Hung Trạch


Edit by Luftmensch
Ngụy Chiêu Minh nhặt vội mảnh vụn của ngọc Quan Âm, bên tai lại loáng thoáng nghe thấy âm thanh đáng sợ hồi nãy.

Hắn tay chân luống cuống đứng lên, hốt hoảng muốn chạy nhưng lại bị nước dưới đất làm trượt ngã, biến thành từ đầu đến chân chật vật không chịu nổi.

"Dung Quân, Dung Quân-------" Hắn lảo đảo chạy ra khỏi phòng, vừa chạy vừa thảng thốt gọi to.

Trong bóng tối như có một bàn tay vô hình to lớn thúc giục hắn bước lên.

Trong sân viện của Dung Quân bóng tối đêm đen bao phủ dày đặc, chỉ có ánh đèn đỏ tươi được treo ở đầu cầu thang.

Ngụy Chiêu Minh không biết y ở phòng nào, chỉ có thể lần lượt mở cửa từng căn một.

"Dung Quân! Dung Quân!" Hắn không ngừng la lên, khắp đại viện vang vọng âm thanh khản đặc của hắn.

Dung Quân giống như đang tận hưởng cảm giác được gọi tên này nên chậm rãi không xuất hiện.

Ngụy Chiêu Minh chạy hết ba tầng lầu đều không thấy y.

"Dung Quân....." Trái tim Ngụy Chiêu Minh như bị người nào không ngừng đào lấy, vừa đau đớn lại trống rỗng, nhịn không được mà khóc, "Dung Quân, ngươi đang ở đâu, van cầu ngươi mau ra đây đi, ta rất sợ,...."
Hắn không tự giác mà nắm chặt hai tay, ngọc Quan Âm vỡ nát đâm vào lòng bàn tay đến đau nhức không ngừng, Ngụy Chiêu Minh đột nhiên phản ứng lại, trên mặt toát ra vẻ vui sướng, "Kia, Quan Âm....Quan Âm vỡ rồi, ta đem nó cởi xuống rồi, ngươi xem", Hắn hé năm ngón tay ra, mấy mảnh vỡ ngọc Quan Âm liền hiện ra, "Tuy rằng đã vỡ, nhưng nếu ngươi nhìn thì cứ cầm đi....."
Trong bóng tối rốt cuộc cũng truyền đến tiếng cười khẽ, một đôi tay khẽ bò lên phía sau hông hắn.

Ngụy Chiêu Minh bị Dung Quân gắt gao ôm trong lồng ngực, ẩm ướt tỉ mỉ liếm láp vành tai hắn.

"Đây mới là Minh nhi ngoan của ta.

Ngươi với ta là thân cận nhất, đừng đẩy ta thành người ngoài."
Dứt lời Dung Quần liền nắm tay hắn kéo ra ngoài lan can, nhẹ nhàng lật, ngọc Quan Âm trong tay Ngụy Chiêu Minh liền rơi xuống giống như bị bóng đêm nuốt chửng.

Bàn tay lạnh như băng của Dung Quân niết lấy cằm hắn, cùng hắn quấn quýt môi lưỡi.

Ngụy Chiêu Minh vừa mới bị dọa đến thần trí mơ hồ, nghĩ đây vẫn là ảo giác ác mộng, liền chủ động đáp lại.

"Bé ngoan," Dung Quân phát ra tiếng cười sung sướng tựa như tấm lưới trải ra đến vô tận, chặt chặt chẽ chẽ mà ôm lấy Ngụy Chiêu Minh, "Đừng sợ, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi...."
Ngụy Chiêu Minh thoải mái mà nheo mắt lại, trong không gian mơ hồ, hắn hoảng hốt thấy trong sân có cái bóng đen to lớn, đột nhiên ý thức được đây chính là sân viện có gốc hòe già.

"Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia, đợi ta với." Thanh âm của vú nuôi đang đuổi theo Ngụy Chiêu Minh từ phía xa xa truyền lại.

Ngụy Chiêu Minh lại cực kì yêu thích trò chơi đuổi bắt này, vú nuôi càng ra sức quát, hắn chạy trốn càng nhanh.

