“Này chàng trai trẻ, nói cho cậu biết một câu.
Trên thế giới này mọi thứ tồn tại đều có giá trị của nó.
Cậu nghĩ đóng cửa Tinh Duyên, đơn giản vậy thôi, nhưng sau đó thì sao? Sự tồn tại của Tinh Duyên có giá trị của nó, liên lụy tới nhiều thứ.
Cậu đóng cửa một cửa hàng, nhưng sẽ khiến ra nhiều thứ sai lầm khác xảy ra đó, tới chừng đó, biết đâu càng nghiêm trọng hơn.”
“Nếu tôi để cho Tinh Duyên đóng cửa tiếp thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Ông chủ Tang nói: “Cậu có thể thử để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân, chỉ là sự hiếu kỳ sẽ hại chết cậu.”
Thị Tử có chút phát điên, rõ ràng ông chủ Tang này thuộc trường phái phúc hắc mà.
“Ông nói cũng như không.”
Ông chủ Tang không nói tiếp mà tiếp tục chỉnh máy ảnh.
Thị Tử bước tới chặn ống kính lại: “Ở chợ quỷ có Tinh Duyên nhưng không có Đương Hạ.
Ông cho tôi xin số di động được không? Gọi liên lạc tiện hơn.”
Ông chủ Tang không buồn để ý, chỉ nói: “Tôi mất tích bất cứ lúc nào, có số cũng vô dụng thôi.”
Đúng là công cốc.
Thị Tử lườm ông ta nói: “Được! Vậy sau này nếu ông cần giúp đỡ thì khỏi tìm bọn tôi!” Tuy trong ngành có câu đồng hành là oan gia, nhưng nghề phong thủy sư này luôn ôn hòa với nhau, vì người trong nghề chỉ truyền thụ bí kíp cho học trò của mình, nên thường các bên đều sẽ rất vui lòng hỗ trợ lẫn nhau.
Thị Tử tức giận thở phì phì lên xe, đột nhiên cảm thấy bị phạt hai trăm tệ hoàn toàn không đáng.
Tới số di động của ông ta cũng không lấy được.
Theo Thị Tử nghĩ, ông chủ Tang kia nếu thấy bọn hắn nguy hiểm sắp chết thì sẽ giúp đỡ thôi, nhưng với tiền đề là ông biết bọn hắn sắp chết!
Hôm sau Thị Tử lại tới cục công an.
Hắn tới vào giờ đi làm, nhiều người nhận ra hắn nên chào hỏi khá xôm tụ.
Lúc Thị Tử tới văn phòng cục trưởng thì đội trưởng Đàm đang ở đó.
Thấy Thị Tử gõ cửa, cục trưởng nói: “Tiểu Đàm, cậu về đội trước đi, tôi nói với Thị Tử vài câu.”
Đội trưởng đẩy cửa đi ra, cười và nhẹ vỗ vai hắn, thái độ khác hẳn.
Hắn hơi hoang mang, lần trước anh ta còn nói kính nể hắn này nọ nữa, khó hiểu thật.
Thị Tử đi vào phòng, xoay người khóa cửa rồi nói: “Trương bá, giúp con chút.”
“Nói ta nghe, có khi nào con nhờ mà ta không giúp đâu.
Lần trước, mấy đứa tụi con đánh Diêu Tô Càn nhà người ta ra nông nỗi đó, không phải ta thì ai.
Thị Tử này, nhiều khi ta chợt nghĩ, liệu giao vụ án cho con phá như vầy có khi nào sai rồi không? Cả đám không đứa nào đủ trầm ổn hết, đánh con người ta thành cái đầu heo vậy đó.”
“Sao tự nhiên nói tới chuyện này?” Thị Tử cáu lên, đi tới bàn trà, đun nước chuẩn bị pha trà.
Hắn không nói tiếp, chỉ là nghĩ trong lòng rằng thời gian mà quay trở lại hắn vẫn muốn đánh cho Diêu Tô Càn một trận.
Nhưng mà Trương bá bá chỉ biết chuyện bọn hắn đánh Diêu Tô Càn, chưa biết chuyện bọn hắn cho tiểu quỷ đi đưa minh tệ cho Diêu Tô Càn.
Trương cục trưởng ngồi lại nói: “Thôi đi, đã nghi thì không dùng, còn đã dùng người thì không nghi ngờ, nói ta nghe nào.”
Thị Tử vừa lấy trà vừa nói: “Mở cửa lại Tinh Duyên đi bác, dù sao mất đi Lý Gia Mưu thì bọn họ cũng không dám manh động, việc mở cửa lại Tinh Duyên cũng không có nguy hiểm gì với mình.”
Trương cục trưởng trầm mặc, chậm rãi nói: “Sao không nhân cơ hội này cắt bỏ khối u đó luôn? Nếu vẫn để cho Tinh Duyên hoạt động thì sau này lại có người bị nó cướp đi sinh mạng.”
“Tối qua con gặp một người nói với con, mọi thứ tồn tại đều có nguyên nhân và giá trị của nó.
Nếu con đóng cửa Tinh Duyên thì có thể đem lại tổn hại còn lớn hơn.”
“Xàm!” Trương cục trưởng bất mãn.
“Sẽ có tổn hại lớn hơn, dẹp rồi thì còn lớn hơn chỗ nào?”
Thị Tử không nghĩ tới ông sẽ có phản ứng như vậy.
Có lẽ đây chính là khác biệt giữa cục trưởng cục công an và một thường dân như Thị Tử.
Nói một lúc nữa, cục trưởng vẫn kiên trì quan điểm của mình, Thị Tử chỉ có thể nói sẽ cố gắng nhân cơ hội này mà cắt bỏ khối u đi mà thôi, nhưng hắn mơ hồ nghĩ, sẽ khó hoàn thành nhiệm vụ này.
Bọn họ tốn hai tháng để đi tới bước này đã là rất lợi hại, nhưng nếu mà muốn thêm một bước hạ gục luôn Quý Ất thì có vẻ hơi không thực tế.
Chuyện này khiến Thị Tử phiền lòng hết cả buổi chiều, tới tận tám rưỡi tối Hạnh Phúc gọi điện kêu hắn đi KTV, Mập và Lôi Lôi đã đang ở đó rồi.
Hạnh Phúc đặc biệt nhắc nhở hắn: “Đừng đưa cô bạn gái yêu tinh theo, sợ là tiểu Lôi Lôi của chúng ta sẽ sợ hãi đó.”
Vốn tưởng chỉ có vài người bọn họ tụ tập, nhưng khi tới nơi nhìn phòng bao to đùng với hơn hai mươi người khiến Thị Tử ngây ngốc.
Hạnh Phúc kéo hắn ngồi xuống.
Vì nhạc rất lớn nên cô phải nói vào tai hắn: “Đừng có căng thẳng, mấy chuyện đó không phải là tất cả đâu, đừng có lúc nào cũng nghĩ tới, mệt mỏi lắm.”
Thị Tử chỉ vào cổ tay, nơi đó có chuỗi hạt có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.
Hạnh Phúc nói: “Ở nhà còn có thể bị xe tông mà.
Vui vẻ lên nào.”
Nói thì nói vậy, nhưng tối đó Thị Tử vẫn không thoải mái, nhìn Mập chơi đùa điên cuồng, rồi dưới sự xúi giục, cổ vũ của mọi người hôn Lôi Lôi, thậm chí lại còn không xấu hổ tới mức French kiss.
Tuy học sinh trung học hiện nay khá cởi mở, nhưng trước mặt đông người như vậy cô gái nào chẳng thẹn thùng.
Trời về khuya, mọi người về hết, chỉ còn bốn người bọn hắn ở lại.
Nhân viên phục vụ khá chuyên nghiệp, chỉ trong vòng hai phút đã dọn dẹp sạch sẽ, tới cả sàn nhà cũng lau sạch.
Vì mọi người đều hiểu rõ tuy là tới chơi nhưng vẫn còn việc phải làm nên không uống tới say.
Hạnh Phúc nâng ly sữa ấm mới được nhân viên phục vụ đưa vào, nói: “Có chút việc tôi muốn hỏi ý kiến mọi người.” Cô ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Lý Gia Mưu hiện tại coi như đã bị phế rồi, nhưng mà, ba thứ quỷ quái này, đến một lúc nào đó, thiên thời địa lợi nhân hòa, gã sẽ hồi phục.
Đến chừng đó, gã hóa thân lệ quỷ này kia đi trả thù chúng ta.
Nên tôi nghĩ tiên hạ thủ vi cường, nhân cơ hội này xử lý cả Tinh Duyên ở chợ quỷ và ở đây, khiến bọn chúng không hó hé gì được.”
Thị Tử đang cầm ly trà giải rượu trên tay thì sững người, quan điểm này thật sự không khác Trương bá bá chút nào.
Mập cũng nói: “Tao tán đồng, tao còn hai tháng nữa phải nhập ngũ, tới đó tao không giúp gì được cho mọi người, tới đó mọi người lại phải tìm người khác hỗ trợ.”
Mọi người quay sang Thị Tử, Thị Tử lại nói nói: “Ngày mốt là mùng một, tao sẽ vào quỷ thị mua Gà đem ra.”
Hạnh phúc nhíu nhíu mi, nói: “Em trai, sau đó sao nữa?”
“Sau đó…” hắn trầm mặc một lúc rồi nói, “Mọi người nghĩ phải đối phó Quý Ất ra sao chưa?”
Mọi người im lặng.
Lôi Lôi ngốc nghếch nói: “Hạnh Phúc tỷ với THần Ca lợi hại lắm mà, cứ thế đi tiêu diệt Quý Ất thôi.”
“Em đừng nói chuyện.” Mập bực bội.
Thị Tử lúc này mới thở dài, nói: “Lý Gia Mưu thì mình có thể vây ẩu gã được, Thiên Ti cũng không đối nghịch với mình, Tinh Tinh không có sức chiến đấu, nhưng mà Quý Ất thì sao? Hạnh Phúc, thường các phong thủy sư đối phó với ác quỷ thế nào?”
“Vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Đốt nhiều nguyên bảo, rồi dụ dỗ nói chuyện khiến nó chịu cầm tiền bỏ đi, nếu không được thì tiêu diệt.”
“Chiêu này vô dụng với Quý Ất.
Quý Ất có cửa hàng ở chợ quỷ, hơn nữa lại còn là cửa hàng duy nhất kinh doanh mặt hàng này, lợi nhuận lớn tới cỡ nào có thể dễ dàng nghĩ ra.
Hơn nữa gã có Tinh Tinh cùng Thiên Ti ở bên này hỗ trợ việc chuẩn bị mọi việc và hàng hóa, mọi người nghĩ gã có cần nguyên bảo không?”
Hạnh Phúc tỷ cũng trầm mặc một chút, mới nói: “Gã vẫn luôn ở chợ quỷ, chúng ta tới đó ép buộc gã thì có khả năng sẽ bị đám ma quỷ ở chợ quỷ đem đánh hội đồng.”
Thị Tử gật gật đầu: “Chúng ta có thể làm, chính là đánh vào mặt kinh tế.
Ngày hôm qua Tinh Duyên đã bị cục công thương niêm phong.
Trương bá bá không chịu hỗ trợ mở cửa lại, tự nhiên nghĩ tới nêu như ở thành phố quỷ mà có cục công thương thì tốt rồi.”
Thị Tử dựa ghế, nhắm mắt lại buồn rầu.
“Miếu Thành Hoàng thì sao? Có quản chợ quỷ, thành phố quỷ không?” Mập hỏi.
Lần đầu hắn tiếp xúc những việc này chính là lúc đi miếu Thành Hoàng.
Thị Tử mở bừng mắt: “Có thể thử xem sao.
Hạnh Phúc tỷ, ngày mốt chị đi miếu Thành Hoàng hỏi thử coi, em đi chợ quỷ mua Gà, chắc ổn ha.”
Hạnh Phúc sửng sốt một chút, hỏi: “Thành Hoàng… Ở đâu? Làm sao hỏi?”
Cô vừa hỏi thì mọi người đều ngơ ngác nhìn.
“Nhìn tôi cái gì chứ, không biết là không biết chứ sao.”
Mập phất tay: “Em đi với chị.”
Đi miếu Thành Hoàng thôi mà, lần trước hắn đi với Thị tử rồi, cũng không xảy ra chuyện gì.
Dù cho Thành Hoàng là quản lý quỷ, nhưng mà cũng là thuộc dạng cơ quan chính phủ ở thế giới bên kia.
Hạnh Phúc nhìn sang Mập, Mập cũng trừng mắt nhìn lại cô: “Nhìn kiểu gì đó, không tin em sao? Vậy chị kêu Thần Ca đi với chị nhé?”
“Bỏ đi, đi với cậu.” Không biết là do ánh đèn hay do mới uống rượu, sắc mặt Hạnh Phúc nhìn đỏ hồng.
Tối hôm mùng một đó, Mập bắt đầu tự nói thầm trong dạ, nào là đổ lỗi cho rượu… nếu tối đó không phải đi KTV, tối đó không hôn Lôi Lôi, nếu tối đó không uống tới năm chai bia… nếu tối đó không…
Tóm lại, hắn hối hận, thực hối hận, vô cùng hối hận, hối hận muốn chết, nhưng vẫn bị Hạnh Phúc kéo lên xe chuẩn bị đi miếu Thành Hoàng.