Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch Full


CHƯƠNG 121: TIỂU VƯƠNG TỬ THÚ THÚ LUYẾN (10)

Edgar và Thư Thư có hai người con, việc này ai cũng biết hết, nhưng cho tới nay, vị Nhị hoàng tử thần bí kia rốt cuộc trông như thế nào, tên là gì, công chúng chưa từng được tiết lộ.

Nhưng dù kín tiếng như thế vẫn có rất nhiều người hâm mộ cậu ta, thậm chí xếp hạng 'thú nhân được á thú nhân hoan nghênh nhất' cũng xếp cậu vào hàng ứng cử viên sáng giá.

Vô số người chờ được thấy gương mặt ngoài đời của Nhị hoàng tử, nhưng tới lúc gặp rồi thì lại quá bất ngờ.

Người trên mạng vẫn đang theo dõi từng giây từng phút, biết tin lập tức bùng nổ:

"A a a ! Louis đẹp trai quá, vì sao lại thích thú nhân chứ không phải á thú nhân?"

"Là một thú nhân, ta vẫn luôn thích á thú nhân, nhưng nếu là Louis, chợt thấy cũng đáng thay đổi lắm..."

"Gary kia chướng mắt quá đi, Louis sao thích cậu ta được!"

"Ta thấy Green cũng tuấn tú, Gary may mắn thiệt..."

"Ta cảm thấy công tước Monde mới là đẹp trai nhất, ta thích đại thúc trưởng thành."

...

Rồi khi thấy Thư Thư...

"Không nhìn lầm chứ? Hoàng hậu a!!!"

"Chắc đúng rồi đó, thảo nào cứ thấy quen quen, hóa ra là Hoàng hậu."

"Thế thì Gary là con trai của Hoàng hậu, tức là..."

"Cho nên cậu ta là..."

"Ta vẫn luôn hiếu kỳ xem tiểu vương tử trông như thế nào, ai ngờ thỏa nguyện nhanh vậy!"

"Nhìn kỹ xem, Gary đúng là giống Hoàng hậu lắm, chỉ là trông ra dáng chững chạc hơn... Hoàng hậu cứ mãi mang bộ dáng vừa mới thành niên thật khiến người ta phải ghen tị a!"

...

"Sao mấy người còn bàn luận dung mạo làm gì? Vấn đề bây giờ là... Tiểu vương tử mà ta thầm nhớ nhung bao lâu nay lại là một tra nam, vỡ mộng a!"

"Lầu trên, đừng kết luận vội, phát hiện Gary là tiểu vương tử xong, ta liền thấy chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ!"

"Có điểm đáng ngờ +1, tiểu vương tử dù thế nào cũng đâu cần lừa tiền một trung tá? Còn nói nhờ trung tá kia mà lên làm thiếu ta nghe còn tức cười hơn, còn cái gì mà câu dẫn dây dưa Louis... Mọi người nói xem, Louis còn chưa có cửa theo đuổi cậu ấy đâu."

"Thân phận cậu ấy cao hơn Louis cỡ nào, nói ai quấn lấy Louis trục lợi kia..."

"Còn cái video nói tiểu vương tử mưu hại á thú nhân kia nữa, mất khúc đầu rồi, sao làm chứng cứ được đây?"

...

Trên mạng thảo luận không ngừng, người chung quanh Gary đang dại ra lúc này mới lấy lại được tinh thần.

Phóng viên Josie chuyển ánh mắt từ Thư Thư sang Gary, đột nhiên rất muốn tự tát cho mình vài cái.

Hắn đã làm gì a... Dám nói tiểu vương tử ăn bám...

Hoàng thất là nhà giàu nhất đế quốc, tiểu vương tử còn phải bám người khác sao, kể cả có là Louis đi chăng nữa... Nghe nói hoàng thất sắp chuyển quyền sở hữu công ty cơ giáp và đóng thuyền cho tiểu vương tử, bởi vậy, giá trị con người chỉ e đã vượt qua cả công tước Monde luôn rồi.

Càng đừng nói vị tiểu vương tử này thừa hưởng tài năng thiên phú về trị liệu như Hoàng hậu, chỉ cần chữa bệnh thôi đã đủ kiếm tiền đè chết người rồi.

Josie buồn bực cực kỳ, cố gắng rúc vào góc khuất tránh để Gary và Thư Thư nhìn thấy mình, gia đình Green và đám người Emir cũng đánh tránh không kịp đang run bần bật lên.

Gary... Sao có thể là tiểu vương tử trong truyền thuyết?

Bọn họ tính sai rồi sao? Chắc là mẫu phụ Gary chỉnh hình cho giống Hoàng hậu đi?

Công tước Monde tiến lên cung kính chào hỏi: "Hai vị điện hạ, đã lâu không gặp."

"Lâu rồi không gặp." Thư Thư gật đầu chào lại, cậu thấy Calvin bình thường, chỉ thấy Meillet, tình địch cũ hơi khó ưa.

"Chào chú Monde." Gary thưa một tiếng, công tước đã biết chuyện Louis thích cậu, điều này ít nhiều khiến cậu không được tự nhiên.

"Gary cậu yên tâm, lần này cậu bị người vu khống, quân bộ nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho cậu. Thực lực của cậu vẫn luôn hơn Louis, tôi cũng không tin cậu hại á thú nhân mà còn chọn cách phiền toái như vậy đâu." Công tước Monde nói.

Gary mạnh hơn Louis? Nghe công tước Monde nói, ai nấy đều sửng sốt, nhưng sau đó lại thấy rất bình thường.

Huyết thống hoàng thất quá mức siêu việt, Hoàng hậu cũng rất mạnh, con trai của Edgar và Thư Thư... Nhìn Fred thì biết, Gary xem chừng chẳng kém là bao, tuy thoạt nhìn có hơi nhỏ con...

Fred mới sinh ra đã thức tỉnh huyết thống, thực lực thuộc hàng vô địch, Gary có kém cũng chỉ kém sau người đó thôi!

"Đúng vậy, Gary muốn giết người thì quá đơn giản." Thư Thư gật đầu đồng ý, giờ lấy video của Emir đăng trên mạng coi, lập tức khinh thường bĩu môi: "Cái gì mà Gary đẩy người, Gary đang định giữ chặt thì bị hất tay ra thì có."

Nghe Thư Thư nói, các thánh soi trên mạng ra tay, càng khẳng định rất hợp lý.

"Đúng vậy, lúc đó thấy á thú nhân này gặp nạn, tôi đã định xách về, kết quả cậu ta hất tay tôi ra để được trung tá Green cứu." Gary nói: "Đáng ra cũng chả có gì, trên phi thuyền tôi đã giải thích rồi, ai ngờ cậu ta vẫn nghĩ tôi quấn Green không bỏ, thế là lấy ra hãm hại tôi."

Dọc đường trở về Gary không ăn được mấy, gầy đi rất nhiều, nhưng nhìn ổn trọng hơn: "Đúng là tôi với trung tá Green từng có một đoạn tình cảm, mến mộ lẫn nhau, nhưng sau khi phát hiện hắn và á thú nhân này có quan hệ ái muội sau lưng tôi xong, tôi đã nói lời chia tay rồi, ấy thế mà hai người này cứ bám riết lấy gây sự."

Gary đã muốn giải thích với cánh phóng viên rồi, nhưng lúc đó cậu nói không ai nghe, hiện giờ mọi người mới chịu yên lặng nghe cậu nói.

Thủ hạ của Green kẻ nào cũng sợ trắng mặt, kỳ thực trên phi thuyền cũng nhiều người tin lời Gary nói rồi, lần này còn gây sự với cậu, chỉ là sợ Gary một bước lên trời sẽ trả thù, kết quả... Bản thân Gary đã có gia cảnh bề thế...

Bọn họ đang cực kỳ hối hận, rồi lại thống hận Gary, Gary là hoàng tử, vì sao không nói sớm? Nếu cậu nói ra, bọn họ sẽ không đi đắc tội cậu!

Emir mới đầu cũng trợn tròn mắt, bàng hoàng nhìn Gary, không hiểu sao người này là hoàng tử còn đi tòng quân, còn cực khổ giúp người sửa cơ giáp, vì sao còn thích Green.

Rõ ràng Gary trông rõ bình dân! Chỗ duy nhất khác với thú nhân bình thường khác chính là thích ăn đồ ăn của á thú nhân thôi, sao có thể là hoàng tử?

Cậu ta luôn ở trong quân đoàn số 3, chẳng lẽ vì Green? Nhưng nếu thích Green tới như vậy, vì sao không nói cho Green biết thân phận của mình, nếu nói ra, Green chắc chắn sẽ không chịu chia tay đâu!

Dòng suy tưởng của Emir bắt đầu bay cao bay xa bay luôn, Green thì vô cùng hụt hẫng, Gary giấu hắn quá nhiều bí mật, điều này khiến hắn vừa thất vọng lại tổn thương, thậm chí rất muốn hỏi rõ ngọn ngành.

Nhưng hắn đột nhiên nhớ ra Gary từng muốn dẫn hắn về ra mắt gia đình, lúc ấy, là chính hắn đã từ chối.

Hắn sợ cha mẹ Gary hối thúc kết hôn, liền cự tuyệt gặp mặt, kết quả...

Hắn biết gia cảnh nhà Gary rất khá, nhưng không ngờ lại tốt tới vậy.

Đám người Green đều quẫn bách, còn người theo Louis lại đều vui mừng.

Hóa ra người mà thượng tá của bọn họ thích lại là vị tiểu vương tử thần bí!

Bọn họ vui thì có vui, nhưng còn hơi rối rắm... Tiểu vương tử lợi hại như vậy, thượng tá nếu ở bên cậu ta, chỉ e sẽ phải chịu thiệt thòi, haiz...

"Tư liệu liên quan, chờ điều tra xong sẽ được công bố kết quả trên internet, còn giờ, tôi phải đi, tránh đường." Gary nói, dứt lời kéo mẫu phụ cùng ra ngoài.

"Gary, em đưa anh đi." Louis lập tức đi theo.

Lần này, rốt cuộc đường rộng thênh thang không chướng ngại.

Mẫu phụ Green lúc trước chán ghét Gary cực điểm, giờ đột nhiên lại chuyển sang Emir, sau đó giơ tay cho y một bạt tai: "Thứ ti tiện này! Đều tại ngươi!"

Emir là người báo tin cho họ, nói thích Green, còn giới thiệu bản thân này nọ.

Gia cảnh khá lại là á thú nhân, bọn họ tự nhiên ưng ý, ước gì Green sớm đá Gary để thành đôi với Emir.

Chỉ là... Gary vậy mà lại là người hoàng thất!

Tại Emir, không những Green chia tay Gary mà bọn họ còn đắc tội hoàng thất!

Cha mẹ Green hận chết Emir, nhưng chưa từng nhìn nhận lại bản thân, còn Emir lại dồn nỗi hận ấy lên người Green.

Rõ ràng Green không cưỡng lại được cám dỗ đến với y, dựa vào đâu mà trách y chứ?

Nếu hắn chung tình với Gary thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra.

Gary mặc kệ tất cả, cậu đã quá mệt mỏi rồi.

Vốn bỏ qua chuyện cũ, hai người này cũng chẳng phạm pháp gì, hơn nữa cậu căn bản không muốn tiếp xúc với loại người đó nữa.

Nhưng giờ... Nếu không giáo huấn, bọn họ lại tưởng cậu dễ bắt nạt!

CHƯƠNG 112: TIỂU THÚ NHÂN THÚ THÚ LUYẾN (11)

"Gary, rốt cuộc là sao vậy?" Vừa vào phi hành khí Thư Thư đã lo lắng nhìn con trai, máy liên lạc của Gary réo liên tục, tin nhắn tới đều của Edgar và Fred.

Trong lòng Gary chua xót, cậu... lại làm người nhà mình phải lo lắng thì phải?

"Mẫu phụ, không sao đâu, tên Green kia ngoại tình bị con vứt bỏ thôi." Gary mau chóng điều chỉnh cảm xúc, cười đáp.

"Cái gì? Tên kia dám bắt cá hai tay? Quá đáng giận!" Thư Thư nghe xong liền nổi sung.

"Hắn ngoại tình bây giờ đỡ hơn là kết hôn rồi mới ngoại tình mà mẫu phụ." Gary giúp Thư Thư nguôi bớt.

"Đã quen nhau 10 năm còn dám làm thế?" Thư Thư nhíu mày, đột nhiên nói: "Tình cảm mong manh vậy sao? Con nói liệu cha con có ngoại tình sau lưng ta không?"

Gary: "..." Cậu mới ấn nhận tin nhắn từ cha xong.

Edgar bên kia đầu dây: "..." Hắn trông không đáng tin cậy vậy sao? Hắn đối với Thư Thư là toàn tâm toàn ý, huống chi nào có ai thương Thư Thư được bằng hắn?

"Nhưng mà ta vừa trẻ vừa đẹp, còn tài giỏi như vậy, phụ thân con chắc chắn không nỡ ngoại tình đâu." Thư Thư lại nói.

Gary nhìn phụ thân bên kia gật gù, hiển nhiên ủng hộ suy nghĩ tự kỷ của mẫu phụ, trong lòng lại càng hâm mộ hơn.

Phụ thân quen biết mẫu phụ xong một lòng một dạ chưa từng thay đổi, dù mẫu phụ có là thú nhân vẫn thực kiên định ở bên, còn Green...

Cha mẹ yêu thương nhau bao năm nay, cậu cũng hi vọng tình cảm giữa mình và Green mãi mãi không thay đổi, nhưng Green thay lòng đổi dạ, còn Louis...

"Gary con yên tâm, con giống ta, nhất định sẽ tìm được thú nhân tốt." Thư Thư an ủi con trai, rồi chợt nhớ tới Louis: "Đúng rồi Gary, Louis kia là sao nữa? Cậu ta theo đuổi con?"

"Ừm." Gary trả lời.

"Từ nhỏ con hành hạ cậu ta thảm vậy mà cậu ta còn thích con tới tận giờ, cũng đã là kỳ tích." Thư Thư cảm khái vỗ vai Gary.

Lần đầu Gary thấy Louis, cho hắn ăn bậy xém ngộ độc chết, sau đó càng nghĩ đủ trò nghịch ngợm... Louis có thú hình bạch hổ, nhưng lúc bé quá nhỏ gầy, nhìn cứ như mèo trắng, Gary coi như thú cưng, ôm tới ôm đi còn kéo đuôi...

Vì Gary lăn lộn Louis quá tay, trong lòng Thư Thư rất áy náy, càng ra sức chữa trị, sau đó...

Khi ra viện Louis khỏe mạnh rắn rỏi, Meillet và Calvin đều rất cảm kích.

"..." Gary kỳ chỉ muốn kéo Louis đi chơi, không có ý hành hạ hắn.

Nhưng mà, Louis thích cậu tới giờ, thật tốt...

"Có điều nếu hai đứa bên nhau thật, ta nhất định sẽ thấy bứt rứt lắm..." Thư Thư lại bổ sung, tuy Meillet chưa từng làm gì thất lễ, nhưng cậu vẫn chưa quên tình địch này từng gây áp lực tới mình thế nào đâu.

"Vì sao chứ?" Gary thắc mắc: "Là vì chuyện của tổ mẫu phụ của Louis?" Meillet từng thích Edgar nhưng chưa thể hiện ra ngoài, gần như bí mật chôn sâu trong lòng, hoặc ít nhất là Gary không biết.

"Cũng không có gì." Thư Thư đáp, đã là chuyện hơn 30 năm trước, cho qua được thì nên cho qua đi.

Hai người chuyện trò, thoáng cái đã về tới hoàng cung, Edgar đang chờ sẵn.

"Phụ thân!" Nhìn thấy Edgar, Gary hơi kích động, đã lâu lắm rồi cậu chưa về thăm người nhà.

"Về là tốt rồi." Edgar vỗ vỗ bả vai con, tiện thể ôm Thư Thư vào ngực: "Vào ăn cơm nào."

Fred và á thú nhân Laura của hắn đang chờ bên trong.

Mọi người cùng ngồi vào bàn, Fred bắt đầu hỏi thăm em trai.

Gary và Laura biết nhau từ bé, trước mặt Laura cậu không cần giấu giếm gì, mau chóng kể rõ đầu đuôi.

Cuối cùng, người một nhà vừa dùng cơm vừa thảo phạt Green làm niềm vui.

Bữa cơm mới đầu thực vui vẻ, sau đó...

Phụ thân mình chiếu cố mẫu phụ, ca ca chiếu cố Lauro, chỉ mình cậu đơn côi lẻ bóng...

Mới vừa bị Green phản bội, cậu từng nghĩ sẽ không muốn yêu thú nhân khác nữa, nhưng ngay lúc này cậu lại cần một vòng tay yêu thương.

Đang nghĩ miên man thì Louis nhắn tin tới: "Gary, em đã tố cáo cánh phóng viên đưa tin sai sự thật với đám người Green rồi, anh yên tâm, em sẽ kiếm vài luật sư cho bọn họ chịu hình phạt thích đáng!"

"Ừm." Gary nhắn lại.

Nhận được hồi đáp, dù chỉ là một chữ, Louis cũng vui mừng ra mặt, tâm trạng tốt hẳn lên.

Các phóng viên gần đây còn đang buồn thúi ruột như nhà có tang, mới được chốc lát bọn họ đã nhận được thông báo từ luật sư bên đó, Louis quá nhanh tay đi.

Emir không chỉ bị tố cáo mà còn bị cảnh sát còng tay áp giải đi.

Green quan sát Louis, trong mắt tràn đầy thống khổ, Gary là hoàng tử, lại nguyện ý vào quân đội cùng hắn, hi sinh vì hắn rất nhiều, nhưng hắn đã vuột mất người yêu mình thật lòng ấy rồi.

Cảm giác sa ngã này, cho tới khi cảnh sát còng tay hắn, hắn cũng hoàn toàn không phản kháng.

Emir và Green lần lượt bị quân bộ thẩm tra.

Emir giữa lúc chiến tranh tự tiện hành động rời vòng bảo hộ, hại chết nhiều chiến hữu, mưu đồ vu hại người khác, cuối cùng bị phán đi đày tới tinh cầu khoang sản khai hoang... Kỳ thực hạn tù rất ngắn, dù vậy đối với á thú nhân vẫn là cực hình khó tiếp thu.

Thế nhưng đây vẫn là việc nhỏ, đối với Emir, chuyện làm y thống khổ hơn là những ngày kế tiếp kia.

Cha mẹ y có tiền, nhưng chưa sánh được với thương nhân đại phù hào gì, giờ lại đắc tội hoàng thất, đối tác đều đòi hủy hợp đồng, cha mẹ y cũng chẳng buôn bán nổi nữa, e là sắp phá sản tới nơi.

Bọn họ rất thương yêu y, nhưng gặp loại chuyện này, khó tránh khỏi nổi hận ý...

Tiền đồ bị hủy hoại, người nhà thì xa lánh...

Emir ôm mặt khóc thống khổ cực kỳ. Y không biết sao mình lại tới mức đường này nữa. Lúc mến mộ Green, y cứ ngỡ hắn cũng sẽ thích mình, cho nên cứ lao vào như thiêu thân. Khi gặp kiến tấn công, ỷ vào mình là á thú nhân, thú nhân đều phải liều mình giải cứu, bọn họ có chết cũng là do bọn họ kém cỏi...

Green cứu y bỏ lại Gary, y đã rất đắc ý, chỉ chờ Gary bị kiến ăn sạch.

Y còn bày kế hại Gary người gặp người ghét... Ai ngờ tới cuối cùng, Gary chẳng hề gì, y lại gậy ông đập lưng ông?

Emir bị tù đày, Green lại được miễn, chỉ bị giáng chức – công sức bỏ ra vất vả lắm mới lên trung tá, giờ lại xuống thiếu tá, với lỗi kỷ luật chỉ huy sai lầm trong trận chiến với kiến vũ trụ, gây thương vong quá lớn, cũng vì tác phong trong lúc chấp hành nhiệm vụ có vấn đề.

Hình phạt nghe qua không nghiêm trọng lắm, kỳ thực đã hủy hoại tương lai hắn.

Cha mẹ hắn biết nguyên soái Mullen rất vừa ý Green, nghe hình phạt liền tới tìm nhờ giúp đỡ, nhưng kết quả...

Nguyên soái Mullen biết rõ thân phận của Gary, coi trọng Green đa phần là vì Gary, hiện tại... Green và người nhà hắn đã hết giá trị sử dụng.

Tất cả chuyện này Louis đều báo lại cho Gary.

Mấy ngày nay Gary không ra khỏi cửa, cùng lắm là lên mạng đọc tin tức, nhưng giờ đa phần đều đề cập tới cậu.

Đa số mọi người đều đồng cảm, số ít lại anti.

"Là hoàng tử liền muốn làm gì thì làm? Kể cả á thú nhân Emir kia không phải người tốt, nhưng cậu ta là thú nhân lại đánh á thú nhân thế là không được!"

"Đánh tới 2 lần! Xem video thấy lúc phá cơ giáp của Green còn kinh khủng hơn!"

"Green và Emir đều đã chịu bị pháp luật trừng trị, thế mà cậu ta đánh người lại chẳng bị gì, chỉ vì cậu ta là hoàng tử?"

"Chẳng lẽ là thú nhân hoàng thất thì được tùy tiện đánh á thú nhân chắc?"

...

Sự kiện kia hoàn toàn công khai, ai cũng hiểu lúc đó cậu cứu chứ không phải hại Emir, nhưng người ta vẫn tìm được điểm đen của cậu.

Cậu đánh Emir.

"Khi đó em giận mất khôn." Khi Fred hỏi, Gary ảo não trả lời.

"Qua rồi, đừng lo lắng quá. Cậu ta không bị thương, không có báo cáo khám nghiệm, càng chẳng làm gì được em. Tin trên mạng... sẽ được áp xuống mau thôi." Fred nói.

Quả nhiên tin trên mạng đều bị trấn áp – Edgar đã xác định thời điểm cử hành lễ thoái vị và truyền ngôi cho Fred xong xuôi.

CHƯƠNG 123: TIỂU VƯƠNG TỬ THÚ THÚ LUYẾN (12)

Hoàng đế đế quốc Thú Nhân lại đổi...

Hoàng đế đời trước, Chris, tuy thoái vị nhưng lúc ấy tuổi đã khá cao, còn Edgar? Mới hơn 60 tuổi, trông còn phong độ thế mà đã thoái vị rồi!

Edgar tại vị 30 năm, đã cống hiến cho đế quốc rất nhiều, sự nghiệp từ thiện của Thư Thư càng sáng rỡ, điều này khiến dân chúng lưu luyến khôn nguôi.

Kể từ đó người bàn tán chuyện Gary ngày càng ít, tuy vẫn có người bất mãn mà siêng năng lên mạng hack Gary, nhưng thường là mới ngoi lên lại bị vùi dập không thương tiếc.

Bọn họ còn đang bận theo dõi từng động tác cử chỉ của Gary, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót!

Tuy đánh á thú nhân không hay cho lắm, nhưng một á thú nhân độc ác như vậy, bọn họ cũng thấy đáng đời!

Gary mới đầu còn kiêng dè này nọ, sau lười quản, tiếp tục say sưa công việc nghiên cứu cơ giáp.

Mẫu cơ giáp cậu dùng tuy rất tuyệt, song chưa phải là thích hợp nhất với bản thân, cậu muốn chế tạo một cơ giáp dành riêng cho mình, sau đó... đưa cho mẫu phụ dùng.

Phụ thân và mẫu phụ tính toán thoái vị xong sẽ học theo ông bà ra ngoài du ngoạn, cậu muốn tặng họ ít quà, mà thích hợp nhất chính là cơ giáp.

Nghĩ tới trước đây mình chưa làm cho người thân đã làm cho Green một cái, Gary không khỏi áy náy, càng thêm tâm huyết, bởi vậy, Louis liền bị gác qua một bên.

Đương nhiên, điều này cũng có phần trốn tránh trách nhiệm.

Louis nhỏ hơn cậu tới 4 tuổi, đang từ em trai lại thành người yêu, cậu thấy khó mà chấp nhận ngay được.

Gary muốn có thời gian để bình tâm lại, dứt khoát đóng máy liên lạc, từ chối nhận thông tin từ bên ngoài. Louis gặp phải tình huống này, sốt ruột không yên.

Ngày xưa không dám thổ lộ là vì sợ nói ra thì tình bạn giữa hai người cũng biến mất, nhưng giờ... Gary dù đã ám chỉ hắn có thể theo đuổi, nhưng rõ ràng ngay cả cơ hội theo đuổi cũng không cho.

Nếu bản thân giậm chân tại chỗ, Gary thích người khác thì biết làm sao?

Louis nôn nóng cực kỳ, thậm chí đã tới cầu cứu Fred mấy lần, tiếc là Fred cũng không giúp được.

"Mẫu phụ, người có liên hệ được với Gary chưa?" Meillet vừa về tới nhà, Louis đã tới hỏi.

Meillet nhìn con trai đã cao hơn y một cái đầu mà còn dùng đôi mắt cún con trông mong nhìn mình, có chút vô lực: "Liên hệ rồi, nhưng không nghe máy." Gary chắc tắt máy rồi, không ai gọi được cho cậu ta hết.

Louis tức khắc ngây ra như người mất hồn.

Meillet nhìn con trai, có chút hận rèn sắt không thành thép, cũng thấy quái quái. Y từng yêu thầm Edgar, tuy sau này kết hôn với Calvin liền lựa chọn quên Edgar đi, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn, thế mà con y lại đi thích con trai Edgar.

Louis quả thực có điểm giống với mình trước đây... Meillet cười khổ.

Lúc mới biết Louis thích thú nhân, y cực kỳ phẫn nộ, nhưng con trai y vẫn rất kiên trì, cuối cùng y đành phải chấp nhận... Đối với Louis, y có hơi áy náy.

Lúc mang thai Louis y còn bận công tác, vốn chẳng có gì, chỉ là ngay trước khi sinh thì xảy ra sự cố, buộc phải sinh non.

Louis sinh non đã đành, vỏ trứng cũng vỡ nát... Trứng người khác sinh ôm đến ôm đi, trứng y sinh lại phải đưa vào cấp cứu, sau đó chỉ có thể bị đặt trong lồng ấp đặc thù...

Ngày ra khỏi vỏ cũng chẳng thuận lợi, bác sĩ phải giúp một tay.

Louis lọt lòng nhỏ xíu, suy yếu mong manh, bác sĩ đều kết luận khó sống sót được, Calvin cũng sầu não vì chuyện này.

Cuối cùng, Thư Thư lại cứu được Louis tưởng sống không nổi này, thậm chí còn khỏe mạnh hơn so với người thường... Bởi lẽ đó, mỗi lần đối mặt với Thư Thư y đều vừa khó xử vừa cảm kích.

Nếu con trai mình thích người khác, y có lẽ sẽ phản đối lâu hơn, nhưng Gary...

"Louis, nếu thật lòng muốn chung sống với Gary thì tặng thú châu cho người ta đi." Meillet đột nhiên mở lời. Giờ chẳng nhờ cậy được ai, đành hi vọng tự con trai chủ động vậy.

Hắn đã tặng rồi mà Gary chê đó chớ... Louis càng rầu rĩ, nhưng không nói cho mẫu phụ biết, chỉ khẽ 'Dạ' một tiếng.

"Kể cả Gary đang tránh mặt con, mấy ngày nữa Fred đăng cơ sẽ phải chạm mặt nhau thôi, con nhớ chuẩn bị cho thật chỉn chu vào." Meillet lại căn dặn.

Louis cuối cùng phấn chấn lên.

Hồi trước Gary không xuất hiện trước báo giới, nhưng giờ thân phận đã bại lộ, tự nhiên không cần che giấu nữa.

Bản thân hắn ở trong quân đội căn bản chưa từng để ý mấy chuyện làm đẹp làm gì, nhưng lần này còn thuê cả stylish tới giúp tạo hình, lại khoác lên lễ phục đầy khí chất, giá trị con người lập tức vọt lên tận trời.

Louis nhìn Gary xa xa, ánh mắt nóng cháy.

Đang nghỉ ngơi trong nhà, Green xem phát sóng trực tiếp trên mạng quan sát Gary, lòng đầy hối hận. Gary tựa như hoàng tử rực rỡ ánh hào quang, không, cậu ấy chính là hoàng tử, còn hắn? Mình bây giờ, nên gọi là gì đây?

Sau hàng loạt các nghi lễ rườm rà, Fred trở thành Hoàng đế đế quốc Thú Nhân, tiếp nhận hầu hết sản nghiệp, đương nhiên, phần còn lại thuộc về quyền sở hữu của Gary.

Gary lập tức thuộc hàng giàu có bậc nhất đế quốc.

Nghi lễ kết thúc, truyền thông rời đi, các nhân sĩ tiến vào sảnh trong hoàng cung, tham dự yến hội thết đãi.

Gần đây Hoàng hậu đều không thích tổ chức yến hội, bọn họ muốn tới hoàng cung tham gia yến hội thực không dễ dàng gì... Nhiều người bước vào còn choáng ngợp vì lâu quá rồi mới được quay lại đây.

Louis cũng cảm khái, hắn và Gary quen biết nhau từ nhỏ, thế mà số lần vào hoàng cung chỉ đếm trên đầu ngón tay...

"Louis, nghe nói cậu đang theo đuổi vị hoàng tử Gary kia a?" Một thú nhân tới cạnh Louis, vỗ vỗ vai hắn.

"Ừm." Louis thừa nhận, ánh mắt lại quét chung quanh tìm Gary.

Người đang nói chuyện với Louis là ban thân nhất của hắn, nhìn bộ dáng hắn lúc này, không nhịn được 'tấm tắc' hai tiếng: "Đã sớm biết cậu thích thú nhân, ai dè người cậu thích lại là tiểu hoàng tử."

"Ừ." Louis thất thần trả lời, hắn... không thấy Gary đâu.

"Louis, không ngờ cậu lại thích thú nhân thật! Em tôi nghe xong mà đau lòng muốn chết." Lại có người tới.

Mấy năm nay Louis thiêu đốt thời gian trong quân đội, nhưng mỗi năm sẽ về Thủ đô tinh ở một tháng, mối quan hệ khá rộng rãi, giờ đám bạn đều đang quây lại đây trêu chọc hắn.

"Louis, cậu quen tiểu hoàng tử kia từ trước rồi? Cậu cũng thật là, sao không nói cho anh em biết với."

"Louis, vị hoàng tử kia có dễ gần không? Cậu ta cũng thích thú nhân giống cậu chứ?"

"Louis, hai người đã hẹn hò chưa vậy?"

"Thủ đô tinh ngoài hoàng thất ra thì cậu là xuất sắc nhất rồi, yên tâm đi, tiểu hoàng tử nhất định sẽ thích cậu."

...

Tìm không thấy Gary còn bị người khác thi nhau động vào nỗi đau trong lòng, Louis càng hậm hực, đúng lúc có người máy bưng rượu đi qua liền lấy một ly, một hơi cạn sạch.

Quân đội cấm uống rượu, hắn không thích cũng chẳng thể uống, lần này lại hết ly này tới ly khác.

"Sảng khoái!" Bạn bè bên cạnh sôi nổi cổ vũ.

Louis lại cầm ly rượu uống cạn.

"Xem kìa, người hoàng thất ra rồi." Có người nói, Louis vội vàng quay đầu nhìn lại. Đương nhiên trong mắt chỉ toàn hình bóng Gary.

Gary thay một bộ lễ phục, thoạt nhìn càng đẹp trai hơn hồi nãy! Louis ngắm tới si ngốc, cứ đứng ngây cả ra.

Bạn bè bên cạnh thấy hắn như thế, bó tay luôn. Bọn họ chưa từng nghĩ một Louis luôn cao lãnh lại có biểu tình hoa si này... Thú nhân Gary mà Louis phải lòng có chút giống Hoàng hậu tiền nhiệm, tuy khá đáng yêu, nhưng tuyệt đối không phải là đại mỹ nhân a!

Ánh mắt thiêu đốt của Louis khiến Gary không thể coi như không thấy được, chỉ cảm thấy người mình cũng nóng ran.

"Gary, Louis vẫn nhìn con chằm chặp đó." Tư Thư quay sang, ra vẻ thần bí nói với Gary.

"Mẫu phụ, con biết rồi mà..." Gary có chút cạn lời, còn cần mẫu phụ nhắc nhở sao...

Edgar chỉ phát biểu đơn giản vài câu, giới thiệu chính thức Gary rồi mang cậu đi gặp vài người.

Suốt buổi lễ, một ánh mắt vẫn chặt chẽ dõi theo Gary.

Yến hội có bao nhiêu người đang nhìn mình, Gary đều có thể bỏ qua, chỉ duy nhất có ánh mắt ấy là cậu không làm gì được.

Chờ Edgar giới thiệu một vòng xong, Gary hít sâu một hơi, đi tới chỗ cái người vẫn nhìn mình chằm chặp nãy giờ: "Cậu qua kia với tôi."

"Được!" Louis gật đầu khí thế, đôi mắt càng sáng rực, rồi lại ngốc ngốc ngây ngô.

Gary tới gần mới ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người hắn, nhìn nhìn bộ dáng Louis lúc này... Người này có gì đó là lạ, hình như... say rồi?

Gary đi lên phòng nghỉ trên lầu, Louis nhắm mắt theo đuôi phía sau, thực mau chóng vào phòng nghỉ.

"Cậu ngồi đi." Gary nói, bản thân cũng ngồi xuống sô pha.

Nhưng Louis cũng chưa chịu ngồi xuống, đột nhiên quỳ gối trước mặt Gary: "Gary, tôi thích em!"

Gary suýt chút nhảy dựng, sau đó liền thấy Louis lấy ra thú châu.

"Gary, tặng em."

"Cậu giữ lấy..." Gary còn chưa nói xong, trên tay đã cảm nhận được độ ấm cơ thể còn lưu lại trên thú châu rồi.

"Gary, tôi thực sự rất thích em, nếu em không cần thì hãy ném nó đi!" Louis nói xong lại lắc lắc đầu: "Không, không được ném, ném đi bị người khác nhặt được thì tiêu, nếu không cần thì hủy hoại nó."

Gary nắm thú châu trên tay, cảm giác như sắp bị phỏng: "Louis, cậu say rồi."

"Tôi không có say, tôi rất tỉnh táo, tôi phải chứng minh lòng quyết tâm của mình, trừ em ra, tôi sẽ không ở bên ai khác, thú châu giữ lại ích gì." Louis nói.

Rõ ràng say rượu còn cãi ngang, Gary không rảnh cãi nhau với ma men, nhét lại thú châu vào miệng hắn: "Ăn đi, đừng làm loạn nữa."

Louis ngây ngốc nhìn Gary, đột nhiên giật lại thú châu từ tay Gary, định bóp nát: "Tôi phải hủy nó đi, đã cho rồi sẽ không lấy lại nữa..."

Còn chưa kịp dùng sức, Gary đã đập mạnh gáy hắn, Louis trực tiếp hôn mê.

c hm뺓)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui