Editor: Gấu Lam
Lớp 1 cùng lớp 2 tranh chấp lấy thắng lợi của lớp 2 làm kết cục, này cũng mang ý nghĩa, cùng lớp hai mươi tiến hành quyết chiến cuối cùng chính là lớp 2.
Lâm Nguyệt cố ý tổ chức đội cổ động viên, vì các cầu thủ châm dầu (?) tiếp sức; lớp 2 không kém bao nhiêu, từ giáo viên chủ nhiệm tự mình làm đầu lĩnh trợ uy.
(?): gần âm với cố lên nhé.
Một mặt, đây là chiến tranh trên sân bóng, mặt khác cái này cũng là cuộc tranh tài trên khí thế của hai tập thể lớp.Lớp hai có đội trưởng đội tuyển trường Lý Văn Thành, thế tiến công tự nhiên hung mãnh. Nhưng lớp hai mươi cũng có người mạnh nhất mặt đất の Xích long (tự xưng) Diệp Dịch, điểm số hai lớp dĩ nhiên hiện ra tư thế giằng co.
Lương Vĩnh Nhạc dẫn bóng cùng Đỗ Điền phe đối phương đối diện, đang chuẩn bị mở ra phòng tuyến, một đòn khửu tay đánh từ mặt bên kéo tới, hắn gào lên một tiếng đau đớn, ngã nhào trên đất.
Trọng tài lập tức thỏi còi, mấy đội viên lớp hai mươi xông lên dò hỏi tình huống.
Lương Vĩnh Nhạc che mắt, nước mắt mông lung, một bên viền mắt đã lộ ra xanh tím. Diệp Dịch đơn giản nhìn qua: "Đưa đến phòng y tế!"
"Tôi vẫn đánh nhau được."
Lương Vĩnh Nhạc nói rằng, một con mắt còn hoàn hảo căm giận nhìn chằm chằm Đỗ Điền, "Không thể để cho con rùa này như ý!"
Đỗ Điền vung vung tay, mặc dù là xin lỗi nhưng trong giọng nói lại hoàn toàn không có áy náy: "Xin lỗi mà, tôi không phải cố ý, hơn nữa trên sân bóng bị thương không phải rất bình thường sao?"
"Mày!" Lương Vĩnh Nhạc tức giận, người này rõ ràng cố ý nhắm vào đôi mắt của mình đánh!
"Cậu nếu không phục, thì đi tìm trọng tài đi."
Đỗ Điền không có sợ hãi, trọng tài là do nhà hắn ủy thác mới ở Nhất trung nhậm chức, đương nhiên sẽ không xử hắn phạm quy, mà hắn cũng là dựa vào điểm ấy chen vào đội tuyển.
"Đỗ Điền cậu làm cái gì?!"
Lý Văn Thành chạy tới, có chút tức giận. Ngày hôm qua cùng lớp một nháo lên cũng là bởi vì hắn, Lý Văn Thành đã đã cảnh cáo hắn đừng phạm lỗi nữa, kết quả người này chó không đổi được tính ăn shit!
"Lý đội trưởng, cậu là người lớp nào thế, vì người khác bất bình dùm, cậu cũng đến lớp hai mươi đi, ngược lại thành tích cũng không khác mấy, ha ha ha ha."
Lý Văn Thành là thể dục sinh, yêu cầu thành tích tự nhiên không cao như vậy, tại bên trong lớp 2 học bá nhiều như mây, bàn luận về thành tích quả thật là có chút bình thường. Nhưng Đỗ Điền cũng không cảm thấy ngại mà lấy điểm này trào phúng hắn?
Lý Văn Thành nhấc cổ áo của Đỗ Điền lên: "Ha cha cậu đâu, cần tôi dạy cậu nói như thế nào sao?"
Đỗ Điền giằng co, mà tay Lý Văn Thành bền chắc như một cái còng, hắn chỉ có thể đỏ mặt tía tai mà quát: "Con mẹ nó mày buông tao ra!"
Trọng tài thấy tình cảnh này, lập tức chận lại nói: "Làm gì chứ, mau buông tay!"
Lý Văn Thành không cam lòng buông tay ra, đối phương trượt ngã xuống đất, bưng cuống họng ho khan.