Xoay người trốn vào một cái góc, hắn chợt ngửi thấy một cỗ lãnh hương thực thoải mái.

Ngầng đầu lên liền thấy trên đỉnh đầu là một cây đầy hoa trắng giữa lá xanh, một chuỗi hoa còn rơi vào trong tán lá, làm cho Ngụy Chiêu Minh nhớ tới cây nho sữa to lớn, Ngụy Chiêu Minh từng thấy qua cây này, chẳng bao lâu nữa nó sẽ bung nở hoa tím.

"Tiểu mụ mụ, đây là hoa gì a?" Ngụy Chiêu Minh vẫn ngẩng đầu, cổ có chút mỏi.

Vú nuôi mập mạp thở hồng hộc một chút, mới trả lời: "Tiểu thiếu gia, đây là hoa hòe gai." Nàng dừng một chút, đột nhiên hung hãn niết hai má Ngụy Chiêu Minh, "Tiểu thiếu gia chưa từng nếm qua bánh hoa hòe sao?"
Ngụy Chiêu Minh vừa nghe ăn liền vui vẻ, hắn ngẩng đầu lên nhìn vú nuôi, khuôn mặt vú nuôi trong ánh sáng mơ mơ hồ hồ.

Chỉ nghe thấy nàng liên miên cằn nhằn đứng lên: "Tiểu thiếu gia đừng nhìn ta như vậy,......Tiểu thiếu gia đáng thương của ta ơi, quả thực là cha không thương mẹ không yêu, ngay cả bánh hoa hòe cũng chưa từng được hưởng qua..."
Ngụy Chiêu Minh ghét nhất nghe vú nuôi nói như vậy.

Hắn kì thực không cảm thấy bản thân bất hạnh, nhưng mà vú nuôi thật thích làm ra cái vẻ mặt bi thương ngu xuẩn này, tự mình lẩm bẩm.

"Tiểu thiếu gia, ta làm cho ngươi bánh hoa hòe nhé, trước đây bà ngoại thường làm cho ta ăn,....như thế này ngươi đem cho ta cây kéo tới...."
Vú nuôi không biết từ chỗ nào lấy ra chiếc chìa khóa, lén lút kéo Ngụy Chiêu Minh vào trong sân.

Vú nuôi thân hình mập đi dọc theo cầu thang lên, thanh âm mềm mại của nàng ẩn hiện vào tán lá cây: "Tiểu thiếu gia, bánh hoa hòe phải dùng hoa sạch, không thể ăn những cánh hoa dính bùn trên mặt đất." Ngụy Chiêu Minh gật đầu như đảo tỏi, trong lồng ngực nho nhỏ của hắn tràn ngập lo lắng, hắn lại nghe vú nuôi nói: "Hoa hòe vừa giòn vừa ngọt....A, tiểu thiếu gia sao người còn không đi? Nhanh lên đi, nếu không chúng ta đều bị phát hiện."
Ngụy Chiêu Minh lập tức chạy đi.

Hắn tìm kéo thật lâu, cuối cùng tìm được trong đồ may vá của mẫu thân một cái kéo lớn, hắn cảm thấy vú nuôi nhất định sẽ khen hắn.

Kết quả khi quay trở lại, trong viện lại bị một đám người đông đúc bao lấy.

Ngụy Chiêu Minh không thấy vú nuôi ở trên cây, chỉ nghe đám người kia kêu loạn nói: "Xui, thật xui."
"Đã nói viện này không thể vào."
"Nàng béo như vậy, trèo lên cái cây đấy làm gì."
............!
Ngụy Chiêu Minh cầm kéo đứng yên tại chỗ, một dòng nước đỏ xuyên qua đám người, chậm rãi bò tới.

Hắn so với những đứa trẻ cùng tuổi khác trưởng thành sớm hơn, sớm đã hiểu được cái gì là sinh lão bệnh tử.

Trong lòng Ngụy Chiêu Minh buồn bực đến hoảng hốt, khóe mắt đột nhiên bắt được một bóng hình đứng ở góc sân.

Người kia bộ dáng trông từ bi nhu hòa, vô cùng đẹp, chỉ là mặt không chút biểu tình gì, đứng ở đó như một bức tranh.

Ngụy Chiêu Minh chạy qua.

"Ngươi là ai? Sao ta chưa từng thấy qua ngươi?" Ngụy Chiêu Minh ngửa đầu lên hỏi.

Nam nhân nhìn đám người kia, trong mắt tối đen như mực, giống như bị quấy rầy mà bực bội.

Nghe thấy giọng nói của Ngụy Chiêu Minh, có chút kinh ngạc cúi đầu, "Ngươi nhìn thấy ta?"
"Minh nhi thấy được, Minh nhi thấy được nha!" Ngụy Chiêu Minh vươn tay lắc lắc bàn tay lạnh như băng của nam nhân, "Ngươi là tiên nhân đến mang tiểu mụ mụ của ta đi sao? Ngươi tên là gì?"
Nam nhân nhìn thật sâu vào Ngụy Chiêu Minh không nói gì.

"Ngươi sao không mang ta đi đi?" Ngụy Chiêu Minh lại hỏi, nhưng nam tử vẫn là bộ dáng lạnh lẽo như cũ, bỗng nhiên lui ra phía sau mấy bước, Ngụy Chiêu Minh cuối cũng vẫn là cảm xúc vỡ đê, oa oa khóc lớn, "Tiểu mụ mụ không còn, không còn nữa....oa, oa, oa, những người khác cũng không cần ta, không ai cần ta"
Hắn dùng lực kéo kéo tay áo của người kia, nức nở đứt quãng nói: "Bọn họ nói, nói ta là đồng tử mệnh, nói ta bẩn....hừ" Hắn hít hít vào một chút, trong lỗ mũi phát ra một cái bong bóng nhỏ, tách một tiếng vỡ ra, "Nhưng, nhưng mà chính ta mỗi ngày đều tắm rửa rất cẩn thận a....."
Hắn khóc hai tiếng, đám người kia đều quay đầu lại nhìn.

Đám tôi tớ không che dấu e ngại cùng chán ghét, "Ai da da, tiểu thiếu gia, ngươi sao lại tới chỗ này!" Nhưng lại không có một người nào tới ôm hắn đi.

Có người còn xoay người chạy ra cửa, ồn ào muốn đi gọi lão gia.

Ngụy Chiêu Minh lo lắng mà túm chặt lấy quần áo của nam nhân, "Tiên nhân, tiên nhân, ngươi dẫn ta đi cùng được không, Minh nhi không muốn ở nơi này, van cầu ngài."
Ngụy Chiêu Minh đang nói, một cái tát mạnh mẽ liền đáp vào ót của hắn, hắn quay đầu lại, liền đón được một cái bạt tai vào mặt, Ngụy Chiêu Minh ngay tức thì té sõng xoài trên mặt đất.

"Đồ xui xẻo khắc mệnh người khác! Ngươi ở đây hồ ngôn loạn ngữ cái gì!" Phụ thân hắn xanh mặt đá hai chân hắn, sau đó lùi lại, hạ lệnh cho tôi tớ ôm lấy hắn.

Ngụy Chiêu Minh hoảng hốt nghe thấy có người nói bên tai, "Phật tổ phù hộ....người tiếp theo hầu hạ hắn ngàn vạn lần đừng là ta...."
Ngụy Chiêu Minh nước mắt giàn dụa quay đầu lại, muốn tìm kiếm người tốt kia, nhưng lại không thấy đâu.

Hắn sợ hãi cực kì, liền lung tung ở không khí cầm nắm, không ngừng kêu to:
"Đừng đi, đừng đi, đừng đi--------------" Trong đầu hắn bất chợt nảy ra một cái tên, bất chấp tất cả mà kêu lên: "Dung Quân! Dung Quân!"
"------Dung Quân!" Ngụy Chiêu Minh từ trên giường ngồi bật dậy.

Hắn chậm chạp ngây người một chút, thấy tua rua trên nóc giường đong đưa, một cỗ hàn khí của sáng sớm đầu thu theo ngoài cửa bay tới.

Này không phải phòng hắn, Ngụy Chiêu Minh xuống giường không nhịn được xoa eo có chút đau nhức, chuyện xảy ra đêm qua chớp nhoáng quay về đầu hắn.

Ngụy Chiêu Minh ý thức được không phải cảnh trong mơ, ngược lại có vài phần vui mừng, xấu hổ nghiêm mặt tìm kiếm bóng dáng Dung Quân.

"Thiếu gia, thiếu gia." Thải Song xuất hiện vừa khéo, Ngụy Chiêu Minh tiến đến mở cửa phòng, lòng còn sợ hãi hướng về người ngoài cửa trêu chọc nói, "May mắn lần này là thật, tối qua đụng phải quỷ khiến ta quá mức sợ hãi."
Thải Song nghe được lời này cứng ngắc nở nụ cười, không đáp lời, bưng chậu rửa mặt cùng khăn mặt đặt trên giá, hướng về Ngụy Chiêu Minh nói: "Thiếu gia, rửa mặt thôi."
Ngụy Chiêu Minh vừa rửa mặt vừa hỏi: "Dung Quân đâu?" Hắn hiện tại đối với Dung Quân càng thêm ỷ lại, tỉnh dậy không thấy y còn có chút hồn bay phách lạc.

Mặt mày tái nhợt của Thải Song tựa hồ run rẩy một chút, chậm rãi nói: "Chủ tử có chút việc, bảo thiếu gia dùng bữa trước."
Ngụy Chiêu Minh bất mãn hừ một tiếng, kết quả mãi cho đến khi hắn ăn xong bữa sáng mới nhìn thấy Dung Quân.

Tâm tình cùng tính tình Dung Quần đều rất tốt, nhận lấy khăn từ người hầu đứng ngoài cửa lau tay, sải bước đến bên người Ngụy Chiêu Minh, chống xuống ghế hạ thắt lưng cùng Ngụy Chiêu Minh hôn một cái thật dài.

Ngụy Chiêu Minh khẽ đẩy hắn, liếc mắt về phía người hầu ngoài cửa, thấp giọng nói: "Có người ở đây...."
Dung Quân tự nhiên không thèm để ý, lại liếm liếm khóe miệng Ngụy Chiêu Minh, Ngụy Chiêu Minh ngượng ngùng mà rời mắt, căn bản không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thúy câu nhân của Dung Quân.

Hắn hỏi Dung Quân: "Ngươi sáng nay đi đâu?"
Đem Ngụy Chiêu Minh kéo vào ngực, Dung Quân vùi đầu vào cần cổ hắn trằn trọc gặm cắn, mơ hồ không rõ mà nói: "Có khách đến bái phỏng".

Dung Quân hỏi lại: "Còn ngươi, hôm nay muốn làm cái gì?"
"Không biết, ngươi nói xem?" Ngụy Chiêu Minh ngửa cổ, cần cổ trắng tuyết đều là hôn ngân, "Ra ngoài đi dạo?"
Dung Quân véo một cái vào thắt lưng Ngụy Chiêu Minh, thân mình hắn lập tức mềm nhũn, không nhịn được kêu to một tiếng.

"Nhanh như vậy đã muốn đi ra ngoài?" Dung Quân trừng phạt cắn cắn đầu vai hắn, "Minh nhi, đợi ta một đoạn thời gian nữa", y hàm hồ không nói rõ ý tứ, "Đến lúc đó ta đưa ngươi đi." Lời vừa dứt, bàn tay lạnh lẽo tái nhợt luồn vào cổ áo Ngụy Chiêu Minh.

"Được...." Ngụy Chiêu Minh bị Dung Quân trêu chọc đến ý loạn tình mê, lung tung đồng ý, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi, "Đúng rồi, cây hòe trong viện sao lại chết?"
oh plsss don't break my heart hãy nhận xét hoặc tặng sao cho toii điii mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui