Tần Nhược Thủy ừ khẽ một tiếng: "Ông xuống trước đi."
Tần quản gia ôm một bụng nghi vấn rời khỏi phòng, rốt cuộc Tần tiên sinh định thế nào? Ông đi theo tiên sinh gần đấy năm, nhưng đến giờ chừa từng thấy hắn phiền lòng vì chọn quà sinh nhật cho ai bao giờ.
Sau khi quản gia rời đi, Tần Nhược Thủy mở quyển tự truyện đặt trên đùi ra một lần nữa, lướt hai trang không thấy hứng thú, chủ yếu là vì sau khi giành được đai lưng vô địch, tác giả tả cuộc sống mất sạch tinh thần của mình thực quá, không hề giấu giếm điều gì.
Tần Nhược Thủy không khỏi tự hỏi, nếu Trang Yến đoạt được chức vô địch, liệu có thể cũng sẽ đi lên con đường này hay không, nhân là ông chủ của cậu ta, và... tiên sinh của cậu ta, phải có trách nhiệm đốc thúc cậu ta, không cho phép cậu ta được quan hệ gái trai bừa bãi.
Nhắc tới quan hệ trai gái, hắn lại nhớ đến đoạn đối thoại nghe được trong hậu đài ngày nọ.
Nhân loại vừa không chung thủy vừa trăng hoa, còn đòi quà sinh nhật? Mơ đi.
Tần Nhược Thủy ném sách trong tay xuống, đứng dậy khỏi xe lăn, đi lại hai vòng trong phòng, tâm trạng dần dần ổn định, so về tuổi tác, với mình nhân loại chỉ như em bé mà thôi, làm một bậc phụ huynh, một người đã đi qua núi sông năm tháng, hẳn là hắn nên rộng lượng, bao dung cho lỗi sai nho nhỏ này của nhân loại.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết để được bao dung chính là nhân loại phải kịp thời sửa chữa bản thân.
Tần Nhược Thủy cầm điện thoại, tra một bài báo có tên "Một đời một kiếp một đôi, đây mới là dáng vẻ đẹp nhất của tình yêu", đăng lên moments, ám chỉ rõ ràng như vậy, chắc hẳn nhân loại nên hiểu ra.
Moment này vừa được đăng lên, toàn bộ đám bạn trên wechat của hắn tức khắc ngu người, sao Tần Nhược Thủy lại đăng thứ này? Động lòng phàm rồi? Là kẻ nào?!
Bọn họ lập tức truy tìm tung tích gần đây của Tần Nhược Thủy, phát hiện ra tính cả bài đăng lần này, hắn đã đăng tổng cộng hai moments.
Trình Lập Tuyết được xem là một trong số đông đảo người theo đuổi Tần Nhược Thủy, cậu ta có wechat của Tần Nhược Thủy, cũng xem như vượt một bước dài so với đa số những người khác.
Cậu ta không lớn hơn cậu con trai nhỏ của nhà họ Văn mấy tuổi, nhưng không hành động bừa bãi như đối phương, tự nhận là Tần tiên sinh đối xử với mình tốt hơn nhiều so với những người theo đuổi, nếu Tần tiên sinh thật sự nghĩ thông, vậy chắc cũng là bởi vì mình.
Có lẽ là dạo này mình không xuất hiện trước mặt Tần tiên sinh, thế nên Tần tiên sinh mới nhận ra tầm quan trọng của mình.
Chưa kể hình như gần đây bên người Tần tiên sinh không có người nào mới, xét khiếu thẩm mỹ của Tần Nhược Thủy cũng không có khả năng ngắm trúng người làm trong trang viên, còn cái cậu quản gia mới tên Trang Yến gì đó, chắc chắn cũng sẽ như đám vệ sĩ trước đấy, sẽ bị sa thải sớm mà thôi.
Đại đa số mọi người trong vòng bạn bè của Tần Nhược Thủy đều nghĩ giống Tần Nhược Thủy, từ chối thừa nhận khả năng Tần tiên sinh sẽ thích người nào đó bên cạnh, nếu Tần tiên sinh có thích người nào, nhất định người đấy phải là mình không sai vào đâu được.
Mặc dù Tần tiên sinh hơi lớn tuổi, năm nay khoảng ba tư ba nhăm, nhưng ngoại hình anh ấy đẹp, nhìn còn chưa tới ba mươi, nếu người anh ấy thích là mình, mình tự gói mình đến cửa nhà họ Tần ngay lập tức.
Tuy nhiên trước khi gói đến, vẫn phải hỏi trước một câu, nhỡ Tần tiên sinh không có nhà thì sao.
Sau khi mấy người này do dự một phen, có chút thẹn thùng, dùng giọng điệu đùa giỡn để che giấu hồi hộp trong lòng, hỏi Tần tiên sinh, người hắn muốn một đời một kiếp một đôi, có phải là mình hay không.
Nhưng thực tế rất nhanh nói cho bọn họ hay, Tần Nhược Thủy chẳng phải người thích hợp để đùa giỡn.
Người nào hỏi, Tần Nhược Thủy chặn người đấy, trong nửa tiếng ngắn ngủi, bạn bè trên wechat của hắn cũng chỉ còn lại một chữ số.
Người duy nhất cần phải hiểu ý ngầm bên trong tiêu đề này thì một mực không xuất hiện, Tần Nhược Thủy nhấn vào trang bìa của Trang Yến mấy lần, rồi lại lặng lẽ thoát ra, chẳng lẽ mình ám chỉ chưa đủ rõ à? Nhân loại này còn không tiến hành tự kiểm điểm sai phạm chân trong chân ngoài, một chân hai thuyền với mình hay sao?
Trang Yến không hề có bất kỳ ý định tự kiểm điểm nào, khi nhìn thấy bài đăng này cậu chỉ tỏ vẻ nghi hoặc, khẽ nhíu mày, nghi ngờ không biết có phải Tần Nhược Thủy bị hack nick rồi không?
Nghiên cứu tác phẩm này từ đầu đến chân không sót chữ nào xong, càng thêm mấy phần chắc chắn đối với suy đoán của mình.
Thể loại nội dung sặc mùi súp gà cho tâm hồn thế này, quả thực không giống thể loại Tần tiên sinh có thể đăng lên.
Mặc dù bây giờ Trang Yến cảm thấy khả năng Tần Nhược Thủy bị đánh cắp tài khoản cao hơn, nhưng cũng không thể hỏi thẳng thừng như vậy, nhỡ đâu đây là ý tưởng bộc phát của Tần tiên sinh, hoặc là lỡ tay chia sẻ, mà cậu hỏi trực tiếp như vậy thì có vẻ không hay lắm.
Trộm tài khoản có thể là vì tống tiền, sở dĩ còn chưa hỏi thăm mình, khả năng cao là vì Tần tiên sinh có quá nhiều bạn trên wechat, người như Tần tiên sinh mà đã vay tiền ai, chắc hẳn không ai từ chối.
Chưa biết chừng cớ vay tiền sẽ liên quan đến bài đăng cháo gà ban nãy.
Một sự suy luận hoàn hảo cứ thế thành công ra đời, Trang Yến tặng mình một điểm thông minh lanh lẹ, dù gì thì người như Tần tiên sinh, nếu mà bị trộm tài khoản thật, chắc sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.
Sau một phen cân đo đong đếm, Trang Yến vô cùng rón rén bình luận một câu: [Dạo này tiên sinh thiếu tiền hở?]
Tần tiên sinh sao có thể thiếu tiền, bình luận này chỉ là một câu thăm dò mà thôi, bình thường sau khi cậu bình luận, phải qua chừng bốn năm tiếng Tần tiên sinh mới trả lời cậu, cậu có thể thủ tiêu trước khi Tần tiên sinh trả lời, mà dù anh ấy có kịp đọc được, khả năng cao cũng chỉ cười một tiếng rồi bỏ qua.
Nhưng nếu bị trộm tài khoản, nhất định kẻ trộm sẽ phản hồi mình thiếu tiền ngay lập tức, sau đó vay tiền mình.
Trang Yến tự cho là kế hoạch của mình vô cùng hoàn mỹ, không hề sai sót, tiếc là cậu không ngờ rằng, tác phẩm kia là do Tần Nhược Thủy bằng xương bằng thịt tự mình đăng lên, đã thế lại còn là đặc biệt đăng cho cậu nhìn.
Vì vậy Tần Nhược Thủy ngồi tầng ba nhìn thấy bình luận của Trang Yến, trầm mặc một cách kỳ lạ, ánh mặt trời đáp xuống hàng mi cong dài của hắn, chiếu ra một hàng bóng nho nhỏ.
"..."
Hắn cầm điện thoại, híp mắt, nhìn chằm chằm bảy chữ và dấu hỏi chấm đằng sau, Trang Yến đọc xong bài đăng này, thế mà lại hỏi câu này?
Cậu ta đang giễu cợt mình?
Tần Nhược Thủy rất muốn biết, rốt cuộc Trang Yến đang nghĩ thứ gì, xem bài báo xong lại bình luận câu này, hắn nghĩ mãi không ra, chẳng lẽ là sợ mình không trả lương cho cậu ta?
Loài người quả nhiên là sinh vật thần kỳ, người như Trang Yến thì càng thần kỳ hơn nữa.
Tần Nhược Thủy ngẩng đầu, tầm mắt lượn lờ bên cuốn sách đặt trên tủ đầu giường, kết hợp với những điều hắn thu hoạch được từ quyển sách trong thời gian gần đây, nghĩ ngợi một chút, chẳng lẽ Trang Yến muốn khoe khoang của cải của cậu ta trước mặt mình?
Xét theo mạch não của nhân loại, chưa chắc không xảy ra khả năng này.
Thậm chí Tần Nhược Thủy còn không kiên nhẫn bơ Trang Yến mấy tiếng như bình thường được nữa, sau khi suy luận được một loại khả năng, để có thể nhanh chóng kiểm chứng đấy có phải câu trả lời chính xác hay không, hắn nhúc nhích ngón tay, trả lời Trang Yến một chữ: [Thiếu]
Sau đó hắn im lặng chờ xem tiếp theo nhân loại có thể phát biểu ra loại lời giật gân nhường nào.
Vì chờ câu trả lời của Tần tiên sinh mà Trang Yến lỡ cả lịch tập luyện, rốt cuộc cũng chờ được câu trả lời, dù chỉ có một chữ, nhưng thông tin lộ ra thế này là đủ, cậu gật đầu một cái quả nhiên là vậy, cậu hất tóc trên trán, thật là có phong thái của một thám tử tài ba.
Y như rằng là bị trộm nick, Tần tiên sinh sao mà thiếu tiền được?
Trang Yến mặc áo khoác, nhét điện thoại vào túi, sau đó rời khỏi phòng thể thao, muốn tìm Tần quản gia nhắc nhở chuyện Tần tiên sinh bị trộm số wechat, mong là Tần tiên sinh có thể phát hiện kịp thời, ngăn chặn tổn thất.
Thế rồi cậu chạy khắp tầng một, tầng hai biệt thự mà vẫn không thấy Tần quản gia đâu, sau đấy đi hỏi cô quét dọn, mới biết ban nãy Tần tiên sinh vừa gọi Tần quản gia lên.
Tần quản gia hoàn toàn không biết lần này tiên sinh gọi mình lên làm gì, hơn nữa hình như ông vừa mới rời khỏi đây không lâu, ông gõ cửa bước vào, đứng ở vị trí không cách Tần Nhược Thủy quá xa, dò hỏi: "Tiên sinh có việc gì vậy?"
Tần Nhược Thủy nhấc mắt, nhìn ông một cái, sau đó từ tốn mở miệng: "Bình thường phát lương cho nhân viên trong trang viên khi nào?"
"15 hàng tháng, tháng này đã chuyển từ hai ngày trước." Tần quản gia đáp.
"Chuyển cho Trang Yến rồi à?"
Tần quản gia lấy làm lạ không hiểu sao Tần tiên sinh lại hỏi câu này, chẳng lẽ tiên sinh lo mình nợ lương Trang Yến?
Ông gật đầu nói: "Cũng chuyển rồi."
Tiền công nhà họ Tần chi trả chưa từng thấp, Trang Yến còn do Tần quản gia tự tay chỉ định, lương lậu càng không thể thấp, Tần Nhược Thủy vốn muốn biết rốt cuộc Trang Yến đang tính toán điều gì, nhưng sau khi hắn đáp một tiếng thiếu, đối phương cũng không trả lời gì thêm nữa.
Tần Nhược Thủy yên lặng chốc lát, hỏi: "Giờ cậu ta đang làm gì?"
"Chắc là ở trong phòng thể thao."
"Dạo này tôi..." Tần Nhược Thủy có chút do dự, biểu cảm thế này rất hiếm khi xuất hiện trên người tiên sinh, tuy nhiên từ khi Trang Yến tới nơi này, Tần quản gia sẽ thường xuyên được thấy thái độ tương tự trên mặt hắn, bây giờ đã nhìn nhiều mà quen.
Chỉ là lời tiếp theo của Tần Nhược Thủy vẫn công phá trí tưởng tượng già cỗi của ông, hắn hỏi: "Dạo này tôi hơi tiết kiệm quá à?"
Tiết kiệm? Có phải tiên sinh hiểu lầm gì về định nghĩa của từ này không?
Vớ bừa một chiếc áo chiếc quần trên người Tần Nhược Thủy ít nhất cũng tầm năm con số, một ngày ba bữa toàn dùng nguyên liệu mà gia đình bình thường không dám bỏ ra, chưa kể phí duy trì trang viên này, tính sơ sơ thôi cũng không biết tiết kiệm ở đâu.
"Dĩ nhiên không, sao tiên sinh lại hỏi như vậy?"
Tất nhiên Tần Nhược Thủy sẽ không nói với Tần quản gia mình bị Trang Yến kích thích, lắc đầu nói: "Bỗng dưng cảm giác thế mà thôi."
Tần quản gia vẫn rất nghi ngờ, điều gì có thể làm tiên sinh cảm tưởng như vậy, ông cũng muốn mở mang đầu óc một chút.
Tần Nhược Thủy: "Được rồi, không còn chuyện gì nữa, ông đi làm việc đi."
Tần quản gia rời phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, xuống tầng xử lý công việc dang dở, sau khi ông rời đi, Tần Nhược Thủy do dự một chút, rồi cũng ngồi xe lăn ra khỏi phòng, định đi xem rốt cuộc Trang Yến muốn đánh quân cờ nào.
Trang Yến vẫn đang tìm bóng dáng Tần quản gia, vất vả mãi mới tìm được người ta, cậu vội vã chạy theo, gọi với lại: "Tần quản gia chú chờ chút."
Tần quản gia dừng bước, quay đầu hỏi cậu: "Sao thế?"
Trang Yến đứng trước mặt Tần quản gia, thật ra có chút không tiện mở miệng lắm, cậu ấp a ấp úng nói: "Có phải tài khoản wechat của tiên sinh bị trộm không?"
Tần quản gia: "..."
Tần Nhược Thủy đứng chỗ rẽ tầng ba đang định đi xuống: "..."
Tần quản gia đã lớn tuổi, không quen vầy các sản phẩm công nghệ như vậy, vả lại Tần tiên sinh mãi không đăng moments, thế nên ông không để ý đến nó, cơ bản không biết trong khoảng thời gian gần đây, giữa Tần Nhược Thủy và Trang Yến đã xảy ra bao nhiêu tình tiết gay cấn, ông hỏi Trang Yến: "Sao lại hỏi thế?"
"Cháu cứ cảm giác bài đăng của tiên sinh trên moments không giống thể loại tiên sinh sẽ tự mình đăng lên lắm."
Tần Nhược Thủy: "..."
Cuối cùng Tần Nhược Thủy cũng hiểu Trang Yến là thế nào, thì ra một câu thiếu tiền à của Trang Yến là để truy dò xem mình có bị hack nick hay không, nếu có thể quay ngược thời gian, hắn hy vọng có thể quay trở lại thời khắc chưa có gì xảy ra.
Này thì một đời một kiếp một đôi, này thì dáng vẻ đẹp nhất của tình yêu!
Tần quản gia loáng thoáng cảm thấy chuyện này có chút liên quan đến câu chuyện tiết kiệm kỳ ba vừa rồi của tiên sinh, ông sốt ruột muốn xem thử xem có trò gì vui trên moments của Tần Nhược Thủy, tuy nhiên lúc đối mặt với Trang Yến ông vẫn phải dè dặt một chút, ông gật đầu một cách trịnh trọng: "Chú sẽ báo với tiên sinh."
Giờ thì Trang Yến đã yên lòng, có thể tiếp tục tập luyện, cậu chào tạm biệt Tần quản gia, trở về phòng thể thao.
Trang Yến vừa rời đi, Tần quản gia đã lập tức rút điện thoại, dáo dác nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai đang nhìn, rồi mới nhanh tay mở khóa màn hình, bật wechat lên, tìm Tần Nhược Thủy, sau đó ấn moments của hắn, thế nhưng ông lại chỉ thấy được vườn không nhà trống.
Trang Yến trở về phòng thể thao, xem lướt điện thoại, phát hiện bài đăng cháo gà cách đây không lâu đã bị thủ tiêu sạch sẽ, cậu yên tâm đặt điện thoại xuống, năng suất làm việc của Tần quản gia đúng là rất hữu hiệu.
Lúc nãy quên nhắc Tần quản gia, bảo ông nhắc tiên sinh, lần sau nên đặt mật khẩu rối rắm hơn chút.
Tần quản gia nhìn moments rỗng tuếch của Tần Nhược Thủy mà than thở không ngừng, hận mình đã chậm chân một bước, bỏ lỡ sự kiện có thể gây chấn động lòng người.
Tâm trạng của Tần quản gia giờ này chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ, cực kỳ ân hận.
Khi Trang Yến đi ra khỏi phòng thể thao một lần nữa đã là sáu giờ tối, lúc ăn cơm Tần quản gia ngồi đối diện với cậu, ánh mắt ông chứa trăm câu vạn từ, nhưng miệng thì vẫn đặt về số không.
Trang Yến bị nhìn mà lòng đầy hoảng hốt, cậu cẩn thận hồi tưởng, sau đó ho khẽ một tiếng, hỏi: "Tần quản gia, chú nhìn cháu vậy làm gì?"
Tần quản gia thở dài một hơi, ông rất muốn biết Tần Nhược Thủy đã đăng cái gì lên moments, nhưng là một quản gia xứng chức, ông không thể tỏ vẻ quá hăm hở với đời sống cá nhân của chủ nhân, ông nên nghĩ cách để Trang Yến chủ động kể ra.
Ông động đậy môi, hỏi Trang Yến: "Cháu thấy tiên sinh thế nào?"
Hỏi lời này, trong tình huống này, mọi người đều đang dán mắt qua, chẳng lẽ cậu còn có thể nói xấu Tần Nhược Thủy à? Chẳng lẽ đây là một thử thách mới?
Tuy nhiên đúng là tiên sinh không có chỗ nào không tốt, hoàn hảo mọi mặt, mà dù có, thì cũng chỉ là thiếu sót nho nhỏ mà thôi, sự vượt trội trên những phương diện khác hoàn toàn có thể vùi lấp thiếu sót này.
"Đương nhiên là Tần tiên sinh rất hoàn hảo rồi," Gần đây Trang Yến mới xem bộ sưu tập chém gió thành bão của chủ nhân một tài khoản weibo, hơi bị ảnh hưởng một tẹo, có mấy lời chưa kịp nghĩ đã cứ thế bật ra khỏi miệng, "Tần tiên sinh có bộ ngực rộng rãi, khí chất xuất chúng, chín chắn chững chạc, mặc dù tính cách hơi lạnh nhạt, nhưng không hề thiếu tình yêu thương, đã học rộng tài cao mà còn quả quyết kiên cường..."
Càng nói, đầu càng phác họa hình bóng Tần Nhược Thủy rõ nét hơn, vì vậy mà Trang Yến càng chém càng hăng, càng bịa càng chìm, hoàn toàn không kiểm soát được bản thân: "... Anh ấy có tấm lòng rộng mở, vẻ đẹp tuyệt thế nhân gian, là ánh sao xoẹt sáng giữa đêm dài, là luồng gió nhẹ giữa hang sâu, là tuyết rơi tản rạc dưới ánh trăng khuya, anh là núi non ngát xanh trùng trùng điệp điệp, là cỏ hoa tươi tốt, chỉ cần anh mỉm cười, là tuyết rã băng tan, gió xuân chớm nở, mặt nước dập dềnh..."
Năm xưa Trang Yến thi văn cũng không đắm chìm giữa bùn lầy cảm xúc đến vậy, khả năng văn chương một đời của cậu đều vận hết vào đây.
Mọi người vây quanh bàn ăn cũng bị ngôn từ xuân sắc của Trang Yến ôm trọn.
Ánh mắt Tần quản gia nhìn Trang Yến ngày càng trở nên phức tạp, đây là miêu tả tiên sinh à? Không phải tả thần tiên trong truyền thuyết hả?
Lăng kính nhìn tiên sinh của Trang Yến hơi dày quá rồi, cậu ấy bị thế này từ đầu, hay là càng ở lâu gần tiên sinh càng như vậy, nếu cứ tiếp tục thế này thì nguy hiểm quá, nói không chừng đến một ngày kia cũng sẽ bị tiên sinh cho nghỉ việc.
Nhưng để nghe ngóng tin đồn, Tần quản gia vẫn giữ vững nụ cười ngoài mặt, lại còn gật đầu tán thành, tỏ vẻ Trang Yến nói rất hợp tình hợp lý.
May là vệ sĩ Giáp Ất Bính không mai phục ở đây, nếu để bọn họ nghe được lời Trang Yến, tất nhiên sẽ cho rằng cậu đã bị Tần Nhược Thủy mê hoặc phát bệnh thời kỳ cuối, cùng đường cứu chữa.
"Hôm nay cháu có thể nhìn ra ----" không phải tự tiên sinh đăng moment là cháu đã phân tích tiên sinh khá kỹ rồi đấy.
Tần quản gia còn chưa nói hết câu, ông vừa ngẩng đầu đã thấy Tần Nhược Thủy đứng cuối cầu thang, nhìn thẳng về phía bọn họ, trông có chút dọa người.
Sự ghé thăm đột ngột của Tần Nhược Thủy, làm Tần quản gia phải nuốt câu hỏi đã chồi đến miệng trở về bụng.
Trang Yến ngẩng đầu lạ lùng nhìn Tần quản gia một cái, Tần quản gia lắc đầu, nói không có gì.
Trang Yến ồ một tiếng, cũng không nghĩ ngợi nhiều, sau khi phải ngừng việc triệt để khen ngợi Tần Nhược Thủy cậu cảm thấy hơi trống rỗng, không thể bù đắp sự thiếu hụt trong tâm hồn, chỉ có thể lấp đầy dạ dày trong bụng.
Tần quản gia nhìn tiên sinh đang rót tầm mắt lên gáy Trang Yến, không nói lời nào, trừ ông ra, không một ai biết hắn vừa đến.
Do khoảng cách khá xa, Tần quản gia cũng không thấy rõ thái độ của Tần Nhược Thủy, nhưng ông cứ cảm giác hình như tâm trạng tiên sinh lúc này không tệ lắm.
Tiên sinh thích kiểu khen ngợi gợi đòn thế này từ bao giờ? Hay là mình cũng tranh thủ thời gian tìm tòi học tập một chút?
...
Ngày 23/4 đến rất nhanh, Trang Yến rời khỏi nhà họ Tần từ sáng, mang theo hai suất mì đến bệnh viện ăn sáng với ông Trang, tán gẫu với ông một hồi, chớp mắt đã sang trưa.
Cậu hẹn mấy thằng bạn ra ngoài, tụ tập một phen, sau khi dùng bữa, mọi người cùng đến KTV ca hát.
Trước mắt trên đời này ngoài bài Hai con hổ và Bài bảng chữ cái ABC ra, không còn bài nào Trang Yến hát trôi chảy được nữa, cậu đến KTV cũng chỉ để ăn hoa quả với đồ vặt là cùng.
Vương Thừa Tông trái ngược với Trang Yến, là một tay giữ mic chính hiệu, chỉ cần cậu ta túm được chiếc micro, cậu ta sẽ hát đến ngày tận thế.
Bây giờ cậu ta đang cầm mic đứng phía trước, đi kèm với tiếng nhạc inh tai, cậu ta cất tiếng hát: "Cát bụi khổ đau, cảm giác quất đau khuôn mặt..."
Trang Yến lười biếng nằm trên sofa, ngáp một cái, tối qua cậu chờ Tần tiên sinh dài thật dài.
Trong một giây vô tình cậu ấn vào khung trò chuyện với Tần Nhược Thủy, thấy bên cạnh tên hắn có dòng đang gõ chữ, sau đấy rồi không có sau đấy nữa, cậu đợi đến tận hơn một giờ sáng, rốt cuộc mấy chữ kia cũng biến mất, nhưng cậu vẫn chẳng biết được rốt cuộc Tần tiên sinh gõ cái gì.
Trang Yến không thể không lại nghi ngờ có phải Tần tiên sinh bị hack tiếp rồi không.
"Em nói giữa gió mưa, chút khổ đau ấy nào có là gì, lau nước mắt ướt nhòa xin người đừng hỏi, tại sao..."
Vương Thừa Tông đã bắt đầu hát ra khí thế Thiên vương, ánh đèn tỉ màu nhảy nhót trên mặt cậu ta, con ngươi đen thui lung linh lấp lánh, cậu ta chỉ Bao Tử: "Những người anh em đằng này, hãy giơ cao cánh tay của các bạn lên nào!"
Bao Tử giơ hai tay lên.
"Những người bạn đằng kia, sao không nghe thấy tiếng hô của các bạn nhỉ?"
Chu Phi hú một tiếng.
"Chàng trai chính giữa, hãy lắc lư theo điệu nhạc nào."
Trang Yến ngồi chính giữa: "..."
Sao đến phiên cậu lại khó vậy chứ?
"Bạn nhỏ ở giữa có ý kiến gì phải không, sao lại không lắc lư theo nhạc thế nhỉ?"
Trang Yến cầm mic: "Thôi thì tớ lên song ca với cậu vậy."
Vương Thừa Tông: "..."
Kinh nghiệm đi qua máu và nước mắt dạy cho Vương Thừa Tông biết giờ phút này nên chọn phương án im lặng, cậu ta xoay người, coi như nãy giờ chẳng nói lời nào, cũng chẳng nghe câu nào.