Lương Vĩnh Nhạc bị thương, không có cách nào tiếp tục thi đấu. Hắn thuộc về đội viên chủ lực lớp hai mươi, người thay thế bổ sung so với tài nghệ của hắn chênh lệch rất lớn, nhưng Đỗ Điền quen dùng ám chiêu, cho dù có Diệp Dịch dẫn dắt, đội viên lớp hai mươi cũng đỡ trái hở phải, lực bất tòng tâm.
Lớp hai liên tiếp bóng vào rổ, điểm số rất lớn, đối diện tiếng hoan hô hiện ra càng chói tai.
**
Trên sân bóng, Diệp Dịch vòng qua phòng thủ giống như tường thành nghiêm mật, cướp được một phần điểm.
Hắn đem mồ hôi trên đầu lau đi, trên mu bàn tay ướt nhẹp. Đối phương thỉnh cầu tạm dừng, Lý Văn Thành khiêu khích liếc mắt nhìn hắn, đi cùng đồng đội thương lượng phương án vây công Diệp Dịch. Diệp Dịch sách một tiếng, trở lại đại bản doanh nghỉ ngơi.
Tỉnh táo lại, hắn liền phát hiện cẳng chân một đội viên chủ lực bởi vì nhảy quá độ mà luôn luôn phát run.
Diệp Dịch: "Nhiễm Bảo, chân của cậu—— "
Nhiễm bảo kích động nói: "Tôi còn kiên trì được!"
Diệp Dịch cau mày, vỗ vỗ vai hắn: "Đừng cậy mạnh, chỉ là thi đấu, đừng để bơi trong phòng y tế ba ngày."
"Nhưng là —— "Diệp Dịch để cho hắn một cái nụ cười tự tin: "Yên tâm, ca mang bọn cậu bay."
Đáy mắt thì đang suy nghĩ, tìm đổi một người thay thế bổ sung tương đối tốt. Nhìn một vòng, Diệp Dịch bi thống phát hiện, ai cũng có vẻ không khác biệt. Bao quanh tứ phía sao, hắn ngày hôm nay liền muốn sáng tạo kỳ tích!
Ngay tại thời điểm Diệp Dịch chuẩn bị tùy tiện kêu một người dự bị vào trận, một đạo âm thanh thanh lãnh truyền đến: "Tôi đi cho."
Diệp Dịch đương nhiên biết Tiếu Thanh Sơn là người dự bị đầu tiên được ghi tên, nhưng thuần túy là vì góp đủ số. Bạn cùng bàn luôn mang theo một luồng cảm giác xa cách lạnh như băng, ghét nhất tham gia hoạt động tập thể, càng khỏi nói loại phối hợp so tài như bóng rổ.
Tiếu Thanh Sơn chủ động nhắc tới chuyện này, hắn còn có chút kỳ quái.
"Cậu chớ miễn cưỡng chính mình."
Tiếu Thanh Sơn liếc mắt một cái, Diệp Dịch sững sờ, nhếch miệng lên nụ cười, ai cũng đừng nghĩ bên trong từ điển của bạn cùng bàn viết xuống cái từ ngữ "Miễn cưỡng" này.
Tiếu Thanh Sơn tròng lên áo bóng rổ in con số cực xấu, nói lầm bầm: " xấu."
Diệp Dịch bật cười, trường học không thể dùng giá cao trên đồng phục thi đấu không nghi thức, tiết kiệm tiền kết quả chính là đồng phục của đội bất kể là chất lượng hay là thiết kế đều cực kỳ bi thảm.
Bất quá cho dù cậu trùm vào túi ni lông, cũng có thể mặc ra một loại khí chất đi sàn chữ T.
Diệp Dịch vỗ vai Tiếu Thanh Sơn: "Ok, giờ là thời gian cho đứa trẻ cùng bàn của chúng ta biểu diễn!"
Tiếu Thanh Sơn: "..." Cái tên quỷ gì.
Tiếu Thanh Sơn ra trận, đưa tới một trận nóng nảy. Lý Văn Thành ở trên sân bóng nắm giữ tự tin tuyệt đối, hắn lại như đứa trẻ ngây thơ nhéo bím tóc bé gái khiêu khích nói: "Cậu từng chơi bóng rổ sao?"
Tiếu Thanh Sơn suy nghĩ một chút, không xác định nói: "Tiết thể dục đã chạm qua?"
"..." Lời nói này tạo cảm giác chính cậu cũng không tin.
"Bất quá chúng ta sẽ thắng."
Lúc cậu nói lời này, khóe miệng thoáng câu lên, là một loại không kiêu căng tự kiêu chút nào.
Lý Văn Thành giống như dã thú trực giác bén nhạy làm cho hắn lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, hắn thu liễm lại khuôn mặt tươi cười: "Tôi cũng sẽ không phóng nước(?)."
(?): nhượng bộ
**
Tiếng chuông tan học vang lên. Thời gian thi đấu bóng rổ, vốn là tiết thứ tư tự học buổi chiều, những lớp thua, đều sẽ bị giáo viên đuổi trở về phòng học tự học.
Bởi vậy, mặc dù là chung kết, người xem cuộc chiến trên sân cũng không nhiều. Mà sau khi tan lớp tự học, đại bộ phận mới khoan thai đến chậm.
Diệp Dịch cùng Lý Văn Thành đều là nhân vật nổi tiếng ở Nhất trung,người vây xem bọn họ quyết chiến cũng nhiều lắm.
Điểm số cách biệt cực lớn, thành đề tài câu chuyện cho bọn họ.
"Uây cái điểm số này, Lý đội trưởng trâu bò, quả thực chính là tắm máu tân thủ thôn!"
"Thành tích kém còn chưa tính, thể dục cũng kém như vậy, lớp hai mươi chính là rác thải thu về đi."
"Ngày hôm qua thi đấu các cậu nhìn không, điểm cắn đặc biệt suýt sao, thực sự là làm lớp một cảm thấy không phục, bọn họ chính là vận khí kém một chút, không phải đến phiên cái lớp hai mươi này đến làm á quân?"
Lớp hai mươi có chút nghe không vô, nói cho bọn họ biết hành vi Đỗ Điền làm trái quy tắc, lúc này thì có người ủng hộ lớp một cùng lớp hai mươi đứng chung một chỗ, nhưng có người thì nói nói mát.
"Trọng tài cũng không nói là trái quy tắc, đó chính là hành vi của hắn không có vấn đề, các người không chọi nổi nên thua thôi?"
"Xin nhờ, bất quá chỉ là đánh không lại mà, hà tất tìm cho mình cái lý do, bôi đen người khác có ý nghĩa sao?"
"Khà khà, tôi thấy cho dù không có Đỗ Điền, các người cũng không thắng được, không phải nói trí lực không tốt, đến năng lực thể dục cũng không được..."
Lâm Nguyệt nghe đến mấy câu này, tức giận đến cả người phát run. Rõ ràng là đối phương dùng thủ đoạn, đến trong miệng cái gọi là người qua đường, lại thành lớp bọn họ không có thực lực.
Nếu như đứng ở chỗ này cùng lớp 2 quyết đấu chính là bất luận lớp bình thường nào, những người này cũng sẽ không nói mát như vậy.
Nhưng bởi vì bọn họ là lớp hai mươi, là lớp kém, cho nên năng lực chịu đựng phải mạnh mẽ hơn người khác, dù gặp sự tình không công bằng cũng chỉ có thể cắn răng tự mình nuốt vào.
Cô quay về nhìn sân bóng, ngoại trừ Diệp Dịch cùng Tiếu Thanh Sơn, các đội viên lớp hai mươi đã thở hồng hộc, hiển lộ trạng thái suy giảm. Nhưng đội viên lớp 2 tinh thần sáng láng, mắt bộc lộ ánh sáng xanh lục, như là một đám sói săn mồi.
Lâm Nguyệt hít sâu một hơi, tay hợp lại thành loa, hướng về phía trên sân bóng hô lớn: "Lớp hai mươi, cố lên!"
Thanh âm của thiếu nữ khàn cả giọng, bên trong khàn khàn còn mang theo một chút phá âm buồn cười, nhưng thanh âm của cô lại đầu đuôi mà truyền tới trong tai của mỗi người trên sân.
"Lớp hai mươi, cố lênnnn!"
Lương Vĩnh Nhạc từ phòng y tế trở về đứng ở bên cạnh cô, cũng đồng dạng dùng hết khí lực to lớn nhất của chính mình hô lên một tiếng cổ vũ này.
Ngay sau đó, chính là nữ sinh điềm đạm nhất lớp, giờ khắc này cũng cùng bạn bè bên cạnh đồng thời dùng hết toàn lực mà hô to: "Lớp hai mươi, cố lênnnn!"
Các thiếu niên mồ hôi đầm đìa lăng lăng quay đầu đi, chỉ có mấy người bên trong sân bóng rổ, lại phảng phất nhiều hơn mấy chục thân ảnh.
Từ cơ thịt truyền đến cảm thụ chua xót rõ ràng, nhưng uể oải trong não đã quét đi sạch sành sanh, bọn họ tập hợp lại, chuẩn bị nghênh tiếp bước ngoặt quan trọng cuối cùng.
Trên sân bóng tiếng bước chân chập trùng, nguyên vẹn cắn răng, tiến lên ngăn cản Lý Văn Thành chuyền bóng. Vừa nãy bởi vì hắn sai lầm, để quyền chủ đạo bị lớp 2 đoạt được.
Lý Văn Thành thân là đội trưởng đội tuyển trường, kỹ thuật đánh bóng như hỏa thuần thanh, bọn họ căn bản không có cách ngăn cản thế công của hắn.
Quả bóng đầu tiên của họ lại bị lớp 2 cầm lấy, bọn họ thật vất vả mới tăng lên tinh thần, thế mà sắp rơi xuống thấp nhất!
Lâm Nguyệt lo lắng nói: "Chúng ta đuổi được sao?"
Lương Vĩnh Nhạc thân là đội viên tiếp viện người có kỹ xảo bóng rổ cao nhất, chau mày: "Tình huống không lạc quan. Diệp ca bây giờ bị hai người bọn họ phòng thủ, không đuổi kịp được."
Như hắn từng nói, Lý Văn Thành nhắm vào kẽ hở, mang banh qua người, một đường thông suốt, sắp thêm một quả bóng rổ!
Đối diện đã sớm hoan hô lên, Lý Văn Thành cũng thoáng thả lỏng một chút. Mắt thấy khoảng cách giỏ bóng rổ càng ngày càng gần, lập tức sắp ném vào, một lực đạo mãnh liệt lại đánh về bóng rổ, làm nó từ không trung mạnh mẽ rơi xuống đất.
Sợi tóc màu mựccủa thiếu niên tung bay, trong tròng mắt nhạt màu sáng lên lấp loá. Phía sau Diệp Dịch nhanh chóng đến đoạt lấy bóng, thân như tia sét, trong chớp mắt liền biến thủ thành công, dẫn bóng vào rổ.
Lý Văn Thành lại không có tâm tư quản sau lưng xảy ra chuyện gì, mà không thể tin tưởng nhìn người trước mặt, tay có chút hơi run: "Cậu..."
Tiếu Thanh Sơn chiều cao không lùn, nhưng cùng so với Lý Văn Thành khổng lồ, vẫn là chênh lệch một đoạn dài, chớ nói chi là Lý Văn Thành còn tiếp thụ qua chuyên môn đặc huấn.
Ở loại điều kiện tiên quyết này, cậu cư nhiên cướp được bóng của mình, lực bật nhảy của cậu đến tột cùng khủng bố đến mức nào thế!!!
Tiếu Thanh Sơn đem tầm mắt từ Diệp Dịch ở phương xa thu hồi đến phụ cận, nắn vuốt tóc mái trên trán chính mình, cảm thấy hơi dài, chặn đôi mắt.
Cậu chú ý tới sắc mặt Lý Văn Thành đen lại, cười cười: "Tôi nói, chúng tôi sẽ thắng."
Trên sân bóng, tiếng hoan hô như sóng triều, một tiếng cao hơn một tiếng. Điểm số của lớp hai mươi cùng lớp 2, bằng tốc độ kinh người thu hẹp lại.
"Tiên sư nó, một cái Diệp Dịch đã đủ khó, bây giờ còn thêm một Cố Tô. Trước đây cũng chưa từng nghe nói kỹ thuật của cậu ta tốt như vậy?!"
Có đồng đội oán hận nói."Được, hiện tại trạng thái chúng ta vẫn đang dẫn trước, chỉ cần kéo dài tới kết thúc, chúng ta sec thắng."
Lý Văn Thành ra lệnh, "Chờ một lát mọi người trông coi cậu ấy."
Hắn chú ý tới Đỗ Điền gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Tiếu Thanh Sơn, cảnh cáo nói: "Đỗ Điền, cậu cũng đừng tưởng làm trò gian gì."
Đỗ Điền ngực kịch liệt phập phòng, có chút thở không nổi, âm thanh cũng đứt quãng: "Ha ha, tôi biết."
Mà bên trong đáy mắt của hắn, lại là âm u cố chấp.
Editor: Hừ, mi nhất định sẽ bồi tội >^