Suốt bữa cơm Thiên Ti và Lôi Lôi nói chuyện với nhau về giảm cân, sau cùng là thầm thì về sự ái mộ của Lôi Lôi với Mập.
Hạnh Phúc thì cùng Linh Tử và Thần Ca nói về thuật pháp.
Còn lại thì bữa cơm vô cùng vui vẻ.
Nhưng lúc thu dọn bàn ăn, Tiểu mặc đứng trong bếp thì thầm với Linh Tử: “Sao mà bạn gái của Nước Cất không ăn cái gì luôn vậy? Hay cậu kêu nó khuyên con bé coi, chứ gầy quá sau này lại khó sinh.”
Linh Tử đang rửa trái cây thì lườm một cái: “Khó sinh cũng chẳng liên quan tới anh.”
“Này, nói kỳ vậy.
Nước Cất không phải con nuôi cậu sao? Bạn gái nó chẳng phải sau này thành con dâu sao? Con tụi nó, còn chẳng phải là cháu nội chúng ta sao?”
Linh Tử thở dài: “Nếu có ngày đó thật thì tốt rồi.” Ông nói thầm với Tiểu Mặc: “Thiên Ti là yêu tinh, anh tốt nhất đừng để bị mê hoặc.”
Những lời này khiến Tiểu Mạc sững người, ông không làm sao hình dung ra cô gái xinh đẹp kia lại là yêu tinh.
Mà chẳng phải Nước Cất cũng biết vài chiêu sao? Sao lại bị yêu tinh mê hoặc chứ?
Trong phòng khách, mọi người vây quanh chiếc bàn nhỏ chờ ăn trái cây, Hạnh Phúc vẫn nhìn Thiên Ti chằm chằm khiến Thần Ca phải vài lần khẽ chạm vào cô nhắc nhở.
Thị Tử cũng để ý tới ánh mắt của Hạnh Phúc, hắn không nói gì, chỉ đưa tay ôm lấy eo Thiên Ti biểu đạt thái độ của mình.
Lúc Linh Tử mang trái cây ra, Hạnh Phúc hỏi: “Thị Tử, bạn gái cậu chúng ta nên coi là người một nhà hay nên coi là địch nhân?”
Tay ôm Thiên Ti của Thị Tử càng thêm chặt, hắn nói: “Người một nhà.
Em tin cô ấy.”
“Tốt, Thần Ca đem chiếc hộp kia ra đi.”
Lôi Lôi khẽ nói với Thiên Ti: “Hạnh Phúc thấy ghét quá.” Tuy giọng cô rất nhỏ, nhưng Thiên Ti nghe rõ ràng, mà Mập bên cạnh cũng nghe thấy, hắn cúi đầu khẽ nói: “Em không hiểu gì cả, không được nói lung tung!”
“Sao mà không hiểu? em còn theo các anh đi bắt ma mà.” Tuy cô không trực tiếp làm gì, hay thấy gì, nhưng những gì đã trải qua cũng hơn người bình thường rồi.
Mập chỉ biết lắc đầu.
Nếu nói với cô Thiên Ti là yêu tinh, lại còn tham gia giết Cao Dương, còn chung đội với đám quỷ suýt giết cô thì không biết cô còn nói thế không?
Thần Ca lấy chiếc hộp trong túi ra.
Đoán được nó là gì, Thiên Ti ngồi thẳng, căng thẳng nhìn chiếc hộp.
Thần Ca nhìn cô nói: “Hắn cô rất quen thuộc, là chiếc hộp từ nhà các cô.”
Thị Tử không nghĩ tới bọn họ lại đem chiếc hộp tới đây.
Hộp đựng hạt châu này hắn để ở nhà, cũng không cất đi nên mọi người đều lấy được.
Khó trách ban nãy Hạnh Phúc hỏi như vậy.
Nhưng Thị Tử thực sự tin tưởng Thiên Ti, hắn vỗ vỗ tay cô cho cô thả lỏng ngồi dựa vào lưng ghế.
Mập nói với Linh Tử: “Chú Linh Tử, đây chính là thứ Thị Tử mua được ở chợ quỷ, bên trong có chứa bạn thân của tụi con, là Gà.
Thị Tử nói tuy hạt châu này màu đen nhưng lúc ở chợ quỷ nó nhìn thấy trong hạt châu có mặt người, giống như…” hắn ngừng một chút, nhìn vể Thiên Ti, “Giống như viên đá đen trên cổ Thiên Ti vậy.
Sau khi mua hạt châu xong tụi con không dám mở hộp ra.”
Viên đá Phù Dung đó là bọn hắn mua được vào lần Linh Tử dắt bọn hắn đi chợ quỷ, dưới ánh sáng của đèn dẫn hồn thấy khuôn mặt Thiên Ti trong viên đá.
Còn hộp này là Quý Ất nói không được mở ra, đồ từ chợ quỷ và hiện không phải ở chợ quỷ.
Đá phù dung thì Thiên Ti có thể lấy ra được, vì cô hiện còn là người sống.
Nhưng Gà thì chết rồi, chỉ còn mỗi một hạt châu này thôi, nếu hạt châu xảy ra vấn đề gì thì đồng nghĩa với việc Gà chẳng còn gì lưu lại nữa.
Thiên Ti nhẹ giọng nói: “Thứ này chỉ có thể mua được ở chợ quỷ, và cũng chỉ có thể dùng được ở bên kia.
Không nên mở ra.”
Linh Tử trần nặc một lúc rồi nói: “Được rồi, bố trí lại phòng khách một chút.”
Tuy mọi người không hiểu rõ Linh Tử muốn làm gì, nhưng mọi người đều không chậm trễ, làm theo.
Chỉ hơn mười phút, toàn bộ phòng khách đã bị thay đổi vị trí, chỗ thêm nước, chỗ đặt cây.
Chuẩn bị xong xuôi, Lôi Lôi nói: “Sao tự dưng em thấy lạnh hơn ta.”
Hạnh Phúc nói: “Vì cậu Linh Tử đã bày trận phong thủy, biến nơi đây thành âm địa, nên mới như vậy đó.”
Linh Tử đốt đèn dẫn hồn, nói: “Mau tắt đèn! Nếu như hạt châu này lấy từ chợ quỷ ra thì có thể xem xét ở trong âm địa.”
Tiểu Mạc đứng gần cửa nhất tắt đèn, rồi cầm đèn dẫn hồn tới bên cạnh.
Lôi Lôi túm chặt tay của Mập, sợ tới răng đánh vào nhau lập cập.
Mập đưa tay ôm cô bé: “Không sao đâu, nhìn một cái là xong.”
Chiếc hộp được mở ra, bên trong là một viên đá đen bóng loáng.
Dưới ánh sáng của đèn dẫn hồn, bên trong viên đá xuất hiện thứ gì đó lưu động, một chút sau hiện ra khuôn mặt không chút khí sắc của Gà.
Mập vội ôm lấy đầu Lôi Lôi, ghì vào ngực mình, không để cô nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ này của Gà.
Linh Tử nói: “Theo cảm giác, suy đoán được đây là thuật vây khốn hồn, thuật pháp này ta từng thấy trước đây, nhưng không phải nhốt một hồn người vào hạt châu thế này.”
“Vậy có cách nào giải thoát rồi siêu độ cho Gà không?” Thị Tử hỏi, đây chính là lý do khiến hắn kiên trì muốn mua viên đá như vậy.
Linh Tử đáp: “Có chứ, đi tìm ông chủ tiệm kia.
Lão có thể vây khốn hồn thì cũng có thể thả ra.”
Tiểu Mạc hỏi: “Cậu không làm được sao?”
“Thuật pháp mỗi nhà đều khác nhau, cùng một sự việc nhưng mà cách xử lý của mỗi môn phái khác nhau.
Nếu dùng cách của mình đi tác động thuật pháp của môn phái khác thì có thể thành công, nhưng nếu thất bại thì có thể sẽ khiến hồn mình bị thương, lợi bất cập hại.
Do đó, không phải trong tình huống không còn cách nào khác thì sẽ không ai làm thế.”
Nghe Linh Tử nói khiến Thị Tử và Mập cùng nghĩ tới cái chết của Lý Gia Mưu.
