Hướng Dẫn Nhập Môn Về Quỷ


Thị Tử thực nghiêm túc mà nói: “Kéo ông chủ Tang xuống nước khiến ông ta dính dáng vào, tới chừng đó không phải vì chúng ta, mà ông ấy phải cố gắng vì chính bản thân mình.”
“Xàm quá.” Linh Tử nói, “Nhưng mà chiêu này nhớ là không được dùng, nếu dùng đối phó với ông ta thì sẽ không thành công đâu, người đó làm gì cũng vô cùng cẩn thận.”
Không thể làm vậy, chẳng lẽ hắn thật sự phải lựa chọn buông tay Thiên Ti và Gà sao? Hơn nữa, chuyện này cũng sẽ không kết thúc đơn giản tới vậy, trên cổ tay hắn vẫn còn chuỗi hạt đoạt hồn đó nha.
Linh Tử nhìn được sự bất an của Thị Tử: “Đừng có nghĩ nhiều như thế, dù cho Quý Ất là người hay ma thì cũng đều có nhược điểm, chỉ cần chúng ta tìm ra nhược điểm của gã thì sẽ có thể xử lý gã thôi.

Cho con một nhiệm vụ, chính là đi hỏi thăm hoàn cảnh gia đình, tìm mọi tư liệu về gã mang về đây cho ta.”
Thị Tử gật gật đầu.
Linh Tử tiếp tục nói: “Ngày may đưa ta tới trường trung học kia, xử lý cho rốt ráo gốc cây của Lý Gia Mưu.”
Thị Tử nghe thì hoang mang: “Bữa trước gã bị tụi con khiến cho trọng thương rồi mà.”
“Không phải còn sao? Đám lệ quỷ đã hại chết người khác, chỉ cần chưa diệt hoàn toàn thì gã sẽ tiếp tục trả thù, sao phải nhân từ quá? Hạnh Phúc thật, chuyện này mà không để ý.”
Nghe Linh Tử phân công việc đâu ra đấy khiến Khúc Sầm Sĩ cảm thấy tin tưởng hơn trước nhiều.

Nhưng chỉ là dường như Khúc Sầm Sĩ có chút hiểu lầm ý của Linh Tử.
Sáng hôm sau, hắn gọi cho L inh Tử nói là đã chuẩn bị xong, muốn cùng Linh Tử đi tới trường học xem ông đại phát thần uy.

Linh Tử đáp: “Mấy giờ?”
“À, 10 giờ mấy 11 giờ gì đó.


Chú, chưa ngủ dậy hả?” Thị Tử nghe giọng ngái ngủ có chút mơ hồ thì thắc mắc, vì rõ ràng Linh Tử nói phải đến trường học kia thu phục Lý Gia Mưu.
Linh Tử lười biếng nói: “Mày có gặp ai ban ngày ban mặt đi bắt ma không hở? làm ơn đi, ban ngày thì đi dò la thông tin của Quý Ất đi, tối nha… tối 10 giờ gì đó thì đi trường học.

Ngốc không chịu nổi luôn, cũng may, cũng may không phải đồ đệ của ta.”
Nói xong Linh tử cúp máy.
Bên này đám Thị Tử đã thay đồ, đổi giày, chuẩn bị ra ngoài.

Tiếng của Linh Tử nói trong điện thoại tương đối lớn, nhà thì yên tĩnh nên tiếng vọng rất rõ ràng.
Mập không nể mặt, cười: “Nãy tao đã nói là muốn diệt trừ Lý Gia Mưu thì phải đi vào buổi tối chứ, hai người cười tao há há.”
Thần Ca cũng có chút ngượng ngùng.

Ban nãy, người nói đi cũng là hắn.
Thực ra, hắn thấy Linh Tử chỉ chuyển dịch một chút trong phòng khách đã tạo được âm địa rồi, khiến trong lòng hắn vô cùng kích động muốn xem để học hỏi thêm nữa.
Tuy rằng hắn có sư phụ, nhưng trước giờ sư phụ vẫn nói muốn hắn theo Linh tử để học làm trợ thủ, ý tứ chính là tuy không thể bái sư như với quan hệ của Cảnh thúc và Linh Tử thúc thì việc giúp đỡ nhau dắt theo học hỏi là hoàn toàn có thể.

Cũng giống như Thị Tử và Hạnh phúc, cũng đều có quen biết với Cảnh thúc, nếu có chuyện thì đều có thể nhờ Cảnh thúc hỗ trợ.
Thần Ca đặt đồ đạc xuống đất: “Tra thông tin về Quý Ất thì tôi không đi, tôi không quen biết ai để dò la cả.”
Thị Tử vỗ vai hắn: “Thần Ca, vậy cũng được, em với Mập đi, nhưng mà vẫn có nhiệm vụ cho anh đây.


Anh đi qua tìm chị Hạnh Phúc, nói với chị ấy tối nay anh với chị ấy cùng đi tới trường kia nha.”
Thần ca gật gật đầu, nhìn bọn hắn ra ngoài.
Thị Tử cùng Mập vào thang máy rồi, Mập liền nói: “Chiêu này ngon đó, Thần Ca đúng là đồ đầu gỗ mà, không ai nói thì anh ấy cũng chẳng biết tìm cớ mà đi kiếm Hạnh Phúc đâu.

Hạnh Phúc ngày nào cũng đi làm, Thần Ca thì không chủ động, tới chừng xử lý xong chuyện này thì chắc anh ấy lại quay về nhà tang lễ quá.”
“Mày cũng nhìn ra hả?” Thị Tử cười nói, “Hai người như nhau, đều là đầu gỗ, một người thì suốt ngày bận rộn nữa chứ, không có ai tác động vào thì chắc phải chục năm nữa may ra có thể kết hôn.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện Thần Ca và Hạnh Phúc.

Muốn tìm tư liệu của người nào đó, phòng hồ sơ của Cục Công An chính là nơi tốt nhất.

Tuy bọn họ có thể đi hỏi thẳng Thiên Ti, nhưng mà Thị Tử không muốn mang đến phiền toái cho cô, những gì có thể tự làm thì không nên để cho Thiên Ti phải mạo hiểm.
Đội trinh sát hình sự của cục Công An hình như mới bắt được nghi phạm, gã còn đang kêu la thất thanh khiến Thị tử không khỏi tò mò mà dừng lại nhìn thì thấy một cảnh sát nhân dân, chính là đồng nghiệp cùng đồn cũ.

Chính là người đi theo đội trưởng Béo đợt A Hoa xảy ra chuyện.
Người kia cười với Thị Tử: “Nước Cất à? Sao không ghé về đồn chơi hả? Mọi người cũng nhớ cậu đó.

A đúng rồi, A Hoa tốt hơn rồi, hôm qua mới đi làm lại đó, mà nó cũng không nhớ chuyện tối đó đâu.”
“Không nhớ là tốt đó, đừng kể lại với cậu ấy.”
“Ừ, đội trưởng cũng nói vậy, nhưng mà tôi vẫn muốn thay mặt A Hoa nói với cậu lời cảm ơn.


Tối đó, nếu không có mọi người, tôi nghĩ nó đã nhảy lầu rồi.”
Thị Tử đổi đề tài: “Bên đó bắt được ai, cần lập tổ trọng án hay sao mà kêu anh tới hỗ trợ hả?”
Người kia nhìn quanh, xác định không có ai rồi mới thì thầm: “Ừ, bắt được một người cầm dao đi trộm khoét tim người ta đó, người bị hại còn sống, có vẻ như mấy tổ chức buôn bán nội tạng.”
Mập cũng thì thào: “Sao lại khoét tim chứ? Buôn nội tạng thường hay ăn cắp thận cơ mà? Sao lại moi tim? Chẳng phải tim ra khỏi cơ thể rồi thì sẽ chết người sao?”
“Ai biết được, còn đang thẩm vấn.

Mà thủ phạm chỉ là một nam sinh mười sáu mười bảy tuổi gì thôi, rất ương ngạnh, chỉ nói là mình không biết gì hết, cũng không làm gì hết.”
Lúc này, lại có cảnh sát đi tới, Thị Tử và Mập vội giả vờ cười ha hả: “Thì thế, ngày nào cũng ăn uống no say, vài ngày không gặp đã béo thêm không ít.

Thôi, bọn tôi lên lầu trước, bữa nào qua đồn mời mọi người đi ăn một bữa ha.”
Nói rồi quay người đi, không nghe thấy người mới tới nói: “Mẹ, hai cái thằng quan tam đại kia tới làm gì nữa? Chỉ biết ăn không ngồi rồi, đánh nhau loạn xạ, cái thứ ăn hại của xã hội.”
Trên balcon lầu trên, Thị Tử nói nhỏ: “Sao lại là moi tim? Như mày nói, mấy chỗ buôn nội tạng không làm đâu.

Hơn nữa, kẻ tình nghi còn nói rõ mình không nhớ gì, sao tao cảm giác như bị ám thế nhỉ?!”
“Quan tâm làm gì? Tối nay chờ Linh tử thúc xử lý rốt ráo Lý Gia Mưu rồi thì sau này xem gã tác oai tác quái thế nào.”
Nói xong, hai người đi tới phòng hồ sơ.
Trong phòng, Vi thúc đang ôm ly hồng trà xem phim cảnh sát bắt cướp trên máy tính, nghe có người tới thì mới luống cuống tắt màn hình, sau khi nhìn rõ là Thị tử thì thở phào: “Là con sao, làm ta sợ muốn chết.”
“Sao giờ này mà chú coi phim ở đây.”
“Không có hồ sơ thì làm được gì nữa, hồ sơ cũ đã có người hỗ trợ chỉnh lý xong cả rồi, giờ ta như người giữ cửa thôi.” Nói rồi ông lại mở phim lên xem tiếp.
Thị tử thấy phòng cũng chỉ có mình chú Vi, hắn nhìn quanh, Vi thúc thấy thì nói: “Khỏi tìm, có mình ta thôi.


Thằng nhóc Diêu Tô Càn bị mấy đứa đánh ra như thế, chừng tháng nữa nó cũng không đi làm nổi đâu.”
Mập và Thị Tử cười xấu hổ.

Tối đó đúng là xúc động quá, động thủ không suy nghĩ mấy.
Nếu ở đây cũng không có người ngoài thì Thị Tử cũng không khách sáo, vòng ra sau lưng Vi thức nói: “Thôi nào, để cho con xài máy tính nữa, à, còn nữa, kia là Vệ Lăng hay gọi là Mập, con giới thiệu nó với chú nha, sau này lỡ con có chuyện gì thì nó sẽ tiếp tục việc của con.”
Mập vội nói: “Con chào chú Vi.”
Chú Vi đứng lên nhường máy rồi đi cùng Mập ra ngoài cửa đứng nói chuyện, nhưng thât ra là canh cho THị Tử bên trong.
Hệ thống thông tin của cảnh sát phải được mở bằng máy tính của Cục mới được.

Vì trước đây từng tìm thông tin về giấy phép kinh doanh của Quý Ất nên Thị Tử cũng nhanh chóng tìm thấy hộ khẩu của Quý Ất, tìm thêm cả những thông tin khác về Tổ Dân phố này nọ.
Thông tin thì tìm Tổ Dân phố là chuẩn xác nhất.
Thị Tử chuyển thông tin vào điện thoại trước, về nhà xem lại sau, ở đây phải tranh thủ thời gian nhiều nhất.
Đến khi hắn và Mập xuống lầu, ngang qua khu vực trinh sát hình sự thì nghe thấy tiếng khóc đến tê tâm liệt phế của một người phụ nữ: “Con trai tôi mới mười sáu tuổi, làm sao nó có thể làm ra chuyện như vậy chứ, nó chỉ là học sinh cấp 3 trường XX thôi mà, sao lại có thể giết người, nó đi học nội trú, buổi tối làm sao ra ngoài, cảnh sát à, anh cảnh sát à, anh bắt nhần người rồi.”
Trường XX sao, sao lại trùng hợp là trường học chỗ Lý Gia Mưu? Lúc trước, sau khi bị thương gã từng đi moi tim người khác để bồi bổ, giờ cũng moi tim, chỉ là cách ra tay khác nhau mà thôi.
Mập và THị Tử đứng ở hành lang nghe người phụ nữ khóc lóc vài phút, Mập thì thầm: “Tao có linh cảm đứa nhỏ kia gặp trúng Lý Gia Mưu.”
“Ừ, nếu đúng là Lý Gia Mưu thì có nghĩa là gã bị thương rất nặng, nặng tới mức không duy trì được hồn phách của bản thân nên mới không kìm được mà xuống tay với học sinh.

Nhưng gã không nghĩ tới, người gã mượn tay là học sinh chứ không phải bản thân gã, moi tim người nào có đơn giản.”
“Vậy tối bọn mình đi tới trường gã có cần phòng hộ gì thêm không, chứ tao sợ bị Lý Gia Mưu nhập á.”
“Đừng lo, với dương khí trên người mày thì không lo, tới khi nào mày nhìn thấy gã thì hẵng tính.” Vốn lần trước khi bao vây Lý Gia Mưu thì ai cũng nhìn thấy gã, chỉ một mình Mập là không thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận