2 giờ chiều, Điêu Lạc Ngữ tỉnh lại.
Con ‘Tế nhân’ bị Hình Ứng Chúc băm nhỏ ra kia quả nhiên có tác dụng rất tốt, ăn nó chưa được nửa buổi, vết thương trên người Điêu Lạc Ngữ đã bắt đầu khép miệng, nội hải bị tổn thương cũng theo đó hồi phục lại hơn phân nửa.
Cô lật người trong chiếc cũi nhỏ mà Hùng Hướng Tùng đóng cho, lười biếng duỗi chân, đánh một cái ngáp dài, nhưng vẫn không mở mắt.
Bên giường trái phải mỗi bên có một người đứng.
Ngoài Hùng Hướng Tùng mặt đầy lo lắng ra còn có một thanh niên trông trẻ hơn anh nhiều.
Thanh niên trẻ tuổi dáng cao chân dài, đeo một cặp kính gọng bạc, dáng vẻ dịu dàng tuấn mỹ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, hai nút trên cùng không cài, trông giống một giáo sư trẻ, chỉ cần thêm một cuốn sách trên tay nữa là đủ bộ.
Thanh niên trẻ đẹp trai nọ nhíu mày, vẻ mặt vừa có vẻ lo lắng lại vừa trông như oán giận, mắt dán chặt lên con chồn nhỏ nằm trên giường, thoạt trông có dáng vẻ của một mĩ nam lo lắng.
Chỉ tiếc rằng, đẹp trai không lên tiếng thì vẫn còn là một bức tranh tuyệt đẹp dưới nắng, nhưng vừa mở miệng là lập tức kéo tụt hết cảm xúc, đẹp đẽ gì đó cũng biến mất theo.
“Đại ca.” Lục Hành xổ một tràng bằng giọng Đông Bắc, lo lắng hỏi, “Có khi nào con nhỏ ngủ đến ngu người rồi không, lăn mãi không mở mắt ra, ngủ chết luôn rồi hay gì.”
“Cái mồm mày thối thế.” Hùng Hướng Tùng đạp cho thằng em một cái, bực mình mắng, “Nói linh tinh cái gì đấy, ông chủ đã nói được thì sao có thể sai, cẩn thận con bé tỉnh dậy cào nát mặt hoa của mày giờ đó.”
Vừa nói dứt lời, trong cũi có tiếng sột soạt.
Điêu Lạc Ngữ lại lật người, cái đuôi cong lại quấn quanh người, cuối cùng cũng mở hé đôi mắt ướt át ra.
Hai vị trưởng bối hai bên đồng loạt im bặt, cúi người nhìn cô chằm chằm cực độ tập trung như đang đối mặt với tình huống nguy hiểm.
Lục Hành duỗi một ngón tay, rón rén chọt nhẹ đuôi của cô, “Ê, đừng ngủ nữa, mặt trời lên đỉnh rồi.”
Chồn nhỏ mềm mại đang nằm úp sấp vươn móng vuốt ra chụp lấy mu bàn tay Lục Hành, tốc độ nhanh như chớp.
Lục Hành dù đã nhanh tay lẹ mắt rụt tay về nhưng đáng tiếc vẫn bị cào cho ba vệt máu.
Chồn nhỏ quẫy đuôi, há miệng nói ra tiếng người, lời ít ý nhiều, “Cút đi.”
“Thấy chưa.” Hùng Hướng Tùng trông có vẻ hả hê: “Đã bảo đừng chọc con nhỏ rồi mà.”
Lục Hành nhe răng trợn mắt xoa xoa mu bàn tay, “Đúng là không biết ý tốt của người khác!”
Hiển nhiên là Điêu Lạc Ngữ vẫn còn đang rất yếu.
Cô lảo đảo đứng lên, bước được hai bước lại ngã vật ra.
Hẳn là cảm thấy chuyện đó quá mất mặt nên cô cong đuôi lên che kín mặt, giả chết tại chỗ.
“Tuy rằng anh rất không muốn báo cho em tin này em gái à,” Hùng Hướng Tùng thở dài, dùng ánh mắt vừa thương xót vừa có chút xa xăm nói: “Nhưng mà anh không thể không nói được —— ông chủ bảo khi nào tỉnh lại thì lên gặp ổng.”
Lông toàn thân Điêu Lạc Ngữ chợt dựng đứng lên, cũng không giả bộ tiếp được nữa.
Cái đuôi vội dời ra, dùng ánh mắt ướt nhẹp nhìn Hùng Hướng Tùng.
“Bởi vì em không về trước giờ cấm nên ông chủ muốn đuổi em đi ư?” Điêu Lạc Ngữ hỏi.
“Không chỉ có vậy.” Hùng Hướng Tùng nói, “Ngày hôm đó chính ông chủ đi tìm em về.”
Điêu Lạc Ngữ: “…”
Cô dứt khoát không chống cự nữa, đảo trắng mắt, lăn đùng ra ngay tại chỗ, hai cái chân ngắn cũn giật giật mấy cái rồi bất động.
“Nhận tội được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.” Lục Hành mím môi cười, giọng ôn tồn nhã nhặn, “Em gái à, đối mặt với hiện thực đi.”
“Em không đối mặt!” Điêu Lạc Ngữ giơ đuôi ụp lên mặt, lúng ba lúng búng trong miệng, “Anh em họ La chỉ muộn có một lần thôi mà mấy tháng liền đều trở thành thức ăn dự trữ của ông chủ hết! Em không mò tới cửa để bị ăn đâu! Em còn phải tích mạng nữa!”
“Nghĩ nhiều rồi.” Hùng Hướng Tùng an ủi, “Trông cái tạng người em đi, còn chẳng đủ một miếng cho ông chủ đớp nữa.”
“Anh Tiểu Chiêu thì sao?” Đột nhiên tinh thần Điêu Lạc Ngữ phấn chấn hẳn, như tìm được cứu binh, “Anh ấy đấu rồi? Ông chủ đâu thể xử em ngay trước mặt người phàm!”
“Hiện tại không khéo lắm em gái ạ.” Lục Hành nói: “Anh Tiểu Chiêu của em mới xin nghỉ phép ra ngoài rồi, không có nhà.”
Điêu Lạc Ngữ: “…”
Ông trời muốn mạng của cô thật rồi.
Được cái là, dù Điêu Lạc Ngữ có bất bình thế nào đi nữa thì cô cũng không có gan đợi Hình Ứng Chúc tự tìm đến tận cửa.
Thế là sau một hồi hic hic hu hu ỉ ôi, cuối cùng vẫn chấp nhận bò xuống giường.
Hùng Hướng Tùng kể lại tóm tắt chuyện xảy ra trong khoảng thời gian cô hôn mê bất tỉnh, cũng nói cả chuyện Tế nhân.
Theo anh nhìn nhận, nếu thực sự Hình Ức Chúc trước đó đã không lôi cô ra khỏi lồng thì chuyện sau đó tính sổ có vẻ sẽ không xảy ra, mà hắn gọi Điêu Lạc Ngữ đến chắc là tám phần cũng bởi chuyện Tế nhân.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Hình Ứng Chúc đi thẳng vào vấn đề ngay.
Vừa thấy Điêu Lạc Ngữ, câu đầu tiên chính là “Hôm đó đã nhìn thấy cái gì?”
Điêu Lạc Ngữ có thể cào rách tay Lục Hành, cũng có thể cào mặt ăn vạ với Hùng Hướng Tùng, chứ không dám làm rộn gì trước mặt Hình Ứng Chúc, ngoan ngoãn hệt như học sinh tiểu học trước mặt giáo viên chủ nhiệm.
Cô cúi đầu đứng thẳng lưng, cẩn thận nhớ lại tình huống xảy ra ngày hôm đó, sau đó kể lại tỉ mỉ từ đầu đến cuối.
Đến cả chuyện lúc vừa xuống xe bus, vị sếp khốn nạn còn gọi đòi cô quay về tăng ca cũng không chừa ra.
Hình Ứng Chúc thong thả nghe từ đầu đến cuối, thậm chí Điêu Lạc Ngữ còn thoáng hoài nghi không biết có phải hắn ngủ gật rồi hay không.
Cho đến khi Điêu Lạc Ngữ kể về việc bị xúc tu kì quái kia chặn được, Hình Ứng Chúc mới mở mắt ra, ngắt lời cô.
“Có nhận ra là gì không?” Hình Ứng Chúc nói.
“…Không rõ lắm.” Điêu Lạc Ngữ thành thật đáp.
“Lúc đó tôi chỉ thấy nguy hiểm, lông tơ trên người đều dựng cả lên, thế nên chỉ chăm chăm chạy trốn.”
Đây là bản năng loài vật, cũng là trực giác phát hiện sự nguy hiểm của một động vật bị ăn thịt nay đã thành tinh.
Hình Ứng Chúc chỉ “Ừ” một tiếng, lại hỏi một câu khác ôn hòa hơn.
“Là chim bay hay thú chạy, có biết là cái nào không?” Hình Ứng Chúc hỏi.
Cho dù Tế nhân tái sinh thân thể dựa vào ba hồn bảy vía của người nhưng sau khi được luyện thành tế nhân thì sẽ có liên hệ mật thiết với yêu quái chủ nhân của chúng.
Chỉ tiếc rằng lúc Hình Ứng Chúc tìm được Điêu Lạc Ngữ thì trên người cô chỉ còn lại một chút tàn hồn, thứ thật sự tấn công cô đã bỏ chạy từ lâu, chỉ còn lại chút đầu thừa đuôi thẹo, không đủ để giúp Hình Ứng Chúc truy ra được ngọn nguồn.
“Hình như đều không phải.” Điêu Lạc Ngữ vò đầu, cẩn thận nghĩ lại rồi chần chừ nói, “Hình như là… thứ gì đó trong nước, bởi vì tôi ngửi thấy mùi cá tanh.”
Hình Ứng Chúc nhíu chặt mày.
“Tế nhân sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến yêu quái khác.” Hình Ứng Chúc nói: “Hôm đó có gặp chuyện gì khác thường không, như là đụng phải ai đó?”
“Không có gì ạ.” Điêu Lạc Ngữ ngờ vực nghĩ lại, “Tôi biết yêu quái và nhân loại phải tách biệt nên bình thường cũng không để đồng nghiệp động chạm gì lên người.”
“Thật?” Hình Ứng Chúc nheo mắt, lại hỏi một câu.
Điêu Lạc Ngữ đang định gật đầu thì giống như chợt nhớ ra gì đó, ngưng một hồi, sắc mặt cũng thay đổi vài lần.
“Tôi nhớ ra rồi.” Điêu Lạc Ngữ nói: “Hôm đó anh Tiểu Chiêu đưa cho tôi một hộp bưu kiện.
Anh ấy bảo rằng vì ngoài trời đang mưa, anh ấy ngại ra ngoài nên nhờ tôi gửi giúp bưu kiện chuyển phát nhanh, bưu điện ở ngay dưới lầu công ty tôi.
Bởi vì anh Tiểu Chiêu đã ở cùng chúng ta cũng lâu lâu rồi, nên tôi mới…”
“Đồ gì?” Hình Ứng Chúc hỏi.
“Hình như là mấy bộ quần áo cũ để đem quyên tặng, đóng trong cái hộp không lớn lắm.” Điêu Lạc Ngữ nói: “Nên sáng hôm đó tôi còn bắt taxi đi làm.”
Hình Ứng Chúc bỗng nhiên đứng dậy, thấp giọng chửi một câu.
Pháp sư muốn tìm người thì phải có bát tự mới được.
Nhưng yêu quái thì khác, chỉ cần có mùi, có dấu vết, là có thể truy tìm được người đó.
Thứ mà nó tìm không phải Điêu Lạc Ngữ, mà là Thịnh Chiêu.
Cùng lúc ấy, Thịnh Chiêu ở cách đó 2000 dặm hắt hơi một cái, trước ánh mắt trân trân của mọi người xung quanh xoa mũi, lúng túng cười, sau đó lại coi như chưa có chuyện gì tiếp tục thông tục đang dang dở.
“Ba ạ.” Thịnh Chiêu nói.
Lý Lương Phú ừ một tiếng, trên gương mặt gầy gò nặn ra một nụ cười có thể coi là ‘tử tế’, sau đó lấy bao lì xì trong túi ra đưa cho Thịnh Chiêu.
Thịnh Chiêu rất không có tiền đồ cầm lấy nắn nắn, ước tính với độ dày này chắc phải được hơn hai ngàn tệ.
Tốt quá, thế là có tiền mua đặc sản mang về cho Hình Ứng Chúc rồi.
Cậu cầm tiền xong, cũng đã hoàn thành trách nhiệm giữ thể diện cho Triệu Đồng nên lập tức rời sân khấu, chuồn tới bàn lễ tân gần lối ra.
Lúc đi ngang qua bàn ăn gần sân khấu còn tiện tay và được hai miếng cơm, sau đó lập tức muốn kiếm cớ chào để đi về.
Nhưng hôm nay có vẻ như Lý Lương Phú lại muốn phô diễn rằng mình là một người cha tốt bụng rộng lượng, níu tay Triệu Đồng không để cho cậu đi, muốn giữ Thịnh Chiệu lại “nhà” thêm hai ngày.
Thịnh Chiêu dở khóc dở cười, chỉ có thể liên tiếp nói xin lỗi, bảo rằng mình thật sự vẫn phải quay về làm việc, không thể ở lại lâu như vậy.
Nhưng trước căn phòng đầy khách khứa, Triệu Đồng cũng không muốn để con trai mình cứ đi là đi như thế, vậy là lại thuyết phục thêm mấy câu, giữ Thịnh Chiêu lại tới sau bữa cơm chiều.
Sau khi cậu ăn cùng bà bữa tiệc tối cảm ơn đó, bà mới nhờ Lý Vũ lại được cậu quay lại sân bay.
Lý Vũ không hào hứng gì với việc vặt không đâu này, nhưng cũng không tiện làm Triệu Đồng mất mặt nên cũng chỉ đành đồng ý, sau đó lấy điện thoại gọi xe.
“Tiểu Chiêu à, về đến nhà nhớ gọi cho mẹ con nhé.” Lý Lương Phú được Triệu Đồng dìu đỡ, uống đã say khướt, vỗ vai Thịnh Chiêu, “Mẹ con lo cho con lắm, ngày nào cũng nhớ mong con đấy.”
Thịnh Chiêu và Triệu Đồng nhìn nhau, đều lúng túng cười.
“À, vâng.” Thịnh Chiêu đáp.
“Nhất định sẽ báo khi đáp máy bay ạ.”
“À còn ——” Lý Lương Phú nói: “Đi làm phải tận tâm siêng năng cẩn thận nhé.
Ba nói nè Tiểu Chiêu, thời đại ngày nay, cái gì quan trọng nhất nào, chính là —— “
“Ba.” Lý Vũ sốt ruột bấm trò chơi trên điện thoại, bực mình nói, “Xong chưa, đang vội.”
Lý Lương Phú rất yêu thương đứa con trai nhỏ của mình, bị ngắt lời cũng không tức giận, chỉ nhíu mày một cái rồi nói, “Được rồi, được rồi, hai đứa đi đi, đi đi.”
Nói xong lại dặn Thịnh Chiêu thêm mấy câu kiểu đi đường cẩn thận, sau đó vỗ mu bàn tay Triệu Đồng, quay về khách sạn.
Thịnh Chiêu cũng xoay người định lên xe, nhưng qua khóe mắt, trong một thoáng cậu thấy có gì đó chợt lướt qua sau gáy Lý Lương Phú, chui cực nhanh vào cổ áo ông ta.
Thoáng cái cả người Thịnh Chiêu toát mồ hôi lạnh.
Cậu quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm gáy của Lý Lương Phú.
Nhưng trống trơn, chẳng có gì hết.
“Sao thế?” Thấy cậu lề mề bất động, Lý Vũ cau mày thúc giục: “Nhanh lên, tối tôi còn có hẹn với bạn.”
“…À.” Thịnh Chiêu hốt hoảng quay đầu lại, gần như là chạy trốn mà trèo lên xe, đáp lại cụt lủn.
“Biết rồi.”.