Cùng lúc đó ở một chiếc bàn nhỏ bên cạnh phố đi bộ, Thị Tử và Thiên Ti đang ngồi cùng nhau, trên bàn là một chiếc ly sữa ấm to, có hai chiếc ống hút cắm vào chiếc ly, hai người cùng nhau uống, áp trán vào nhau, cười vô cùng hạnh phúc.
Lúc chia tay, Thị Tử vô tình thấy viên đá phù dung được Thiên Ti đeo trên cổ.
Thiên Ti luôn mặc đồ khá phong phanh, và cô cũng không cảm thấy lạnh khi mặc đồ hở cổ.
Thị Tử chỉ vào viên đá nói: “Em đeo thật đẹp.
Thiên Ti sờ lên viên đá thật tự nhiên n ói: “Cái này vốn dĩ là nguyên thân của em.”
“Vậy sao lúc trước lại ở chợ quỷ? Nếu không phải anh đi chợ quỷ nhìn thấy thì không biết nó sẽ lưu lạc tới tận đâu.”
“Cho nên, cảm ơn anh.” Cô chồm người tới phía trước hôn nhẹ lên khóe môi hắn.
Thị Tử hơi quay dầu khiến môi hắn chạm vào môi cô, chỉ nhẹ nhàng trong giây lát rồi tách ra ngay, đơn giản vô cùng, nhưng cả hai đều cảm thấy hạnh phúc.
Ngừng lại một lúc rồi Thị Tử cẩn thận hỏi: “Nếu viên đá phù dung không ở cạnh em thì sao?”
“Vậy phải xem nó sẽ ở đâu? Nếu như ở một nơi có âm khí nặng nhưng có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt thì sẽ không sao, không bị ảnh hưởng, nhưng nếu bị ném ở một nơi không tốt, không khí bị ô nhiễm trầm trọng, thì em sẽ cảm thấy không thoải mái.”
Thị Tử gật đầu.
Đúng là những tinh linh này phải ở nơi trong lành, nếu như gặp ô nhiễm thì sẽ ảnh hưởng tới tính chất mất.
“Còn nếu ở trong tay ba em thì sao?” Thị Tử hỏi.
Thiên Ti sững người, nhưng sau đó ngẩng đầu lên khẽ cười: “Không biết, à đúng rồi, nãy em thấy hàng vỉa hè kia ở chợ đêm, em còn chưa đi chỗ đó, nhưng hay nghe bạn học nói đó, chút anh đi với em nha.”
Thị Tử lúc trước cũng từng đi chợ đêm hồi còn làm cảnh sát, có cùng đồng nghiệp mua vài thứ nhưung chưa xài tới.
Hắn gật đầu, “Đi chơi xem thôi, chứ đồ bán ở đó chất lượng không tốt đâu.”
“Ừ, mình đi dạo vậy.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Thiên Ti, Thị Tử hiểu, nếu viên đá nằm trong tay của Quý Ất thì hoàn toàn không có gì tốt lành cả, không tốt lành tới mức Thiên Ti không muốn bàn về vấn đề này.
Hai người hẹn hò tới 10 giờ thì quay về.
Lúc Thị Tử về tới nhà thì Mập và Thần Ca đang ngồi trong nhà ăn ốc.
Nghĩ tới lúc mới đầu, Thần Ca và Mập đều không vừa mắt nhau, tới nói cũng không buồn nói, giờ thì có thể cùng nhau ngồi ăn khuya.
Thi Tử kéo ghế ngồi xuống, Mập liền nói: “Biến qua một bên đi, biến đi.
Mới đi hẹn hò về mà, ăn no rồi chứ?”
“Thiên Ti không thích ăn, nên chỉ uống sữa rồi tâm sự.
Đưa tăm đây nào.” Thị Tử không khách sáo, dùng tăm lể ốc ăn.
Thần Ca nhìn Mập, Mập hiểu vấn đề, ý của Thần Ca chính là bảo hắn kể cho Thị Tử nghe về truyền thuyết ban nãy bọn hắn đọc.
Mập e hèm, rồi nói: “Uhm, vầy nè, Thị tử, tao kể mày nghe chuyện này.” Rồi hắn kể lại truyền thuyết kia, kể xong quay sang nhìn phản ứng của Thị Tử.
Vốn bọn hắn nghĩ Thị Tử nghe xong sẽ bất an lo lắng, nhưng lại nghe hắn đáp: “Tao hiểu rồi, hôm nay tao có hỏi Thiên Ti, tuy cô ấy không nói rõ nếu viên đá bị Quý Ất nắm giữ sẽ ra sao, nhưng tao cũng đoán được đại khái.
Quý Ất chắc chắn đã biết quan hệ giữa tao và Thiên Ti, mà Thiên Ti cũng từng trái lệnh khi gã bảo giết tao, mà lão thì rất muốn đoạt mạng tao nên Thiên Ti giờ… tao không biết vì sao Thiên Ti và Tinh Tinh gọi lão là ba, nhưng chắc chắn chẳng có chút huyết thống nào.
Như vậy, việc lão muốn giết Thiên Ti cũng bình thường thôi.
Tao chỉ thắc mắc vè thời gian.
Lão muốn tao đưa lão viên đá trước ngày 14 tháng 7 âm lịch, tại sao lại là quỷ tiết? có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
Thần ca nhìn Thị Tử, nói: “Cậu tính mặc kệ hay sao?”
“Chứ sao giờ? Tháng 7 đúng không, còn mấy tháng, thể nào cũng có cách.” Thị Tử vừa ăn ốc vừa uống nước ngọt, cười với hắn.
Hắn không phải mặc kệ mà thực sự là không có cách khác, nếu có cách thì hắn sẽ nỗ lực, nhưng giờ bọn hắn chỉ có thể chờ.
Ốc còn chưa ăn xong thì điện thoại Thị Tử đổ chuông, Mập cười sặc: “Gớm, mới về nhà đã gọi điện.”
“Đừng nói nhảm, là chú Linh Tử đó!” Thị Tử vội bắt máy, cũng lâu rồi hắn không gọi điện cho Linh Tử.
Ban đầu mới dính vào vụ này, hắn còn quá nhiều điều không biết nên phải đi quấy rầy Linh Tử, giờ thì cũng ổn rồi nên hắn không gọi cho ông nữa.
“Alo, chú Linh Tử.” Thị Tử kích động đáp, Linh Tử xuất hiện chính là hậu thuẫn cường đại của hắn.
Tuy Hạnh Phúc tỷ là người được Linh Tử tin tưởng giao cho hỗ trợ bọn hắn, nhưng cô còn phải đi làm, không thể ngày ngày chạy theo bọn hắn, thêm nữa, cô là con gái, nên vẫn còn nhiều thứ bất tiện.
Linh Tử bên kia uể oải nói: “Ta về rồi, sao, còn sống không?”
“Yên tâm, con sống tốt, chờ lão nhân gia chú về cứu viện.”
“Chưa xong nữa à?”
“Chưa á, đang bế tắc lắm, chú, cứu con đi nào, tự dưng con phát hiện con yêu chú dễ sợ.”
Đầu dây bên kia tự nhiên loạt xoạt, rồi sau đó là tiếng Tiểu Mạc vang lên: “Thằng nhóc, nói năng linh tinh gì? Thích chơi trò máy bay à? Linh Tử không tới lượt của con đâu nha!”
Tiếng Tiểu Mạc cực to khiến cho Thần Ca và Mập đều nghe rõ.
Mập không nể nang mà phá lên cười, Thần Ca thì quay mặt đi cố nén cười.
Linh Tử lại nói: “Được rồi, hôm nay trễ quá rồi, ngủ đã, mai cả đám qua đây ăn cơm đi.”
Lại nghe giọng Tiểu Mạc: “Mai cưng nằm trên giường một ngày, kêu tụi nó mốt hẵng tới.”
“Thôi trò đó đi.
Thị Tử, vậy đi nha, tối mai 6 giờ qua ăn.”
Cúp máy, một lúc sau Mập nói: “Đời sống ấy ấy của chú Linh Tử mày thiệt là có phúc nha.”
“Gato hả?” Thị Tử cũng cười, không phải cười Linh Tử, mà vì cuối cùng ông cũng đã trở lại, rất nhiều vấn đề khúc mắc sẽ được gỡ bỏ.
***
Năm rưỡi chiều, cổng trường đại học A đã có sinh viên lác đác ra về.
Thiên Ti vẫn như mọi khi, váy ngắn hồng nhạt, giầy trắng phớt hồng khiến mọi người không thể dời mắt.
Cô lên chiếc việt dã Thị Tử lái, ngồi chưa vững đã bị kéo qua hôn say đắm.
Thiên Ti né qua nói: “Làm gì thế? Mấy nay anh sao thế? Càng ngày càng quá nha.”
“là sao? Thế này đã bị mắng à?”
Thiên Ti có một cảm giác rất lạ, rằng một ngày nào đó chắc chắn cô và Thị Tử sẽ ngủ với nhau.
Người từng ôm cô rất nhiều, nhưng tất cả đều là cái ôm trước khi mất mạng.Tới tận bây giờ vẫn chưa từng có ai ngủ với cô.
Cơ thể cô có hương thơm mát lạnh, khiến cho người khác thích tới gần cô, nhưng lại không thể nào đưa cô lên giường.
Không phải là không nghĩ tới chuyện đó, mà người nghĩ tới điều đó chỉ giây trước giây sau đã chết rồi.
Thị Tử hôm nay vô cùng vui vẻ, vừa khởi động xe vừa nói: “Hôm nay đưa em tới nhà chú Linh Tử của anh ăn cơm.
Không có gì đâu.
Chú Linh Tử cũng trẻ trung lắm, không làm khó dễ gì em đâu.”
Thiên Ti do dự một chút rồi hỏi: “Thật sự… không có chuyện gì sao?”
“Chứ có vấn đề gì đâu? Mà không chỉ có chúng ta, còn cả Mập, Lôi Lôi, Thần Ca, Hạnh Phúc… tính ra tận tám người đó.”
Thiên Ti cười, trong lòng lại thấy nhói đau.
Cô và Thị Tử bên nhau, cô chưa từng nghĩ tới tương lai, cô chỉ nghĩ rằng có thể vui vẻ bên nhau tới tháng bảy âm lịch mà thôi.
Nhưng mà, Thị Tử lại đưa cô về nhà gặp ông bà nội, lại đưa cô đi ăn uống cùng bạn thân, đưa yêu tinh như cô đi giới thiệu chính thức với những người thân khác.
Người dám nghĩ dám làm duy nhất mà cô từng biết này, cô nên quý trọng hắn.
Nhưng mà, bản thân cô làm sao vượt qua được ngày rằm tháng bảy tới đây?
Thiên Ti không phản đối, Thị Tử lái xe đưa cô tới thằng nhà Linh Tử.
Lúc tới nơi thì cả đám người đã ngồi quanh chiếc bàn chờ bọn hắn.
Nhiều người lần đầu nhìn thấy Thiên Ti.
Tới cả Tiểu Mạc cũng bị vẻ đẹp của Thiên Ti làm cho ngây người, đổi lại ông bị Linh Tử dẫm lên chân mạnh tới mức phải la to.
“Bạn gái của con nuôi ta đó, ông nhìn cái gì hở?” Linh Tử chỉ xuống chỗ bên cạnh, “ngồi đi, mọi người còn chờ hai đứa thôi đó.”
Thị Tử và Thiên Ti ngồi xuống, nhìn cả bàn đầy đồ ăn thì cô khách sáo: “Chú Linh tử làm được một bàn đồ ăn ngon thế.”
Tiểu Mạc không chịu nổi mà nói: “Mua ở nhà hàng, đem về đổ ra đĩa thôi.”
Thị Tử lặng lẽ đứng lên lấy một quả táo và ly nước trắng từ trong bếp ra, nói: “Thiên Ti đang giảm cân nên ăn thế này thôi, mình ăn nào.”
Thực ra thì dù hắn không giải thích thì hơn một nửa bàn đã biết lý do tại sao, nhưng không vạch trần hắn.
Chỉ có Lôi Lôi không hiểu chuyện, cô bé nói: “Thật hả? chị à, dáng chị đẹp quá rồi, em cũng muốn giảm cân giống chị.” Nói rồi cô ngượng ngùng quay sang Mập, “Khối em cũng có một bạn gái ăn kiêng, không ăn tối, chỉ ăn trái cây, nhưng mà vẫn không có tác dụng á.
Vẫn tròn quay à.”