Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch Full


CHƯƠNG 46: TỨC PHỤ LÀ THÚ NHÂN

Phát hiện mình không còn tai chuột nữa, Thư Thư đầu tiên là mừng rỡ, rồi lại thấy mất mát... Sao lại thế nhỉ? Chẳng lẽ cái tai kia nán lại trên đầu lâu rồi nên nảy sinh tình cảm sao?

Thư Thư có chút nhớ nhung không thông, ngẩn người, cũng bởi vậy không sợ hãi nữa.

Edgar vẫn luôn chú ý tới dữ liệu thân thể Thư Thư, thấy nhịp tim cậu ổn định trở lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Em không có chuyện gì là tốt rồi."

Dứt lời đột nhiên hắn thấy Thư Thư có điểm gì khang khác.

"Anh thấy chưa, tôi không còn cái tai kia nữa! Tôi là thú nhân!" Thư Thư chỉ chỉ đầu mình.

"Em thu tai lại rồi? Có thể giấu tai đi sao?" Edgar giờ mới phát hiện hai tai lông xù không thấy đâu nữa, có chút mất mát... Hắn vẫn cảm thấy hai cái tai nhỏ kia rất đáng yêu.

"Không phải, tôi vượt qua tâm ma kiếp, có thể chuyển đổi hình thái như anh rồi." Thư Thư nói, " Anh xem nè!"

Dứt lời, vận dụng linh lực dồi dào biến thành chuột đồng.

Quần áo Thư Thư rải rác trong khoang mô phỏng, từ trong đống quần áo, một chú chuột đồng bé xíu chừng bàn tay chui ra, lông trên người màu vàng nhạt, nhưng có điểm trắng, chú ngồi trên y phục của Thư Thư duỗi hai chân trước vẫy vẫy về phía Edgar một chút, thoạt nhìn vô cùng dễ thương.

Nhưng Edgar lại chỉ thấy bối rối.

Á thú nhân hắn thích, ngay trước mắt hắn biến thành chuột đồng... Thư Thư là thú nhân sao?

Edgar cảm thấy mình nên tức giận hay là mất hứng mới đúng, còn trên thực tế, cảm xúc hiện giờ lại không liên quan, hắn chỉ đột nhiên nghĩ tới... Nếu Thư Thư là thú nhân, vậy có phải sẽ thích á thú nhân chứ không thích thú nhân như hắn nữa?

Tức phụ nhi hắn vừa ý, sao đột nhiên lại thành thú nhân được? Vậy còn là tức phụ nhi của hắn sao?

Edgar ngây ra, chưa kịp hoàn hồn, thấy bộ dáng hắn như vậy, Thư Thư càng ái ngại, biến về hình người ngồi xổm trong khoang mô phỏng, nằm nhoài sang, ngẩng đầu nói: "Lần này tin tôi không phải á thú nhân rồi chớ?"

Tin." Edgar đáp, sự thực sờ sờ ngay trước mắt, muốn không tin cũng khó.

Chỉ là, Thư Thư thoạt nhìn thật sự không hề giống thú nhân chút nào... Edgar cúi đầu nhìn sang, đúng lúc thấy phần lưng trần trụi cùng đường cong bờ mông kia, nhất thời choáng váng.

Cái đuôi ngắn ngủn đã không còn, nhưng thoạt nhìn vẫn dụ người như thế... Edgar phát hiện thân thể mình vô thức xảy ra biến hóa.

Hắn... thế mà phát tình đối với một thú nhân!

Edgar có cảm giác bản thân thật hư hỏng, ngẫm lại thấy, cũng bình thường thôi, dù sao hắn vốn rất thích Thư Thư mà.

Loại tâm tình lăn lộn này, Edgar một điểm cũng không để lộ ra ngoài, vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Thư Thư liếc mắt một cái, có chút thẹn thùng, không biết vì sao còn có chút hối hận.

Tâm ma kiếp lần này độ quá nhanh, chưa chuẩn bị xong tâm lý thì đã vượt qua rồi, cho nên hoàn toàn chưa nghĩ ra nên giải thích với Edgar thế nào... Đúng rồi, dựa theo phim ảnh trước đây cậu từng coi, Edgar giờ có lẽ đang cảm thấy mình bị lừa dối, sau đó sẽ cực kỳ chán ghét cậu, ngược thân rồi ngược tâm...

Nghĩ thế, Thư Thư đột nhiên lo lắng, Edgar liệu có đuổi cậu ra khỏi hoàng cung mặc cậu tự sinh tự diệt không? Nghĩ tới đây, Thư Thư tiểu tâm dực dực liếc nhìn Edgar một cái.

Edgar đương nhiên không như Thư Thư nghĩ, lúc này, hắn chỉ đang suy nghĩ kỹ lại những chuyện đã xảy ra.

Trước kia hắn không hiểu vì sao Thư Thư lại nói với hắn phải tu luyện chăm chỉ, sẽ trở nên giống như Thư Thư, hiện tại đã hiểu, bởi vì Thư Thư cũng là thú nhân.

Trước kia hắn thầy kì lạ, tại sao Thư Thư lại nói mình là thú nhân, hiện cũng đã rõ... Thư Thư đúng thật là thú nhân mà.

Thư Thư là thú nhân, lúc xem á thú nhân tắm rửa hắn lại không ngăn lại!

Thư Thư là thú nhân, hắn lại còn giúp Thư Thư kết bạn với á thú nhân.

Thư Thư là thú nhân, hắn còn đưa Thư Thư tới lớp tân nương.

Edgar liền cảm thấy cả người không khỏe nổi.

"Chuyện này... Tôi cũng không có cố ý gạt anh, chỉ là tu luyện gặp sự cố, không thể vượt qua tâm ma kiếp..." Thư Thư tỉ mỉ kể lại chuyện tu luyện từ một chú chuột đồng thành người thế nào xong, cuối cùng bổ sung: "Người ta nói tâm ma kiếp độ rất nhanh, chỉ cần khám phá ra là vượt qua được, có thể trước đây tâm ma kiếp của tôi chính là nhìn thấy rắn liền bị dọa cho bối rối, căn bản không cách nào hiểu được, lần này nhờ có game mô phỏng ma xui quỷ khiến thế nào mới qua được... Game giả tưởng này thật đúng là đồ tốt, rất có ích cho độ kiếp, haha."

Thư Thư càng nói càng lạc đề, nhưng đã giải thích rõ ngọn nguồn, thậm chí chuyện trước đây mình chỉ là một chú chuột cũng nói rồi.

Thư Thư trước đây là chuột đồng? Không phải thú nhân a? Edgar đột nhiên dấy lên một tia hi vọng.

Thôi thúc thú hạch, đột nhiên Edgar lấy ra viên thú châu của bản thân.

Đó là một viên châu màu đỏ, thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ, mà hạt châu như vậy, mỗi thú nhân đều có một viên, trong đêm tân hôn sẽ trao cho á thú nhân của mình. Đương nhiên, tình cảm hai bên nếu cực kỳ sâu nặng, sớm đã xác định quan hệ, cũng có thú nhân sẽ đưa thú châu của mình cho á thú nhân trước cả đêm tân hôn.

Vật đính ước, cũng là cam kết cả đời, bởi mỗi thú nhân chỉ có một viên, nhưng nếu muốn có hài tử, phải để á thú nhân nuốt thú châu của mình mới được.

Thú nhân chỉ có một, á thú nhân cũng chỉ có thể ăn một, một khi nhận thú châu xong, hai người sẽ tiếp xúc thân mật, viên thú châu kia sẽ hình thành tử cung, giúp á thú nhân sinh ra hài tử.

Thú châu đối với thú nhân mà nói là cực kỳ quan trọng, sẽ không dễ dàng cho đi, giờ đi vào tinh tế xong, thú nhân và á thú nhân càng không giống như cổ đại xác định quan hệ chóng váng, bọn họ phải yêu nhau một khoảng thời gian dài, thậm chí yêu qua nhiều người, sau đó chờ ngày kết hôn, thú nhân mới có thể cho á thú nhân của mình thú châu, từ đó về sau, thú nhân và á thú nhân không thể tách rời, bọn họ cũng không khỏi cảm thấy đối phương ngày càng thân mật, thú nhân sẽ đặt á thú nhân vào lòng yêu thương đến khắc cốt ghi tâm.

Tương lai cho dù một bên mất đi, bọn họ cũng không có cách nào lấy thú châu ra hay đón nhận thêm thú châu của một người nào khác.

Bởi đặc tính này, từ xưa tới nay, thú nhân và á thú nhân đều kéo dài quan hệ bạn bè.

Chuyện thú châu bọn họ chỉ coi cho biết, đương nhiên, làm bậc cha mẹ sẽ phải nói rõ tầm quan trọng của thú châu cho con cái mình nghe.

Chỉ là, vì thú nhân phải trưởng thành rồi mới có thể năng động dùng thú châu cho nên giáo dục ban đầu không nhắc tới, nhiều nhất chỉ là phụ thân đưa thú chau cho mẫu phụ nắm giữ, mà giải thích như vậy, Thư Thư trước nay thấy không ít, chả mấy bận tâm, còn tưởng nó giống như nhẫn cưới trên Trái đất vậy đó.

Thấy viên châu màu đỏ của Edgar, Thư Thư căn bản không nghĩ tới thú châu, chỉ nhớ tới viên hồng ngọc Na Na đang có trong người.

Hồng ngọc kia là bảo bối quý giá nhất của cậu, cậu thâm trầm, hồng ngọc sẽ lưu ý, đúng thực là bảo bối mà... Bây giờ Edgar cũng lấy ra một viên, cậu bỗng vui thay cho Edgar.

