Lúc bạn học Tiểu Khương đang u mê đám gấu trúc đỏ, cậu không hề hay biết rằng, cậu đã bị ông chủ của bọn họ sắp xếp một cách rõ ràng rồi.
"Hắt xì---" Khương Lạc Thầm bị xót mũi, bỗng hắt xì một cái kinh thiên động địa.
Lâm Vị Nhiên đứng cách đó không xa lo lắng nhìn sang, quan tâm hỏi: "Sao thế, có phải trời lạnh quá, đông đến không?"
"Anh xem tôi còn đang mặc áo khoác nè, không lạnh đâu." Khương Lạc Thầm xoa xoa lỗ mũi, trả lời: "Có thể là người yêu thầm đang nhắc đến tôi đó."
Mông Hách: "...Tôi phải như nào mới có thể có thể chất tự luyến cỡ như cậu?"
Bạn Tiểu Khương nghiêm túc đưa ra kiến nghị cho hắn: "Trước tiên phải có khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành giống tôi đã?"
Mông Hách: "..........."
So da mặt dày với bạn Khương thì tốt nhất là đầu hàng luôn đi.
Ba người ở vườn gấu trúc đỏ lãng phí cả một buổi chiều.
Đến 5h30, một tiếng nhạc du dương được phát lên từ radio của vườn thú.
Vào khoảnh khắc tiếng nhạc vang lên, bọn gấu trúc đỏ đột nhiên quay mình cả đám, cùng chạy về phía lan can thật dài bằng gỗ kia.
Táo trong tay của Lâm Vị Nhiên chỉ mới đút được một nửa, đám gấu trúc đỏ đã rời đi không có chút lưu luyến nào.
Lâm Vị Nhiên: "Bọn nó sao vậy?"
Khương Lạc Thầm: "À, bọn nó đến thời gian tan làm rồi."
Lâm Vị Nhiên: "..."
Khương Lạc Thầm: "Sở thú bọn tôi 6h đóng cửa, 5h30 bắt đầu dọn dẹp, tiếng nhạc khi nãy được phát lên là tiếng giải tán, gấu trúc đỏ nghe được là biết có thể tan làm rồi."
"...Lần đầu tiên tôi biết được, hoá ra động vật cũng phải 'tan làm'."
"Những năm tháng này còn ai mà không trốn xã hội nữa cơ chứ." Khương Lạc Thầm nhún vai một cái, "Đối với đám động vật mà nói, ngày nào cũng đối phó với đám nhân loại rất là mệt mỏi, đứa nào mà không muốn về chuồng ngủ đâu.
Gấu trúc đỏ đã là động vật gương mẫu trong sở thú bọn tôi rồi.
Sở thú 9 giờ mở cửa, bọn nó đúng 9 giờ khai trương, đâu giống đám khỉ sát vách kia, 10 giờ còn nằm phơi trong ổ không dám ra đối mặt thực tế, ngày nào cũng đến muộn."
Động vật phải tan làm, con người cũng phải tan làm.
Lâm Vị Nhiên không nán lại thêm nữa, sợ làm trễ thời gian nghỉ ngơi của Khương Lạc Thầm.
Khương Lạc Thầm vốn muốn để Mông Hách lái xe ba bánh tiễn Lâm Vị Nhiên đi, nhưng nhóc Mông Hách này cứ trưng cái mặt thiếu nợ kia ra, Khương Lạc Thầm lo hắn sẽ cố ý chạy xe đến khu thú dữ nên chỉ bèn bỏ đi cái ý nghĩ này.
Trước khi Lâm Vị Nhiên đi, anh xé ngay ngắn tờ bản thảo trong quyển sổ kia xuống, còn viết ký tên mình ở dưới rất đàng hoàng.
Anh rất cẩn thận để không làm rách góc nào, sợ ảnh hưởng kế hoạch mua bán lại của Khương Lạc Thầm.
Khương Lạc Thầm hiếm khi đỏ mặt: "Thầy Lâm, cảm ơn thầy đã tặng tranh vẽ cho tôi, tôi cũng không có gì để đáp lễ..."
"Không cần đáp lễ." Lâm Vị Nhiên nói, "Cậu thích là được rồi."
Nhưng chỉ thích thôi làm sao đủ?
Khương Lạc Thầm sờ thân trên lẫn thân dưới, và cậu đã tìm thấy một món đồ nhỏ thật.
Cậu lấy một cái huy hiệu nhỏ từ dải ruy băng của tình nguyện viên, đưa đến trước mặt Lâm Vị Nhiên: "Đây là huy hiệu nhỏ mà sở thú bọn tôi tặng cho nhân viên xuất sắc, bên ngoài không có đâu! Cái này tôi tặng cho anh đó."
Cậu vừa nói vừa đặt món đồ nhỏ kia vào lòng bàn tay của Lâm Vị Nhiên.
Người đàn ông cúi đầu nhìn xuống, đó là huy hiệu nổi có hình dạng của gấu trúc đỏ.
Huy hiệu được làm cực kỳ tinh xảo, đuôi của gấu trúc đỏ rất giống thật, lắc một cái còn có thể đung đưa qua trái phải, vô cùng nhạy.
Chiếc huy hiệu này được làm ra dựa vào nguyên mẫu của gấu trúc đỏ Lạc Lạc.
Đừng thấy Lạc Lạc tính tình nóng nảy mà quên đi giá trị nhan sắc của gấu ta rất cao là cao luôn.
Trong thế giới chỉ nhìn mặt này, tam quan phải đi cùng ngũ quan, nó đáng yêu đến mức mà loài người bị nó cắn một phát bên tay trái, cũng đành chìa tay phải ra cho nó cắn tiếp.
Ở dưới ánh nắng mặt trời, màu của chiếc huy hiệu gấu trúc đỏ này hơi hơi ánh cam, tình cờ giống với màu tóc của Khương Lạc Thầm mấy phần.
Lâm Vị Nhiên nhìn gấu trúc đỏ Lạc Lạc trong lòng bàn tay, lại nhìn loài người to lớn Lạc Lạc ở trước mặt, bỗng hỏi một câu kỳ lạ: "Cậu không cắn người đó chứ?"
Khương Lạc Thầm: "Hả?"
Không đợi cậu phản ứng lại, Lâm Vị Nhiên bỗng vươn tay ra, xoa nhẹ đỉnh đầu của cậu.
Tóc của thanh niên dày lại bồng bềnh, sợi tóc hơi cứng chút.
Cảm giác sờ trên tay có hơi xù xì, hệt như được sờ đám lông tơi của đuôi gấu trúc đỏ, nằm trong lòng bàn tay cực kỳ ấm.
Đuôi của gấu trúc đỏ sờ không được, nhưng đầu của loài người có thể sờ thoải mái.
Lâm Vị Nhiên vò đầu tóc của cậu nhóc thành mớ lộn xộn, sau đó mới hài lòng rút tay về.
"Cảm ơn đã tiếp đãi." Lâm Vị Nhiên cười cười, nụ cười của anh như hoà vào trong cơn gió chạng vạng, "Anh bạn nhỏ, tôi tin chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.
—----------------
Sau khi tiễn Lâm Vị Nhiên đi, Khương Lạc Thầm lần nữa leo lên chiếc xe ba bánh bị hỏng của Mông Hách.
Mông Hách trưng ra cái mặt thối, hắn lái chiếc xe ba bánh của mình như lái xe đua mui trần.
Mông của Khương Lạc Thầm vỡ thành 8 cánh, mém tí nữa đã bị thương khi làm việc rồi.
Con đường từ khu vực gấu trúc đỏ đến phòng nghỉ nhân viên thông thường phải lái xe 15 phút, còn Mông Hách lái xe gió giựt đùng đùng chỉ cần 5 phút đã bay về tới nơi.
Sau khi chiếc xe ba bánh dừng trước ký túc xá, Khương Lạc Thầm cút xuống xe ba bánh hỏi: "Mông Hách, cậu vội tan làm đến vậy hả?"
Mặt Mông Hách đen như đít nồi, hai tay hắn khoanh lại trước ngực, một chân để xuống đất, chân kia đạp ngay thắng xe rồi nhìn chằm chằm cậu hỏi: "Cậu trả lời tôi trước, cậu với cái tên họ Lâm khi nãy rốt cuộc là loại quan hệ gì, sao anh ta lại xoa tóc cậu?"
"?" Khương Lạc Thầm mờ mịt, "Không phải tôi nói rồi sao, thầy Lâm là đạo diễn, lúc tôi làm diễn viên quần chúng thì quen được anh ta.
Còn về việc sao anh ta lại xoa tóc tôi--- Sáng sớm tôi mới gội đầu nên không dơ, sao anh ta không thể xoa cơ chứ."
"Trừ cái quan hệ này ra thì sao?"
Khương Lạc Thầm chẳng buồn nương theo tật xấu của hắn: "Bạn học à, tôi nhớ bọn mình học Thú y, không phải Pháp y--- Trông cậu hỏi như thế này có phải đang đợi tôi bàn giao tình tiết vụ án không?"
Mông Hách: "...."
Bây giờ là thời gian nghỉ, xung quanh còn có các bạn học khác đang bước vào ký túc xá, bọn họ đứng đây tranh chấp đã thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Mông Hách sĩ diện hảo, hắn để ý thấy ánh mắt của người xung quanh bèn thấp giọng nói: "Cậu bảo tôi lên Douban tìm anh ta, tôi đã tìm rồi."
Khương Lạc Thầm hơi bất ngờ, không ngờ Mông Hách hành động nhanh như vậy.
Cậu còn tưởng với tính cách của Mông Hách thì tới Douban là cái khỉ gì hắn còn không biết ấy chứ.
Khương Lạc Thầm: "Sau đó thì sao?"
"Trên nhóm Douban nói..." Mông Hách cắn răng, giống như nói chữ tiếp theo sẽ làm bẩn miệng hắn, "Lúc thằng cha họ Lâm kia du học ở nước ngoài đã từng tham gia diễu hành đồng tính [1], còn cực kỳ thân thiết với nhiều người mẫu nam."
[1] Diễu hành đồng tính: Pride parade.
Hắn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.
Khương Lạc Thầm sững một chốc: "Tôi bảo cậu lên Douban tìm danh sách liệt kê tác phẩm của anh ta, không phải lên nhóm Douban xem tin bát quái--- Đợi đã, cậu xem ở nhóm nào?"
Mông Hách thận trọng nhớ lại một chút: "Hình như tên là 'Biệt đội cảnh sát soi chị dâu trong giới'."
Khương Lạc Thầm sốc vỡi, "Nghiệp vụ của group đó đã rộng đến thế rồi sao? Không những soi được chị dâu mà soi được anh dâu luôn rồi?"
Mông Hách nghe không hiểu.
Khương Lạc Thầm: "Cơ mà soi được mấy chuyện kiểu này thì coi qua loa là được.
Trừ khi chị dâu không nhịn được quăng bằng chứng thật để tự huỷ, không thì ai biết được chị dâu đó là thật hay giả chứ?"
Mặc dù bạn Tiểu Khương thuộc phái idol flop không có tiếng trong giới giải trí.
Nhưng đã vào giới 5 năm, cậu cũng đã chứng kiến qua những sự kiện máu chó đầy đầu rồi.
Cậu biết rõ "Bát quái giải trí, chân tướng là giả" nên ăn dưa trong vui vẻ là được rồi, không cần quá gò bó đâu ha.
Nhưng tính cách của Mông Hách hoàn toàn không giống với cậu, khả năng suy xét của hắn hệt như tính hướng của hắn vậy, nghiêm túc ngay thẳng một đường đến cuối: "Tóm lại, với tư cách là bạn cùng phòng của cậu, hy vọng cậu giữ bản thân cho tốt.
Đừng để bị mấy thứ dơ bẩn trong giới giải trí tiêm nhiễm vào."
"Cậu nói đúng, giới giải trí rất loạn đấy." Bạn học Tiểu Khương tán thành gật đầu, "Tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời căn dặn của cậu, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, làm người một cách sạch sẽ, làm việc một cách đàng hoàng."
"Cậu biết thì..."
"Cơ mà, con người của tôi cũng không có cao thượng đến vậy.
Nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ bị mật ngọt dụ dỗ rồi biến chất sa đoạ.
Nhưng xin đồng chí Mông Hách hãy yên tâm, trước khi sa đoạ nhất định sẽ nộp cho ngài một bài báo cáo tư tưởng, chờ ngài phê chuẩn rồi mới hành động tiếp, chắc chắn sẽ không phiền ngài bận tâm ạ!"
"..."
Sau khi quăng ra mấy lời này, bạn Tiểu Khương không buồn xem mặt thối của Mông Hách nữa, xoay người đi luôn.
Buồn cười thật đấy! Tên thẳng nam đến chết này suốt ngày kì thị lại đi quan tâm đến tính hướng của người khác, Mông Hách yêu việc lo lắng cho tình hình kết bạn con trai của cậu đến vậy, người nào không biết còn tưởng hắn ta đang yêu thầm cậu cơ!
- ---------
Bởi vì tên Mông Hách quá ư làm người khác buồn nôn, Khương Lạc Thầm tức đến mức không buồn ăn cơm tối.
Sau khi cậu về đến ký túc xá mới phát hiện ra, trên người cậu còn mặc chiếc áo khoác mượn của Mông Hách.
Khương Lạc Thầm vốn định ném chiếc áo khoác này lên giường hắn, kết quả vừa nhìn lướt qua mác áo một cái mới phát hiện đây là đồ của Hermès.
Cậu lên mạng tìm giá của cái áo này, giá bán cao tới hẳn 6 con số.
Khương Lạc Thầm: "..."
Hôm nay Khương Lạc Thầm mặc cái áo đắt tiền này để bẻ chuối cho bầy khỉ, xong lại cắt móng cho lạc đà, từ trên xuống dưới toàn là lông động vật, cũng không biết với mức lương hai vạn tệ một tháng như cậu có đủ để giặt nó một lần không.
Trời ỡi, rốt cuộc là tại sao Mông Hách phải mang chiếc áo đắt tiền này đi làm công chứ, có thể tôn trọng đám người lao động giai cấp vô sản với nội tâm yếu ớt mà ví tiền cũng yếu một chút được không!
Vào lúc Khương Lạc Thầm đang sầu muốn chết, chiếc điện thoại đang sạc pin trên đầu giường của cậu đột nhiên vang lên.
Cậu cầm lên xem một cái, ngoài ý muốn phát hiện người gọi điện thoại cho cậu vậy mà là Văn Quế!
Khương Lạc Thầm bất ngờ lắm.
Văn Quế hiện tại không phải đang ghi hình cho chương trình sao? Nghe nói giai đoạn tập luyện khép kín phải nộp điện thoại lên mà, sao em ấy có thể gọi điện cho mình thế nhỉ?
Khương Lạc Thầm vội vã chạy đến một góc yên tĩnh không có người để nhận điện thoại.
Đây là video call.
Vừa kết nối, khuôn mặt xinh đẹp gầy gò của thiếu niên liền hiện lên trên màn hình.
Sau lưng video là cảnh nền màu đen xen lẫn màu trắng, mặt trên được in logo của [Lôi Đình Vũ Giả].
Khương Lạc Thầm: "Quế Quế Tử? Là cậu thật sao?"
Văn Quế rời mắt khỏi ống kính, nói rất nhanh: "Đội trưởng," Hắn dùng cách xưng hô lạnh nhạt mà đó giờ hắn chưa từng dùng, "Em đang ở trong phòng phỏng vấn của [Lôi Đình Vũ Giả].
Bởi vì em đạt được số phiếu cao nhất trong vòng đấu nội bộ nên được tổ tiết mục cho phép dùng điện thoại gọi điện."
Khương Lạc Thầm hiểu rồi, rất nhiều chương trình đều có khâu tương tự nhau: Các thí sinh ở trong huấn luyện khép kín, lúc này không được phép liên lạc với người thân lẫn bạn bè.
Cách một đoạn thời gian sẽ cho các thí sinh battle một trận, và "gọi điện thoại" là phần thưởng khuyến khích cho các thí sinh chiến thắng.
...Đúng là phần thưởng rẻ tiền tốt.
Khương Lạc Thầm biết, hiện tại chắc chắn đang có một cái máy quay hướng thẳng ngay Văn Quế, nói không chừng còn có một cái máy quay khác hướng về cậu.
Đội trưởng Tiểu Khương cực kỳ tin tưởng Văn Quế, luôn cho rằng hạng nhất đối với cậu dễ như ăn cháo.
Nếu mà cậu không lấy được hạng nhất mới đúng là có 'ô dù bên trong', Tiểu Khương hỏi: "Hạng nhất có thể gọi mấy cuộc điện thoại đó?"
"Ba cái." Văn Quế trả lời, "Cái đầu tiên em gọi cho mẹ." Văn Quế là con trai của mẹ đơn thân, được một tay mẹ nuôi lớn, gọi điện thoại cho mẹ đầu tiên là điều hiển nhiên.
Khương Lạc Thầm: "Vậy anh là người thứ hai?"
"Coi như vậy đi."
"Cái gì mà 'coi như vậy đi'?"
Văn Quế trả lời: "Tổ tiết mục quy định chỉ có thể gọi ba cuộc điện thoại.
Không cần biết là kết nối hay không, chỉ có thể gọi được ba lần, cuộc đầu tiên em gọi cho mẹ em đã kết nối rồi, cái thứ hai em gọi cho anh nhưng không ai bắt, sau đó..."
Sau đó--- Văn Quế dùng lần cơ hội quý báu thứ ba, gọi số điện thoại của Khương Lạc Thầm thêm lần cuối.
Khương Lạc Thầm cuống thay cho cậu: "Ây ây ây, sao mà em không gọi cho bạn khác thế hả.
Nếu mà anh không bắt thì có phải hai lần cơ hội của em đã bị lãng phí không?"
"Phí cũng không sao." Mặt mày của thiếu niên trên màn hình đẹp như tranh vẽ, chắc nịch không đổi, "Em chỉ muốn gọi điện thoại cho anh mà thôi."
Khương Lạc Thầm ngơ ngẩn, bỗng cảm thấy trong lòng có hàng ngàn lời muốn nói mà lại bị kẹt ở đó.
Nếu bây giờ Văn Quế mà xuất hiện trước mặt cậu, cậu nhất định sẽ ôm chặt hắn một cách cực kỳ nồng nhiệt.
Bỗng nhiên, ngoài màn hình vang lên một giọng nữ: "Thí sinh Văn Quế, chú ý thời gian một chút, chỉ còn một phút."
Khương Lạc Thầm giật mình: "Gọi điện thoại kiểu này còn có quy định thời gian hả?"
Văn Quế: "Vâng, một cuộc điện thoại hai phút."
Khương Lạc Thầm vừa nghe đã lập tức thấp thỏm không yên.
Cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, song đến thời khắc mấu chốt kiểu này, những câu hỏi kia như bị kẹt lại khiến đầu óc trống rỗng.
Cậu không nói, vậy thì đổi thành Văn Quế nói.
Văn Quế hỏi: "Đội trưởng, trên người anh mặc áo của ai?"
Khương Lạc Thầm: "Ớ?" Cậu cúi đầu tự nhìn mình, trên người cậu còn mặc chiếc áo hoodie màu đen mắc muốn chết kia, không ngờ Văn Quế vừa nhìn đã nhận ra áo này không phải của cậu rồi.
Văn Quế: "Đường vai với chiều dài tay áo đều không đúng.
Hơn nữa anh đâu có thích màu đen, đây là áo của người khác nhỉ?"
"Của bạn cùng phòng anh." Khương Lạc Thầm cũng không có gì để giấu nên nói luôn.
Văn Quế: "Đinh bé Đinh lớn?"
"Không phải, là người khác." Khương Lạc Thầm lắc đầu, "Em không biết đâu."
Khương Lạc Thầm nói thật, bởi vì quan hệ của cậu và Mông Hách cứ không tốt nên đó giờ chẳng nhắc đến hắn trước mặt Văn Quế.
Văn Quế dừng lại chút một cách kỳ quặc, sau đó không tiếp tục đề tài này nữa.
Thời gian gọi điện chỉ còn lại 30 giây cuối cùng, Khương Lạc Thầm lòng như lửa đốt, chỉ có thể lựa mấy việc quan trọng để căn dặn: "Văn Quế, em ở đó nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, ăn nhiều ngủ nhiều kết bạn nhiều, đừng làm cho ba lo lắng!"
Văn Quế tức cười: "Ba em không lo lắng."
Khương Lạc Thầm tự vỗ ngực mình một cái: "Anh nói là người ba này!"
Văn Quế: "..."
"Em phải nhớ rõ," Khuôn mặt của Khương Lạc Thầm rất hiền từ, "Cho dù em đạt được hạng nhất hay không, em đều là đứa con ngoan mà ba tự hào nhất, ba ba yêu em."
"Biết rồi." Sắc mặt của Văn Quế thay đổi, "Em cũng yêu—--"
Chữ cuối cùng còn chưa được nói ra, thời gian hai phút đã đến rồi.
Staff rất công bằng, lập tức ngắt điện thoại.
Câu 'tạm biệt' của Văn Quế còn chưa kịp nói với Khương Lạc Thầm.
Khương Lạc Thầm đối mặt với màn hình bỗng tối đi của điện thoại bèn thở dài.
Không biết cảm giác của cậu có sai không, cậu luôn cảm giác Văn Quế gầy xuống nhiều quá, có thể do huấn luyện quá khổ cực rồi.
Vừa gọi xong cú điện thoại này, cả người Khương Lạc Thầm ỉu xìu.
Huấn luyện khép kín của Văn Quế đã qua được nửa tháng.
Từ lúc hai người vào nhóm cho đến nay chưa từng đã lâu không gặp mặt như thế, cũng không biết đoàn bọn họ có chấp nhận việc thăm ban hay không.
Vài ngày tiếp theo, gió yên sóng lặng.
Khương Lạc Thầm mỗi ngày 6 giờ dậy.
Phòng 32 người trong ký túc xá rất yên tĩnh, tiếng ngáy khò khò nối đuôi nhau vang lên.
Cậu lần theo ánh đèn đi động, nhỏ tiếng rửa mặt, thay quần áo, sau đó chuồn khỏi ký túc xá.
Cậu tìm một chỗ đất trống không người luyện nhảy tập hát, đợi đến 7h30 thì quay lại nhà ăn nhân viên ăn sáng.
Cậu phải thừa nhận là khi cậu làm idol, toàn dựa vào khuôn mặt mới chống đỡ nổi cả giang sơn, trình độ hát nhảy chỉ có thể xem như trung bình trong nhóm.
Khương Lạc Thầm khắc sâu tư tưởng âm thầm cố gắng vào DNA, đương nhiên không cho phép bản thân lộ ra khuyết điểm.
Cho dù cậu đến đây để thực tập, mỗi ngày cũng phải dậy sớm để tự huấn luyện bản thân nửa tiếng.
8 giờ ăn xong bữa sáng, cậu bước lên chiếc xe của riêng mình (chiếc xe ba bánh), được tài xế (Mông Hách) chở cậu, xuất phát đi tuần tra giang sơn (sở thú) của cậu.
Từ cái ngày cãi nhau kia xong, quan hệ giữa cậu và Mông Hách chẳng khá khẩm hơn chút nào.
Sau đó Khương Lạc Thầm nghĩ thông rồi, diễn viên bình thường được ghép cp xong còn tan bành xẻ nghé, cậu với tên Mông Hách này chẳng cần phải thân nhau như một nhà, giữ hoà bình bên ngoài là đủ rồi.
Đến nỗi cái áo khoác kia, Khương Lạc Thầm từng nhắc đến việc cậu sẽ đưa tiền giặt.
Mông Hách khinh bỉ nhìn đám lông động vật dính trên mặt áo: "Giặt? Tại sao phải giặt? Quần áo bẩn thì vứt thẳng rác luôn đi."
".........." Khương Lạc Thầm nói, "Từ bây giờ tôi có thể đổi tên thành 'Rương nhận lại rác cũ'."
Chúc mừng bạn học Mông Hách, lí do ghét hắn của Khương Lạc Thầm lại nhiều lên một cái.
Vào buổi trưa ngày hôm nay, khi Khương Lạc Thầm cùng bạn học của cậu đang ăn trưa tại nhà ăn, bỗng nhiên lãnh đạo sở thú dắt một đám người ồn ào bước vào.
Lần này lãnh đạo tuyên bố một chuyện lớn--- Tuần này, chương trình thực tế sẽ được khai máy ở sở thú!
"Chương trình thực tế gì?"
"Keep Running hả?"
"Á á á khách mời có ai thế, bọn mình có thể thấy minh tinh không?"
Các bạn học sôi sùng sục trong nháy mắt: Mặc dù bên cạnh bọn họ có một vị minh tinh, nhưng Khương Lạc Thầm flop dập mặt, flop đến nỗi phải thực tập chung bọn họ, ăn khoai tây cà rốt chung trong nhà ăn, giành giật vòi nước chung trong nhà tắm công cộng, quả là không có cảm giác khoảng cách lẫn bí ẩn như của minh tinh, bọn họ sớm đã xem ngán rồi (Khương Lạc Thầm: khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ).
Khu sở thú bọn họ lớn như vậy, động vật nhiều như vậy, rất thích hợp để chơi các trò chơi đuổi bắt ngoài trời luôn á.
Nếu có thể tận mắt nhìn thấy các minh tinh đỉnh lưu xé bảng tên trước mặt bọn họ, bảo bọn họ ăn khoai tây cà rốt thêm vài ngày nữa cũng xứng đáng!
Nhưng đáng tiếc rằng, sự chờ đợi của bọn họ vô ích rồi.
Người điều hành vườn thú nói với bọn họ, người đến quay phim ở vườn thú bọn họ là một chương trình yêu đương của nghiệp dư [Tình yêu 0.7%], sở thú của bọn họ được chọn làm ngoại cảnh đầu tiên mà nam nữ khách mời gặp mặt được nhau.
Hơn nữa--- Chú ý chỗ này còn một cái "hơn nữa"--- Chương trình này là chương trình chiếu trực tiếp trên mạng, lần này sẽ khiêu chiến một hình thức tương tác hoàn toàn mới: Cảnh gặp mặt nhau ngoài trời này, toàn bộ sẽ được chiếu trực tiếp lên website, và tất cả các khán giả có thể thấy được tình hình buổi hẹn hò đầu tiên của nghiệp dư.
Khương Lạc Thầm méo thể hiểu nổi, hẹn hò kiểu này mà còn được gọi là hẹn hò sao.
Cặp đôi đi đến đâu thì ống kính cũng sẽ theo đến đấy, yêu đương kiểu này toàn là kỹ xảo, tình cảm quái đâu.
Vì chương trình quay phim lần này, sở thú quyết định chọn ra hai mươi tình nguyện viên từ đám thực tập sinh ra.
Đến lúc đó có thể lên hình trong chương trình, tương tác với khách mời nghiệp dư, còn có thể chơi trò chơi cùng.
Khương Lạc Thầm và Mông Hách là hai khuôn mặt gánh còng lưng nhan sắc dàn thực tập sinh, cứ như vậy được chọn làm tình nguyện viên.
Mông Hách "chậc" một tiếng, cảm thấy rất phiền.
Khương Lạc Thầm cũng cảm thấy phiền, cơ mà lý do "phiền" này không giống hắn cho lắm--- Lần này cậu lên hình do tham gia ghi hình của chương trình giải trí, có bị tính là qua mặt công ty nhận việc tư không? Cố địa chủ sẽ không trừ tiền cậu đó chứ?
Nghĩ đến số tiền tiết kiệm trong ví càng ngày càng ít ỏi, bạn học Tiểu Khương ngồi không yên, vội vàng cầm điện thoại chạy ra ngoài báo cáo tình hình cho Cố Vũ Triết.
Điện thoại vang lên ba tiếng đã có người bắt rồi.
Một giọng nói điềm tĩnh có sức hút vang lên từ ống nghe: "Alo, ai vậy?"
Khương Lạc Thầm thầm nghĩ ể không đúng, cậu và Cố Vũ Triết gọi điện nhau biết bao lần rồi, không lẽ Cố Vũ Triết không lưu số điện thoại cậu sao?"
"Ông chủ, là tôi đây, Khương Lạc Thầm."
"À, hoá ra là cậu." Ông chủ Cố kéo dài giọng nói, "Lâu lắm rồi cậu không đến trước mặt tôi thỉnh an, tôi sắp quên trong nhà còn có một đầy tớ như cậu."
"Có chuyện gì nói nhanh, tôi rất bận."
Khương Lạc Thầm vội vã báo cáo tình hình show hẹn hò được ghi hình ở sở thú cho ông chủ.
"Ý cậu là [Tình yêu 0.7%] đúng không?"
"Anh biết ạ?"
"Tất nhiên." Cố Vũ Triết nói, "Bên sản xuất bọn họ rất có mắt, trước đó từng làm ra rất nhiều show quốc dân.
Lần này là lần đầu tiên anh ta làm show yêu đương, cậu biết [Tình yêu 0.7%] có nghĩa gì không?"
Khương Lạc Thầm đó giờ chưa từng xem show yêu đương, thành thật bảo không biết.
Hoá ra, đây là chương trình tiến sĩ yêu đương xem mắt đầu tiên trong nước, tất cả khách mời nghiệp dư đều là hoặc đang học tiến sĩ, hoặc đã tốt nghiệp tiến sĩ xong rồi.
Ý nghĩa của tựa đề [Tình yêu 0.7%] có nghĩa là, số người học tiến sĩ nước ta chỉ chiếm 0.7% trong nước.
Khương Lạc Thầm không chịu nổi cà khịa: "Kẻ khôn ngoan không yêu đương, yêu đương không bằng học tiến sĩ.
Yêu đương cái gì chứ, vừa nhìn đống việc trong phòng thí nghiệm đã ngán gần chết, thanh xuân quý báu như vậy mà không để phát SCI, còn phí thời gian ở đây?"
Cố Vũ Triết trầm mặc một hồi, nói: "Cậu là người học đại học chính quy 5 năm, không cần quan tâm SCI của tiến sĩ đâu."
"Bây giờ tôi là cử nhân, không có nghĩa là cả đời này tôi chỉ là cử nhân đâu!" Khương Lạc Thầm hừ lạnh một tiếng, "Vài ngày trước lãnh đạo bọn tôi đã đến tìm tôi, nói viện trưởng đang nắm trong tay một suất học thẳng lên tiến sĩ, loại có giải thưởng quốc gia.
Thành tích cử nhân của tôi đứng đầu cả viện, chỉ cần tôi gật đầu thì suất đó là của tôi rồi."
Lên thẳng tiến sĩ như một con dao hai lưỡi, không khác với đánh bạc cho lắm.
Học nổi thì như khoác thêm hoàng bào lên người, đi đến đâu cũng là Dr.
Khương; học không nổi thì còn cái nịt, tới cái bằng tốt nghiệp tiến sĩ cũng lấy không xong.
Cố Vũ Triết hỏi đến cùng: "Thế cậu trả lời như thế nào?"
"Tôi nói tôi phải cân nhắc một chút."
"Cậu yêu học tập đến thế, tôi tưởng cậu sẽ trực tiếp đồng ý luôn."
"Tôi như này không phải vì lo nghĩ cho công ty à." Khương Lạc Thầm nghiêm túc bắt đầu tính toán, "Anh xem đi, hợp đồng giữa tôi và công ty là 10 năm, bây giờ đã qua 5 năm rồi, nếu mà tôi học tiến sĩ thì ít nhất cũng thêm 5 năm nữa...!Tôi không sợ bị trễ, nhưng tôi sợ 5 năm này rồi lại 5 năm học lên, chưa nói đến việc hợp đồng đã hết hạn, mà không chừng nhóm bọn tôi đã tan rã từ lâu."
"Hơn nữa, trong giới giải trí này, học vấn cao cũng chẳng phải chuyện gì tốt.
Anh xem trọng người đó người kia người nọ có học vấn tiến sĩ, rồi mỗi lần đến mùa tốt nghiệp, đều bị hàng ngàn học sinh mắng chọt xương sống mũi cơ."
"Là xương sống lưng nhỉ."
Khương Lạc Thầm không sao cả: "Hao hao vậy."
Dù sao thì trong nam minh tinh, người có sống mũi thật cũng không nhiều.
Điện thoại vừa cúp, Cố Vũ Triết thấp giọng cười lên.
Cố Vũ Triết chưa bao giờ thấy bản thân là một ông chủ tốt bụng dễ thân cận.
Cho dù là nghệ sĩ chảnh đến mức nào, lúc nói chuyện với anh cũng sẽ khách sáo.
Chỉ có duy nhất Khương Lạc Thầm, từ lần đầu tiên gặp mặt bắt đầu, rồi đó giờ chưa từng sợ anh.
Cậu bốc đồng, ngây thơ, và bạo dạn, khiến Cố Vũ Triết có một cảm giác mãnh liệt: Khương Lạc Thầm không phải là người trong cái giới này, cậu chỉ nhất thời đi ngang qua đây thôi.
Khương Lạc Thầm giống như người đi tham quan đứng ở ngoài lớp kính thuỷ tinh trong sở thú: Cậu tò mò nhìn bọn nó bị nhốt trong lồng, cho dù bọn nó có là vua các loài động vật bá đạo uy phong, hoặc là các loài động vật đáng yêu dựa vào vẻ bề ngoài để nắm bắt trái tim con người thì trong mắt Khương Lạc Thầm--- Chỉ đều là đám động vật trưng bày không được tự do mà thôi.
Cậu mãi mãi sẽ không bao giờ bước vào thế giới của bọn chúng, cậu chỉ là người đứng bên cạnh quan sát.
Nhưng--- Cố Vũ Triết muốn khiến cậu ở trong thế giới này, ở lại một cách dài lâu.
"Khương Lạc Thầm, cậu yên tâm lên hình đi." Cố Vũ Triết nói, "Trực tiếp lần này tôi cũng sẽ xem, rất mong đợi biểu hiện của cậu trong chương trình."
—---------------
Tiểu Khương vĩnh viễn sẽ không biết được, [Tình yêu 0.7%] đến ghi hình ở sở thú bọn họ, thực ra là do được sếp Cố giới thiệu.
Nếu mà cậu biết từ lâu, chắc chắn mỗi ngày sẽ dành ra tám lần, mỗi lần mười phút sỉ vả anh ta!
Lí do rất đơn giản: Vì lần quay phim ngoài trời này, người phụ trách sở thú lại yêu cầu bọn họ làm một lần tổng vệ sinh cả sở thú!
Bạn lói thật là lực cười, đây là sở thú đó, không phải nhà trẻ đâu.
Bạn nhỏ trong mẫu giáo có thể nghe lời thầy cô, nhưng động vật trong sở thú nghe thế quái nào được.
Bọn họ dọn dẹp ở trước mặt còn động vật liếm bậy ở đằng sau.
Dọn tới dọn lui, trong không khí sẽ có mùi vị động vật, nói cho chính xác thì toàn là mùi vị của gia súc.
May mắn là bây giờ đã vào thu.
Nếu còn ở mùa hè, cái chương trình giải trí kia không có cách để quay đâu.
Chịu đựng qua mấy ngày cuối cùng, bọn họ cuối cùng cũng chào đón được ngày trọng đại mà show giải trí đến để quay phim.
Hôm ấy là Chủ nhật, tất cả các thực tập sinh đã thức dậy từ sớm.
Hồi trước đâu có ai nghĩ đến thực tập lần này cũng có thể gặp được cơ hội lên ống kính, rất nhiều nữ sinh không mang theo đồ makeup, Khương Lạc Thầm rất hào phòng phơi túi makeup của mình ra.
Chiếc vali 30 tấc của cậu không phải như không, túi makeup đã phình hết cả lên, bàn chải đánh răng đã mang theo 4 5 cái.
Mông Hách ghét bỏ nói: "Vali của cậu nặng như thế, toàn là bị những thứ này đè lên."
"Đúng đúng đúng." Khương Lạc Thầm vừa đánh kem nền vừa quăng cho hắn một thỏi son dưỡng môi, "Thẳng nam, cậu có muốn đánh một lớp son dưỡng không? Môi cậu nứt hết rồi kìa."
"....Cậu đưa thỏi son dưỡng cậu dùng rồi cho tôi dùng?"
"Cậu yên tâm." Khương Lạc Thầm biết hắn lại lên cơn rồi, "Xài chung một thỏi son dưỡng với tôi cũng không làm tính hướng cậu thay đổi đâu."
Mông Hách: "...."
Điều khiến Khương Lạc Thầm bất ngờ là, ngoại trừ đám con gái đến tìm cậu mượn đồ makeup ra, trong lớp bọn họ vậy mà cũng có đứa con trai khác đến tìm cậu, úp úp mở mở hỏi cậu có thể tỉa lông mày cho bọn họ không.
Lông mày của bọn con trai trời sinh vốn đã rậm, nếu lông mày không được tỉa thì không khác gì một đám cỏ dại.
Khương Lạc Thầm thao tác nhanh nhẹn, giúp nam sinh đó định hình lông mày lại rất nhanh, cả người đã có sức sống hơn nhiều rồi.
Phòng tỉa lông mày của sư phụ Khương khai trương một cách thuận lợi, Khương Lạc Thầm mở mã QR của điện thoại đặt sang một bên, niêm yết giá rõ ràng: "Con trai tỉa lông mày 12 tệ một người nha, tự quét mã!"
Không ngờ được làm ăn rất khấm khá, rất nhanh đã kiếm được 100 tệ hơn, còn hơn phí thực tập một ngày của cậu nhiề luôn.
Sư phụ Tiểu Khương tỉa lông rất nghiêm túc.
Lúc tỉa lông mày vì muốn nhìn nó thật kỹ, cậu luôn đứng rất gần, ngón tay xoa bên xương lông mày của bạn học nam, sau đó nhẹ nhàng xuôi theo khung xương tỉa bớt đám cỏ dại.
Chỉ có một điều làm cho cậu hơi thấy kỳ lạ, đó là sau khi những nam sinh này tỉa lông mày xong thì mặt rất đỏ, không biết tại sao không dám nhìn cậu.
Còn một điều làm cho cậu càng quái lạ hơn, đó là cậu dựa vào tay nghề sửa lông mày của chính mình kiếm tiền đàng hoàng, mà Mông Hách tự nhiên lại đen mặt nữa rồi.
...Kỳ quái thật đấy, Mã thiếu bang chủ sao mà thích nổi giận thế hả.
8 giờ đúng, tất cả mọi người tập hợp dưới lầu ký túc xá, thay bộ quần áo mà tổ tiết mục đã cung cấp chung cho bọn họ.
Những tình nguyện viên lên hình như bọn họ sẽ tương đương với NPC trong game.
Lúc khách mời nghiệp dư hẹn họ cần phải làm những nhiệm vụ lặt vặt, và những NPC này là người qua đường giúp đỡ bọn họ lúc làm nhiệm vụ.
Quần áo của NPC có hai bộ phận: Mỗi người một chiếc áo gile vàng nổi bật dễ thấy, còn có một chiếc băng đô hình tai thú.
Kiểu dáng băng đô của mỗi người đều khác nhau, có băng đô hổ, băng đô thỏ, băng đô cún con, v.v.
Cũng trùng hợp thật, Khương Lạc Thầm lấy được cái băng đô có kiểu dáng của gấu trúc đỏ: Mặt trước là lông trắng, mặt sau là hoa văn màu cam, giống kẻ tung người hứng với cái đầu cam của cậu.
Nếu mà không nhìn kỹ, thậm chỉ còn hiểu nhầm hai cái tai hình tam giác kia móc ra từ tóc cậu mới ghê.
Mang xong chiếc băng đô này, Khương Lạc Thầm lập tức tìm mọi góc độ selfie cạch cạch cạch khoảng mười tấm.
Khương Lạc Thầm lần nữa chịu khuất phục dưới sự xinh đẹp của bản thân.
Những tấm ảnh selfie đẹp đẽ này mà làm được mấy tấm card bo góc, tuyệt đối đều sẽ là những tấm card đắt tiền.
Chợ cá mặn ít nhất phải chém lên giá 800+, còn một bao gộp chung 2000 tấm chắc chắn sẽ có tựa đề là [Chỉ bán cho mami có duyên, còn mami hay trả giá chớ quấy rầy].
Khi xếp hàng, Khương Lạc Thầm nghe được hai cô gái đứng trước mặt đang tán dốc dăm ba chuyện bát quái.
Nữ sinh A: "Tao vừa đi vệ sinh, gặp được staff của tổ tiết mục đó! Tao nghe bọn họ nói là ban đầu vốn chỉ có 5 khách mời nam, 5 khách mời nữ.
Nhưng có một vị khách mời nam xuống xe giữa đường rồi, không ghi hình được nữa."
Nữ sinh B: "Hả? Vậy có một khách mời nữ lạc lõng rồi sao? Đáng thương thật í...!Người khác đều thành đôi cả, còn mỗi cô ấy một mình thôi."
Nữ sinh A: "Tao nói khẽ với mày thôi nhé (Khương Lạc Thầm: Khỏi khẽ, tôi nghe thấy hết rồi).
Staff nó hôm nay sẽ có một vị khách mời nam đỉnh lưu đến, hẹn hò với cô gái khách mời nghiệp dư bị lạc lõng kia đó!
Nữ sinh B: "Nam đỉnh lưu, mà cụ thể là ai cơ? Nói thật cho nghe nè, tiến sĩ nam thì có gì hay đâu, học lực cao chẳng phải là tư chất cao, tư chất cao không có nghĩa là nhan sắc cao...!Nếu mà tao có thể hẹn hò với nam minh tinh, dù chỉ một lần cũng đáng rồi!"
Cũng khá trùng hợp, vào lúc bọn họ đang tán dốc khí thế, phía trước đội ngũ bỗng vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt.
Khương Lạc Thầm ngẩng đầu nhìn phía xa xăm, chỉ thấy một đám người tổ chương trình mặc đồng phục làm việc, bước từ phía bãi đậu xe sang, và trong đám người đó có một người đàn ông cao gầy cực kỳ nổi bật.
Người đó mặc một chiếc áo có kiểu dáng kinh điển của gabardine, vải màu xám ôm sát người làm tôn lên cơ thể cao ráo của anh ta, giống như một vị công tử cao quý.
Anh bước đi nhanh dưới sự bao vây của mọi người, cảm giác như dưới chân không phải là phiến đá lát, mà là sân khấu của Tuần lễ thời trang, ánh mắt của tất cả mọi người đều không kiềm chế được dính chặt lên người anh.
Anh cũng không dùng kính râm hay là khẩu trang để che hết mặt mũi, ngũ quan mang theo cảm giác 'dòng máu lai' khiến người khác không thể nào nhận lầm.
Lúc anh vừa xuất hiện, lập tức gây xôn xao giữa các thực tập sinh.
"Trời ơi, vậy mà là Thịnh Chi Tầm?"
"Thịnh Chi Tầm cũng đến ghi hình chương trình sao?"
"Sao mà hồi trước không nghe nói!"
"Con mẹ nó đáng vãi! Chương trình yêu đương mà mời được Thịnh Chi Tầm hả?"
"Đợi đã, nên người hẹn hò với khách mời nữ kia là anh ấy sao?"
"Aaaaaaaaa hâm mộ chết mất!"
"Tiểu Khương, cậu có quen biết Thịnh Chi Tầm đúng không á, cậu mau đến chào anh ấy đi!"
Bạn Tiểu Khương: "..."
Bạn Tiểu Khương ngu người luôn.
Mẹ ơi, Thịnh Chi Tầm là idol nhóm nam mà, không phải nói idol hẹn hò thì phải chém đầu hả.
Lần này anh ta lấy thân phận nam phi công khách mời tham gia chương trình yêu đương, nhóm tìm chị dâu trên Douban chắc sẽ điên cuồng điều tra luôn hả?
- ------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ưu điểm của cả truyện: Nhiều đàn ông.
Khuyết điểm của cả truyện: Nhiều đàn ông..