Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

Trang Yến cảm thấy không ổn lắm, thái độ này giọng điệu này của tiên sinh, nếu mình dám lặp lại vấn đề vừa rồi một lần nữa, khả năng Tần Nhược Thủy sẽ cho cậu cuốn gói ngay lập tức, vì vậy cậu bắt đầu giả ngu lộ liễu mà hỏi: "Vấn đề gì vừa rồi là vấn đề gì?"

Tần Nhược Thủy không nói gì, cặp mắt hơi nheo lại, mang theo khí thế nguy hiểm, lẳng lặng nhìn Trang Yến.

Trang Yến cười khan, cực hận mình mới nãy lắm mồm, cậu gắng gượng nặn ra nụ cười, nói với Tần Nhược Thủy: "Đã trễ lắm rồi, tiên sinh nghỉ ngơi sớm một chút."

Tần Nhược Thủy không đổi sắc mặt, hờ hững nói: "Vẫn chưa muộn, cậu lặp lại lời ban nãy một lần nữa đi."

"Chuyện này..." Cậu thật sự không muốn cắm mũi dao vào ngực Tần Nhược Thủy, nhưng tiên sinh cứ nằng nặc yêu cầu cậu nhắc lại thì cậu cũng không còn cách nào.

Trang Yến cúi đầu, không dám nhìn Tần Nhược Thủy, hồi lâu sau mới lí nhí một câu: "Vừa rồi tôi hỏi, có phải tiên sinh từng mang thai hay không."

Nói xong Trang Yến rúc đầu càng thấp, chỉ hận không thể chui đầu vào kẽ nứt.

Tần Nhược Thủy nhìn Trang Yến, động động môi, nhưng cuối cùng không nói lời nào, bây giờ hắn chỉ muốn biết đầu Trang Yến chứa những thứ gì.

Từ lúc Trang Yến mới đến trang viên hắn đã muốn biết.

Trang Yến thấy Tần Nhược Thủy không lên tiếng, cậu ngẩng đầu lén lút liếc Tần Nhược Thủy một cái, tầm mắt hai người vừa vặn vấp vào nhau, cậu do dự, bước lại gần Tần Nhược Thủy, quỳ một chân xuống trước mặt đối phương, hai tay khoác lên đầu gối Tần Nhược Thủy, cậu thở dài một tiếng thật kêu trong lòng: "Tiên sinh, tôi biết anh bị người cá lừa dối, thế nên mới hỏi điều này, tôi không hề có ý gì khác, thật sự chỉ muốn an ủi anh một chút mà thôi."

Dù sao hai bọn họ bây giờ cũng tính là người cùng cảnh ngộ, tình cảnh giống nhau hẳn càng thêm hiểu được nỗi đau của người khác.

Trang Yến vừa đau lòng vừa ẩn chứa một loại tâm tình khó mà nói rõ, tiên sinh tốt đẹp nhường nào, vậy mà lại bị cá tồi lừa gạt, cá tồi vung đuôi không nhớ điều gì, khiến cho tiên sinh phải chịu nhiều đau đớn đến vậy.

"Tiên sinh, ngài không cần lưu giữ hồi ức thống khổ, chuyện cũ đã qua, có lẽ nên ra ngoài thử nghiệm cuộc đời mới, anh tốt như vậy, càng xứng đáng với người tốt hơn."

Tần Nhược Thủy vốn muốn uốn nắn tư tưởng sai lệch trầm trọng của Trang Yến bây giờ, nhưng khi nghe Trang Yến nói hắn xứng đáng với người tốt hơn, đầu bỗng xoẹt qua ý đồ khác, hắn ngẩng đầu nhìn Trang Yến trước mắt, ngón tay để hờ trên mặt bàn, gõ nhẹ theo tiết tấu, hỏi: "Người tốt hơn?"

Trang Yến gật đầu một cái, định đề cử bản thân, song lại nghĩ bụng mình còn mang kiện hàng chưa dỡ, đành miễn cưỡng nuốt giấc mơ trở về, cậu nói với Tần Nhược Thủy: "Sẽ có."

Nếu không phải đột nhiên mang thai, Trang Yến rất muốn trở thành người đàn ông bảo vệ che chở cho Tần Nhược Thủy, thế nhưng bây giờ đứng bên cạnh Tần Nhược Thủy, tự dưng lại sinh ra cảm giác hội chị em hoang đường.

