cửa, bởi ngay trong khoảnh khắc ban nãy, tôi đột nhiên phát hiện trên người Bạch Khai là chiếc áo khoác da thường ngày y hay mặc.
Tôi không hề thấy y mang theo cái áo đó đến Mạc Hà! Mẹ kiếp, cho dù cưỡi cân đẩu vân bay về lấy thì cũng chẳng thể nào nhanh như vậy được! Rốt cuộc người bên ngoài là ai?
Suy nghĩ lướt nhanh trong đầu tôi, có thể tôi đã nhìn nhầm thì sao?
Đúng lúc ấy, giọng nói của Bạch Khai lại vang lên từ bên cửa sổ, Tiểu Khuyết, đi mau!
Cả người tôi lập tức mềm nhũn.
Chặn cửa cái beep! Đến cửa sổ cũng mất mẹ nó lớp kính rồi, phòng bị làm gì nữa!
Bạch Khai không tiến vào, chỉ vẫy tay với tôi từ bên ngoài cửa sổ.
Tôi nói, đây chắc chắn là thủ thuật che mắt của mày! Đừng giả vờ tỏ ra thân thiết với ông. Mày làm sao chứng minh được mày là Bạch Khai hả?
Bạch Khai đập cái bộp lên khung cửa, đệch mợ, tôi tới cứu anh đấy. Trễ thêm tí nữa anh khỏi ra được thì đừng trách ông đây!
Tôi nghe giọng điệu của y đúng là Bạch Khai hàng thật giá thật, theo lý thuyết rất khó có ai giả bộ được dáng vẻ mỏ hỗn thiếu đòn của y được.
Căn nhà này đã trăm ngàn chỗ hở, nán lại bên trong cũng vô tích sự, tôi bèn mở cửa định bước ra ngoài. Mới đi một bước, tôi ngây ngẩn tại chỗ. Lần này không phải là do Bạch Khai bất thường, mà là tôi có cảm giác ở phía sau có một thế lực vô hình nào đó đang tóm chặt lấy bả vai của mình.
Tôi thử lại lần nữa, vẫn là cảm giác ấy.
Như vậy tôi không thể xoay người nhìn ra sau được, chỉ đành cố sức liếc qua khóe mắt, nhưng không thấy gì cả.
Bạch Khai thấy tôi đứng bất động, vội thúc giục, mẹ nó nhanh lên! Anh còn chờ tôi chụp cho anh tấm ảnh lưu niệm nữa hả?
Tôi nói mình không cử động được!
Bạch Khai nhíu mày hỏi tôi, có phải anh cầm theo đồ trong nhà đúng không, lấy ra hết đi, không thể mang bất cứ thứ gì trong căn nhà này đi được! Nhanh lên!
Tôi nghe vậy, sực nhớ đến mấy tờ tiền và xấp bì thư cất trong ngực. Bì thư thì cũng chẳng có gì đáng nói, còn tiền không nhiều lắm, nhưng đã vào túi mình mà lại lấy ra thì lòng cũng khó chịu.
Tuy nhiên tôi chẳng còn thời gian để chần chừ nữa, lập tức lôi hết ra rồi ném về sau. Quả nhiên sức lực trên vai tôi liền biến mất.
Bạch Khai kéo tôi đi về phía căn hầm trữ đồ.
Tôi hỏi, căn nhà này là sao? Anh lấy quần áo từ đâu ra thế?
Bạch Khai xua tay ý bảo về trước rồi nói, sau đó y lùi ra sau, vươn tay đẩy tôi một cái. Hai chúng tôi đang đứng bên cạnh hầm trữ đồ ăn, nhờ y đẩy mà cả người tôi lảo đảo ngã lộn đầu xuống.
Tôi chửi thầm, mẹ kiếp y muốn giết tôi hả! Căn hầm này ít nhất cũng cao ba mét, ngã xuống đất là chết thẳng cẳng!
Không ngờ tôi vẫn có thể hơi điều chỉnh tư thế giữa không trung để cho bả vai tiếp đất. Song lúc ngã xuống tôi lại không cảm nhận được đau đớn, hoặc cũng có thể là do đau quá dẫn tới cơ thể sản sinh ý thức tự bảo vệ. Trước mắt tôi tối sầm rồi lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Khi mở mắt ra, khung cảnh xung quanh mơ hồ.
Tôi thấy Bạch Khai đang ngồi xổm bên mình, quần áo của y đã trở lại giống lúc mặc vào rừng. Thấy tôi tỉnh, y vỗ mặt tôi rồi tặng tôi vài bãi nước bọt. Tôi nhìn quanh, vẫn là căn hầm trữ đồ đó, Tần Nhất Hằng và lão Phùng đang đứng nhìn tôi.
Cổ họng tôi ngứa ngáy, muốn cất lời lại ho khan mấy tiếng, sau khi uống miếng nước mới thấy đỡ hơn. Tôi miễn cưỡng nói, mẹ kiếp Bạch Khai, anh mưu đồ giết tôi hả? Anh xem thử từ trên đó rơi xuống cao cỡ nào!
Tôi ngẩng đầu, bỗng chốc ngây ngẩn cả người. Trên nóc hầm trữ đồ ăn vốn dĩ chẳng hề có cửa.