Yêu Tinh Dụ Hoặc
Tốc độ gì đây vậy trời? sao khu này biết tin hắn bị đuổi việc nhanh tới vậy? là khai trừ, đuổi việc, chứ không phải điều chuyển công tác, càng không phải thăng chức! Là bị khai trừ!
Tiệm thứ mười một, đáp án vẫn không có gì thay đổi.
không phải người đàn ông cao gầy vừa chết hôm qua tới tiệm họ mua chuỗi hạt.
Ra khỏi tiệm, Khúc Sầm Sĩ gãi đầu, chuẩn bị đi ăn trưa thì nghe có tiếng nói: “Nào, soái ca, để lão già đoán mệnh cho cậu, coi chừng nào tìm được việc ngon lành, khi nào cưới được vợ đẹp nào.
Nhìn cậu ngũ quan đoan chính, cốt cách tinh kỳ, người phi thường nha, sau này nhất định rất có tương lai.
Để lão già chỉ điểm cậu vài câu, không lấy tiền của cậu, nhưng sau này có thành tựu thì đừng quên những lời lão già này nói hôm nay là được.”
Khúc Sầm Sán vỗ trán! Cái gì mà cốt cách tinh kì, người phi thường chứ.
Còn cái gì mà không thu tiền! Hắn biết rõ, thầy tướng số ở đây đâu có ai thu tiền, người ta thu bao lì xì, là bao lì xì nha! Không phải tiền đâu! Nói chuyện đúng là lắt léo mà.
Khúc Sầm Sĩ hôm nay đang khó ở, mười một cửa hàng, mười một người đêu mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, ai cũng nhắc chuyện hắn bị khai trừ.
Đang khó ở thì lão già này ở đâu đưa đầu tới cửa.
Hắn cũng không khách khí, ngồi xuống chiếc ghế đẩu của ông ta, nhìn ông ta trải tấm vải đỏ, ở trên viết là đoán mệnh, sửa mệnh, xem phong thủy, điểm long mạch! Chà chà, ông già này nhiều nghề ghê.
“Lão nhân gia, vậy, ông coi cho tôi, sao tôi lại là cốt cách tinh kỳ?”
“Cậu, giữa chân mày có hắc khí nhưng tinh thần lại vô cùng tốt, hẳn là âm khí quấn thân…”
“Ồ, ông gia, ông biết cái gì là âm dương không?”
“Âm dương chính là vạn vật hợp thời, vạn vật đều phân âm dương, cậu bị âm khí quấn thân…”
“Lão nhân gia, vậy ông nói cho tôi biết, căn nhà phía sau lưng ông là âm hay là dương vậy?” Hắn chỉ vào tòa nhà nhỏ cạnh bên, tòa nhà có mặt tiền không đẹp lắm, bị bóng tòa nhà khác chắn mất ánh nắng, trước cửa còn có vũng nước đọng.”
Ông già nhìn rồi nói: “Đây là cửa trước, là dương, phía sau mới là âm.”
“Ở đây không có nắng, không có ánh mặt trời, chẳng phải là âm sao? Ở đây lạnh hơn mặt kia, còn có một bãi nước tiểu nữa, âm mới đúng chứ!”
“Ngươi… Này… Ngươi là âm khí quấn thân, mới nhìn đâu cũng thấy âm.”
“Vậy, ông già, ông bảo đây là cửa trước cửa hàng nên là dương, còn ta nói nơi này không có nắng, lạnh lẽo, còn có nước bẩn, ta nói là âm.
Vậy, ông nói coi không phải là âm dương xoay vần sao? xem này âm dương không phải xoay sao? Ta âm khí quấn thân, vậy có phải là dương khí cũng bám vào người không?”
“Ngươi… Ngươi… Âm chính là âm, dương chính là dương! Làm gì có chuyện âm dương thay đổi!”
“Ai, ai nói không có a.
Ông già, vậy, ông nói coi Gay là thụ á, thì là âm hay là dương?”
Ông già mặt tức tới đỏ bừng: “Ngươi… Ngươi… Ngươi…”
“Còn nữa nha.
Một người về nhà thấy vợ mình tới tiểu bạch kiểm lăn giường, hắn liền cầm cây chổi đánh tiểu bạch kiểm.
Tiểu bạch kiểm lập tức liền té lăn quay ra chết.
Người chồng là dương không sai đi.
Còn tiểu bạch kiểm là nam nhân không sai đi.
Nhưng tiểu bạch thì không thể lộ diện, lại còn bị đánh chết, hóa thành âm còn gì.”
“Ngươi… Ngươi… Ngươi…”
“Ông già, đừng tức giận, coi chừng tăng xông.” Khúc Sầm Sĩ vừa nói xong thì nghe có tiếng cười rúc rích, rất dễ nghe.
Hắn ngẩng đầu thấy một cô gái mặc váy màu hồng nhạt, đang đứng nhìn hắn cười.
Cô gái đó, thật sự rất xinh đẹp.
Đặc biệt là đôi mắt trong veo như hồ thu, mắt có thần và linh khí vô cùng, có lẽ là đeo kính áp tròng.
Lúc trước, trong sở cảnh sát có một đồng nghiệp có bạn gái tới tìm, đôi mắt cũng long lanh như vậy khiến Khúc Sầm Sĩ nhìn thấy mà ngây dại, sau này mới nghe nữ đồng nghiệp bảo đó là do đeo kính áp tròng.
Cô gái đó nói: “Ngươi, sao lại đi so đo với một ông già trên phố, không thấy mất mặt sao? Cho đi là ngươi thắng thì sao chứ? Chả lẽ ngươi là đại sư sao?”
“Ta có nói ta là đại sư đâu? Ta chỉ đi tâm sự với lão nhân gia thôi mà.
Ta nói này, người đẹp, “Cô cười rạng rỡ vậy, chắc cũng chẳng tốt lành gì, tới coi náo nhiệt chứ gì.”
Nụ cười tươi rói của cô gái kia tắt mất, tức giận nói: “Ta không phải người tốt, ta trước giờ chưa từng là người tốt.
Ta là yêu tinh, có bản lĩnh thì tới bắt ta đi!”
“Sao, yêu tinh tới câu dẫn ai hả? Coi trọng ta sao? Định tới câu dẫn ta sao.
Đáng tiếc, anh đây không rảnh.”
Khúc Sầm Sĩ vừa nói xong thì thấy cô gái kia đã đi tới.
Trong lòng hắn còn đang nghĩ: chậc, không phải là yêu tinh tới câu dẫn mình sao? Cũng không sao, thật sự rất xinh đẹp!
Nhưng giây tiếp t heo, cô ta đã co chân, dẫm lên mu bàn chân Khúc Sầm Sĩ rồi quay người bỏ chạy.
“Á…” Khúc Sầm Sĩ hét to thảm thiết, “Đánh cảnh sát! Mau đứng lại cho ta!”
Một cảnh sát chạy xe máy điện vừa lúc chạy tới, nhìn hắn đang đứng ôm chân nhảy lò cò.
Cảnh sát xuống xe nói: “Khúc Sầm Sĩ, cậu đã không còn là cảnh sát.
Không được kêu đánh cảnh sát.
Nếu không bọn tôi phải bắt cậu về giáo dục lại đó.”
Khúc Sầm Sĩ hít một hơi: “Cô gái kia… cô gái kia… Dẫm ta!”
“Gãy chân chưa? Hay là chúng ta đưa cậu đi chụp chân ở bệnh viện nha, nếu gãy thì chúng ta giúp cậu đi truy bắt nha.
Còn nếu không thì thôi, bỏ đi, một cô gái thôi mà.”
Khúc Sầm Sĩ xoa xoa mu bàn chân, sờ sờ xương chắc không sao đâu.
Nếu đi bệnh viện chụp chiếu, thì kết quả cũng thế thôi.
Chỉ bị một cô gái dẫm lên chân thôi, làm lớn làm gì, chỉ tổ mất mặt.
Nghĩ vậy nên hắn lắc đầu, xua tay, kêu mọi người đi.
Lão gia sau lưng liền nói: “Đã bảo là âm khí quấn thân, thế nào cũng xui xẻo mà.”
Khúc Sầm Sĩ, đứng dậy, dẫm dẫm chân, cũng không còn đau nhiều, cũng may vừa rồi không có đi bệnh viện rất mất mặt a.
Hắn đi vài bước, ngẫm lại lại quay về, ngồi xổm xuống nhìn ông già kia nói: “Lão già, biết sao ta âm khí quấn thân không? Vì ta là quỷ!”
Ông già còn đang ngây người thì Khúc Sầm Sĩ đã quay người đi tới cửa hàng thức ăn nhanh cách đó không xa.
Đi được vài bước thì hắn dừng chân, lẩm bẩm: “Cô gái kia..
mùi của cô ta không phải nước hoa… mùi rất thanh lãnh, cảm giác như là… thủy tinh.”
“Hừ! Thật sự là yêu tinh!” Hắn vừa cười vừa đi vào cửa hàng đồ ăn nhanh.
Ăn xong, hắn đi tới tiệm tiếp theo.
Tiệm có bảng hiệu bằng gỗ, trên khắc hai chữ Tinh Duyên, còn có một dấu khắc hình vuông, với văn tự kỳ quái.
Khúc Sầm Sĩ nhìn một hồi lâu, mới nói: “Chữ chìm! Ờ, thật sự quỷ quái, mở tiệm thôi mà lắm mánh lới thật.
Căn tiệm tầm khoảng hai mươi mét vuông, hai bên là tủ kính, hang hóa là ít ngọc, tràng hạt, và vài thứ bằng thủy tinh.
Thực sự bình thường như bao tiệm khác, nhưng điểm đặc biệt là toàn bộ đồ trang trí bằng gỗ thô, ít dấu vết đục đẽo cho cảm giác thực thanh nhã.
Khúc Sầm Sĩ còn đang nhìn quanh thì có giọng nói mềm mại cất lên: “XIn chào, anh muốn mua gì, tôi có thể giúp anh không?”
Ngước lên, Khúc Sầm Sĩ cả người đều ngây ngẩn, hôm nay hắn tuyệt đôi vô cùng may mắn, gặp toàn những cô gái xinh đẹp.
Khí chất cô gái này thật sự như tiên nữ.
Tràn đầy linh khí.
So với cô nàng dẫm chân hắn ban nãy, thật sự là…
Hắn thu ánh mắt lại: “À, tôi muốn hỏi, hôm qua tiệm có một người đàn ông vừa cao vừa gày tới mua tràng hạt không?”
Cô gái cười cười, bước ra khỏi quầy.
Càng nhìn càng như tiên nữ.
Áo trắng dài thướt tha, tóc dài buông xõa tự nhiên đầy tươi mát..