Gã từng là Địa phược linh, không thể rời khỏi gốc cây bị sét đánh kia, nhưng rồi lại có thể rời đi khắp nơi làm chuyện ác, chính là do Quý Ất thả hắn ra.
Quý Ất hiện là người chết, không sai, nhưng lão từng là một đạo sĩ.
Thị Tử nhìn về phía Thiên Ti, Mập cũng nhìn Thiên Ti.
Cô khẽ thở dài: “Em không, ba chưa bao giờ để tụi em học những thứ này.”
Cũng đúng, Thiên Ti là yêu tinh, làm sao lại học thuật pháp.
Nhưng bọn họ cũng không có khả năng tìm Quý Ất mà hỏi, lão là kẻ đứng sau lưng mọi chuyện mà, làm sao giúp bọn hắn chứ?
Nếu là người thường thì Mập chắc là sẽ cầm theo súng dí vào đầu Quý Ất bắt lão giải thoát cho Gà.
Nhưng mà Quý Ất là quỷ-đạo-sỹ đó.
Đèn bật sáng trở lại, Thị Tử nghĩ rồi nói với Linh Tử: “Chú, vậy chú có biết cách thức của người này không? Con đang nghĩ, hay tìm người có cùng môn phái với lão nhờ thì sao?”
Linh Tử xắn tay áo lên nói: “Là một cao nhân, chẳng biết tìm ở đâu, tìm được không thì phải xem duyên phận.”
“Vậy người đó hay đi đâu? Làm sao tìm?” Mập hỏi.
Linh Tử cười nói: “Không tìm được đâu, mấy năm trước thì người đó đi Hoàng Sơn, Tây Tạng, Vân Nam, còn mò vào tận hang sâu, nhịn ăn- mà chụp dã thú.
Lão nhịn ăn, chả lẽ dã thú cũng nhịn sao? Nhưng may mạng lão tốt, sống sót mà quay về, còn giờ thì không biết đang lang thang ở đâu.”
“Chụp dã thú? Bằng máy ảnh?”
“Ừ, lão thích nhiếp ảnh, xem bát tự, xem phong thủy thì thuộc hàng pro.
Người ta có tiền đó.
Mình chỉ xem phong thủy cho một nhà, còn lão thì xem cho cả một khu đô thị, một tiểu khu này kia.
Này, đứng đó làm gì? Dọn dẹp, bày lại phòng khách như cũ đi.”
Mập cười: “Còn tưởng chú tính ở luôn ở âm địa chứ.” Nói rồi hắn cũng xắn tay áo dọn dẹp.
Thị tử cau mày: “Người kia họ Tang đúng không chú?” Vừa biết tính bát tự, vừa giỏi phong thủy, vừa thích nhiếp ảnh, lại chạy đây chạy kia… cái nào cũng hợp với hình ảnh của ông chủ Đương Hạ.
Linh Tử đang chuyển ghế sô pha ngẩng đầu lên nói: “Sao con biết?”
“Hóa ra đúng là ông chủ Tang.” Hạnh Phúc đứng một bên ôm giỏ trái cây nói.
“Vừa rồi con cũng nghĩ tới liệu phải ông ta không, lần trước con gặp thì ông ấy cũng đang ôm máy ảnh chụp hình.”
Linh Tử nói: “Ồ, hóa ra mấy đứa biết lão hết à? Đúng rồi, Hạnh Phúc, mẹ con biết lão đó.”
Thị Tử nói: “Mấy bữa trước con cũng gặp ông ta, đang đi chụp cảnh đêm, nhưng mà có vẻ không giống tụi mình cho lắm.
Chú, nếu chú về rồi mình có nên đi gặp ông ta không? Chỉ cần ông ấy có thể giúp thả Gà ra, chúng ta siêu độ cho nó rồi thi ông ta muốn bao n hiêu tiền thì mình đưa bấy nhiêu thôi.”
Nghĩ lại, tiền của hắn và Mập, còn mấy căn hộ của hắn nữa… nhưng lại nghĩ lại, người ta có biết bao nhiêu căn hộ trong thành phố, lại còn ở nhiều khu đô thị khác nhau, toàn là bất động sản loại xịn.
Thật trâu bò mà.
Tiền của bọn hắn khéo không bằng cái móng tay của người ta.