Có lẽ trong thiên hạ này, chỉ có từ người có tình đổi thành anh em mới có thể thảm bằng.

Trang Yến đáp xong chợt phát hiện Tần Nhược Thủy nhìn mình bằng ánh mắt sâu sâu thẳm thẳm, dường như có điều muốn tỏ lòng, Trang Yến đợi một hồi, không đợi được Tần Nhược Thủy mở miệng, cậu chỉ có thể héo mòn mở miệng: "Tiên sinh, anh bây giờ vẫn chưa quên được người ấy sao?"

"Tôi tốt thế nào?" Tần Nhược Thủy bỗng mở miệng không đầu không cuối.

Trang Yến lơ mơ một hồi, mới ý thức được hẳn là lời này tương ứng với câu nói lúc trước của cậu, chỉ có điều lúc nãy cậu chỉ thuận miệng nói ra, bây giờ Tần Nhược Thủy lại đặt câu hỏi thật nghiêm túc.

Tần Nhược Thủy thật sự rất tốt, gần đây cậu còn chú ý mấy lời khen ngợi bot đỉnh cao trên mạng, nhưng đứng trước mặt Tần Nhược Thủy thì hơi khó nói nên lời, cuối cùng cậu nhấp miệng, chỉ thốt ra bốn chữ: "Rất rất rất tốt."

Hết rồi?

Tần Nhược Thủy nhìn Trang Yến, Trang Yến cúi đầu cực thấp, đại khái là lấy làm ngượng ngùng vì vốn từ nghèo rệp của mình.

Tần Nhược Thủy dời mắt, chậm rãi mở miệng: "Tôi nói tôi bị người cá lừa gạt khi nào?"

Trang Yến thở dài, cảm thấy Tần Nhược Thủy chả khác nào vịt chết còn to còi, cậu ngẩng đầu, ánh mắt ẩn chứa nỗi niềm sâu đậm, cậu lưỡng lự đôi thì, nắm tay Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, anh đừng giấu tôi, nếu không phải anh từng bị ngươi cá lừa dối, tại sao anh lại hiểu rõ thiên tính của bọn họ như vậy, sao anh còn có sách về việc mang thai này?"

"Đấy là vì-----"

Đấy là vì bản thân hắn chính là người cá.

Tần Nhược Thủy không nói tiếp nữa, lời này hiện nay không quá phù hợp để nói ra với Trang Yến, chờ thêm ít lâu, đến khi Trang Yến có phản ứng kỳ thai nghén, rồi hãy nói sau.

Tần Nhược Thủy khẽ thở dài, tối nay tán dóc những chuyện quái đản kỳ ba này cùng Trang Yến, hắn cảm thấy đầu óc hơi đau, giơ tay xoa trán một cái, đoạn nói với Trang Yến: "Được rồi, cậu về nghỉ ngơi trước đi, sau này tôi sẽ nói với cậu."

Trang Yến ồ một tiếng, chỉ có điều nhìn cũng không giống tin lời Tần Nhược Thủy được bao nhiêu.

Tần Nhược Thủy cảm thấy không biết làm sao, một lần nữa nhấn mạnh: "Tôi chưa từng bị người cá lừa dối, cũng không hề mang thai."

Không biết Trang Yến nghĩ ra kiểu gì, Tần Nhược Thủy càng đoán càng đau óc.

Lẽ ra tối nay không nên cho cậu ấy tiến vào.

Cũng vào lúc này, Trang Yến còn mở to cặp mắt trong veo như nước, hỏi Tần Nhược Thủy: "Thật vậy ư?"

Nếu đây là người khác, chắc chắn Tần Nhược Thủy sẽ không kiên nhẫn đến vậy, cũng phải, nếu là kẻ khác thì đã vĩnh viễn biến mất khỏi trang viên ngay tại thời điểm vào hỏi hắn có phải hắn từng mang thai không.

Nhưng suy cho cùng Trang Yến lại không phải những người khác, nếu không phải cậu đang mang thai, có lẽ bọn họ đã lập tức thực hành trnag 173 trở về sau thay lời giải thích.

Nghĩ đến đây, Tần Nhược Thủy càng muốn làm thịt gã người cá đã từng làm thịt Trang Yến! Làm thành đầu cá kho tiêu!

Ấy chết, không đúng, hắn giận quá mất vui, nếu làm đầu người cá thành đồ ăn thì hơi dọa người quá.

"Thật." Hắn gật đầu một cái.

Vàng thật cũng không thật được như thế.

Lúc này Trang Yến lại chọn tin tưởng, nói vậy tất cả những phỏng đoán trước giờ đều là huyễn hoặc, vậy thì những gì cậu thể hiện ban nãy quả thực là ngu quá, một loại cảm xúc mang tên lúng túng chậm rãi ngoi lên trong lòng Trang Yến, tuy nhiên cậu vẫn có thể duy trì vẻ bình tĩnh mặt ngoài, đứng dậy, nói với Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Trang Yến vội vàng chạy chối chết ra khỏi phòng Tần Nhược Thủy.

Tần Nhược Thủy nhìn theo bóng lưng Trang Yến rời đi, qua một hồi lâu, khóe môi của hắn cong lên khe khẽ.

Mặc dù hôm nay hơi lộn xộn, nhưng ít ra hắn cũng hiểu được Trang Yến không có tình cảm dư thừa với con cá người kia, đứa trẻ trong bụng Trang Yến chỉ là một bất ngờ nho nhỏ, nếu cậu ấy không thể thấm nhuần cuốn sách giáo dục giới tính, sau này hắn sẽ uốn nắn giúp cậu.

Tuy nhiên đổi một cách nghĩ khác, nếu Trang Yến có thể có mang con người cá khác, vậy nghĩa là cũng có thể mang thai đứa bé của mình, hắn cũng không phải là cá cảnh, nếu Trang Yến không muốn... vậy thì nhốt cậu ấy lại, trói cậu ấy trên giường cả đêm lẫn ngày, không có thai con hắn tuyệt đối không cho ra cửa.

Sắc mặt Tần Nhược Thủy trở nên điên cuồng u ám trong một nháy mắt nào đó, rất có cảm giác đại boss sau màn.

Trang Yến vừa ra cửa liền thấy Tần quản gia trở về từ buổi tiệc, Tần quản gia hơi khựng lại trong một tích tắc, lấy làm lạ tại sao đêm hôm khuya khoắt Trang Yến còn đi ra từ phòng ngủ tiên sinh, hơn nữa còn mặc quần áo ngủ, quan hệ giữa cậu ấy và tiên sinh đã tốt đến vậy rồi à?

"Tiên sinh có chuyện?" Tần quản gia lo lắng hỏi.

Trang Yến lắc đầu, chẳng lẽ lại bảo Tần quản gia, cậu đến hỏi Tần tiên sinh mình có được uống thuốc cảm trong thời gian mang thai hay không?

"Có mấy chuyện không hiểu, đến tham khảo tiên sinh một chút."

Tần quản gia ồ một tiếng, không tiếp tục nối lời.

Trang Yến trở về phòng ngủ, uống thuốc theo hướng dẫn, sau đấy vớt chiếc chăn đắp lên người.

Đèn phòng chóng tắt, chìm vào màn đêm, cậu lật người sang phải, trừng bức tường trong bóng tối ngẩn người.

Đến giờ phút này cậu cũng không tưởng tượng thấu, trong bụng mình đang thai nghén một sinh mạng nhỏ bé, mà sinh mạng này là loài người hay là một giống loài chưa từng phát hiện, chỉ có thể tìm thấy trong mẩu chuyện cổ tích.

Càng ngày cậu càng cảm thấy mình sẽ sinh ra một tiểu mỹ nhân ngư, bất kể cần giáo dục ra sao, ngày mai vẫn nên đi chuẩn bị bể cá trước cái đã.

Trang Yến xoa xoa bụng, trứng cá cảm nhận được ve vuốt của cậu, cũng dè dặt ủn lên một cái, tựa như đáp lại cậu.

Mà Tần Nhược Thủy trong lúc ngồi chán trong phòng, đang nhìn hai chiếc cột cuối giường, nghĩ bụng tương lai nếu Trang Yến thật sự không nghe lời, sẽ tách hai chân đối phương ra trói vào hai cây cột, tưới tắm đầy ắp đối phương.

Vô vàn ý niệm tội ác và tối tăm cuồn cuộn dâng lên trong đầu hắn, cuối cùng Tần Nhược Thủy bật cười một tiếng, ngã xuống giường, đợi Trang Yến sinh xong cá nhỏ, hắn hẵng vạch ra bước kế tiếp đi vậy.

Sáng hôm sau Trang Yến tỉnh lại, quả nhiên khá khẩm hơn nhiều, hô hấp cũng thông thuận, sau khi chạy quanh vườn hoa hai vòng, xin nghỉ với Proust, định đi siêu thị nội thất.

Chỉ là vận may của cậu không xuôi lắm, lúc xin nghỉ Tần Nhược Thủy đứng ngay cách cậu không xa, đợi đến khi cậu nhận được sự cho phép của Proust, Tần Nhược Thủy mới nhàn nhạt mở miệng: "Cậu đi một chuyến với tôi."

Trang Yến không biết xảy ra chuyện gì, cậu đi theo sau Tần Nhược Thủy, đến chòi hóng mát trong vườn hoa.

Tần Nhược Thủy đứng dậy khỏi xe lăn, bước đi thẳng tắp, ngồi xuống băng ghế dá, sau lưng hắn là hòn non bộ và cây cỏ xanh biếc.

Trang Yến nhớ khi mình mới đến nhà họ Tần, có lần Tần Nhược Thủy uống say, nằm trên bàn đá, khi ấy trăng thanh gió mát, từ đó tới nay đã mấy tháng trôi qua.

Nhắc lại nhớ, đã rất lâu cậu không xem đoạn vid tu tâm kia nữa, quả thực có lỗi với tấm lòng thiết tha của vệ sĩ Bính.

Tần Nhược Thủy nhìn Trang Yến còn đang lơ đãng, gọi một câu: "Cậu cũng lại đây ngồi đi."

Trang Yến ngồi xuống đối diện Tần Nhược Thủy, nghe thấy Tần Nhược Thủy hỏi mình: "Lát nữa cậu muốn ra ngoài?"

Trang Yến gật đầu, "Tiên sinh cần mua thứ gì à?"

Tần Nhược Thủy chà nhẹ ngón tay trên tách trà, đoạn hỏi Trang Yến: "Ra ngoài làm gì?"

Mang thai mà cũng không ngoan ngoãn, cả ngày mơ tưởng ra ngoài dụ dỗ người ta, ngón tay gõ nhịp lên bàn đá, Tần Nhược Thủy cảm thấy kế hoạch bắt nhốt Trang Yến của mình hôm qua có thể mang ra bàn trước.

Trang Yến hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm tới gần, cậu xoa xoa mũi, ngại ngùng nói: "Tôi muốn đi mua bể cá."

Nếu đứa bé trong bụng là một con cá, vậy không thể ở trên đất liền như con người, cho vào bồn tắm thì không tiện lắm, mua một chiếc bể cá vẫn là ổn thỏa nhất.

Tần Nhược Thủy không ngờ Trang Yến đã bắt đầu chuẩn bị cho đứa bé trong bụng sớm như vậy, xem ra hẳn là đối phương rất thích con cá nhỏ còn chưa chào đời kia, dù hiểu được sự yêu thích này là thiên tính, nhưng Tần Nhược Thủy vẫn không ngừng sủi bọt chua trong lòng.

Hắn thuận miệng bảo Trang Yến: "Tầng hai có bể bơi, đợi nó phá vỏ, ném vào bể ơi là được, đủ cho nó lăn lộn, nếu cậu không muốn nuôi, chờ đủ một năm trực tiếp quăng ra biển, tự nó cũng có thể sống sót."

Trang Yến: "..."

Phương thức nuôi dưỡng của Tần tiên sinh có phải hơi hoang dại quá rồi không.

Một năm đã ném xuống biển quá là vô trách nhiệm, bây giờ nhà nước cũng đang khuyến khích sinh đẻ và nuôi dạy trong điều kiện tối ưu, không thể bởi vì đứa bé trong bụng cậu không tính là loài người mà gạt phăng chính sách quốc gia, Trang Yến lắp bắp nói với Tần Nhược Thủy: "Cứ... cứ nuôi đã."

Tần Nhược Thủy ồ một tiếng, giọng điệu nghe ra còn có chút thất vọng.

Trang Yến: "..."

Ngài hờn giận đứa bé này đến vậy hả?

Bể bơi tầng hai tốt hơn rất nhiều so với bể cá, nhưng vấn đề là thái độ của Tần Nhược Thủy, khiến cậu rất nghi ngờ đối phương có thể nào nhân lúc mình không chú ý len lén vứt cá con đi không.

Hẳn là Tần Nhược Thủy không phải người như vậy.

Sau khi suy xét một phen, Trang Yến cảm thấy có thể trì hoãn kế hoạch mua bể cá, cũng không phải cậu tán thành cách thức thả cá con vào bể bơi, mà là sắp tới mùa khuyến mãi, cậu có thể lên mạng chọn một mẫu cũng được.

"Vậy thì hôm nay tôi không ra ngoài nữa."

Tần Nhược Thủy ừ một tiếng, sắc mặt dễ nhìn hơn đôi chút.

Tối qua Tần Nhược Thủy đã phủ nhận mình không hề bị người cá lừa gạt, cũng không hề mang thai, vậy rốt cuộc tại sao đối phương biết những vấn đề liên quan đến người cá, còn có thể rút ra một quyển sách quý dạy nuôi dưỡng người cá con, Trang Yến nghĩ thế nào cũng không đoán ra được.

"Tiên sinh, sau khi sinh ra đứa bé sẽ ăn thứ gì?" Người cá giống cái có thể sinh sữa, còn đàn ông như cậu thì thôi đừng nghĩ.

Tần Nhược Thủy nói: "Mua ít sữa bò và tôm tép là được."

Trang Yến nhớ kỹ, sau một hồi do dự cũng không trực tiếp rời đi, mà đặt hai tay lên bàn, khẽ nghiêng người về phía trước, kéo gần khoảng cách với Tần Nhược Thủy, cậu nhỏ giọng hỏi đối phương: "Tiên sinh có từng tận mắt nhìn thấy người cá không?"

Thật ra thì, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến nay, Tần Nhược Thủy chỉ gặp có một người cá là chính bản thân mình, khi hắn mới chào đời, cha mẹ hắn đã không còn bên cạnh, những người cá sinh sống tại vùng biển ấy đã bị diệt toàn bộ sau một lần tai họa.

Có lẽ trên đời này còn những người cá khác, nếu không Trang Yến cũng không thể mang thai đứa bé của người cá.

Hắn gật đầu.

Trang Yến sáng bừng ánh mắt, lại dán gần Tần Nhược Thủy thêm một chút, cậu hỏi Tần Nhược Thủy: "Người cá có đẹp không?"

Tần Nhược Thủy nghĩ bụng mình cũng tính là đẹp, còn những người cá khác trông ra hình dạng gì thì hắn cũng nào có biết, hẳn chỉ đành đáp lời Trang Yến: "Rất đẹp."

Gần đây Trang Yến có đọc mấy quyển tiểu thuyết có nhân vật chính là người cá, trong đó người cá luôn được miêu tả nào là nghiêng nước nghiêng thành, tao nhã vô song, nhân gian hiếm có, thành ra bây giờ Trang Yến cũng có mấy phần trông ngóng đứa trẻ nhà mình.

Cậu hy vọng cá con trong bụng sẽ xinh đẹp vạn phần, cậu xoa xoa bụng, trong thoáng chốc ấy, cả người cậu đều tỏa ra tình mẫu tử chói lóa.

Tần Nhược Thủy không đành lòng nhìn thẳng.

Tuy nhiên sau đấy hắn chợt nghĩ, tại sao Trang Yến lại hỏi mình điều này, chẳng lẽ cậu ấy chưa từng thấy tận mắt người cá, Tần Nhược Thủy vừa nghĩ, vừa thuận miệng hỏi ra thắc mắc này.

Trang Yến hơi đỏ mặt, dù rất không muốn thừa nhận, nhưng cậu thật sự chưa từng thấy được ngoại hình người cá ấy.

Tần Nhược Thủy nhận được câu trả lời từ vẻ mặt Trang Yến, thì ra đó thật sự là một con cá tồi triệt để từ đầu tới đuôi, ngay từ đầu đã không muốn chịu trách nhiệm, hắn lấy làm hổ thẹn thay khi có đồng loại như vậy, kẻ như vậy đáng bị người đời khinh bỉ.

Đã từng có vô số buổi đêm, Trang Yến hồi tưởng lại cảnh tượng ban chiều khi người cá đánh thức mình tỉnh giấc, để đến cuối cùng cậu cho ra kết luận, khi đó thật ra người cá đã hy vọng cậu có thể thấy rõ mặt mình.

Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, đối phương không ngờ mình ở dưới đáy biển quá lâu, tạm thời không thể thích nghi với ánh sáng, cuối cùng không thể nhìn ra cái gì.

Trang Yến bừng tỉnh từ trong ký ức, tiếp tục tham khảo các vấn đề dạy dỗ nhóc con từ phía Tần Nhược Thủy, không biết tại sao hôm nay trứng cá trong bụng cậu lại đặc biệt hiếu động, thường xuyên nhảy ngược nhảy xuôi.

Thời gian trước cậu còn không muốn chủ động mở lời, mà bây giờ đã có thể bàn luận về các vấn đề sau khi đứa bé ra đời với Tần tiên sinh một cách hòa hợp, có thể thấy thói đời đen đỏ, chỉ có điều có những lúc, Trang Yến cảm giác ánh mắt Tần tiên sinh nhìn mình không được hợp lý lắm, cứ như đang rắp tâm lập mưu đồ gì đó sau lưng cậu.

Nhất định là cậu suy nghĩ nhiều, người mình có gì đáng giá cho Tần Nhược Thủy mưu tính.

Tần quản gia đi tới từ một lối đi khác, ông bước đến trước chòi hóng mát, có chiếc lá rơi lên vai ông, ông nhẹ nhàng phủi xuống, sau đó báo cáo Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, cậu Trình Lập Tuyết đến thăm hỏi."

Tần Nhược Thủy nhớ một hồi lâu mới nhớ ra Trình Lập Tuyết là người nào, không hiểu không có chuyện tự dưng cậu ta đến đây làm gì.

"Cậu ta tới làm gì?"

Tần quản gia lắc đầu: "Cậu Trình không nói."

Tần Nhược Thủy liếc nhìn Trang Yến đối diện, không biết từ lúc nào Trang Yến đã đứng dậy, thẳng lưng nghiêm chỉnh, như là một quản gia xứng chức.

Tần Nhược Thủy cười thầm, nói với Tần quản gia: "Cho cậu ta vào."

Không lâu sau, Trình Lập Tuyết theo chân người làm trong trang viên đến vườn hoa, khi nhì thấy Trang Yến sau lưng Tần Nhược Thủy cậu ta thoáng sửng sốt.

Cậu ta tưởng rằng sau buổi tiệc hôm qua, hẳn là Tần tiên sinh đã về nhà cho Trang Yến nghỉ việc, ai ngờ hôm nay còn có thể thấy đối phương trong trang viên nhà họ Tần, nói cách khác lời nói hôm qua của cậu ta ngoài việc đắc tội Tần quản gia ra thì không đạt được bất kỳ mục đích nào.

Trình Lập Tuyết cực kỳ hối hận, sớm biết đã chẳng làm.

Nhưng hối hận thì cũng muộn, thời gian lại chẳng thể chảy ngược dòng.

Tần Nhược Thủy đan tay, mở miệng: "Không biết cậu Trình đến tìm tôi hôm nay là có việc gì?"

Tần quản gia kéo kéo vạt áo Trang Yến, nhỏ giọng bảo cậu: "Trang Yến, huấn luyện viên tìm cháu."

Dĩ nhiên lời này bị Tần Nhược Thủy nghe trọn, sao hôm nay Proust nhiều chuyện như vậy! Không phải ban nãy Trang Yến đã xin nghỉ rồi à!

Trang Yến thoáng chột dạ, mình vốn xin nghỉ với lí do mua bể cá, kết quả lại chạy đến nơi này tán gẫu với Tần Nhược Thủy, mặc dù cái kẻ đối mặt với Tần tiên sinh nhìn lấm la lấm lét, không có lòng thành, âm mưu khó dò, nhưng có Tần quản gia ở nơi này, hẳn là cậu ta không thể làm gì Tần tiên sinh được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui