Nhưng lần này Diêu Tô Càn vô cùng hiểu chuyện.
Sau khi Trương cục trưởng cho hắn hưởng tai nạn lao động, xuất viện rồi hắn cũng không mò tới đám Thị Tử nói năng linh tinh.
“Mọi người đi được rồi, chuyện này cứ để Trương cục trưởng xử lý.
Chỉ có Diêu Tô Càn đợt này hơi khó xử lý.”
Vi thúc châm thuốc hút.
Từ khi ông không còn làm trinh thám hình sự nữa ông bỏ thuốc, nhưng chuyện tối nay làm ông nhớ lại cảm giác năm xưa.
Ông nói tiếp: “Mấy đứa tự nhiên đánh nó làm gì?”
“Nếu không phải nó chen chân vào thì giờ bọn con đã xử lý xong Lý Gia Mưu rồi!” Mập tức giận đáp.
“Vậy cũng không tới mức đánh nó ra tới mức đó, gãy hai xương sườn, xương đùi trái nứt.”
Hạnh Phúc lập tức chỉ Mập.
Đánh người thì cô có phần, đánh đầu tiên cũng là cô, nhưng lực của cô không tới mức đó, không cần hoài nghi, chỉ có hắn làm được chuyện đó.
Thị Tử cũng thực không lương tâm mà nhìn qua Mập.
Tiểu béo bị bọn họ nhìn có chút chột dạ, nhưng là vẫn nói: “Chính là ta đánh, thì sao?”
Lúc mọi người đi ra khỏi Cục, vừa lúc đội hình sự chỗ Diêu Tô Càn làm cũ về tới nơi.
Làm hình trinh căn bản không phân biệt ngày đêm, lúc nào cũng sẵn sàng chờ lệnh.
Đội trưởng đi đầu cũng nhìn thấy bọn họ.
Đám đồng nghiệp của Diêu Tô Càn thấy họ thì trừng mắt dữ tợn, nếu không phải cảnh sát không được đánh người thì chắc cả đám đã kéo sang đây hỗn chiến.
Đội trưởng xua tay kêu bọn họ về trước, rồi cản Thị Tử lại nói: “Cục trưởng có nói chuyện với tôi.
Tôi… nói sao ta, lần này Cây Rung Tiền thật sự dở rồi.
Tôi tin sau này cậu ta sẽ không manh động nữa.
Nước Cất, tuy chúng ta chưa từng cộng tác nhưng mà tôi muốn nói với cậu một câu, tôi nể cậu.”
Nói rồi anh ta quay sang nhìn mọi người sau lưng, cũng nói: “Tôi kính nể mọi người.”
Nói xong thì quay người đi về phía văn phòng.
Câu kính nể này đám Thị Tử nghe mà mơ hồ, bọn họ không biết Trương cục trưởng đá nói thế nào cùng đội trưởng khiến cho đội trưởng nói như vậy.
--
Hai tiếng trước, ở trước khe hở trên đường XX, đội trưởng nhìn mảnh vỏ cây đen tuyền, còn có vân máu nằm trên đất, tức giận mà đấm lên tường.
Lúc đó tuy đã hơn nửa đêm nhưng cả Trương cục trưởng cũng xuất hiện khiến mọi người đều ngạc nhiên.
Có thể khiến cục trưởng cục Công An ra mặt thì thông thường là hỗn chiến cả mấy chục mấy trăm người, hoặc là bạo động.
Chuyện này, nhiều lắm chỉ là vài người đánh cảnh sát.
Mà lúc phát sinh việc thì cảnh sát đều có vũ trang, có phòng hộ, cho dù có bị thương cũng rất nhẹ.
Người bị thương nặng là người kia, tuy thân phận là cảnh sát nhưng khi đó không phải ca trực, lại không có mặc cảnh phục.
Vậy thôi mà cục trưởng tới sao?
Trương cục trưởng xua tay kêu cảnh sát toàn bộ ra ngoài.
Đội trưởng đứng lên, tay nhét trong túi quần, nhìn vô cùng khó chịu.
Diêu Tô Càn là lính của anh ta, lúc trước bị điều tới phòng hồ sơ là do đắc tội cấp trên, anh ta đành chịu.
Nhưng giờ thì sao? Bị đánh tới mức này?
Trương cục trưởng nói: “Không phục sao?”
“Cục trưởng, thời trẻ ông cũng từng ở vị trí của tôi, nếu gặp tình huống thế này, liệu ông có phục không?”
“Trước kia ta cũng không phục, nhưng từ khi ta tận mắt nhìn thấy Linh Tử đem linh hồn đứa nhỏ đưa vào trong cơ thể người phụ nữ ấy, khiến đứa nhỏ sống lại, ta đành phục.”
“Cái gì? Cục trưởng? Ông lại tin mấy cái đó?” Đội trưởng đá sợi chỉ dính mực dưới đất.
Cục trưởng cười nói: “Cho cậu xem cái này.”
Nói rồi ông lấy điện thoại cho anh ta xem chuỗi án mạng liên quan đến chuỗi hạt biến mất, mấy vụ án moi tim, còn cả tài liệu về vụ của A Hoa lần trước.
Ông nói: “Chuyện tối nay ta đã biết từ chiều rồi.
Bọn họ là dùng mạng của mình để chiến đấu đó.
Nhưng vì sự xuất hiện của Diêu Tô Càn mà kế hoạch của họ bị thất bại.
Cậu chỉ nhìn thấy Diêu Tô Càn bị thương, nhưng không biết bọn họ mỗi ngày đều sống trong nguy hiểm có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Tiểu Đàm, nói cho công bằng, Diêu Tô Càn là thuộc hạ của cậu, nhưng Nước Cất thì sao? Vì vụ án này mà nó bị mang tiếng xấu, khai trừ khỏi ngành.
Còn Mập, nếu ba nó biết chuyện đêm nay thì chắc chắn sẽ bị đánh không thương tiếc.
Còn đạo sỹ nhà tang lễ kia, còn Hạnh Phúc, có ai mà không bị nguy hiểm trùng trùng đâu.
Tiểu Đàm, gặp nhưng vụ án như thế này thì cảnh sát chúng ta chỉ có thể coi là án không thể phá, nhưng bọn họ thì không, bọn họ dùng mạng để ngăn chặn lại đó.
Bọn họ như thế còn gánh vác nhiều hơn cảnh sát lộ diện dưới ánh mặt trời chúng ta nhiều.”
Đội trưởng đọc đi đọc lại tư liệu trong tay, tuy chỉ là tài liệu về vụ án nhưng đều được đóng dấu đỏ Cơ Mật.
Anh ta nghĩ lại chuyện lúc trước Nước Cất bị đuổi khỏi ngành, vốn hắn còn con nhà quan tam đại, như vậy chỉ là lấy cớ vớ vẩn mà thôi.
Anh ta chưa từng nghĩ tới hóa ra Nước Cất lại gánh trên vai những hiểm nguy và gánh nặng tới nhưu vậy.
Đội trưởng đưa điện thoại lại cho cục trưởng, nói: “Tôi hiểu rồi, cục trưởng.
Chuyện này tôi sẽ giữ bí mật, còn nữa, Diêu Tô Càn sau này cứ để lại phòng hồ sơ đi, cậu ta cần được tôi luyện nhiều hơn.”
Đến lúc anh ta quay về cục, gặp đám Thị Tử nên mới nói những lời kính nể đó.
--
Cả đêm nhốn nháo nhưng không thu hoạch được gì, lại còn không có xe để đi, mãi mới bắt được một chiếc taxi, nên cả đám chỉ có thể về nhà Thị Tử.
Không ai muốn nói lời nào, về tới nhà thì lăn ra ngủ luôn.
Chỉ có điều, Thị Tử và Mập đều quên mất việc Hạnh Phúc cũng đi cùng.
Mà áo khoác của cô ban nãy bị cháy, ống tay áo đã cháy chỉ còn một mảng đen thui.
Hai người vào phòng, còn Hạnh Phúc thì ngồi trong phòng khách, mở điều hòa, chuẩn bị qua đêm ở đây.
Ngày thường cô cũng đã quen với việc độc lập tự cường như vậy rồi.
Với tính của cô, Hạnh PHúc sẽ không đi gõ cửa phòng Thị tử đòi hắn sắp xếp chỗ ngủ cho mình.
Mà giờ cũng đã gần bốn giờ, chỉ hai tiếng nữa là trời sáng.
Nhưng Thần Ca vẫn đứng cạnh cô, không về phòng, cứ luống cuống không biết phải làm sao.
Tới tận khi Hạnh Phúc uể oải hỏi: “Sao còn chưa vào phòng ngủ đi?”
Thần ca lúc này mới lấy hết can đảm nói: “Em vào phòng ngủ đi.
Có chăn, ấm lắm.”
Hạnh Phúc dừng một chút, nở nụ cười: “Được, vậy anh ở trên sô pha đi.” Rồi cô cũng không nấn ná, vào phòng ngủ.
Thần Ca ngồi xuống vị trí ban nãy Hạnh Phúc ngồi, nhắm mắt lại, chưa tới vài giây đã ngủ rồi.
***
Phòng nhỏ đằng sau Tinh Duyên.
Viên dạ minh châu rọi lên thân hình của Thiên Ti.
Tinh Tinh cầm một chiếc đèn lồng có in chữ chìm “Yêu Tinh” đi vào.
Cô cúi đầu thổi tắt đèn, quay sang nhìn Thiên Ti đã thay áo ngủ, hỏi: “Đêm nay thế nào?”
Ngón tay Thiên Ti vuốt lên viên dạ minh châu bóng loáng : “Tìm được một thuần âm.
Không phải bạn em mà là DJ ở quán bar, hắn đã đeo vòng tay rồi.”
Tinh Tinh đặt đèn lồng xuống: “Ba rất giận.
Lý Gia Mưu vốn dĩ bị thương chưa khỏi, giờ lại suýt nữa hồn phi phách tán.
Hắn sẽ không thể xuất hiện trong thời gian tới.
Ba nói, tạm thời mình không hành động, tới lễ cô hồn rồi tính tiếp.
Mục tiêu đầu tiên chính là Khúc Sầm Sĩ.”
Thiên Ti lạnh lùng cười, cô biết, sau khi ba nhận được tin thì sẽ nói như vậy, tuy nhiên từ giờ tới ngày đó còn tới tám tháng, tốt hơn so với cô dự kiến nhiều.
Ba ra quyết định như vậy còn một khả năng nữa là ba không còn tin tưởng cô nữa.
Ba đang đợi tới ngày cô hồn, Lý Gia Mưu có lẽ cũng đã bình phục được nhiều, tới chừng đó cô không ra tay thì Lý Gia Mưu cũng sẽ xuống tay.
Mà trong 8 tháng này nếu cô bị bọn họ tìm ra nhược điểm gì, thì có lẽ không chờ được tới ngày đó thì đã mất mạng rồi.
***
12 giờ trưa.
Căn nhà đang yên ắng từ sáng cuối cùng cũng đã có tiếng động.
Mập thực ra đã tỉnh từ sớm, hắn vốn sinh hoạt trong quân đội lâu năm nên không có thói quen ngủ nướng.
Nhưng do không nghe thấy tiếng động nên cũng nằm im trong phòng.
Nhưng mà, đã 12 giờ rồi, không dậy nữa thì đói xỉu.
Hắn ra phòng khách, thấy Thần Ca nằm trên ghế mới nhớ ra hình như tối qua Hạnh Phúc cũng về cùng.
Nhưng mà… sao Thần Ca lại ngủ ở sô pha?
Hắn qua sô pha, vỗ vỗ Thần Ca: “Thần ca Thần ca, đừng ngủ nữa.
12 giờ rồi.
“
Thần Ca giật mình, ngồi dậy, lấy tay xoa mặt cho tỉnh táo lại.
Mập hỏi: “Sao anh ngủ đây?”
“Hạnh phúc ngủ trong phòng mà.”
“Hâm! Vì chị ấy ngủ trong phòng thì anh càng phải vào phòng chứ.
Tối qua rõ ràng là cơ hội tốt, mệt mỏi, không cần làm gì.
Chỉ nằm cạnh nhau ngủ cả đêm khiến chị ấy cảm thấy anh chính là chính nhân quân tử.”
Thần Ca vỗ vai hắn, không nói gì, cũng không muốn nghe hắn nói những lời này, quay lưng đi đánh răng rửa mặt.
Mập lại đi theo, dựa vào vách tường mà đứng nói với hắn những lời tâm đắc làm sao để lấy được tín nhiệm của con gái, Thần Ca đã đi ra lấy ví tiền ra cửa.
“Này, anh đi đâu vậy? chút nữa anh mua cơm về hay sao?”
“Tôi đi mua áo khoác cho Hạnh Phúc, chút kịp thì mua cơm về.”
Mập nhìn theo hắn rời đi, thì thào: “Đây mới là cao thủ tán gái.” Nếu không phải Thần Ca nói vậy thì hắn cũng quên mất tối qua áo khoác Hạnh Phúc bị cháy.
Xế chiều, bốn người ngồi ăn bữa trưa là cháo thịt nạc trứng bác thảo.
Buổi chiều bọn họ tính đi thăm Diêu Tô Càn.
Tuy không định xin lỗi hắn, nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo thì cũng nên ghé qua xem sao.
Còn phải xem Đàm Điền thế nào, dù gì cũng là bọn họ kéo cô vào chuyện này, hơn nữa, tối qua cô còn té xỉu, không biết sau ra sao.