Hung Trạch


Trong phòng.

Ngụy Chiêu Minh đã nhớ lại tất cả phát điên hét lên, liều mạng tránh khỏi gông cùm của Dung Quân.

Dung Quân vẫn gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng hắn, giọng điệu đầy lo lắng mà hỏi: "Minh nhi, làm sao vậy?"
"-----Cút, Cút ngay! Ngươi như thế nào vẫn xuất hiện? Sao vẫn chưa biến mất?" Ngụy Chiêu Minh không tin nổi hét lên.

Dung Quân nhoẻn miệng cười, môi đỏ như máu hé mở, "Ngụy Nguy trước đây cảnh báo, ta liền để ý một chút, moi tim ra ngoài."
"Nhưng ngươi cuối cùng vẫn là tổn thương ta quá nặng," đuôi lông mày cùng khóe miệng Dung Quân rũ xuống, trong giây lát bày ra vẻ mặt đau thương, "May mắn, Ngụy gia lúc ấy còn mấy chục người, ta chỉ có thể mượn chút trợ lực để đi đường tắt......Vốn ta cũng không muốn....."
Dung Quân nói lời này mơ hồ, trong lòng Ngụy Chiêu Minh lại lộp bộp rơi xuống.

Cảnh tượng mờ mịt phía sau bình phong đột nhiên hiện ra rõ ràng trước mắt Ngụy Chiêu Minh-----hình người trên bức tranh vốn mơ hồ, bây giờ lộ ra đều là bộ dáng người bị moi tim mà chết.

Ngụy gia có gần năm mươi người, từ quản gia phòng thu chi đến người đánh xe ở viện ngoài, tất cả đều ở trên bức tranh, máu chảy thành sông, không ai thoát khỏi.

Ngụy Chiêu Minh phát điên hét lên, hắn dùng hết lực mà đấm đá, trong lúc hỗn loạn, hẵn cảm thấy mình kéo giật rối tung tóc Dung Quân rồi cào lên mặt y, nhưng hắn vẫn gắt gao nhắm chặt mắt lại, quẫy đạp lung tung như con cá đuối nước.

Dung Quân nâng tay giữ chặt hắn lại, Ngụy Chiêu Minh không thể động đậy, theo bản năng mở mắt, liền thấy mặt Dung Quân như tấm mặt nạ bị thủng một lỗ, vài ba vết rách nhỏ nằm khắp khuôn mặt tuấn mỹ của y, bên trong chỉ thấy đen đen, không có lấy một chút xương trắng hay máu tươi nào.

Máu thịt không có, xương cốt cũng không.

Dung Quân mạnh mẽ thúc vào trong Ngụy Chiêu Minh, Ngụy Chiêu Minh ngay cả một chút khoái cảm cũng không có, chỉ cảm thấy một trận ghê tởm cuồn cuộn trào lên, ngũ phủ lục tạng như bị đâm nát.

Dung Quân dùng một tay giữ chặt cổ tay Ngụy Chiêu Minh, tay kia bóp cổ Ngụy Chiêu Minh, chậm rãi siết lại.

"Minh nhi ngươi xem, khiến ta mặt mày hốc hác rồi......Ngươi nha, thật không ngoan......"
Ngụy Chiêu Minh cảm thấy thứ bó buộc trên cổ không phải một bàn tay.

Không chỉ ở cổ, toàn bộ cơ thể hắn đều bị một áp lực thật lớn giữ chặt, Ngụy Chiêu Minh tuyệt vọng hé miệng, trong đầu như bị máu tươi tràn vào.

Thời điểm hắn nghĩ mình chết chắc rồi, cỗ áp lực kia liền biến mất.

Dung Quân như có như không vuốt ve vết hằn trên cổ Ngụy Chiêu Minh, cúi người liếm đi nước mắt trên mặt Ngụy Chiêu Minh, "Đứa ngốc này, ngươi sống là người của ta, chết cũng là của ta."
Đầu ngón tay lạnh lẽo của y chậm rãi kéo đến trước ngực Ngụy Chiêu Minh, từ tốn ở trên lồng ngực hắn vẽ vòng tròn, cuối cùng nghiêng đầu áp lên.