"Em có không?" Edgar cầm thú châu hỏi.

Thư Thư gật đầu liên tục: "Có a có a, tôi cũng có."

Edgar liếc mắt nhìn thú châu trên tay, yên lặng nhét nó vào miệng mình.

Hắn sớm đã quyết định cho Thư Thư thú châu của mình, sợ tiến triển nhanh qua hù đến Thư Thư nên mới không lấy ra, ai dè... Thư Thư cũng có.

"Edgar, anh xem, tôi cũng là thú nhân, cho nên anh không thể thích tôi được, anh tìm á thú nhân đi nha." Thư Thư nói, nhưng Edgar là Hoàng thái tử, hoàng thất chỉ có một hoàng tử duy nhất, hắn phải tìm á thú nhân, sinh con nối dõi.

Edgar không lên tiếng, tiểu á thú nhân... Không, không thể gọi Thư Thư như vậy nữa rồi... Thư Thư bảo hắn đi tìm á thú nhân, chẳng lẽ cảm thấy bị tên thú nhân này yêu thích đáng ghét đến vậy sao?

Edgar suy nghĩ hồi lâu, phát hiện nếu như mình bị một thú nhân khác theo đuổi, nhất định sẽ chán ghét tên thú nhân này, bởi vậy, Thư Thư như thế cũng là điều dễ hiểu.

"Em ghét tôi sao?" Edgar đột nhiên hỏi.

Sao tự nhiên Edgar lại hỏi vậy? Thư Thư tuy sợ rắn, nhưng không ghét Edgar chút nào: "Tôi không ghét anh, sao lại hỏi vậy?"

Thư Thư nói vô cùng chân thành, ánh mắt sạch sẽ đơn thuần đó, không chút tình cảm đặc biệt nào, mà lại có thân cận, Edgar thấy bộ dáng này, đột nhiên phát hiện những ý nghĩ trước đây, có lẽ bản thân nghĩ quá nhiều rồi.

Thư Thư không thích hắn, nhưng cũng không ghét, cậu còn nhỏ, có lẽ còn chưa hiểu tình cảm là gì...

Không hiểu tình cảm... Edgar đột nhiên quặn lòng, lại có chút vui sướng – Nếu Thư Thư không hiểu tình cảm là gì, chắc hẳn cũng chưa thích á thú nhân đâu.

Hắn vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi Thư Thư, còn chuyện hai người đều là thú nhân...

Thú nhân đồng tính chọi nhau, căn bản không thể thành bạn đời, nhưng hắn không bài xích Thư Thư, vì sao không thể cùng một chỗ? Lại nói, hắn và Thư Thư ở bên nhau, cùng lắm thì không có hài tử thôi.

Trước kia hắn biến thành đọa thú, đã nghĩ đời mình thế là hết, nhờ có Thư Thư mới có được một cuộc sống hoàn toàn mới, hiện tại chỉ là sau này sẽ không có con, đáng kể gì đâu.

Edgar đang nghĩ miên man, Thư Thư nhặt quần áo trong khoang lên, vừa giũ quần áo vừa hỏi: "Edgar, giờ tôi là thú nhân, có phải không thể tới lớp tân nương học nữa phải không?"

Nghĩ tới đây, Thư Thư, vốn từng bài xích lớp tài nghệ, đột nhiên cảm thấy tiếc nuối... Trước kia cậu không thích lớp tài nghệ là lo bị thú nhân theo đuổi, có thể trên thực tế cậu vẫn luôn trốn trong lớp không ra ngoài giao lưu với những thú nhân kia, kỳ thực những thú nhân kia căn bản sẽ không theo đuổi cậu.

Hơn nữa, lớp tài nghệ có chương trình học mà cậu thích, có thể thích học gì thì học.

"Đương nhiên rồi." Edgar nói xong, lông mày đột nhiên nhíu lại.

Người biết Thư Thư không nhiều, nhưng hắn đưa cậu tới cao ốc hoàng gia, tới học viện hoàng gia, vẫn có nhiều người biết tới sự tồn tại của cậu, cũng biết cậu là á thú nhân.

Lúc này, một á thú nhân lại biến thành thú nhân... Vậy biết giải thích làm sao?

Hơn nữa Thư Thư là thú nhân chuột đồng.. Đế quốc Thú Nhân cũng có thú hình chuột, nhưng chắc chắn không có loại hình nhỏ yếu vô hại như vậy...

"Em không thể để người khác biết mình là thú nhân được." Edgar đột nhiên nói.

"Tại sao?" Thư Thư có chút không rõ.

Edgar lập tức giải thích nguyên nhân: "Thư Thư, trên người em có rất nhiều bí mật, nếu đê người khác biết được sẽ gây bất lợi cho em."

Bọn họ là hoàng thất có tiền, có quân đội riêng, nhưng không phải cái gì cũng làm được, nếu không trước đây đã không gặp chuyện như vậy... Thư Thư nếu để người khác phát hiện có điểm đặc thù, nhất định sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức.

"Vậy tôi phải làm sao bây giờ?" Thư Thư cau mày.

"Trước tiên em cứ cải trang thành á thú nhân một thời gian đã, sau đó tôi đưa em rời khỏi thủ đô tinh, thay đổi thân phận lần nữa." Edgar đáp.

"Cải trang thành á thú nhân là được? Vậy thì tôi tiếp tục đóng vai thôi, không cần đổi thân phận cho tôi đâu, như vậy cũng tốt." Thư Thư nói, rồi lại sờ sờ hai tai mình.

Edgar nghe xong, sờ tai cậu, lập tức vui vẻ.

Thư Thư lại tiếp tục giả làm á thú nhân...

"Edgar." Ngay lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Ian từ ngoài vào.

Hoàng hậu tới tìm Edgar nói chuyện, nghe nói Edgar và Thư Thư đang chơi game trong phòng, liền trực tiếp vào, kết quả...

Con trai y đang chơi trò gì với Thư Thư thế kia?

Thư Thư đang cầm bộ quần áo, trần trụi nằm nhoài trên khoang mô phỏng, đầu vừa vặn ngang tầm bụng dưới con trai y, con trai y còn sờ đầu Thư Thư...

Ian đột nhiên cảm thấy, từ trước tới nay, mình đã nhìn nhầm người rồi.

CHƯƠNG 47: HOÀNG THÁI TỬ BẤT LỰC

Edgar quay đầu liền thấy biểu tình kinh dị của Ian, nhất thời bất đắc dĩ.

Bộ dáng này của hắn và Thư Thư, tựa hồ hơi mờ ám?

"Ta ra ngoài chờ các con." Ian nói, nhanh chóng đi ra, sau này dùng tay trái đập mạnh tay phải của mình.

Cho ngươi không gõ cửa này! Nhìn thấy thứ không nên nhìn đi!

Bất quá, nhi tử đây cuối cùng cũng coi như có người thích a...

Ian cảm thấy máy ngày nay không tới quấy rối quả thực vô cùng sáng suốt, tình cảm giữa á thú nhân và con trai y tiến triển thật nhanh chóng.

Thư Thư không biết Ian nghĩ gì, thậm chí còn không biết tự thế của mình rất không đứng đắn, kỳ thực nếu không phải con người đều mặc quần áo, với nhiệt độ trong phòng cậu muốn để thân thể trần truồng chạy khắp nơi kia!

"Hoàng hậu tới a! Chúng ta mau ra đón!" Thư Thư bò ra khỏi khoang mô phỏng, sau đó mới nhớ ra là mình không mặc quần áo, lập tức cầm lên thoải mái mặc vào.

Lúc trước ở chung đã không ít lần thay đồ trước mặt Edgar rồi, hiện tại chẳng ngại nữa.

Edgar vẫn cứng ngắc tại chỗ, sau đó không nói một lời rời khỏi phòng.

Đứng trước thư phòng, hắn hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại được, sau đó liền buồn bực không thôi... Thư Thư thay đồ hoàn toàn không né hắn ra, bởi vì cảm thấy thú nhân với nhau không cần ngại sao?

Nghĩ tới đây, Edgar nhắm mắt hít hơi nữa, đi xuống lầu.

'Mẫu phụ, có chuyện gì vậy?" Edgar hỏi.

"Cũng không có gì, nhưng con với Thư Thư... Chuyện hai đứa quyết định sớm cũng tốt, dù Thư Thư còn nhỏ, các con cũng có thể tổ chức đính hôn trước, có cần chuẩn bị không?" Ian nói, hắn giữ gìn rất tốt, tuy không còn trẻ thoạt nhìn lại không già hơn Edgar bao nhiêu.

"Không cần." Edgar cự tuyệt.

"Sao con không vội vã chút nào vậy? Không sợ người khác nhanh chân hơn thì sao!?" Ian hận rèn sắt không thành thép nhìn con trai.

Edgar mặt vô cảm, Thư Thư không thể bị thú nhân khác tranh trước được, nhưng á thú nhân thì... Sau này nhất định phải chú ý mới được.

"Vậy con thổ lộ chưa?" Ian lại hỏi.

Edgar gật gật đầu.

"Vậy còn được... Thư Thư con nhỏ lắm, chờ được tới đâu thì chờ đi." Ian nói.

Mới vừa phát hiện người mình thích là thú nhân xong, bây giờ lại bị hỏi vậy khác nào xát muối lên vết thương đâu... Edgar quyết định chiếm quyết chủ động đối thoại: "Mẫu phụ tới đây có chuyện gì sao?"

"Còn không phải chuyện Thư Thư ư," Ian cười: "Con mang nó tới cao ốc hoàng gia, rồi đưa tới trường học, thượng tầng ai nấy đều biết tới nó rồi, rất nhiều người tới hỏi thăm ta... Ta nghĩ hay là con mở tiệc rượu, giới thiệu một chút đi."

"Không cần đâu." Edgar cự tuyệt.

"Không cần gì chứ, để nó ở nhà ta không danh không phận, người khác lại nói chúng ta coi thường nó." Ian nói.

Edgar vốn lo Thư Thư lộ ra chỗ đặc thù mới giấu kỹ không muốn quá nhiều người chú ý tới Thư Thư, nhưng giờ cậu đã có thân phận mà không giới thiệu một chút, sợ là sẽ khiến người khác nghĩ bọn họ không quan tâm tới cậu, khéo khi ở trường lại bị bắt nạt mất: "Khi nào?"

"Cuối tuần này đi." Ian nói, lúc này thấy Thư Thư quần áo tử tế đi xuống, mỉm cười: "Thư Thư, vài hôm nữa hoàng cung tổ chức tiệc rượu, ta dẫn con đi may vài bộ quần áo."

"Không cần không cần, tôi có nhiều rồi mà." Thư Thư vội vàng đáp.

"Nhưng chưa có bộ nào để đi tiệc cả." Ian nói, tiến lên kéo tay Thư Thư.

Thư Thư không quen đi theo người lạ, bị dắt đi có hơi khó chịu, Edgar lập tức nhận thấy ngay.

Dắt tay vốn dĩ chẳng có gì, có lẽ Thư Thư là thú nhân cho nên không thoải mái, là bởi vì bị á thú nhân dắt đi?

Edgar tiến lên vài bước, kéo tay mẫu phụ đang nắm Thư Thư ra: "Mẫu phụ, con cũng đi."

Ian nhìn Thư Thư bị con trai mình kéo qua, có chút sửng sốt, con trai đây là đang ăn giấm chua phỏng?

Thư Thư trước kia mua quần áo đều là sản phẩm sẵn, lần này làm lễ phục đặt làm riêng, tới phòng thiết kế nổi tiếng nhất thủ đô tinh.

Khoa học kỹ thuật bây giờ rất tốt, không cần dùng tay đo thước kẻ gì, Ian đưa thẻ cho cậu dùng xong, máy móc sẽ quét hình ảnh, đưa ra dữ liệu toàn thân.

Trong lúc đó, Edgar vẫn luôn nghiêm mặt theo sát phía sau.

Làm quần áo đặt riêng hầu hết là á thú nhân, ngay cả quét thẻ cũng là nhân viên hỗ trợ á thú nhân giúp, lẽ thường thú nhân sẽ không ghen, nhưng Edgar hiện tại không thể chịu nổi có á thú nhân khác thân cận với Thư Thư, cho nên lúc nhân viên hỗ trợ kia dò hỏi sở thích của Thư Thư, mặt hắn đen thùi lùi, còn giục Thư Thư nhanh lên một chút, cuối cùng chọn đại một mẫu vô cùng phổ thông chẳng hào hóa phú quý chút nào, bảo bọn họ làm cho Thư Thư một bộ.

Chờ đi khỏi rồi, nhân viên hỗ trợ kia lập tức nói: "Sư phụ, người kia chính là họ hàng thân thích từ tinh cầu xa xôi đến của Hoàng hậu sao? Thoạt nhìn nhà quê dễ sợ, chả biết gì hết."

"Dù cho chả biết cái gì cũng là họ hàng với Hoàng hậu đấy." Nhà thiết kế nói.

"Sư phụ, người nói xem Hoàng thái tử điện hạ liệu có lấy hắn không? Chắc không đâu ha? Ta vừa rồi thấy sắc mặt Hoàng thái tử rất khó coi, đen thùi lùi luôn ấy." Một trợ lý nói.

Một trợ lý khác cũng xen vào: "Phải a, nhưng có khi hoàng hậu lại bức Hoàng thái tử phải lấy không biết chừng."

Nhà thiết kế liếc nhìn trợ lý của mình, có chút tán đồng, Hoàng thái tử hôm nay sắc mặt không tốt, phỏng chừng không quá thích á thú nhân kia.

Ian ngồi trên phi hành khí, tàn bạo trừng Edgar, sau đó dùng máy truyền tin nhắn qua: "Tiểu tử thúi, theo đuổi người ta không phải làm như vậy. Con hành hạ như thế, cẩn thận Thư Thư nghĩ con không để ý tới nó nữa đó!

Hai cha con sao lại có đức hạnh giống nhau đến thế cơ chứ? Lúc trước tới thủ đô tinh cùng Chris, Chris cũng trưng cái bản mặt nghiêm túc như vậy, làm y tưởng Chris không thích mình mà thích á thú nhân cha mẹ Chris nhận nuôi kia...

Tuy nhiên sau đó mới biết là ô long náo loạn, tên kia cảm thấy á thú nhân của mình quá hấp dẫn, muốn khiến y mộc mạc chút nên không cho y mặc lễ phục đẹp nhất, thế nhưng lại khiến y đau lòng.

Nghĩ thế, Ian lo lắng liếc nhìn Thư Thư, phát hiện cậu đang gặm thịt khô, tựa hồ hoàn toàn không để chuyện kia trong lòng, mới thở nhẹ một hơi.

Edgar xóa tin nhắn mẫu phụ gửi tới, nếu hắn mà được theo đuổi Thư Thư đã tốt..

Nhưng mà dù không thể theo đuổi, hắn vẫn thích Thư Thư, không muốn từ bỏ.

Trở về hoàng cung, Edgar đầu tiên là đưa Thư Thư trở về, để cậu tiếp tục chơi game, mình cùng Ian về chỗ phụ thân bên kia.

Trước kia đã có chuyện cần bàn, giờ lại thêm chuyện cần nói.

Chuyện mà hắn muốn đàm luận với phụ thân, là về việc có người muốn ám hại mình.

Hung thủ kia đã bắt được, một đại sư cơ giáp từng vào sinh ra tử cùng phụ thân hắn, từng được phụ thân tín nhiệm một thời.

Người kia là một thú nhân, nhưng là hồ tộc (cáo), không ưa chiến đấu, cũng chưa từng ra chiến trường, luôn chế tạo cơ giáp, mà trước khi Edgar ra chiến trận đã mời hắn bảo dưỡng cơ giáp cho mình.

Edgar trước kia đã từng hoài nghi hắn, nhưng không hi vọng là thật, không ngờ mọi chuyện vỡ lở ra lại thực sự là hắn, tâm tình không rõ ra sao.

"Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ." Chris cũng cảm khái, khuôn mặt đượm vẻ mệt mỏi. Đối phương dù chưa ra chiến trường, nhưng chức vụ chẳng hề thấp, hắn thật không hiểu tại sao y lại phải làm vậy.

"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng." Edgar nói. Người kia thừa nhận đã hại hắn, thậm chí thừa nhận đã tìm một thú nhân hình rắn giả mạo hại người, đồng thời lên mạng bôi nhọ hắn, nhưng kiên quyết không chịu nói ra tại sao lại làm vậy, cũng không chịu nói dùng thủ đoạn gì, thậm chí tự sát.

Chính bởi vì vậy, Edgar mới tới tìm phụ thân.

"Y vừa chết, manh mối liền đứt đoạn, chúng bắt được người phía dưới, nhưng người kia luôn liên hệ với bọn chúng qua mạng, không cung cấp thêm manh mối nào." Chris nói.

"Phụ thân định làm thế nào?" Edgar hỏi. Hắn đoán ngươi kia ra tay, nhưng luôn cảm thấy sự tình e là không đơn giản như vậy.

"Ta sẽ tiếp tục để ý chuyện này." Chris nói.

Edgar gật gật đầu.

"Được rồi, nói xong rồi thì đi đi." Bàn công chuyện xong, Chris hạ lệnh đuổi khách – hắn còn muốn cùng á thú nhân của mình tiếp tục thế giới hai người đây!

Edgar và Chris cùng xuống lầu, liền phát hiện Ian đang ngồi xem chương trình thám hiểm trên ghế salon, dù là một á thú nhân thì vẫn luôn rất hiếu kỳ về thế giới bên ngoài mà.

Edgar liếc nhìn phụ thân, rồi mẫu thân, đột nhiên nói: "Phụ thân, mẫu phụ, con còn có một việc muốn nói."

"Chuyện gì?" Chris hỏi.

"Thú châu của con mất rồi." Edgar nói. Thú châu rời khỏi thân thể thú nhân nếu không được á thú nhân ăn, một thời gian sau sẽ tan biến.

Biểu tình của Chris và Ian đều cứng đờ, Edgar ném thú châu đi?

Thú nhân mất thú châu rồi, tức là không bao giờ có thể có hài tử nữa, dù cho thú hạch nát vụn cũng không bỏ thú châu đi, thú châu chỉ có thú nhân cam tâm tình nguyện mới có thể lấy ra được, thậm chí những kiểm tra thông thường cũng không nhìn ra được sự tồn tại thú châu.

"Lúc con thoi thóp, đã muốn từ bỏ tất cả rồi, chỉ biết lúc đó tỉnh lại trên Thiêm tư tinh cậu, thú hạch không còn, thú châu cũng mất, nếu không phải có Thư Thư, chỉ sợ con đã chết ở nơi đó rồi." Edgar nói.

"Những tên khốn kiếp đó!" Ian cắn răng nói, bọn chúng hại con trai y tuyệt hậu rồi.

Thú nhân không có thú châu, tương đương với 'bất lực', Edgar và Thư Thư hiện tại đang vô cùng tốt đẹp, Ian không muốn nói dối, nhất thời tức giận không chịu được.

"Hiện giờ khá hơn nhiều rồi." Edgar nói.

Huyết mạch hoàng thất đành đứt tại đây, chuyện này đối với Chris và Ian mà nói là một đả kích rất nặng nề, nhưng so với khi bọn họ nghĩ Edgar đã thành đọa thú thì quả thực không quá xót xa...

"Hoàng thất thai nghén nối dòng đã khó khăn, sớm muộn cũng đoạn tuyệt huyết thống... Sau này con nhân nuôi một đứa, hay là cứ chuyển nhượng sản nghiệp đi cũng không sao." Chris nói, hai con đường này hắn đã sớm tính trước.

"Cảm ơn người, phụ thân." Edgar nói, hắn biết nói ra sẽ khiến cha mẹ khó chịu, nhưng chuyện này nên nói rõ cho thỏa đáng càng sớm càng tốt.

Hắn đã không còn thú châu, cha mẹ đã chấp nhân hắn không thể có hậu đại, sẽ không hi vọng gì nữa.

"Con nói cảm ơn với chúng ta làm gì?" Ian nhíu mày: "Còn Thư Thư thì sao, con định thế nào?"

"Con sẽ nói cho Thư Thư biết." Edgar đáp.

"Con cứ nhất định nói rõ ra, nhỡ Thư Thư không nguyện ý, cũng đừng níu kéo." Ian thở dài, nghĩ tới thái độ Edgar đó giờ, vừa giận vừa thương: "Còn nữa, sau này đối xử với Thư Thư tốt một chút, đừng có nghĩ quẩn mãi thế! Con đã có lỗi với người ta rồi!" Con trai mình không thể sinh dục, Ian càng nghĩ càng thấy có lỗi với Thư Thư.

"Con biết." Edgar đáp, chào cha mẹ một tiếng, rời đi.

Chris và Ian nhìn nhau, có chút phát sầu... Con trai bọn họ lại 'bất lực', thực sự gặp vận rủi lớn.

Edgar trở về chỗ của mình xong, Thư Thư đang ngồi vừa đọc sách, vừa ăn vặt, cậu ăn rất nhanh, hai bên má đều phồng lên.

Rõ ràng là một á thú nhân, thật ra lại là một thú nhân, nhưng vẫn là người hắn yêu thương, nhìn bộ dáng Thư Thư, Edgar hít sâu một hơi, ép thú châu trong cơ thể ra lần nữa.

Lúc nói với cha mẹ mình đã mất thú châu, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bị từ chối...

Đưa viên châu màu đỏ tới trước mặt Thư Thư, Edgar nói: "Vật này tặng em."

CHƯƠNG 48: ĐƯỢC ĂN THÚ CHÂU

Trước đây Edgar chưa từng thích á thú nhân nào, sau này cũng hơn nửa cũng không.

Hắn hiểu rất rõ bản thân mình, nếu đã thích Thư Thư, vậy sau này sẽ không yêu ai khác.

Thú nhân yêu thú nhân, á thú nhân yêu nhau dù cổ đại là không hợp pháp, nhưng giờ mọi người đã có thể chấp nhận.

Nếu đã vậy, chi bằng tặng thú châu cho Thư Thư, coi như biểu đạt quyết tâm trọn đời của hắn.

"Vật quý giá như thế, tặng cho tôi không hay đâu." Thư Thư nhìn hạt châu trong tay Edgar, nói, đổi lại là cậu, chắc chắn không nỡ đưa hồng ngọc cho ai đâu.

"Em mới là quý giá nhất." Edgar nói.

Thư Thư không hiểu sao tim đập nhanh hơn, nhưng vẫn từ chối: "Không được, tôi không dám nhận đâu."

"Vậy coi như giúp ta bảo quản đi." Edgar nói, "Vật này rất trọng yếu, tuyệt đối đừng nói cho ai biết ta tặng cho em, cũng đừng tặng nó cho người khác."

"Vậy sao anh không tự bảo quản lấy?" Thư Thư hỏi.

"Ta sợ người khác biết nó trên người ta." Edgar cười: "Cũng sợ người khác tới cướp mất."

Thư Thư quan sát Edgar từ trên xuống dưới, phát hiện trên người Edgar chỉ có nút áo không gian là có thể giấu đồ, mà vật kia lại đổi chủ được. Còn nuốt châu vào bụng thì...

Hắn nuốt rồi thì phun ra sao được nữa, mà viên châu này tựa hồ không có bén rễ trong cơ thể Edgar được thì phải?

Nếu vậy, Edgar đúng là không có chỗ nào giấu hạt châu này được rồi.

"Thế tôi giúp anh bảo quản nó, để trong túi ăn đi, yêu tâm, nơi đó an toàn lắm, chỉ có tôi mới biết cách lấy ra, chắc chắn sẽ không để ai thấy nó." Thư Thư đáp.

"Vậy thì tốt." Edgar cười, vốn hắn còn định nói với Thư Thư là hạt châu này mà rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị khống chế sống không bằng chết, nhưng rồi cảm thấy nói vậy thì quá nghiêm trọng rồi, dọa đến Thư Thư mất, dứt khoát không nói vậy.

Ngược lại thú châu rời khỏi cơ thể thú nhân, hai ba ngày sau sẽ không còn tác dụng gì nữa, tới đó là chấm hết.

Thư Thư tiếp nhận viên châu màu đỏ của Edgar, bỏ vào túi ăn của mình.

Hiện tại cậu còn đang mang hình dáng á thú nhân, Edgar có cảm giác mình bị cậu ăn vào trong bụng, không nhịn được nghĩ muốn hôn cậu.

Nhưng hắn lại biết rõ Thư Thư là thú nhân, dù cho có ăn thú châu thật, thú châu cũng chỉ có thể dần hư hao đi trong cơ thể cậu ấy...

"Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi." Edgar nói.

"Được." Thư Thư trở về gian phòng của mình.

Về phòng xong, Thư không hiểu sao không ngủ được, nhớ tới hạt châu Edgar vừa đưa mình... Cậu xoắn xuýt không thôi, cuối cùng không nén nổi tò mò lấy hạt châu trong túi ăn ra.

Thư Thư nhìn một hồi, lại bỏ vào miệng, trong bỏ ngay vào túi ăn mà chỉ ngậm lấy.

Hạt châu có khí tức của Edgar, cậu thích.

Dùng đầu lưỡi cuốn lấy hạt châu trong miệng mấy cái liên tục, qua hồi lâu, Thư Thư nuốt ngụm nước miếng, đột nhiên phát hiện xảy ra vấn đề.

Hạt châu mất rồi.

Cậu chưa kịp bỏ lại vào túi ăn, cũng chưa hé miệng, cho nên... Nuốt mất tiêu?

Edgar bảo cậu bảo quản nó, vậy mà lại không cẩn thận nuốt mất!

Phải làm sao bây giờ? Thư Thư cuống cả lên, rồi vội vã tĩnh tọa quan sát tình trạng bên trong cơ thể.

Rốt cục vượt tâm ma kiếp biến thành người, hiện giờ trong cơ thể dồi dào linh lực, còn có một viên kim đan đang xoay chuyển vòng vòng trong đan điền.

Kim đan của cậu và Edgar khác nhau, của cậu dịu dàng đẹp đẽ hơn, theo cảm nhận riêng của cậu là như vậy.

Thư Thư tỉ mỉ soi xét dạ dày, nhưng căn bản chỉ thấy viên hồng ngọc hồi xưa ăn phải, không thấy viên châu mới nuốt đâu.

Tại sao cảm ứng không ra? Thư Thư có chút xoắn xuýt, càng áy náy với Edgar hơn, tâm tình cậu nôn nóng, không nhịn được muốn ăn gì đó.

Lấy đồ trong túi ra bắt đầu gặm, gặm gặm, Thư Thư đột nhiên nhớ tới, mình ăn quá nhiều, có lẽ sẽ đẩy được hạt châu kia ra.

Nghĩ vậy, Thư Thư không ngủ nữa, trái lại bắt đầu ăn không ngừng nghỉ, sau đó dùng linh lực hỗ trợ tiêu hóa...

Rốt cục cũng buồn đi cầu! Thư Thư vào nhà vệ sinh, xong xuôi lại không thấy có thứ cần tìm... Có lẽ phải chờ tới lần sau chăng?

Đồ ăn giấu trong túi ăn đều là đồ ăn vặt, rất nhiều thứ sản xuất tại Thiêm tư, mùi vị tuyệt đối không ngon như thủ đô tinh, Thư Thư vốn không đói, ăn nhiều tất nhiên sẽ chán ngấy, bò lên giường, rồi đi xuống bếp.

Tiếc là đồ ăn của cậu và Edgar đều do người máy đưa tới, cho nên trong bếp sạch sành sanh chả có thứ gì ăn được...

Cuối cùng người máy 006 tìm thấy Thư Thư: "Xin hỏi có nhu cầu gì cần hỗ trợ?"

"Ta đói, mang chút đồ ăn tới được không?" Thư Thư hỏi.

"Ngài muốn ăn khi nào? Món gì?" 006 hỏi: "Hiện tại đã trễ lắm rồi, để đầu bếp làm sẽ hơi chậm, mua đồ bên ngoài thì nhanh hơn."

"Vậy thì ăn ngoài đi." Thư Thư nói, buổi tối cũng không tiện kêu đầu bếp dậy làm cơm được, cho nên gọi đồ ăn bên ngoài đi.

006 nhận lệnh, trước mắt Thư Thư xuất hiện một thực đơn: "Mời lựa chọn."

Thư Thư từng thấy chủ nhân gọi đồ ăn bên ngoài nhiều rồi, ngón tay lướt lướt di động vài cái đã có thể nhờ người ta ship tới tận nơi, phi thường tốt, giờ mình cũng thử xem?

Thức ăn bên ngoài nhìn đẹp lại ngon mắt nữa... Nghĩ tới chip thân phận của mình có rất nhiều tiền Edgar cho, Thư Thư dứt khoát gọi vài món thức ăn ngàn khối.

Mua ngoài chỉ việc chờ người ta đưa tới tận cửa, không ai biết cậu kích động cỡ nào đâu.

Trong tiệm có người làm sẵn thức ăn rồi mang tới địa điểm đặt sẵn: hoàng cung! Nơi ở của Hoàng thái tử!

Hoàng thái tử lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên gọi đồ ăn bên ngoài nha! Đây không phải ám chỉ món ăn bọn họ làm rất ngon sao?

Không lâu sau cửa hàng này lập tức tuyên truyền 'Hoàng thái tử vừa đặt đồ ăn cửa hàng của ta' trên mạng, rồi nhìn nhau... Hoàng thái tử đặt liền một lúc nhiều đồ ăn như thế? Ăn hết nổi không?

Thư Thư không biết ngoài kia bao người đang nghi hoặc, 006 đưa đồ ăn vào cho cậu, nhận được cái cậu lao vào ăn liền.

Edgar ban đầu nghe thấy bên ngoài có tiếng động thì không để ý lắm, nhưng tiếng động càng lúc càng lớn, hắn buộc phải kiểm tra, sau đó thấy Thư Thư đang ăn junkfood, bên cạnh còn có cả chồng hộp đồ ăn.

"Em đói à?" Edgar hỏi: "Có cần tôi tăng khẩu phần hàng ngày lên không?" Thư Thư là thú nhân, còn mới trưởng thành, ăn nhiều một chút cũng không có gì là lạ.

"Không cần không cần, đủ rồi, hôm nay là trường hợp đặc biệt." Thư Thư ăn liên tục, cuối cùng bụng trương lên, cậu ngồi nghỉ trên salon một hồi, vận chuyển linh lực, tiêu hóa thật nhanh đồ ăn qua dạ dày rồi cuối cùng mắc đi cầu tiêu.

Thư Thư nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh, thế nhưng vẫn không thấy viên châu đỏ đâu hết.

Phải làm sao đây, viên châu của Edgar chạy đàng nào rồi? Thư Thư rối cả lên, tìm kỹ lại trong cơ thể, lúc này, đột nhiên cậu phát hiện một bộ vị nào đó trong cơ thể không ổn lắm.

Chỗ xương cụt thì phải? Đột nhiên mọc một cái viên gì mờ ảo... Không phải hạt châu đỏ đó sao? Sao lại chuyển xám xịt rồi? Còn như mọc rễ trong người cậu vậy.

Thư Thư cảm thấy hơi khó chịu, chậm rãi ra khỏi nhà tiêu.

"Em không thoải mái ở đâu sao?" Edgar có chút lo lắng.

"Không có gì...
Thư Thư đáp, cậu không biết mở lời chuyện hạt châu kia với Edgar thế nào, cậu lại bất cẩn nuốt mất vật Edgar nhờ bảo quản, chuyện này đáng lẽ không nên xảy ra mới phải!

Nếu Edgar biết được, liệu có mang cậu ra giải phẫu luôn không? Cậu không muốn bị mổ bụng đâu, hay là trước tiên nghĩ biện pháp đã, biết đâu lại lấy ra được thì sao?

Thư Thư ngáp một cái, tiếp tục dùng linh lực để ý viên thịt mờ mờ kia.

Viên thịt kia một chút động tĩnh cũng không có, cứ như nuốt vào cái là nằm bẹp dính ở chỗ đấy luôn, không thèm suy chuyển tí nào.

Thư Thư hơi buồn bực, lại không nghĩ ra cách nào hay, chỉ có thể trước tiên tạm gác sang một bên, sau đó được Edgar đưa tới trường học.

"Ở đây có ít thiệp mời, mấy ngày nữa hoàng cung tổ chức tiệc rượu nên muốn mời vài người đến, em muốn mời ai thì đưa cho người đó, không muốn mời thì thôi." Edgar lấy ra 50 tấm thiếp điện tử, bỏ vào nút áo không gian cho Thư Thư.

"Tôi không thân với bạn cùng lớp lắm, không cần nhiều vậy đâu." Thư Thư vội vàng nói, nhiều thiệp mời đẹp như vậy, cậu dùng không hết thì lãng phí lắm."

"Em cứ cầm trước đi, lần này không dùng tới thì lần sau đổi chương trình dùng tiếp vẫn được." Edgar nói.

Như vậy cũng được a! Bấy giờ Thư Thư mới yên tâm, xuống phi hành khí vẫy tay chào tạm biệt Edgar rồi chạy nhanh vào lớp của mình.

Cậu vẫn là người tới sớm nhất lớp, bắt đầu chuẩn bị xem bài trước, còn tìm một cuốn sách tham khảo coi.

Khi đọc xong hơn nửa, bạn bè cùng lớp đều đã tới, Cynthia vội vội vàng vàng chạy lại đây, ngồi xuống bên cạnh.

Thường ngày, học sinh trong lớp đều ngồi trang điểm hay tu dưỡng nhan sắc, nhưng hôm nay không như vậy, tất cả mọi người đang xì xào bàn tán về một chuyện – trong hoàng cung chuẩn bị tổ chức tiệc kìa!

"Hoàng hậu xuất thân từ bình dân, từ khi làm hoàng hậu xong, trong cung tổng cộng mới có 10 lần tiệc rượu! Khó khăn lắm mới thêm một lần này đó!"

"Cuối cùng cũng tới, phụ thân ta nói nhất định sẽ kiếm được một vé, sau đó sẽ dẫn ta đi!"

"Bạn trai ta nói có thể kiếm được một thiệp mời, đưa ta đi cùng!"

"Tới hoàng cung có thể ngắm Hoàng thái tử ở cự ly gần, thật là tuyệt!"

...

Những người này nghị luận sôi nổi, sau đó chuyển sang bàn lễ phục đặt làm riêng thế nào, trang sức đẹp thế này thế kia.

Thư Thư hôm qua vừa vượt qua tâm ma kiếp, hiện giờ tai thính mắt tinh, những người này nói gì dù chỉ là xì xào bàn tán đều nghe rõ rành rành, nhất thời có chút không vui.

Tại sao lại có nhiều người nhớ thương Edgar như vậy chớ!

"Đúng rồi, bữa tiệc lần này nghe nói hoàng hậu muốn giới thiệu một người thân thích của mình!"

"Họ hàng với Hoàng hậu? Là ai vậy?"

"Nói không chừng là Thái tử phi tương lai đó!"

"Không thể nào, chẳng phải nói Meillet mới là Thái tử phi nội định sao?'

...

Á thú nhân lớp tân nương đều là quý tộc, nhưng không phải đại quý tộc. Đế quốc Thú Nhân thuở khai thiên lập địa đều dùng bạo lực để giải quyết tranh chấp, bởi vậy quý tộc đều là cường giả, đại quý tộc càng cường đại hơn, mà huyết thống mạnh mẽ như vậy lại khó khăn trong sinh sản đời sau.

Đại quý tộc một đời khoảng trăm năm, thường được hai, ba người con, đương nhiên không thể buông thả được... Thú nhân do đại quý tộc sinh ra đều được tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ, tất nhiên không thể nào tới học lớp tân nương được.

Học sinh lớp này biết được một ít tin tức mập mờ, tỷ như hoàng cung mới đón một người họ hàng với hoàng hậu, nhưng không biết người lại chính đó là Thư Thư, một lát sau, bọn họ thậm chí còn bàn tán về tướng mạo của người nọ.

Thư Thư nghe mà phát chán, sau đó thấy Cynthia đang háo hức nhìn đám người kia.

"Cậu cũng muốn đi?" Thư Thư hỏi.

"Muốn chứ! Tôi chưa được tới hoàng cung lần nào!" Cynthia đáp, sau đó đau lòng mắt đỏ hoe hoe: "Tiếc là không được, phụ thân có thiệp mời, nhưng nhất định không cho tôi đi cùng."

Thư Thư chưa từng hỏi chuyện nhà Cynthia, giờ thấy Cynthia đáng thương như thế, càng không muốn chạm tới: "Cậu muốn đi? Tôi cho cậu một tấm thiếp mời nha?"

"Cậu có thiệp mời sao?" Cynthia kích động nhìn Thư Thư.

"Có!" Thư Thư đắc ý cười nói.

"Cậu không cần cho tôi thiệp đâu, khi nào đi mang tôi đi cùng là được, trời ạ, tôi có thể được tới hoàng cung, có thể được thấy Hoàng thái tử điện hạ, thật quá hạnh phúc!" Cynthia càng thêm kích động, ôm hai bên má, mặt đầy vẻ si mê.

Thư Thư nhìn dáng vẻ này, quyết đoán quăng ý định cưới Cynthia ra sau đầu, Cynthia si mê Edgar, buồn nôn muốn chết!

Bất quá, việc quan trọng nhất bây giờ là làm sao lấy hạt châu trong bụng ra trước đã.

CHƯƠNG 49: THẲNG THẮN VÀ TIỆC RƯỢU

Từ khi trong bụng có thêm một hạt châu, Thư Thư liền cảm thấy toàn thân không dễ chịu nổi, khi đối mặt với Edgar càng chột dạ hơn.

Đã vậy, mỗi lần nghĩ tới người trong lớp sẽ chửi bới mình, si mê Edgar, cậu liền buồn bực, muốn trốn tránh Edgar.

Mà nếu đến trường đọc sách, về nhà chỉ có hai người cậu với Edgar, trốn Edgar xong chỉ còn lại một mình, tẻ nhạt biết chừng nào!

Thư Thư cứ vậy lâm vào rối rắm.

Edgar tất nhiên nhận ra được, nhưng bản thân hắn cũng có điều khó nói, nên không biết nên nói cái gì với cậu nữa.

Bữa tối hôm nay, thấy Thư Thư có vẻ khó chịu, nhớ ra Thư Thư mấy ngày nay không còn chơi game giết rắn nữa... Không, là game khắc phục sợ hãi, Edgar nghĩ tới đề tài này buột miệng hỏi: "Em có muốn chơi game không?"

Thư Thư nghĩ tới rắn, cả người run lên, vội vàng nói: "Không được!"

"Sao vậy?" Edgar thắc mắc, không phải Thư Thư cực kỳ quyết tâm giúp bản thân không còn sợ rắn nữa sao?

"Không phải đã nói rồi sao, rắn rất đáng sợ, tôi không muốn tới gần bọn nó nữa đâu... Cho nên cứ tiếp tục sợ rắn tiếp đi!" Thư Thư đáp, hiện giờ đã vượt tâm ma kiếp, không cần nhìn đám rắn nữa rồi!

Không chỉ vậy, nghĩ tới cảnh tượng tâm ma kia, hình như cậu lại càng sợ rắn hơn... Thực quá bi thương mà!

Edgar cũng bi thương không kém, đã làm rắn nhiều năm như vậy, tại sao cuối cùng lại coi trọng một người bạn đời sợ rắn a?

"Vậy không chơi game nữa?" Edgar lại hỏi.

Thư Thư lắc đầu, mê chơi game không tốt đâu, với lại cậu cảm thấy mình không nên cả ngày cày tới cày lui làm gì.

"Ta đưa em ra ngoài đi dạo nha?" Edgar hỏi: "Em có đồ gì muốn mua không?"

"Tôi có thiếu gì đâu..." Thấy Edgar luôn quan tâm mình, Thư Thư càng hổ thẹn, càng lúc càng ngại ngùng, rốt cục không nhịn được lớn tiếng nói: "Edgar! Xin lỗi! Tôi làm mất hạt châu của anh rồi a!"

Edgar cả kinh, sắc mặt hơi biến, vội vàng hỏi: "Em ném đi đâu?" Nếu thú châu của hắn bị á thú nhân khác nuốt, á thú nhân kia sẽ trở thành thê tử hợp pháp của hắn mất... Tuy á thú nhân không nuốt bậy thú châu không rõ lai lịch bao giờ, nhưng lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?

"Không ném đi đâu hết, lúc lấy khỏi túi ăn không cẩn thận nuốt vào bụng, sau đó nó trở nên mờ tịt." Thư Thư trực tiếp vào vấn đề, nói xong thoải mái hẳn.

"Hóa ra là vậy, không sao đâu, em ăn nó, nó sẽ biến thành như vậy đó." Edgar đáp, thú châu bị thú nhân khác ăn sẽ hư hao, như vậy cũng rất bình thường. "Nó đã vô dụng rồi, em kệ nó đi."

"Vậy ư, tốt quá." Thư Thư thở phào nhẹ nhõm, Edgar nói vậy là không truy cứu rồi!

Hạt châu kia đã vô dụng, cậu khỏi cần sốt ruột nữa, còn việc nó cứ ỳ trong bụng mình không chịu chui ra... Đằng nào cũng không khó chịu, mặc kệ mi luôn!

Khi nào nó ra thì trả lại cho Edgar cũng được.

Thư Thư rốt cục bình tâm, nhưn Edgar nhớ lại, 006 có báo mấy ngày trước Thư Thư đi cầu luôn ngó bồn cầu rất lâu.

Thú châu kia không chừng đã đi theo luôn rồi... Hắn có chút mất mát, nhưng rất nhanh lực chú ý lại dồn lên người Thư Thư.

Thư Thư quả là thành thật, làm sai chuyện cũng không lừa gạt ai.

Thư Thư giải quyết xong họa lớn trong lòng rồi, cả người hoạt bát hẳn lên, Edgar vô thức lại càng yêu thích cậu ấy lúc nào không hay.

Cùng lúc đó, tiệc rượu trong hoàng cung đã bắt đầu chuẩn bị.

Cynthia luôn nói chỉ cần Thư Thư dẫn cậu ấy vào là được, nhưng Thư Thư không đi đón người được, cho nên vẫn là cho một thiếp có thể kèm người đi theo.

Nhận thiệp xong, Cynthia kích động tột đỉnh, tiếp đến lại buồn bực nửa ngày, bởi cậu ta cũng không có bạn đời đi chung.

Thư Thư biết rõ cậu ta nhạy cảm cỡ nào, không thèm để ý tới, cậu đi tìm Jones, đưa cho y một tấm.

"Cảm ơn." Jones nhận lấy, trước kia chưa tham gia tiệc như này bao giờ, hoàng hậu cũng chưa mời y lần nào, nhưng giờ... Xem ra tới hoàng cung dạo một chuyến cũng là một ý không tồi!

"Tôi hỏi hoàng hậu rồi, lúc đó sẽ có rất nhiều món ngon, chúng ta có thể ăn sảng khoái đó." Thư Thư nói.

Tiệc ở Hoàng gia, mấy ai đi vì ăn uống đâu? Jones có chút dở khóc dở cười.

Nhưng mà, Thư Thư quan tâm chuyện ăn uống, cậu vô cùng háo hức tới ngày tổ chức tiệc, cũng vì hoàng hậu nói trong yến hội có rất nhiều đồ ăn mà.

Hôm tổ chức tiệc, buổi trưa Thư Thư thậm chí ăn ít đi một tí, nhưng không phải vì để mặc lễ phục cho đẹp, mà là để buổi tối có thể ăn nhiều một chút.

Phòng thiết kế đã chuyển lễ phục tới sớm một ngày, Thư Thư ăn cơm trưa xong liền mặc ngay, sau đó nhìn mình trong gương đẹp không chịu nổi.

Edgar chọn kiểu đơn giản cho cậu, phòng thiết kế thay đổi một chút, giờ Thư Thư mặc vào hợp người vô cùng.

Dù là cuối tuần, nhưng gần đây quân bộ tương đối nhiều việc, Edgar đi một chuyến tới tận chiều mới về, vừa về liền thấy Thư Thư đang đứng trước gương soi soi, tâm trạng tốt hơn hẳn.

"Tấm gương này còn có thể xem hình ảnh toàn thân kia." Edgar nói, ấn ấn trên gương vài cái, một hình lập thể be bé nhanh chóng hiện ra.

Đó chính là Thư Thư, nó lặp lại động tác trước gương của cậu, nghiêng trái nghiêng phải, còn cười với cậu rõ tươi – cậu mới cười với gương như vậy xong!

Hình lập thể này đáng yêu thật đó! Thư Thư không nhịn được đưa tay sờ sờ, nhưng đáng tiếc kia chỉ là hình ảnh mô phỏng, ngón tay vừa chạm tới, nó liền biến mất.

Nhưng cậu vẫn ngạc nhiên vô cùng, coi tất cả đều là đồ chơi.

Edgar yên lặng nhấn nút, hỏi: "Em thấy quần áo thế nào?"

"Rất tốt a! Vô cùng tốt luôn ý!" Thư Thư cực kỳ hài lòng.

"Vậy đi cùng tôi." Edgar đưa tay ra.

"Đi đâu? Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi." Thư Thư khó hiểu.

"Giờ đi làm tóc cho em đã." Edgar nói.

Đi làm tóc? Thư Thư trên mặt lộ rõ vẻ hiếu kỳ, rất chi là háo hức, lớn như vậy rồi còn chưa được làm đẹp lần nào đây! Về phần nam nhân làm đẹp không ổn lắm... Những chủ nhân cũ đều cảm thấy nam nhân có thể tự lo cho mình mà.

Trong vũ trụ này, làm đẹp thực ra rất đơn giản, Thư Thư vốn là yêu tinh không tỳ vết, càng không cần tân trang, thợ trang điểm kia liền chú trọng về tóc hơn.

"Sợi tóc này đẹp thật đó, lần đầu tiên tôi gặp được tóc đẹp như vậy, mỗi một sợi đều chuẩn khỏi chỉnh... Người như còn chăm chút làm gì, thực phí của trời!" Thợ trang điểm nhìn Thư Thư lên án.

Có đến mức đấy không? Thư Thư có chút câm nín, cậu thấy tóc cậu cũng ổn rồi a... Hơn nữa người này chỉ đổi kiểu tóc có xíu xiu...

Thư Thư chả hiểu ra sao, thợ trang điểm thì vừa dừng tay liền kích động, phát hiện người kia trông có khí chất hơn nhiều, nhan sắc lên thêm một bậc.

Thật là đẹp, đảm bảo ai cũng phải ngoái nhìn mà!

Thư Thư nhìn mình trong gương đẹp lên một chút, nhưng chờ tới khi ngó sang Edgar xong lại phát hiện mình tựa hồ không thể so được với người ta.

Trước đây Edgar ở cùng cậu chưa bao làm đẹp, hiện tại chỉnh chu một tí, còn mặc lễ phục quân trang... Thư Thư có chút không dời nổi tầm mắt!

Đây rõ ràng là bộ dáng trước đây cậu muốn trở thành mà! Đẹp trai thật! Hèn gì á thú nhân nào cũng thích Edgar!

Edgar phát hiện Thư Thư đang nhìn mình đầy tán thưởng, theo bản năng ưỡn ưỡn ngực.

Tiệc tối 7h bắt đầu, nhưng mới 6h người người đã lục tục kéo tới hoàng cung.

Những người này đều là tiểu quý tộc, hoặc là ngay cả thân phận quý tộc cũng không có – hiện tại ở đế quốc, huyết thống hoàng tộc chỉ mang tính tượng trưng, đế quốc đã sớm không còn tiền trợ cấp cho quý tộc nữa, bởi vậy thực sự quý tộc không hề cao quý như trong tưởng tượng.

Đã có khách tới, tiệc cũng phải chuẩn bị đầy đủ, nhưng Thư Thư vẫn chưa tham dự, cậu là trọng điểm của bữa tiệc lần này, lát nữa còn phải giới thiệu, đương nhiên phải chờ người tới đông đủ mới xuất hiện rồi.

Ngồi nghỉ trong đại sảnh trên lầu, Thư Thư đang thấy cực kỳ nhàm chán.

"Có muốn xem cảnh trong phòng yến hội chút không?" Ian nhìn bộ dáng cậu, cười hỏi.

"Được a!" Thư Thư gật đầu.

Ian ấn công tắc bên cạnh, cảnh tượng dưới sảnh toàn bộ hiện ra trước mắt họ, nếu bọn họ muốn còn có thể nghe bên dưới nói gì nữa kia.

"Đó là Nam tước, họ có một bệnh viện rất lớn trên thủ đô tinh..." Ian chỉ vào mấy người trong đó giới thiệu vài câu, đột nhiên phát hiện Thư Thư mất tập trung, lực chú ý dồn hết lên đồ ăn rồi.

Thấy cảnh này, Ian có chút buồn cười mà ngưng lại, không tiếp tục giới thiệu nữa, ngược lại cảm thấy Thư Thư không quen biết mấy người đó cũng chẳng sao.

Thấy Ian đột nhiên không nói gì nữa, Thư Thư quay lại hỏi: "Ian thúc thúc, chú nói tiếp đi, tôi đang nghe mà."

"Con có nhớ kỹ sao?" Ian chút ngạc nhiên.

"Có thể." Thư Thư nhắc lại tất cả người Ian vừa giới thiệu một lượt, cậu có Kim đan của yêu quái cơ mà, nhớ chút chuyện này cũng đơn giản thôi!

Ian kinh ngạc nhìn Thư Thư, y biết Thư Thư rất thông minh, nhưng không ngờ cậu lại là một thiên tài, mới nói có một lần thôi mà đã nhớ kỹ được hết cả.

Thế là tiếp tục giới thiệu.

Thư Thư biết mới rồi hành vi của mình không được lễ phép, hiện tại không nhìn lung tung nữa, nghiêm túc nhận thức cùng Ian, chỉ là thấy như vậy thực quá nhàn rỗi, không nhịn được lấy ít đồ ăn trong túi ra bỏ vào miệng, lặng yên không tiếng động bắt đầu nhai.

Ian thấy vậy, không hiểu sao tâm trạng tốt hơn hẳn, còn thấy chính mình cũng hơi đói bụng.

Trước kia còn chưa gặp đã có ấn tượng rất tốt về Thư Thư, bởi á thú nhân này đã cứu con y, gặp mặt xong lại càng thích cậu... Y vẫn luôn muốn sinh một á thú nhân, đứa con trong tưởng tượng của y, liệu có phải chính là như vậy?

Mấy ngày trước biết Edgar ném thú châu đi xong, càng quý trọng Thư Thư hơn. Bây giờ thấy Thư Thư lén lút ăn đồ ăn cũng không trách cứ gì, còn gọi người mang thêm đồ tới.

Tới lúc này, Thư Thư hoàn toàn mất hết tiết tháo... Hai con mắt sáng lấp lánh nhìn Ian, nụ cười trên mặt cực kỳ rạng rỡ: "Chú đúng là người tốt!"

Đứa nhỏ này thật dễ nuôi, lại dễ cưng nữa! Ian cười: "Thư Thư cũng là đáng yêu nhất!"

Hai người bọn họ tán thưởng lẫn nhau, mặt Edgar hơi đen rồi, Thư Thư là thú nhân a! Là thú nhân đó!

CHƯƠNG 50: CÓ TÌNH ĐỊCH QUA LẠI

Ở phía trên cũng có ăn, Thư Thư ngược lại không sốt ruột nhập tiệc nữa, bắt đầu ăn thật vui vẻ.

Ăn được một nửa, máy truyền tin đột nhiên reo, Thư Thư mở ra xem mới phát hiện là Cynthia nhắn tin tới.

Cynthia đã sớm tới yến hội ồi, nhưng không thấy Thư Thư ở đâu cả, liền gởi tin cho cậu hỏi xem cậu có tới không.

"Là tin nhắn từ bạn học à?" Ian hỏi, Thư Thư xem tin nhắn cũng không né y, chữ trên đó viết to đùng đùng, liếc mắt một cái là thấy hết.

"Ưm, là bạn cùng bàn tên Cynthia, Ian thúc thúc, chú biết Cynthia không?" Thư Thừ tò mò hỏi.

Ian mới giới thiệu bao nhiêu là người, cho nên Thư Thư cảm thấy y như thể không ai không biết vậy.

"Thế hệ trước ta hầu như biết hết, nhưng á thú nhân trẻ tuổi thì không nhận ra, nhưng tài liệu Edgar hắn là có." Ian nói, lúc đưa Thư Thư tới lớp tân nương, nhất định con trai y phải điều tra tình hình trước rồi.

Mà y nói như vậy,vừa là chỉ điểm cho Thư Thư, cũng là tạo chút việc để làm cho đôi trẻ.

Edgar có chút không vui liếc mẫu thân mình, hắn đi điều tra bạn học của Thư Thư, nhưng không muốn để cậu biết – nếu biết rồi không vui thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng Thư Thư lại không như vậy, ngược lại tràn đầy phấn khởi nhìn hắn, Edgar cân nhắc một chút, đem tư liệu về Cynthia cho Thư Thư coi.

Cynthia là con riêng của Tứ tước, mà thân thế tại đế quốc Thú Nhân, xem chừng có chút cẩu huyết...

Cha ruột Cynthia trước kia xảy ra bất trắc qua đồi, á thú nhân phụ thân cậu ta vốn định mang cậu ta đi tự mình nuôi lớn, nhưng rồi nhận được sự theo đuổi nhiệt tình của Tứ tước. Vốn là một á thú nhân mềm yếu, trượng phu mất liền không biết nên làm gì, cuối cùng đồng ý gả cho vị tước kia.

Trước đã ăn thú châu của người kia, đương nhiên không thể sinh con cho Tứ tước nữa, vốn dĩ chuyện cũng chẳng có gì, xã hội phát triển đến giờ, á thú nhân không muốn sinh con rất nhiều, bọn họ không có con cũng chả sao, thế nhưng Tứ tước này lại là người coi trọng huyết mạch...

Tử tước yêu tha thiết mẫu phụ của Cynthia, nhưng lại muốn có hài tử, đem thú châu cho á thú nhân khác ăn, rồi để đối phương sinh cho mình mấy đứa...

Tình cảm con người rồi sẽ đổi thay, á thú nhân nhớ mãi không quên chồng trước và á thú nhân khăng khăng một mực sinh cho hắn 5, 6 hài tử đem ra so sánh, bên nào nặng bên nào nhẹ?

Vị tước này quyết định ly hôn với mẫu phụ của Cynthia, nhưng đối với mẫu phụ Cynthia đây là chuyện vô cùng đau khổ, hôn nhân không hạnh phúc khiến y sầu não uất ức, cuối cùng tự sát.

Sự tình là như vậy, đương nhiên trên bản điều tra viết kỹ lưỡng hơn, đồng thời không nhắc tới thú châu – dù sao mọi người đều hiểu cả.

"Đây là tra nam quá đáng và tiểu tam sinh con riêng a!" Thư Thư nhất thời thương thay cho Cynthia.

"Tứ tước này quả thực vô đạo đức mà." Ian sau khi xem xong nói, đế quốc Thú Nhân á thú nhân ít hơn thú nhân nhiều, chồng có chuyện, á thú nhân chọn tái giá không hề ít, rất nhiều thú nhân sẽ không để ý chuyện này, sau khi kết hôn vẫn toàn tâm toàn ý, Tứ tước như vậy không khỏi khiến người ta cảm thấy thật đáng khinh.

Bất quá, nhiều lời chỉ trích hơn cũng không ích gì, bởi y có chút chột dạ - con trai y không có thú châu, tương lai chung sống với Thư Thư chắc chắn không thể sinh con được, liệu Thư Thư có thay lòng đổi dạ như Tứ tước kia chăng...

"Thư Thư, nếu bạn học con đã đến, có muốn tìm cậu ấy tâm sự không?" Ian hỏi.

"Tôi đi có sao không?" Thư Thư quả thực đang muốn đi chơi chút.

"Lát nữa tới phiên giới thiệu con thì để Edgar đi tìm là được." Ian nói.

"Được!" Thư Thư cười rõ tươi, phóng nhanh xuống lầu.

Edgar lại có chút đau lòng, tiến lên vài bước, điều chỉnh camera giám thị theo sát Thư Thư, sau đó nhìn màn hình chằm chặp.

Ian trừng con trai y một cái, mặc kệ hắn.

Thú nhân một khi đã thích á thú nhân nào đó, tình cảm rất cố chấp, cũng khó mà thích người khác được, chuyện như cha dượng Cynthia thật không mấy ai làm nổi, mà con trai y đã thích Thư Thư, hẳn là không thay đổi được rồi.

Thư Thư cuối cùng tìm được Cynthia trong góc.

"Làm sao vậy?" Thư Thư hỏi.

Cynthia uốn éo thân thể, nói: "Tôi sợ."

"Có gì đáng sợ đâu, mạnh dạn lên tí đi." Thư Thư an ủi: "Tôi dẫn cậu đi ăn nha?"

"Được." Cynthia kích động nhìn Thư Thư, đỏ mặt.

Y cũng biết mình như vậy chẳng ai ưa, nhưng chính là không sửa được, hiện giờ gặp được Thư Thư không để ý hành vi cử chỉ của mình, quả thực xem cậu như cứu tinh.

Thấy Thư Thư ra ngoài, Cynthia rập khuôn từng bước bám sát theo sau.

Kỳ thực chỗ cậu đi cũng không nhiều người lắm, mang Cynthia tới góc khác, sau đó gọi Cynthia tới chọn đồ ăn.

Cynthia có chút lo lắng mình ăn nhiều sẽ bị mập, cũng lo vậy quá kỳ quái, mà lại không nỡ từ chối Thư Thư, liền lấy một ít ăn, sau đó cảm thấy mùi vị cực ngon, không nhịn được ăn thêm mấy miếng: "Ngon thiệt đó!"

"Tôi cũng thấy vậy, trong hoàng cung cái gì cũng ngon hết á!"

"Ở đây cũng đông người thật, có nhiều thú nhân cao lớn anh tuấn." Cynthia che mặt, lén nhìn mấy thú nhân bên kia.

"Tôi thấy giống nhau cả thôi." Thư Thư liếc qua, không để ý lắm – mấy người này căn bản không đẹp trai bằng Edgar.

"Tiêu chuẩn của Thư Thư thật cao quá." Cynthia nói, sau đó dùng ánh mắt mong chờ nhìn thú nhân bên kia: "Bọn họ không biết có thích tôi không nữa, nếu có người nào yêu tôi thì tốt quá."

"Có người yêu cậu thì sao chớ?" Thư Thư hỏi.

"Đương nhiên là gả cho hắn a!" Cynthia nói.

"Vội lấy chồng sao?" Thư Thư không nhịn được hỏi.

Cynthia trầm mặc gật đầu, bưng kín khuôn mặt nhỏ nhắn: "Lấy chồng rồi sẽ có người tốt với tôi, chiều chuộng tôi."

"Hóa ra là vậy..." Thư Thư gật gật đầu, rồi thâm trường nhìn Cynthia: "Cynthia, tôi nói cậu nghe, dựa vào người khác khó nắm chắc, phải dựa vào chính sức mình mới được." Trước đây các chủ nhân đều nói như vậy!

Cynthia hơi sững sờ, đột nhiên nhớ lại hành vi mỗi ngày nỗ lực đọc sách của Thư Thư, đột nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng, viền mắt đỏ lên – trước đây chưa từng có ai nói cho y điều này.

Cynthia cảm kích nhìn Thư Thư, nhưng không ngờ đúng dịp thấy cậu đang ăn gì đó.

"Cynthia?" Một giọng nói vang lên, Thư Thư và Cynthia cùng quay đầu lại, liền thấy một thú nhân trung niên mang theo một á thú nhân thoạt nhìn tuổi không nhỏ không lớn đi về phía này, lông mày tên thú nhân nhíu chặt lại, bất mãn nhìn Cynthia.

"Cynthia, sao ngươi lại ở đây?" Á thú nhân bên người kia hỏi, khẩu khí không tốt chút nào.

Cynthia bị dọa, nhất thời run lên, nhỏ giọng nói: "Bạn học dẫn ta tới."

"Không phải cho ngươi tới trường học học ngoan ngoãn sao? Tại sao có thể là phiền bạn học đưa ngươi tới nơi như thế này?" Thú nhân kia nói, còn khinh bỉ nhìn chiếc đĩa trên tay Cynthia: "Còn nữa, tới tham gia tiệc mà lại trốn trong góc ăn liên tục là cái kiểu gì?"

Cynthia nhất thời luống cuống tay chân.

"Cynthia, nhân lúc chưa ai tới, mau về đi, đừng ở đây chọc người không nên dây vào." Thú nhân kia nói.

Cynthia không vui, nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó, đúng lúc này, Thư Thư rốt cục chú ý tới bên này: "Các ngươi muốn làm gì? Tại sao lại bắt cậu ấy về?"

Hai người kia liếc nhìn Thư Thư, ngữ khí hòa hoãn: "Xin chào, ta là phụ thân của Cynthia, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, không nghe lời, chúng ta đang định đưa nó về nhà."

"Ngươi chính là Tứ tước đi tìm tiểu tam kia?" Thư Thư nhớ tới tư liệu kia.

Tứ tước kia lúc đầu còn khách khí với Thư Thư là vì biết người tham gia bữa tiệc này không giàu sang cũng phú quý, cho nên không muốn đắc tội, dù vậy, đột nhiên bị nói như thế cũng sẽ tức giận, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi: "Cậu là ai? Cha mẹ cậu dạy cậu nói chuyện thế nào vậy?"

"Ta không còn cha mẹ." Thư Thư nói.

Không còn cha mẹ? Thư Thư trang điểm không phải quá xuất chúng, tới rõ sớm còn trốn trong góc mà ăn uống, bên người lại không có thú nhân bồi tiếp... Tứ tước không còn khách khí như trước nữa: "Quả nhiên không cha mẹ chính là không được dạy dỗ đàng hoàng, Cynthia là người nhà ta, đây là việc trong nhà, cậu đừng chõ mũi vào."

"Thư Thư..." Cynthia trốn ra sau lưng Thư Thư, nhìn cậu sùng bái.

Edgar đang trong phòng nghỉ ngơi thấy cảnh này, mặt biến đen, không nghĩ ngợi nhiều đi xuống dưới – á thú nhân kia dám nhìn Thư Thư bằng ánh mắt đó, quả thực không thể nhẫn nhịn!

"Việc trong nhà của ngươi thì sao nào? Đây là nhà ta, ngươi trên địa bàn của nhà ta, ta có thể quản!" Thư Thư nhìn thú nhân kia, hai tay chống nạnh.

"Địa bàn nhà cậu?" Tứ tước kia sững sờ, hoảng sợ nhìn Thư Thư, nơi này là hoàng cung, người này lại dám nói như thế...

"Chính là địa bàn của đại gia đây! Có cần gọi Edgar tới, để ngươi tự hỏi xem?" Thư Thư lại nói, cáo mượn oai hùm ấy à, chiêu này cậu xài quen lắm nha.

"Cậu là... Thân thích của Hoàng hậu?" Tứ tước hỏi. Tiệc rượu lần này không phải giới thiệu người này đi?

"Ngươi cảm thấy sao?" Thư Thư hỏi ngược lại.

"Xin lỗi..." Tứ tước kia vội vàng sửa miệng, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của cậu.

Vốn đang muốn anh hùng cứu mỹ nhân, Edgar mới đi được phân nửa liền phát hiện mỹ nhân cần cứu đã không sao, còn tiếp tục sự nghiệp ăn uống, Cynthia kia vẫn đi theo cậu, nhưng trong mắt Thư Thư, hiển nhiên Cynthia không quan trọng bằng đồ ăn. Nếu ghen... Phải ghen tị với đồ ăn mới phải.

Thư Thư ăn đến vui vẻ, nếu mình vào sẽ gây sự chú ý, Thư Thư cũng sẽ không thể ăn như thế nữa. Edgar xa xa dừng bước, sau đó gọi người tới mang thêm nhiều đồ ăn qua bên kia.

"Thư Thư Thư Thư! Chẳng lẽ cậu chính là thân thích của Hoàng hậu?" Cynthia vừa thấy cha dượng bị dọa bỏ đi xong, hưng phấn nhìn cậu.

"Phải." Thư Thư gật đầu.

"A, hoàng hậu thật sự muốn gả cậu cho Thái tử sao? Chứ không phải Thái tử thích Meillet a?" Hai con mắt Cynthia sáng lấp lánh, vô cùng bát quái.

Mới không đâu! Edgar thích cậu kìa! Nhưng cậu là thú nhân, không thể ở bên nhau được... Thư Thư nhíu mày: "Meillet kia rốt cuộc là ai?"

Một bên khác, Julian từng bắt gặp Thư Thư mua quần áo đang đứng cạnh một á thú nhân dáng dấp khí chất vô cùng xuất sắc, nói chuyện: "Meillet, ta mới nhìn thấy Thư Thư kia, nó trốn trong góc phòng, đang ăn uống đó."

Meillet ngẩng đầu lên, nghiến răng nói: "Chúng ta đi gặp hắn!"

y gSpq


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui