Bởi vì sáng sớm trời đổ nhiều sương, bọn họ tới trường mới hơn 10 giờ, mùa đông nên nắng không nhiều sương chưa kịp tan nên trên tường còn hàn khí, Thị tử vừa bò lên tường đã co rúm người rớt xuống đất lại.
Hắn “Úi chà” một tiếng, bị Mập cười nhạo.
“Tường chút xíu vậy mà không leo qua được hả? Có cần tao đối đãi như bữa với chị Hạnh Phúc không, đạp cửa cho mày vào nhé?”
Thị Tử lườm hắn một cái, xong lại nhìn Mập cũng bò lên tương, nhưng chưa tới một giây cũng nhảy xuống đất lại.
Thị Tử liền nói: “Sao, nói tao vậy rồi mày cũng nhảy xuống lại sao?”
“Chứ mày nghĩ sao? Tường quái gì mà lạnh xuyên cả giày, sao lạnh thế không biết?” Mập nhìn đôi ủng quân dụng trên chân, là trang bị chính quy cho quân đội, đi núi tuyết cũng không sao mà ban nãy cảm thấy cái lạnh giá truyền qua giày, thấm qua lòng bàn chân đi thẳng vào cơ thể.
Thị Tử cảm thấy hơi kinh hãi, ban nãy hắn cũng cảm thấy lạnh, nhưng không nghĩ là quá kinh khủng như vậy.
Hắn còn nghĩ cố thêm chút nữa là có thể leo vào, không thì xem nếu không ổn thì quay về xe lấy đồ tới lót tay xem rồi trèo qua xem sao.
Nhưng giờ xem ra nơi này lạnh khá kỳ quái.
Thị Tử đặt tay lên mảnh gỗ ở cửa, cảm nhận được bức tường có truyền tới hơi thở.
Hắn bối rối, nghi hoặc, đặt cả hai tay lên.
Một tay đặt ở chỗ bóng râm, một tay đặt ở nơi có ánh mặt trời chiếu tới.
Nhìn thấy Thị Tử có vẻ nghiêm trọng, Mập hỏi: “Thị Tử, ở trong lại xảy ra chuyện gì à?”
“Không phải, nhưng mà oán khí nặng quá nên mới ngưng kết thành hàn khí lạnh tới vậy, chờ nắng lên sẽ đỡ hơn nhiều.”
“Oán khí? Bên trong có quỷ? Lý Gia Mưu?”
“Không biết, nhưng mà nếu lần trước phát hiện thi thể ở đây thì nơi này có thể coi như là căn cứ địa của Lý Gia Mưu.
Cũng không loại trừ là Lý Gia Mưu đang ở trong, chỉ là không biết gã đang oán hận cái gì?”
Mập chần chừ.
Bọn hắn dám tới đây vì cũng lâu không có vấn đề gì xảy ra ở đây.
Nhưng nếu hôm nay ở đây có biến thì hành động hôm nay có thể bị hủy bỏ.
Bọn hắn vốn định tới đây lấy chút vỏ cây, cành cây gì đó, coi như là lấy đồ có quỷ khí của Lý Gia Mưu, coi như vật dẫn gã cho hành động tối nay.
Nếu không thì tối nay bọn hắn làm đủ thứ thì Lý Gia Mưu cũng chưa chắc tìm ra.
Đồ ở đây có thể coi như là điện thoại, phương tiện để thông báo cho Lý Gia Mưu.
Thị Tử do dự một lúc rồi nói: “Để tao vào, mày đừng đi.”
“Ý mày là sao? Mày vào thì không sao à?”
“Loại oán khí này còn lợi hại hơn quỷ khí.
Mày vào chợ quỷ có một giờ đã như vậy rồi.
Còn cái này, mày chỉ cần tiếp xúc năm sáu phút là có thể bị cảm mạo, phát sốt, té xỉu đó.
Đêm nay mọi người còn nhờ vả mày trấn ải đó nha.”
Nói rồi Thị tử chọn chỗ tường có nắng chiếu, chạy lấy đà rồi phóng lên tường.
Quả nhiên, có ánh nắng rồi thì cho dù còn hơi lạnh nhưng cũng tốt hơn rất nhiều.
Mập sốt ruột: “Này, sao rồi, không được thì thôi, mình nghĩ cách khác.”
“Có gì mà không được.
Tí xíu nữa là tới trưa rồi, tao thấy cai cây rồi, nắng chiếu tới rồi, ném tao con dao găm của mày.”
Mập lấy con dao ra đưa cho hắn: “Cẩn thận xíu.
Nhớ vừa làm vừa nói, nếu không nghe tiếng thì tao xông vào kéo mày ra.”
Thị Tử nhận lấy con dao đem nhét vào thắt lưng, nhảy xuống đất: “Tao hát cho mày nghe nhé.
Nắng chói chang vầy, sợ sợ cái quái gì.”
Thị Tử nhảy xuống rồi chỉnh chỉnh lại quần áo.
Địa thế ở đây hắn nắm khá chắc, cho dù Lý Gia Mưu có đang ở chỗ cây kia cũng không dám ra tấn công hắn.
Ở đây ngoài việc hơi lạnh một chút thì cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là cái lạnh cũng ít nhiều ảnh hưởng tới Thị Tử.
Hắn chạy lại chỗ gốc cây.
Bên cạnh gốc cây còn vết máu khô đọng lại.
Cây dường như đã chết, chỉ còn gốc cây trơ trụi.
Hắn lấy dao ra, rồi đứng ngớ người nhìn con dao có cả chục loại lưỡi dao.
Tước vỏ cây thì dùng cái nào đây? Dao thôi mà, lắm lưỡi vậy để làm gì chứ?
Thôi kệ, cái nào chả được, miễn sao lấy được vỏ cây là được.
Thị Tử bắt đầu chọc, cạy, vặn, dứt.
Cuối cùng còn đạp cho nó một cái, lúc này mới tước được một miếng vỏ cây khoảng năm sáu centimet.
Miếng vỏ cây trên tay hắn, vậy mà lại có chút máu.
Tim Thị Tử như ngừng đập.
“Lý Gia Mưu là quỷ, không phải yêu tinh.” Hắn lẩm bẩm.
Thiên Ti và Tinh Tinh là yêu tinh thì thôi, Lý Gia Mưu làm sao là yêu tinh được chứ.
Nhưng mà giờ vỏ cây cũng đã tách ra rồi, đâu thể dùng keo 502 mà dán lại rồi coi như chưa từng làm gì.
Nhưng mà thật sự nhìn tia màu đỏ như máu kia cũng khá đáng sợ.
Khúc Sầm Sĩ nhét miếng vỏ cây vào túi đựng điện thoại rồi lại nhảy lên bờ tường ra ngoài.
Mập ở ngoài vội hỏi: “Sao lâu thế? Lại còn chẳng đáp lời tao, tao tưởng mày có chuyện, tính đạp cửa vào đây.”
Thị Tử ném lại cho hắn con dao rồi nói: “Đáp lời? tao có nghe mày nói gì đâu?”
Mập và người bảo vệ đứng bên cạnh lo lắng.
Người bảo vệ nói: “Gọi đó, anh ấy gọi to lắm, đám học sinh còn nghe mà.”
“Tôi không nghe thấy gì cả.” Thị Tử cau mày.
Sân trường cấp ba cho dù yên tĩnh cùng không tới mức không có chút tiếng động, thế nhưng ban nãy lúc ở trong sân hắn hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Ban nãy hắn không để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại đúng là hắn không hề nghe thấy gì.
Đừng nói là tiếng Mập gọi, tiếng học trò hắn cũng không hề nghe.
Lần trước tới không phải như thế.
Lần trước là nửa đêm mà còn nghe rõ tiếng xe cảnh sát ở bên ngoài.
Lại nghĩ tới vỏ cây có tơ máu, trong lòng Thị Tử cảm thấy nặng nề hơn.
Nhưng phóng lao thì phải theo lao thôi.
Hành động tối nay đã chuẩn bị xong, hắn không thể để xảy ra bất cứ sai lầm gì.
Ra khỏi trường, hai người chạy tới vị trí ngõ cụt trên đường XX tụ hợp cùng Hạnh Phúc.
Bữa trưa giải quyết ở cửa hàng thức ăn nhanh ven đường.
Thần Ca tuy mặc quần áo mới nhưng lại nồng nặc mùi gà.
Hạnh Phúc tới nơi thì đứng rửa tay cả năm phút rồi mới đi gọi món ăn.
Mập vốn là người đã chịu bao khổ cực nên thoải mái ngồi trước mặt Thần Ca ăn uống, còn Thị Tử thì không nhịn nổi mà che mũi lại đi vòng qua chỗ khác.
Thị Tử hỏi: “Sáng nay hai người đi đâu vậy? Mùi nồng nặc quá, hay là chút về nhà tắm rửa rồi quay lại đây?”
Hạnh Phúc lập tức nói: “Hắn thì tôi mặc kệ.
Ăn xong chị đây phải về thay quần áo.
Cái chợ gia cầm kia thật sự kinh khủng, không biết hắn làm sao mà đi dạo ở đó được nữa.”
Nghĩ lại ban nãy đi chợ gia cầm, dưới mặt đất thì đầy máu loãng, rồi ruột gà, rồi lồng gà bám đầy phân, Hạnh Phúc chợt có cảm giác nhợn tới mức không ăn nổi.
Thần Ca giải thích: “Thì chuyện đâu có đơn giản, phải dùng máu gà trống, còn là gà trống càng già càng tốt.
Chợ gia cầm gà trống thì ít, lại còn phải chọn gà trống già nữa.
Đi bao nhiêu lồng gà mới chọn được một con.
Ăn nhanh lên, chút còn phải chuẩn bị máu gà nữa.”
“Cần máu gà làm gì?” Mập hỏi.
“Hiện tại chúng ta không có máu thuần dương, mà thời gian ngắn quá cũng không tìm được chó mực thích hợp, đành phải dùng máu gà trống già.
Tuy hiệu lực không thể bằng nhưng vẫn có thể hạn chế được hoạt động của Lý Gia Mưu.”
Hạnh Phúc chọn đồ ăn ngon rồi nói: “Tôi biết rồi, so với đội hình của ba mẹ chúng ta hai mươi năm trước đội chúng ta có gì khác rồi.
Bọn họ có vẻ là sức chiến đấu và trình độ của họ không bằng chúng ta, nhưng mà trang bị của họ thì hoàn mỹ.”
“Bọn họ có AK47 hả?” Mập hỏi.
Hạnh Phúc trừng mắt nhìn hắn, nói: “Có mẹ tôi, mệnh thuần dương.”
***
Phòng tự học đại học A hôm nay vô cùng đông người, vì hôm nay trường có tổ chức lễ hội, nên nhiều cặp đều ở lại trường chờ tới tối hẹn hò.
Thiên Ti ở trong thư viện điện tử của trường gửi thư mời cho mọi người, chỉ cần ở gần chỗ cô thì điện thoại, máy tính đều nhận được thư mời.
Vài giây sau, liền có bạn học cầm điện thoại vẫy vẫy với cô, gật đầu tỏ ý sẽ tham gia.
Thiên Ti là ai? Là bông hoa nổi tiếng của đại học A, là nữ thần trong lòng rất nhiều nam sinh, nhưng thường thì chỉ được ngắm cô từ xa.
Mọi nam sinh ở đại học A mà từng quen cô chẳng hiểu sao đều đã chia tay.
Hơn nữa tính tình cô khá kỳ quái, thích chơi trò bắt ma.
Nên nhiều nam sinh hẹn hò đều được cô rủ đi tìm ma bắt quỷ, cái này ai mà chịu nổi chứ.
Nhưng mà, làm tình nhân không được thì vẫn có thể cùng nhau ra ngoài ăn tiệc mà.
Thư đã viết rõ là đi quán bar ở phố XX chơi, không phải đi tìm ma.
Hơn nữa, cứ nghĩ tới dáng người của Thiên Ti như vậy, lại còn mặc đồ bốc lửa nữa thì đêm nay đảm bảo có hời.
Hơn nữa, thư mời nói rõ là tối nay Thiên Ti mời khách.
Chuyện tốt như vậy, ai không đi a.
Thiên Ti cười với mọi người, đồng thời gửi một tin nhắn: “Thị Tử, tối nay đừng tới phố XX.
Có những việc dù chúng ta dùng cả sinh mạng đánh đổi cũng không thể thay đổi.
Phải bảo vệ thật tốt cho bản thân.”