CHƯƠNG 96: TIỂU THÚ NHÂN CHUỘT ĐỒNG
Ba chiếc phi thuyền chậm rãi hạ xuống, dừng ở căn cứ mới xây không lâu giữa sa mạc, phi hành đoàn đã chu du thời gian dài trong vũ trụ chỉ muốn bước xuống lập tức.
Trọng lực và không khí ở đọa thú tinh cầu đều khác với thủ đô tinh, hoàn cảnh mô phỏng trên phi thuyền cũng không giống nhau, cửa vừa mở, nhiều người khựng lại mãi mới kịp thích ứng, sau đó mới nhìn rõ cả khung trời đều là cát vàng.
Thủ đô tinh không có sa mạc, đọa thú tinh cầu lại có sa mạc rộng lớn khiến người ta kinh ngạc không thôi, sau đó mbojn họ còn thấy xa xa có rất nhiều đọa thú.
Quả nhiên danh bất hư truyền, đông đảo thiệt a!
"Điện hạ, cận vệ quân hoàng gia Khải Văn đưa tin." Một nam tử anh tuấn nhảy xuống khỏi phi thuyền, đứng trước mặt Edgar cúi chào, thấy Edgar vẫn duy trì hình người, hắn hơi run, kích động thốt lên rằng: "Điện hạ người đã khôi phục? Thật tốt quá!"
Đội cận vệ hoàng gia phụ trách bảo vệ hoàng thất, rất thân thiết, Khải Văn từng là đàn em học khóa dưới với Edgar, càng thêm gần gũi.
"Khải Văn." Edgar gật đầu chào, sau đó cho người hỗ trợ dỡ hàng xuống.
Khải Văn mang theo nhiều người, trong đó có tới 3 người hỗ trợ sinh con, còn lại đều là quân nhân. Những quân nhân sau khi thích ứng với môi trường mới đều rất trật tự, phi thuyền vừa dừng, bọn họ liền vận chuyển vật tư đâu vào đấy.
Bên này ngay ngắn trật tự là thế, hai chiếc phi thuyền bên kia lại có vẻ loạn cào cào.
Người trên phi thuyền dân dụng kia đều uể oải suy sụp, bọn họ tranh nhau muốn xuống phi thuyền nhanh nhanh một chút, càng khiến cho xung quanh nhốn nháo hơn, mà xuống đến nơi ai nấy đều ngơ ngác, không biết nên làm cái gì tiếp.
Về phần chiếc phi thuyền tư nhân, nó mới dừng lại, hai thú nhân liền bước xuống, đang lo lắng tìm bác sĩ, tựa hồ chủ phi thuyền bị bệnh rồi.
Đọa thú tinh cầu còn thiếu quản lý, Edgar không mong có quá nhiều người tới, hai chiếc phi thuyền này hắn càng không hoan nghênh, nhưng người đã tới rồi, hắn lại không thể không quản.
Cho binh lính ghi nhận người trên phi thuyền dân dụng xong, thuyết phục bọn họ ở lại trên phi thuyền, lại để Renault mang Jones tới phi thuyền tư nhân kia, Edgar rốt cuộc có thể đi bồi Thư Thư rồi.
"Edgar, có nhiều đồ ăn ngon lắm a?" Thư Thư chạy hơi vội, hai con mắt sáng lấp lánh.
"Ừm." Edgar gật đầu, hắn sớm đã chọn mỹ thực để riêng, giờ thấy Thư Thư lại đây, lập tức lấy cho cậu một hộp giữ tươi thật lớn.
Mở hộp ra, Thư Thư liền thấy bên trong đủ loại hoa quả món tráng miệng.
Hộp giữ tươi này bảo quản lạnh luôn, hoa quả bên trong cũng đóng băng, Thư Thư lấy ra một miếng đặt trong miệng, lập tức thỏa mãn nhắm hai mắt.
Khối bánh ga tô kem nguội bớt, giữa tiết trời nắng nóng của sa mạc trở nên vô cùng vô cùng ngon miệng, quả thực là cực phẩm mỹ vị a.
Ăn bánh ngọt xong, Thư Thư lại chọn một quả vỏ cứng hình cầu bọc trong lớp vỏ giòn giòn... Vỏ giòn, ở giữa là chất lỏng thơm ngọt, Thư Thư không biết nó là gì, chỉ biết nó mát lạnh ăn lại càng ngon.
Thư Thư bắt đầu không ngừng ăn hết cái này tới cái khác, có cái thì ăn ngay có cái lại giấu đi. Một lát sau, một đôi tay nhỏ nắm lấy cậu, ôm chân cậu lắc lắc.
"Măm... măm..." Tiểu Bảo ôm lấy chan Thư Thư, phát ra mấy âm tiết đơn giản, nhìn cái hộp trên tay Thư Thư không ngừng nuốt nước miếng. Gần đây mỗi ngày đều nằm trong Tu Linh trận, thời gian duy trì hình người ngày càng lâu.
Tiểu hài tử ăn điểm tâm được, món tráng miệng có được ăn không a? Thư Thư không dám cho tiểu Bảo ăn quá nhiều đồ ăn vặt, cuối cùng lấy một quả ngọt bỏ vào miệng nó.
Thân là thú nhân, tiểu Bảo đương nhiên không thích ăn hoa quả, nhưng ở đọa thú tinh cầu hiếm khi được ăn quả ngọt, hiện giờ mới được nếm thử nên rất thích thú, ăn xong lại há to miệng đòi thêm.
Thư Thư lại cho nó trái nữa.
Thư Thư ăn ba trái thì cho hài tử một trái, còn cho con trai uống nước ép trái cây, chỉ một chốc, hai người đã càn quét sạch sẽ đồ ăn trong hộp.
Edgar tiếp nhân cái hộp đã trống rỗng trên tay Thư Thư, lại đưa cậu một hộp khác đầy ắp.
"Edgar anh thật là tốt!" Thư Thư nhận lấy, vui vẻ hôn Edgar một cái.
Đôi môi mềm mại chạm lên má, khiến Edgar tê dại, từ gương mặt tê dại đến tận sâu trong lòng... Edgar không thể trước mặt mọi người làm gì quá thân mật được, cho nên thẳng thắn ôm lấy tiểu Bảo, hôn lên mặt nó một cái, một miếng toàn nước ép trái cây.
"Edgar." Khi mà ba người đang phô diễn một màn 'cả nhà thương nhau', tiếng ai đó vang lên.
Nghe quen quen, Thư Thư vội quay lại nhìn, phát hiện người tới lại là Meillet.
Một Meillet trong trí nhớ của Thư Thư giờ lại tiều tụy vô cùng, gầy xác xơ, những không tới mức như bệnh sắp chết, y đang mừng rỡ khi nhìn thấy Edgar, nước mắt dâng lên khó che giấu. Thế nhưng y vẫn cố kìm lại, không rơi một giọt lệ nào, giữ cho mình bình tĩnh lại, vẻ mặt kích động cũng giấu mất.
"Meiller?" Edgar hơi ngạc nhiên, lại nhìn phi thuyền phía sau, thế mới biết chiếc phi thuyền tư nhân kia là của Meillet.
Meillet thân là con công tước, bản thân lại tài hoa hơn người, sở hữu một chiếc phi thuyền tư nhân cũng không có gì là lạ, chỉ là hắn không ngờ y cũng ngàn dặm xa xôi chạy tới đây.
"Tôi nghe nói thú hạch của cậu đã vỡ... Cậu đã khỏi rồi?" Giọng Meillet hơi run.
"Tôi không sao, Thư Thư đã giúp tôi chữa khỏi rồi." Edgar nói, nhắc tới Thư Thư, vẻ mặt càng nhu hòa, sau đó nghĩ tới điều gì: "Cậu tới tìm Calvin? Hắn ở bên kia cơ."
Trong ấn tượng của Edgar, Meillet và Calvin rất thân thiết, Calvin còn thích Meillet nữa... Hai người này sớm đã bị hắn gán ghép thành một đôi lâu rồi.
Hô hấp của Meillet hơi ngưng lại, cười khổ.
Y biết chuyện Edgar xong lo lắng tới cỡ nào, ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, trên đường đổ bệnh mấy hồi, kết quả khi y kiên cường chống đỡ bước xuống, cuối cùng lại nhận được kết quả này.
Tuy đã sớm biết mình và Edgar đã không còn cơ hội, nhưng cho tới tận giây phút này, y vẫn không cam lòng.
Edgar, chưa từng có chút tình ý nào với y.
Meillet ngẩng đầu, nhìn thấy Calvin đứng cách đó không xa nhìn mình, hít sâu một hơi đi tới.
Ba chiếc phi thuyền tới đã mang lại sức sống tràn ngập cho căn cứ.
Lúc trước căn cứ dù nhiều đọa thú nhưng lại không nói chuyện được, thoạt nhìn như sở thú cỡ lớn mà không có bóng người, hiện tại có thêm tiếng cười nói sôi nổi hẳn lên.
Một vài đọa thú có người thân tới đoàn viên, khiến cho căn cứ xuất hiện nhiều tiếng cười, đương nhiên cũng có vài người không tìm được người thân của mình, cuối cùng thần sắc âm u.
Bất quá đây không phải việc mà Edgar có thể lo hết được, bởi đứa con thứ hai của hắn và Thư Thư đã sắp phá vỏ rồi.
Đứa bé này ngốc trong bụng Thư Thư tương đối lâu, đang chuyển động, đạp ra vài vết nứt trên vỏ trứng.
Tiểu Bảo mới sinh bị nhiều người thấy, nhưng bộ dáng đứa nhỏ này ra đời thế nào, Thư Thư và Edgar lại muốn giấu đi – khéo khi lại là một á thú nhân, mà á thú nhân trần trụi, sao có thể để người nhìn?
Trứng nhỏ được Thư Thư ôm ấp, được Edgar nhẹ nhàng vuốt ve, hai người còn không ngừng cung cấp linh lực cho nó... Thế nhưng tốc độ phá vỏ của nó vẫn vô cùng chậm, tựa hồ nó không vội chui ra cho lắm.
"Đứa nhỏ này phá vỏ sao lại lâu vậy a?" Thư Thư đợi mãi chẳng thấy vết nứt mở rộng thêm, có hơi buồn bực: "Em đói muốn chết rồi đây nè>'
"Ta đi chuẩn bị đồ ăn cho em." Nghe Thư Thư kêu đói, Edgar lập tức xuống bếp, không lâu sau liền bưng ra một ít đồ ăn nóng hổi.
Lần này mời tới hai vị đầu bếp, hiện giờ bọn họ phụ trách nấu ăn cho tiểu Bảo và Thư Thư, bảo đảm 24/7 đều sẵn sàng phục vụ, đồ ăn được nấu với tốc độ nhanh nhất.
Ở đế quốc Thú Nhân còn có cơm tẻ, món Thư Thư thích nhất, đầu bếp sẽ chú ý nấu cho cậu, nhưng hôm nay lại đổi thành cơm chiên.
Nguyên liệu đa dạng kết hợp với nhau tạo thành mùi hương đặc trưng, Thư Thư ứa cả nước miếng...
"Ta yêu ngươi, yêu ngươi, tựa như chuột yêu gạo..." Thư Thư hát lên, há to miệng ăn cơm chiên ngay trước mặt con mình, đang lúc ăn vui vẻ, trứng trên tay đột nhiên có âm thanh cào gãi.
Đứa bé trong trứng, hình như đang cào vỏ trứng... Thư Thư ngừng ăn cơm, nhìn trứng nhỏ chằm chằm không rời mắt.
Động tĩnh ngày một lớn, cái khe cũng mở rộng hơn, đột nhiên, trên vỏ trứng xuất hiện một cái lỗ nho nhỏ.
"Con sắp ra ngoài rồi kìa!" Thư Thư kích động reo lên, cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sáng là sẽ có một con rắn chui ra từ cái lỗ đó rồi, nhưng không ngờ rằng lỗ nhỏ kia càng lúc càng lớn, sau đó bên trong chìa ra một cái móng vuốt nhỏ nhỏ màu trắng.
Móng vuốt? Cho nên... Không phải á thú nhân mà là thú nhân? Thư Thư và Edgar thấy cảnh này, đều thất vọng, rồi có chút ngạc nhiên – Edgar và rắn con đều đen tuyền, đen tới tận móng chân, cái móng hồi nãy làm sao lại màu trắng? Hài tử đột biến gen? Thư Thư nghi hoặc, bất chợt, móng vuốt bên trong lại chìa ra ngoài...
Chuyện này... Móng vuốt hoàn toàn khác Edgar.
Chuyện gì thế này? Đứa nhỏ này sao có thể lớn lên mà không nghĩ tới cảm thụ của cha nó thế chớ?
Thư Thư nhíu mày không rõ, Edgar lại vui mừng ra mặt: "Thư Thư, đứa nhỏ này giống em!"
"Giống em?" Thư Thư cả kinh, lúc này mới để ý móng vuốt kia giống của chuột đồng.
Trong lòng cậu đang sung sướng như điên, nhất thời hận không thể mở vỏ gặp hài tử ngay lập tức. Đương nhiên cuối cùng vẫn kìm lại được – giúp hài tử mở vỏ không tốt lắm, cậu đâu thể làm vậy.
Mình lại sinh được một tiểu chuột đồng, là chuột đồng a! Thư Thư nhìn cái móng nhỏ đang đấu tranh với vỏ trứng, chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn.
Tiểu bảo bối của cậu, chính là đứa bé dễ thương nhất trần đời... Đúng rồi, chuột đẻ chuột đều là sinh con, sao cậu lại đẻ trứng, còn bắt con cậu cạy vỏ trứng bò ra ngoài, đây không phải là làm khó nó sao?
Thư Thư có chút đau lòng, nhưng thấy vỏ trứng lắc dữ dội hơn, một cái mũi chuột nhỏ xíu nhô ra ngoài dò xét, cái mũi phớt hồng hít hít ngửi ngửi, tựa hồ hô hấp không khí cho quen.
"Là tiểu chuột đồng, là tiểu chuột đồng thật này!" Thư Thư vui sướng reo lên.
Edgar cũng vui lắm, giờ hắn yêu chuột đồng mà, chỉ là... Đứa nhỏ sinh ra mang dáng dấp của chuột đồng, vậy thì sẽ là thú nhân chuột đồng sao?
Thú nhân chuột đồng a... Edgar liếc nhìn Thư Thư, có hơi sầu não.
Kỳ thực nói về thực lực, Thư Thư rất mạnh, nhưng chuột đồng lại nhát gan, thực lực dù có cũng khó phát huy được, nếu con trai hắn lại là thú nhân chuột đồng...
Edgar đem Thư Thư ghép vào thân hình một thú nhân cao lớn cường tráng, suy nghĩ tỉ mỉ một hồi, khóe miệng giật giật. Khi biết Thư Thư là thú nhân hắn còn không thấy ngại, nhưng tới con hắn thì lại khiến hắn hơi lo lắng.
Nhưng là... Trường hợp của Thư Thư rất đặc biệt, có lẽ con trai cũng vậy chăng?
Edgar cảm thấy giờ mà đi lo lắng có hơi sớm quá, ánh mắt lại nhanh chóng rơi xuống quả trứng.
Móng vuốt nhỏ thò ra nhỏ xíu xiu, hiển nhiên hài tử bên trong cũng nhỏ vô cùng... Nghĩ tới việc mình sẽ có một đứa con nho nhỏ để cưng nựng trong lòng bàn tay, Edgar càng chờ mong được âu yếm nó.
Thế rồi vỏ trứng động đậy mạnh hơn, sau đó một bé chuột nhỏ xíu chui hẳn đầu ra ngoài, trên người đỏ hỏn không có lấy một miếng lông, khiến người cảm thấy mong manh tới mức không thể chạm vào...
CHƯƠNG 97: TIỂU CHUỘT ĐỒNG THAM ĂN
Lỗ hổng trên vỏ trứng chỉ bằng móng tay, tiểu chuột đồng thử vài lần phát hiện chui không lọt, thế là dừng mọi động tác lại.
Nhưng chỉ một lát sau, lại bắt đầu cử động, gian nan gặm vỏ trứng.
"Đã mọc răng rồi!" Thư Thư kinh ngạc nhìn tiểu chuột đồng, trước đây cậu đã từng thấy chuột con mới ra đời đều móm nguyên hàm, căn bản không có chuyện cắn được vỏ trứng thế này đâu.
"Thú nhân không có thời kỳ cho con bú, cho nên đã phát triển trong trứng và có răng rồi." Edgar giải thích, nhìn tiểu chuột đồng thầm khen con trai có bản lĩnh.
Thư Thư gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm trứng nhỏ không dời mắt.
Tiểu tử đã gặm được lỗ hổng rộng ra một chút, vừa vặn chui lọt cả người ra ngoài.
Chuột đồng mới sinh về lý mà nói thì chưa mở mắt được, trên người cũng trụi lông, thoạt nhìn cực kỳ mong manh non nớt, nhưng tiểu chuột đồng này có vẻ hơi khác, tuy phấn nộn nhưng đã có lông tơ, mắt cũng mở ra được rồi.
Nó chỉ lớn chừng ngón cái Edgar, thoạt nhìn nhỏ nhắn tinh xảo, khiến người ta khó mà tưởng tượng ra được nó đủ sức chui ra khỏi vỏ trứng... Thư Thư lại hơi đau lòng vì mình sinh trứng chứ không phải bào thai.
"Thật đáng yêu làm sao." Edgar nhìn đứa con nho nhỏ, trong lòng tràn ngập yêu thương, cũng chẳng dám đưa tay xoa xoa cho con mình: "Nó còn nhỏ quá..."
"Phải a, sao lại nhỏ xíu như vậy chứ? Trứng thì rõ là to, chỉ để đựng một con chuột nhỏ bằng ngón cái?" Thư Thư không hiểu nổi còn nhấc trứng lên nhòm vào trong xem, trong vỏ rỗng tuếch, chẳng có thứ gì sất.
"Em cũng đâu có lớn hơn nó bao nhiêu đâu." Edgar liếc nhìn Thư Thư, rồi lại nhìn đứa con mới chào đời, ngay lúc ấy, tiểu Bảo liền bò tới, phun lưỡi rắn thăm dò tiểu chuột đồng.
Một con rắn, ngay cạnh một tiểu chuột đồng mới sinh thoạt nhìn ngon lành không cần lo vướng lông... Thấy cảnh này, Thư Thư căng thẳng, theo bản năng túm lấy tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, biến thành người!"
Cậu biết thằng con lớn không có ác ý với em nó, nhưng tình cảnh trước mắt thật khiến cậu khó mà làm ngơ được...
Rắn nhỏ chẳng hiểu vì sao nên ngơ ngác nhìn Thư Thư, có linh lực tẩm bổ, nó đã có thể khống chế tốt việc biến hình của mình, nghe Thư Thư nói thế, phun lưỡi rắn thăm dò lần nữa xong, nó liền biến thành đứa bé, sau đó tò mò nhìn tiểu chuột đồng.
Rắn nhỏ biến thành đứa bé, Thư Thư hoàn toàn gỡ bỏ chướng ngại tâm lý, nhấc tiểu chuột đồng lên, đặt vào lòng bàn tay thằng con lớn: "Đây là em trai con, con phải chăm sóc kỹ lưỡng cho em, biết chưa?"
"Tiểu Bảo còn chưa kiểm soát được sức mạnh, sao em lại đưa con cho nó?" Edgar cau mày, đồng thời nhìn chằm chằm rắn nhỏ đề phòng nó làm tiểu chuột đồng bị thương, cũng dạy dỗ con trai: "Tiểu Bảo, đây là em trai, con là anh trai, sau này nhất định phải chăm sóc em trai thật cẩn thận, quyết không được để em con bị thương tổn..."
Rắn nhỏ vừa nhìn liền biết da dày thịt béo, chịu đòn rất tốt, có lẽ đứa bé này... Edgar cảm thấy, ngay cả hắn có dùng sức đánh chưa chắc nó đã biết đau.
Rắn nhỏ cái hiểu cái không ngoan ngoãn gật đầu, nó cũng vừa mới chào đời chưa lâu, tuy thú nhân phát triển nhanh, lại có linh lực trợ giúp nên càng lớn nhanh hơn, nhưng không phải cái gì nó cũng hiểu.
Có điều... lòng bàn tay cảm nhận sự ấm áp, rắn nhỏ cũng mơ hồ cảm thấy mình nhất định phải bảo vệ vật nhỏ trong lòng bàn tay này.
Một con vật nhỏ như vậy, nếu nó không cố gắng bảo vệ, sơ ý một chút thì còn kiếm đâu ra để bù lại đây?
Nhìn tiểu chuột đồng trong lòng bàn tay, lông mày rắn nhỏ nhíu chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn nghiêm túc cực kỳ.
Tiểu chuột đồng chợt cử động, ngẩng đầu lên nhìn Thư Thư.
"Tiểu tử, con muốn mẫu phụ ư?" Thư Thư lại nhấc tiểu chuột đồng từ tay rắn nhỏ lên, cậu thích gần gũi với nó, muốn hôn con trai mình, nhưng mà... đứa bé này nhỏ quá rồi nha!
"Rốt cục con đang nhìn gì vậy?" Thư Thư vô cùng thắc mắc.
Edgar không dám sờ loạn, chỉ đứng gần nhìn ngắm thôi, nhưng từng biểu hiện của con hắn đều không bỏ sót, đột nhiên nói: "Nó đang nhìn cơm chiên đó."
"A?" Thư Thư sững sờ.
"Chắc là nó nhìn đồ ăn." Đứa nhỏ này giống Thư Thư y như đúc, Thư Thư chẳng phải cũng thấy đồ ăn liền muốn nhào qua sao?
Thư Thư nhìn chằm chằm đứa con trên tay một hồi, cuối cùng đặt nó trên bàn, sau đó thấy con trai nhanh chân bò tới chỗ cơm chiên bên cạnh, dùng móng vuốt bám lấy cái đĩa cố gắng trèo lên. Đáng tiếc cái đĩa này quá lớn, mép đĩa cũng mỏng, động tác của nó chưa vững vàng, hoàn toàn lực bất tòng tâm, chỉ đành giương mắt nhìn trân trối.
"..." Thư Thư nhất thời câm nín, đồng thời nhớ ra một chuyện – đứa nhỏ này ở trong trứng lâu như thế chẳng thấy động tĩnh, thế rồi cậu mang cơm chiên tới gần, nó lại chiến đấu quyết liệt đòi ra cho bằng được... Chẳng lẽ vì ngửi thấy mùi thơm?
Con trai cậu sao lại thế chớ? Thèm ăn như vậy mà coi được a? Thư Thư buồn bực.
"Nó giống em, mắt lúc nào cũng nhìn đồ ăn chằm chằm." Edgar nói, nhếch miệng cười trộm.
"..." Thư Thư buồn bực lắm nha.
Tiểu chuột đồng loay hoay một vòng quanh chiếc đĩa, vẫn chưa tìm được cách nào tới chỗ đồ ăn được, rốt cục ngưng lại.
"Con trai ngoan, con mới sinh nên chưa ăn cơm chiên được đâu..." Thư Thư đang định khuyên nhủ đôi câu, không ngờ ngay lúc ấy, tiểu chuột đồng đột nhiên biến thành người.
Một đứa bé tóc lơ thơ trần như nhộng xuất hiện trên bàn ăn, sau đó chúi đầu về phía đĩa cơm, ngã vào mâm rồi còn cố ngoạm đầy một miệng.
Con trai ta thật lợi hại! Thư Thư bế hài tử lên, phát hiện mặt nó dính đầy cơm nhưng không ngại chút nào, lại còn nhai ngon lành như thế, đột nhiên có hơi nể phục.
Lúc cậu mới ra đời chỉ có thể cướp đồ ăn của anh chị em, con trai cậu còn lợi hại hơn, trực tiếp cướp cả cơm của cha mẹ.
"Ta đi lấy thức ăn cho bé." Edgar nói, phi thuyền mang theo nhiều vật tư, trong đó hẳn sẽ có thực phẩm phù hợp với trẻ nhỏ, còn cơm chiên... Tiểu thú nhân có thể trực tiếp ăn thịt, ăn đủ thứ mà thú nhân thành niên ăn được, nhưng không nên cho ăn gia vị, cả muối cũng phải kiêng, thế mà món cớm chiên của Thư Thư lại đủ cả.
Lúc chăm sóc rắn nhỏ hắn chỉ thấy một đứa nhỏ thô ráp không cần quá chăm bẵm, rắn nhỏ thích ăn cơm hắn cũng chẳng ngăn, nhưng tới phiên đứa bé này... Nghĩ tới tiểu tử còn chưa đủ lông kia, Edgar cầm đồ ăn cho thú nhân sơ sinh xong, còn tiện tay lấy cả đồ ăn cho á thú nhân sơ sinh bỏ vào nút áo không gian.
"Edgar, đứa bé ra đời sao? Là thú nhân hay á thú nhân?" Jones vẫn luôn để mắt tới Edgar và Thư Thư, lập tức tìm tới.
"Là tiểu thú nhân." Edgar nói.
Lại là tiểu thú nhân? Jones có hơi thất vọng, nhưng nghĩ mình tới giờ đến một mụn con còn chưa có, lại có chút ước ao: "Chúc mừng cậu."
Edgar gật đầu cười: "Ta còn có việc, đi trước."
Edgar nhanh chóng rời khỏi, Jones đứng tại chỗ, không nhịn được sờ sờ bụng mình.
"Em cũng muốn có một đứa?" Renault bất thình lình xuất hiện phía sau, tóm lấy eo Jones, ôm y về phòng: "Anh nhất định sẽ cố gắng!"
Edgar mới vừa rời đi, đứa bé một đầu còn cắm trong mâm lại biến thành chuột đồng.
Thư Thư thở phào nhẹ nhõm, đặt cơm chiên vào hộc tủ... Ăn thì ăn rồi, nhưng cậu không để nó có cơ hội ăn tiếp đồ ăn cho người lớn đâu.
Thế nhưng, lúc xong xuôi quay sang nhìn thì đã thấy tiểu chuột đồng kia lấy trong miệng ra một hạt cơm, móng vuốt giữ chặt bắt đầu nhấm nháp.
Chắc là hồi nãy nhân cơ hội lén giấu cơm vào túi ăn, giờ biến thành chuột đồng thì chậm rãi thưởng thức đây mà!
Thư Thư nhìn rắn nhỏ đang ngồi cạnh tò mò nhìn tiểu chuột đồng, đột nhiên phát hiện đứa con lớn của mình kỳ thực cũng rất đáng yêu.
Edgar trở về mang theo đồ ăn cho á thú nhân sơ sinh, kết quả tiểu chuột đồng khịt mũi coi khinh, mãi về sau khi hắn lấy miếng thịt cho tiểu thú nhân ra, nó mới nể mặt hắn, vừa ăn vừa giấu vào túi.
Đứa nhỏ này tuy mới ra đời nhưng đã biết giấu đồ ăn, còn biết kén cá chọn canh nữa chứ.
So với nó, rắn nhỏ ngoan ngoãn hơn nhiều, Edgar đem đồ ăn của tiểu á thú nhân cho nó ăn, nó không chê chút nào, múc từng muỗng lớn bỏ vào miệng, cuối cùng còn không quên vét tô cho sạch sẽ.
Tiểu chuột đồng hơi tham ăn, nhưng các phương diện khác thì không có vấn đề, rất dễ nuôi.
Chỉ là, nó còn nhỏ quá, khiến cho Thư Thư luôn thấy lo lắng, chỉ sợ lơ là một chút là mất dấu, rơi xuống đất thì thôi đi, nhỡ mà không cẩn thận giẫm một cước...
Tối hôm đó, Thư Thư tìm một cái hộp bỏ tiểu chuột đồng vào, đặt ở đầu giường mình, sau đó mới chui vào ngực Edgar mà ngủ, khi ấy, chuyện cậu và Edgar có thêm một tiểu thú nhân đều đã truyền ra ngoài căn cứ.
Nhóm đọa thú vô cùng vui mừng, ai nấy đều thầm chúc mừng hai người, nhìn cảnh tượng bên ngoài vui vẻ, Meillet lại thấy lòng mình đắng chát.
Y vẫn nghĩ mình xuất sắc hơn Thư Thư nhiều, kết quả? Thư Thư sở hữu kỹ năng 'trị liệu' thiên phú, còn nghiên cứu ra được phương pháp chữa trị thú hạch cho đọa thú nữa.
Đến giờ, hài tử cũng đã có hai đứa rồi.
Đứa con thứ hai của Edgar và Thư Thư thoát xác, người trong căn cứ ai ai cũng biết tin này, liền ngóng trông được nhìn thấy tiểu thú nhân đáng yêu.
Thế nhưng, Hoàng thái tử và Thái tử phi buông thả rắn nhỏ bao nhiêu thì lại giấu kỹ đứa con thứ hai bấy nhiêu, đã được mấy ngày rồi mà mọi người vẫn chưa được thỏa nguyện.
Người trong căn cứ đều hiếu kỳ, không biết tiểu thú nhân kia có điểm gì thần bí đến thế, còn Thư Thư lúc này đang nhìn một rắn một chuột trước mặt mà rối rắm.
Tiểu chuột đồng mới sinh sẽ bò, chưa tới mấy ngày động tác đã cực kỳ linh hoạt, sau đó ngày càng nghịch ngợm hơn.
Vốn dĩ đó không phải vấn đề, chỉ là tình cảnh trước mắt...
Một con chuột con đang cắm đầu chạy, phía sau một con rắn mọc chân đuổi theo, tới lúc bắt kịp còn cuốn chặt lấy không buông... Dù cho đây không phải lần đầu nhìn thấy cảnh này, nhưng vẫn cảm thấy trai tim mình có chút không chịu nổi.
Cậu có ý muốn ngăn cản rắn nhỏ truy đuổi tiểu chuột đồng, nhưng bản thân cậu cũng rất sợ rắn, nếu làm vậy rắn nhỏ sẽ đau lòng lắm? Dù sao nó cũng chỉ muốn chơi đùa với em trai thôi mà...
Đắn đo một hồi, Thư Thư chợt nảy ra một ý, đôi mắt bừng sáng lên.
CHƯƠNG 98: TIỂU THÚ NHÂN TÀN TẬT
"Tiểu Bảo, em con còn nhỏ, con cứ đuổi bắt như vậy sẽ làm em mệt có biết không?" Bắt được rắn nhỏ, Thư Thư nghiêm túc răn đe.
Rắn nhỏ quấn lấy tay cậu, khó hiểu nhìn Thư Thư, lưỡi rắn phun ra tìm tòi tìm tòi.
Thư Thư chưa quen được cái cảm giác này, nhưng vì thương con vẫn nhịn xuống, còn sờ đầu nó: "Con là anh trai, phải tận lực chiếu cố em nhỏ, con đuổi em, em sẽ sợ rồi chạy loạn, va phải đồ vật gì thì nguy, hay là để em đuổi con đi."
Rắn nhỏ gật gật đầu.
"Còn nữa, bình thường bồi em chơi, phải biến thành người, em con nhìn hình người của con sẽ sớm biến thành người hơn." Thư Thư lại nghiêm túc dặn dò.
Rắn nhỏ biến thành người.
Một đứa bé ngoan ngoãn béo trắng thoạt nhìn mới đáng yêu làm sao, Thư Thư yêu nó vô cùng. Ôm lấy rắn nhỏ, Thư Thư hôn lên khuôn mặt nhỏ mấy cái: "Tiểu Bảo, nói cho con nha, thú nhân biến được thành người mới là lợi hại nhất, con nhìn đi, thú nhân bên ngoài ai biến được thành người chẳng uy phong a!"
Bé con tỏ vẻ suy tư, nó nói chuyện chưa rõ ràng, nhưng đã nghe hiểu rất nhiều thứ, cả ngày chạy ra ngoài đều cùng chơi với những thú nhân có thể biến thành người, cho nên bây giờ nghe mẫu phụ nói xong, bỗng nhiên có cảm giác tỉnh ngộ.
Tiếc là nó chưa kiểm soát được hoàn toàn...
Rắn nhỏ có hơi ủ rũ, thấy thế, Thư Thư vội vã khen: "Tiểu Bảo con yên tâm đi, con đã lợi hại lắm rồi, bên ngoài có nhiều chú còn không giỏi bằng con đâu!"
Rắn nhỏ rất nhanh được dỗ dành, sau đó dưới sự chỉ đảo của Thư Thư tiếp tục chơi đùa với em trai nhỏ.
Hôm nay Edgar vẫn đi chữa trị thú hạch cho đọa thú như thường lệ, tiêu hao linh lực không còn một mống xong, hắn liền vội vã trở về phòng.
Rắn nhỏ bò rất nhanh, thường hơi không để ý liền bỏ xa tiểu chuột đồng, sau đó nó sẽ dừng chậm lại chờ tiểu chuột đồng bắt kịp rồi mới chạy tiếp.
"Hai đứa chơi vui ghê a." Edgar nhìn một màn thân thiết này mỉm cười hài lòng.
"Đúng đó." Thư Thư nghiêm túc gật đầu: "Bọn chúng chơi vui như thế, em cũng vui lây."
Thư Thư cũng vui lây? Tại sao? Edgar tò mò nhìn sang.
"Chuột con đã giúp em hoàn thành giấc mộng suốt đời rồi!" Thư Thư nói rất nghiêm túc. Trước kia chỉ mơ một ngày nào đó có thể đuổi bắt rắn rết, phải đuổi cho chúng nó tè ra quần luôn, kết quả tu luyện thành công, nhưng bản năng vẫn còn nên không thể thực hiện được lý tưởng ấy... Đứa con thứ hai của cậu thì khác, nó vừa mới ra đời, chưa biết sợ rắn, cho nó đuổi rắn là được! Thực sự là anh hùng của tộc chuột đồng a!
Giấc mộng á thú nhân của mình mới nhỏ bé làm sao... Edgar giật mình: "Nếu em thích thì chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ thu nhỏ để em đuổi mà. Ta sẽ chạy chậm lại, em đuổi tới còn có thể gặm ta cũng được." Thư Thư có cắn hắn cũng chẳng đau đâu...
"Em mới không cần gặm một con rắn đâu!" Thư Thư không chút do dự cự tuyệt, sau đó liền thấy đứa con lớn nghe thấy lời Edgar nói liền chậm hẳn lại để chuột con đuổi kịp.
Đoán chừng là từ mùi vị nên đoán được rắn nhỏ là anh em với mình, tiểu chuột đồng không hề sợ rắn nhỏ, còn rất thích chơi đùa với nó, lúc bắt kịp rắn nhỏ xong, nó thật sự dùng đến răng mình mà cắn lên.
Vì quá nhỏ, căn bản không thể thương tổn gì rắn nhỏ, cắn cắn cũng chỉ đủ làm ướt đuôi rắn nhỏ thôi, rắn nhỏ vẫy vẫy đuôi, thả chuột đồng lên lưng, sau đó bắt đầu cõng tiểu chuột đồng chạy khắp phòng, vì lo sẽ làm rơi em trai trên lưng, nó còn bò thật chậm mà chắc.
Đứa con thứ hai của mình là thiên tài! Không những đuổi rắn mà còn cưỡi được rắn luôn! Thư Thư nhìn được một màn mãn nhãn này, quyết định sau này nhất định phải cổ vũ hai đứa thêm mới được.
Chơi là phải như thế chứ!
Edgar nhìn bộ dáng ước ao của Thư Thư, cười rộ lên: "Thư Thư, em có muốn cưỡi anh không?'
"Em không muốn cưỡi rắn đâu." Thư Thư đáp, vảy trên người Edgar trơn láng, nếu muốn ngồi vững phải ôm chặt, nhưng ôm chặt một con rắn đâu phải trải nghiệm tốt gì cho cam.
"Em có thể cưỡi hình người mà." Edgar lại cười rộ lên.
"Sắc lang!" Thư Thư dùng tiếng Trung mắng.
"Ta đâu phải sói." Edgar cũng dùng tiếng Trung đáp trả.
Tiểu Bảo liếc nhìn cha mẹ, nhíu mày, cưỡi người?
Biến thành một đứa bé con, tiểu Bảo đặt tiểu chuột đồng lên đầu mình, lại cẩn trọng bò tiếp.
"..." Thư Thư cạn lời, đột nhiên vồ tới Edgar, sau đó cắn lên tay hắn một cái – những điều như vậy không được nói trước mắt trẻ con, cậu và Edgar dạy hư con trai mất rồi!
Edgar tốn một phen công phu mới dỗ dành được Thư Thư đang thẹn quá hóa giận, sau đó nhắc tới một chuyện: "Thư Thư, tiểu Bảo và tiểu bối sinh ra xong chưa có khám sức khỏe kỹ càng, ta tính mai dẫn tụi nhỏ đi kiểm tra xem."
"Kiểm tra gì chớ?' Thư Thư thắc mắc.
"Mọi mặt, tố chất thân thể, thú hạch thú châu, năng lực thiên phú..." Edgar giải thích sơ bộ: "Kỳ thực muốn kiểm tra chính xác phải làm ở bệnh viện lớn ở thủ đô tinh, nhưng tình huống của em có chút nhạy cảm, hai đứa bé không chừng cũng sẽ vậy, ta cảm thấy cứ kiểm tra ở đây luôn đi, thiết bị cũng có sẵn nữa."
"Vậy ngày mai kiểm tra liền đi." Thư Thư ủng hộ.
Việc kiểm tra sức khỏe cho hai đứa bé lần này lại phải nhờ cậy vào Jones và vị bác sĩ muốn bái sư kia rồi.
Vị kia là một thú nhân tên Dean, lần trước có giao lưu với Thư Thư, được cậu phổ cập một đống kiến thức về huyệt đạo kinh mạch xong, vẫn còn đang mất ăn mất ngủ nghiên cứu, chuyện khác đều bỏ ngoài tai, nhưng lần này mới nghe hai tiểu vương tử cần kiểm tra sức khỏe lại tạm thời gác lại chuyện nghiên cứu.
Jones biết Thư Thư có chỗ khó nói, Edgar rất tin tưởng y, còn Dean, vốn đã hợp tác nhiều năm với hoàng thất, là bác sĩ riêng cho nên đã ký hiệp nghị bảo mật trước rồi, chắc chắn sẽ không để lộ thông tin mật ra ngoài đâu.
Khi cả gia đình Edgar kéo quân tới phòng y tế, Jones và Dean cũng đã chờ sẵn bên trong.
"Mọi người tới rồi." Jones cười chào hỏi, ngó ngó cái giỏ Thư Thư mang bên mình: "Cậu đem vương tử mới sinh tới? Cậu ấy có đẹp trai không? Hay là bóng loáng?" Hài tử ra đời y liền muốn chứng kiến tận mắt, nhưng Edgar và Thư Thư giấu như giấu vàng, y vẫn chưa liếc được cái nào.
"Đẹp lắm, nhưng không có vảy." Thư Thư đáp, thú hình của con trai xinh đẹp cực kỳ, so với con lớn còn dễ nhìn hơn gấp trăm, gấp vạn lần ấy!
Không có vảy? Chẳng lẽ dị tật? Jones nghe vậy cả kinh, chợt thấy Thư Thư xóc khăn lụa che giỏ lên.
Ở đế quốc Thú Nhân, hài tử đều sinh ra trong trứng, mới ra đời dù là thú nhân hay thú nhân đều nhỏ xíu xiu. Hài tử nhỏ thì đã đành, thú nhân còn biến hình tùy hứng, mà dáng dấp thú hình ôm không tiện, sau này có người phát minh ra cái giỏ xách rất tiện lợi.
Đây là một cái giỏ chất liệu siêu nhẹ, có thể để thú nhân hoặc á thú nhân sơ sinh bên trong, như vậy bọn họ có thể dắt con đi chơi khắp nơi, thuận tiện cực kỳ.
Thư Thư mở khăn lụa che kín giỏ lên, Jones liền thấy tình huống bên trong, nhưng rõ ràng là rống tuếch...
"Đứa nhỏ đâu?" Jones thắc mắc.
"Ngay đây chứ đâu." Thư Thư lấy từ dưới đáy giỏ ra một chú chuột đồng nho nhỏ.
"!!!" Jones nhìn tiểu chuột đồng trên tay Thư Thư, hoảng hốt: "Tại sao lại là chuột đồng?"
"Nó giống tôi mà!" Thư Thư đắc ý.
"Nhưng mà... Thú nhân thường theo gien cha." Jones bối rối, con cái sinh từ thú châu của cha, quá trình thai nghén chính là một trận chiến đấu giữa các gen trội với nhau.
Nếu bên cha thắng thế, phôi thai sẽ là thú nhân, còn nếu ngược lại là á thú nhân.
Chính vì vậy, một cặp phu phu sinh ra hài tử đã là thú nhân thì nhất định phải là cha nào con nấy, nếu là á thú nhân thì mới cùng chủng tộc với mẫu phụ.
Tuy nói hài tử là thú nhân và á thú nhân cùng tạo thành, nhưng trong cơ thể thú nhân có đến 90% gen di truyền từ người cha, tương tự á thú nhân sẽ có 90% gen của mẫu phụ.
Nhưng giờ... Tiểu thú nhân vì sao lại mang thú hình khác hẳn Edgar, còn giống với Thư Thư là thế nào?
Lẽ nào... Thư Thư... là thú nhân? Jones đột nhiên nghĩ tới Thư Thư từng biến thành chuột đồng ngay trước mắt mình... Thư Thư mang trên mình nhiều bí mật, còn có thể biến thành chuột đồng, đứa nhỏ này... bình thường không đây?
Jones suy luận một hồi liền ngộ ra, vị bác sĩ già Dean lại quy kết: "Thật kỳ quái, con thú nhỏ này chẳng lẽ có quá nhiều nhiễm sắc thể của Thái tử phi? Nếu vậy thì phải là á thú nhân chứ?"
Dean cho đây là điềm xấu, đang định nói gì, cuối cùng lại ngậm miệng. Thái tử phi mới sinh đứa thứ nhất đã mang bầu đứa thứ hai, sau đó trải qua vụ bắt cóc kinh hoàng suýt mất mạng, nghe đâu trải qua một quãng thời gian cực khổ đủ đường, dưới tình huống đó, hài tử có lẽ cũng phải chịu không ít thương tổn, cho nên mới... đột biến gien?
Khó trách hai người lại giấu con kỹ đến thế, hóa ra là đứa bé có vấn đề!
Dean vô cùng đau lòng thay cho đứa bé trước mặt, cuối cùng chỉ hỏi: "Kiểm tra cho bé nào trước đây?" Ngoài tiểu chuột đồng thì còn rắn nhỏ nữa, nhưng bình thường đều rất 'tăng động' quấn quýt trên người Edgar, suýt thì hắn cũng quên mất.
"Kiểm tra cho tiểu Bảo trước đi." Edgar kéo rắn nhỏ trên người xuống.
Rắn nhỏ thừa hưởng 90% gen của Edgar, các số liệu đều vô cùng tốt, còn hơn cả Edgar khi còn bé, quá trình phát triển lại vượt mức quy định.
"Thú châu rất sáng, thú hạch hơi khác thường, nhưng sóng năng lượng rất mạnh, lớn lên nhất định sẽ trở thành một thú nhân cường tráng, khéo còn vượt qua cả phụ thân đó." Dean và Jones kiểm tra xong, hết khích lệ lại ngợi khen – tiểu thú nhân mạnh mẽ cường đại như vậy, bọn họ quả thực là được mở mang tầm mắt.
Tới phiên tiểu chuột đồng.
Đầu nhỏ quá sức khiến việc kiểm tra hơi phiền toái, nhưng vẫn là tiến hành thuận lợi, mà theo kết quả kiểm tra từng mục, sắc mặt của Jones và Dean ngày càng nghiêm túc lên.
"Đứa nhỏ này... Không có thú châu trong người." Dean nói xong, mặt đầy khó xử, một thú nhân không có thú châu, đồng nghĩa với việc không có khả năng sinh dục, quả thực giống như người tàn phế vậy.
Đứa bé thứ hai của Thái tử và Thái tử phi, vậy mà không có thú châu...
Edgar nghe vậy cũng hơi kinh ngạc, mày khẽ nhíu lại.
Hài tử không có thú châu, vậy còn là thú nhân sao? Nếu không phải thú nhân, vậy tương lai... Edgar đột nhiên nghĩ tới, Thư Thư cũng là một thú nhân không thú châu, sau đó... Cậu ấy sinh hài tử cho hắn.
Tiểu tử nhà mình kỳ thực cũng đâu phải thú nhân truyền thống, mà giống như Thư Thư vậy, 'á thú nhân'?
Dù còn hơi bận tâm, nhưng suy xét tỉ mỉ thì lo lắng này lại tan thành mây khói, chỉ còn lại vui sướng mà thôi.
Hắn luôn muốn được có một hài tử á thú nhân, giờ được thỏa nguyện rồi!
Edgar nghĩ tới đây, Thư Thư cũng đoán được, rất vui sướng – hài tử giống hệt cậu, tốt quá a! Còn thú châu gì đó... Cậu cũng đâu có, vẫn ngon lành cành đào nha.
Hai người đều vui vẻ, nhìn vẻ mặt bọn họ, Jones cũng yên lòng phần nào, ở đây lẻ loi vị bác sĩ - 'ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu'.
"Điện hạ, tiểu vương tử dù không có thú châu, hình thể nhỏ không thích hợp chiến đấu, nhưng vẫn rất khỏe mạnh." Dean ra sức an ủi vợ chồng Hoàng thái tử, rồi không nhịn được thương hại nhìn tiểu chuột đồng, một tiểu thú nhân như vậy, sau này chịu làm nền dưới ánh hào quang của ca ca mới ảm đạm tối tăm làm sao.
Thậm chí, hoàng thất không chừng sẽ đem cậu ấy giấu tới một nơi nào không ai biết...
"Ta biết, đứa bé rất khỏe mạnh." Edgar nói, nhìn bộ dáng Dean liền biết hắn hiểu lầm gì rồi, nhưng không có ý định giải thích.
Tiểu chuột đồng bị lật tới lật lui có chút thiếu kiên nhẫn bò vào trong giỏ, Edgar trao đổi vài câu, dặn Jones và Dean không được phép tiết lộ chuyện này ra ngoài, sau đó ôm Thư Thư và tụi nhỏ trở về.
Edgar và Thư Thư đều không để ý mấy tới kết quả, Jones thì suy nghĩ đã thông, nhưng Dean vẫn không yên lòng, đương nhiên, dù vậy, khi đối mặt với người bên ngoài hắn vẫn rất kín miệng, thậm chí chẳng tỏ vẻ gì bất thường, vẻn vẹn vài ngày sau tìm tới Edgar, đưa ra một lời đề nghị, hi vọng có thể cách vài ngày tới khám định kỳ cho đứa bé một lần, ghi chép theo dõi quá trình phát triển của trẻ.
"Cách vài ngày kiểm tra một lần? Có cần làm tới mức đó không?" Edgar hỏi.
"Không nhiều đâu, kỳ thực điện hạ khi còn nhỏ cũng vậy, chỗ ta còn lưu giữ số liệu khi đó của ngài... Lúc đó ngài đúng là lớn nhanh thật đó." Dean trả lời. Kỳ thực không kiểm tra cũng được, nhưng hắn rất không yên lòng về tiểu vương tử không thú châu kia, muốn ghi chép lại chi tiết về cậu ấy, sau đó nghiên cứu xem có biện pháp nào kích thích thú châu xuất hiện không.
Edgar cân nhắc hồi lâu, đồng ý với yêu cầu này.
Tiểu Bảo thì không sao, trường hợp của tiểu bối lại đặc thù, hắn cảm thấy cần ghi lại quá trình phát triển của nó để ngộ nhỡ sau này hoàng thất có hài tử giống vậy được sinh ra, sẽ có tiền lệ để tham chiếu.
Rắn nhỏ và tiểu chuột đồng, cứ thế cách mấy ngày lại phải kiểm tra. Mới đầu chúng đều hiếu kỳ với các loại máy móc, tiểu chuột đồng còn không nhịn được gặm dây điện, nhưng sau này liền hiểu chuyện hơn.
Thế rồi, một ngày đẹp trời nọ, Dean phát hiện ra một vấn đề nữa trên người tiểu chuột đồng.
Tiểu chuột đồng, quá chậm lớn!
Thú nhân mới sinh đều nhỏ như nhau, nhưng lớn nhanh như thổi, thường chỉ vài tháng đã rất to xác, như rắn nhỏ giờ cân nặng hay chiều dài đều tăng rất nhiều so với trước rồi.
Còn tiểu chuột đồng, chậm lớn, nếu tiếp tục như vậy... Sau khi lớn lên chắc bằng nắm tay quá!
h