"Thịch thịch, thịch thịch, thịch thịch..." tim Ngụy Chiêu Minh đập thật nhanh.

Trên khuôn mặt vốn không có huyết sắc của Dung Quân lộ ra vẻ mỹ mãn vui vẻ, ôn nhu cọ cọ vào ngực Ngụy Chiêu Minh: "Chỉ là ta thích Minh nhi còn sống, Minh nhi thật ấm áp mềm mại.

May mắn là chúng ta còn rất nhiều, rất nhiều thời gian......."
Ngụy Chiêu Minh không biết mình bị Dung Quân chơi bao lâu.

Dung Quân tựa như không bao giờ mềm xuống, cũng sẽ không bắn ra, chỉ một mực ở trong cơ thể hắn càn quấy.

Ngụy Chiêu Minh bị trêu đùa đến bắn ra nhiều lần, trên bụng đều là bạch dịch hỗn độn.

Vô luận Dung Quân châm ngòi thế nào, hắn cũng không thể cứng lên nữa.

Hậu huyệt hắn cũng trở nên mềm lỏng, không thể thít chặt.

Trong lúc hoảng hốt ấy, hắn lại nghe thấy một tiếng trống đồng vang lên, một giọng nói mơ hồ như hát mà kêu tên hắn:
"Ngụy Chiêu Minh--------"
Ngụy Chiêu Minh cảm thấy thân thể lạnh dần, tựa như hồn phách đều bị hút ra ngoài.

"Dung Quân......"
Ngụy Chiêu Minh cố hết sức mà xoa mặt Dung Quân, hơi thở mong manh gọi tên y.

Dung Quân có thể như hấp thụ đầy đủ tinh nguyên, trên mặt cũng trở về dáng vẻ trơn nhẵn bóng loáng, tản ra nét căng bóng nhu hòa.

"Tỉnh lại đi.........Tha cho ta, Dung Quân, ta sắp chết, thực sự sắp chết......" Ngụy Chiêu Minh đưa tay đến gần mắt y, ý định khiến y chú ý đến, "Minh nhi biết sai rồi, không bao giờ.....làm ngươi bị thương......nữa........"
Ngụy Chiêu Minh lại khẽ nức nở nói: "Minh nhi sẽ nghe lời, thực ngoan mà......Tha ta đi, cầu xin ngài......"
Hắn vừa nói xong, Dung Quân rốt cuộc cũng bắn ra trong hắn.

Dung Quân đem phân thân rút ra, ngồi xuống ghế kéo Ngụy Chiêu Minh ôm vào lòng.

Ngụy Chiêu Minh thập tử nhất sinh, suy yếu không thể nhúc nhích, chỉ là không thể nhịn được mà thút thít bật khóc.

Dung Quân nâng mặt hắn lên, theo nước mắt hôn dọc từ dưới cằm lên mắt, môi mềm cọ vào mắt hắn, "Ngoan, Minh nhi biết sai là tốt," thanh âm y ôn nhu như nước, mặt mày thâm tình, kiên nhẫn dỗ dành, "Đừng khóc, đừng khóc nữa, ngoan...."
Dung Quân càng như vậy, Ngụy Chiêu Minh càng ghê sợ, hắn chôn mặt vào ngực Dung Quân, tay không nhịn được mà run rẩy, đành phải nắm chặt hai tay vào nhau, giả vờ bình tĩnh, "Ngươi..........Ngươi là làm cách nào tìm được ta?"
"Ha ha ha," Dung Quân đột nhiên cười lên mấy tiếng sảng khoái, tựa như việc Ngụy Chiêu Minh đề cập đến là chuyện cực kì thú vị.

Y vùi đầu vào vai Ngụy Chiêu Minh, cười đến run lên, cười chán mới ngẩng đầu nhìn Ngụy Chiêu Minh, trong mắt lóe ra vài tia sáng khác thường, "Ngụy Nguy luôn nói rằng ngươi chết rồi, ta không tin.

Ta nghĩ chỉ cần ta có thể ra ngoài, liền đi tìm ngươi." Y nói xong thì nhìn vào pho tượng, mặt mày toát ra vẻ điên cuồng, "Công đức của ta sắp đầy.

Căn nhà này, cũng sắp không vây hãm được ta nữa....."
Tượng thần kia rõ ràng cười, lại có lệ khí toát ra.

Công đức? Y nào có công đức gì, rõ ràng là lệ quỷ ăn máu uống thịt người.....Ngụy Chiêu Minh miên man suy nghĩ, mặt Dung Quân đột nhiên dí sát vào, cơ hồ chóp mũi chạm vào nhau.

Ánh mắt y quỷ dị mà mở to, vừa như hưng phấn lại như oán giận, "Mà ngươi, chính là nghiệp chướng cuối cùng của ta."
Ngụy Chiêu Minh nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, không ngờ Dung Quân lại nói hắn chính là nghiệp chướng của y, tay không ý thức được nhanh chóng nắm chặt tay áo Dung Quân, lắp bắp muốn nói, rồi lại không nói nổi lời nào, nước mắt tuôn rơi.

Dung Quân giống như chơi với mèo mà gãi gãi hai má trắng bệch của Ngụy Chiêu Minh, ngữ khí vui sướng lại âm trầm, "Trâu Gia Hoa vốn là một "vị khách" đến trợ giúp con đường tu hành của ta," tầm mắt y phóng ra xa, giống như trước mắt hiện ra cảnh tượng tan nát cõi lòng, "......Kết quả, ta lại thấy trong ví tiền là ảnh ngươi với gã chụp chung."
"Ai," Dung Quân bỗng nhiên thở dài, u sầu mà nghiêm mặt lẩm bẩm: "Không phải ngươi hỏi gã ở đâu sao?"
"Ta chặt đứt tứ chi, móc hai mắt, cắt lưỡi với mũi gã, rồi đem gã nhét vào vò để ngâm rượu," y nói xong lại cười, "Ngươi đoán xem gã đang ở đâu?" Rồi y lại như không chờ nổi Ngụy Chiêu Minh trả lời, nhanh chóng nói, "Chính là ở gian phòng cạnh phòng ngươi."
Hóa ra trước khi hai gian phòng kia bị xi măng bịt kín, chỉ còn bức tường xám xịt chính là nơi giấu Trâu Gia Hoa.

Bọn họ từng chỉ cách nhau có một bức tường.

Dung Quân tựa như vô cùng tận hưởng mà tỉ mỉ kể rõ quá trình, lải nhải nói tiếp: "Ta cạo sạch từng sợi râu tóc của gã, lại nhổ từng cọng lông mi.

Còn có dương v*t của gã, cắt xuống khâu vào miệng gã....."
Ngụy Chiêu Minh nghe mà mồ hôi lạnh tuôn rơi, nhịn không được nâng tay che tai, hắn nhìn thấy môi mỏng của Dung Quân mở ra đóng lại, rõ ràng cái gì cũng không nghe thấy nữa, nhưng không nhịn được rùng mình, "Ngươi, ngươi-------điên rồi, ngươi điên rồi......" Hắn không chịu nổi hét lớn.

"Ta đúng là điên rồi đấy!" Dung Quân một phen kéo tay Ngụy Chiêu Minh xuống, lực đạo mạnh như muốn bóp nát cổ tay Ngụy Chiêu Minh, "Ta bị ngươi đâm hai mươi ba nhát kiếm!"
Trong nháy mắt, tất cả âm ngoan quái dị đều biến mất, y giống như một con thú bị thương, trong mắt tràn ngập đau thương, như sắp rơi lệ, "Ta khi còn sống chưa từng phụ ai, cũng không có ai dám phụ ta," bàn tay y lạnh băng nắm chặt tay Ngụy Chiêu Minh, giống như sợ hắn lại một lần nữa bỏ lại chính mình mà đi, ".........Ta tuy là vương hầu, nhưng phận mỏng, vừa hai mươi đã bệnh chết trên giường.

Sau đó lại bị người nhà Ngụy gia nhốt hồn, không được đầu thai chuyển thế."
"Ta cực khổ đợi gần trăm năm, mắt thấy Ngụy gia sắp tàn, cuối cùng ta cũng được giải thoát," y thả lỏng tay ra đôi chút, chậm rãi xoa đầu Ngụy Chiêu Minh, "thế nhưng lại gặp được ngươi."
"Khi đó, ngươi còn nhỏ như vậy, chỉ cao tới đầu gối của ta," y giơ tay so một chút, giống như đang chìm vào hồi tưởng, mặt mày ôn nhu, "Bọn họ đều nghe theo quy củ, chỉ có ngươi gan lớn, cả ngày chạy vào viện bám lấy ta."
"Lúc đầu ta thấy ngươi rất phiền, lâu dần, lại cùng ngươi càn quấy.

Ta cho rằng do ta quá cô đơn," y nâng mắt lên, nhìn Ngụy Chiêu Minh ngây ngốc trước mặt, "Nhưng ta không nỡ buông ngươi.

Mạng của ngươi vốn chết yểu năm mười lăm tuổi, Ngụy gia cũng từ đấy chấm hết.

Ta sửa lại mệnh của ngươi, sửa lại mệnh của Ngụy gia, cũng sửa luôn số mệnh chính mình."
Phật pháp có ba cái độc: tham sân si, y phá giới, nên cũng không thể tự mình thoát quỷ mà nhập Niết bàn.

"Ta chỉ muốn cùng ngươi ở bên nhau, là người hay quỷ thì có sao đâu chứ?" Y cúi đầu ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nở một nụ cười cô đơn, "Chỉ là sau khi ngươi lớn lên, cũng quên đi rất nhiều những lời hứa với ta."
Trong cơn hoảng hốt, Ngụy Chiêu Minh giống như thấy được Dung Quân mười năm trước, một thân xiêm y Nguyệt Nha (trăng non) trắng, ôn nhu như ngọc, tựa như hạc lạc giữa bầy gà.

"Chỉ là lời nói đùa của trẻ nhỏ....." Ngụy Chiêu Minh nói với Dung Quân, cũng có chút lo lắng, lắc lắc đầu, thằng thắn thành khẩn nói, "Người quỷ không chung đường, chúng ta không có khả năng ở bên nhau." Hắn liếc thấy bình phong đầm đìa máu chảy, trong lòng nào còn có thứ gì gọi là tình nùng ý mật, thầm nghĩ sớm hay muộn mình cũng bị Dung Quân tâm tình bất ổn hại chết, "Dung Quân, ngươi tha cho ta đi.

Những gì ngươi làm cho Ngụy gia ta đều khắc ghi trong lòng, ta sẽ thay ngươi tìm cao tăng siêu độ, nghĩ cách cho ngươi đầu thai chuyển kiếp thật tốt...."
Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ xuống.

Hắn thấy ý cười trên mặt Dung Quân biến mất, thay vào đó là vẻ hoang mang hoảng sợ như trẻ con, rồi bất lực, tiếp đó là tràn ngập bi ai đến không thể chịu nổi, giống như từng câu từng chữ hắn nói ra đều chém vào lòng y.

Cuối cùng, y nở nụ cười.

Nụ cười kia từ từ lộ ra sự kinh khủng, không tiếng động toát ra sự áp bức.

"Rốt cuộc là ai dạy ngươi thứ đó, tên hòa thượng Bất Không ngu xuẩn kia sao?" Dung Quân kéo Ngụy Chiêu Minh đang run sợ lẩy bẩy ôm chặt vào lồng ngực, xoa đầu hắn mà thản nhiên nói, "Đừng sợ, ta không trách Minh nhi.

Ngươi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, là do đám người xấu bên ngoài xúi giục bậy bạ, từ sau ngươi không cần ra ngoài là được," Dung Quân như trước ôn nhu hôn nhẹ lên trán hắn, " Rõ ràng trước kia ngươi chỉ dính lấy ta.

Trên đời này chỉ có ta yêu ngươi nhất, ngươi cũng yêu ta nhất, đúng không?"
Ngụy Chiêu Minh đối diện đôi mắt tối đen của Dung Quân, cặp mắt kia như ẩn chứa vạn vật Càn Khôn, khiến hắn chỉ muốn chìm đắm thêm nữa vào cặp mắt ấy.

Hắn cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, kìm không được gật đầu, mạc danh kì diệu mà cười rộ lên.

Vì sao lại cười? Hắn không biết, vui vẻ chính là vui vẻ, không cần nguyên nhân.

"Minh nhi....." Dung Quân nâng mặt Ngụy Chiêu Minh lên, yên lặng chăm chú nhìn thật lâu, mới cúi đầu xuống triền miên hôn hắn.

Đây mới chính là đứa nhỏ của y, y cứu mạng hắn, nên về sau hắn chỉ thuộc về y.

Y vĩnh viễn sẽ không buông tay.

Đông chí vừa qua, tuyết liền rơi xuống.

Trong núi tĩnh mịch trống trải, bên đường chỉ có đám cây cổ thụ khô héo miễn cưỡng điểm tô trong cái thưa thớt của khung cảnh.

Nhữ Trăn vén mành xe lên, ló đầu ra ngoài nhìn.

Gió đem theo tuyết, từng đợt từng đợt kéo tới, đứng trong khung cảnh mịt mù mênh mang này, cảm giác như đã rời khỏi nhân gian khói lửa mà bước lên con đường một đi không trở lại.

"Còn bao lâu nữa vậy?" Nhữ Trăn hỏi.

"Sắp rồi, sắp rồi, trận tuyết này lớn." Người đánh xe bao bọc mình như một con gấu.

"Trong này rừng núi hoang vắng, thực sự có nhà giàu ở sao?" Nhữ Trăn đem nghi hoặc hỏi ra, giống như chờ đợi mệt mỏi nên oán giận.

Kết quả xe ngựa vừa đi qua một khúc quanh, trước mặt cậu liền xuất hiện một cái phủ nhà cao cửa rộng, liếc mắt ra xa, cơ bản không nhìn thấy điểm dừng.

Trong gió tuyết, ở cửa mờ mờ xuất hiện một thân ảnh nhỏ xinh đứng bung dù.

Đi lại gần, Nhữ Trăn mới nhìn rõ là một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi.

Nàng tóc ngắn ngang tai, mái dài qua mắt che khuất lông mi, mặt trắng bệch giống như bị lạnh cứng, giơ một cái dù to màu đen.

Nhữ Trăn xuống xe ngựa đưa tiền, người phu xe kia lại như chạy trối chết mà đi thật nhanh.

Nhữ Trăn kì quái nhìn thoáng qua người phu xe đã đi xa, lại nghe thấy tiểu cô nương khẽ nói: "Tuyết quá lớn, vội vàng trở về trước." Nhữ Trăn theo bản năng gật đầu, nghe thấy tiểu cô nương kia nói tiếp: "Ta gọi là Thải Song, là nha hoàn chăm sóc thiếu gia.

Ngài chính là Nhữ Trăn tiên sinh đúng không?"
Nhữ Trăn giơ tay nâng kính tròn trên mắt, đưa thư trong tay ra cho nàng xem.

Thải Song miễn cưỡng gật đầu, dẫn cậu vào trong.

Giữa nhà là một đường đá thẳng tắp, hai bên đường là tường mái nối tiếp nhau, có trạch lâu, lầu canh, nhìn ra xa còn thấy mấy gian kiến trúc kì lạ.

Nhữ Trăn trợn mắt ngó đông ngó tây, thật giống như Lưu lão lão vào được Đại Quan Viên vui đến không khép nổi miệng*.

*Lưu lão lão là một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, mọi người có thể search gg để hiểu thêm nhó.

Nhữ Trăn theo Thải Song rẽ đông quẹo tây, đi tới một gian sân viện.

Thải Song vừa mời cậu vào vừa nói: "Đây là viện của tiên sinh.

Ngụy gia rộng lớn, có hai nơi tiên sinh nhất định không được vào, một là viện tử hướng tây gần từ đường, hai là đại viện tử có cây hòe già." Nàng nhanh nhẹn mà sắp xếp cho Nhữ Trăn gọn gàng, còn nói: "Thực ra, tốt nhất là tiên sinh đừng đi nơi nào, thiếu gia hàng ngày sẽ đến viện tìm tiên sinh."
Nhữ Trăn nâng mắt kính, trong lòng đối với lời này kín đáo phê bình.

Đúng lúc này, cửa sân vang lên một thanh âm: "Ồ! Ngươi chính là thầy giáo ngoại ngữ của ta sao?"
Còm men đuyyyyy, sao mọi ngừi lại lặng immmm, và hơn hết nhá, đừng đọc web lậu chùiii uiii..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui