Trong vòng nửa tiếng sau đó, Thịnh Chiêu bị buộc phải đứng ở đại sảnh lầu một để nghe vị quản lý Lý mồm miệng liến thoắng nói về thói quen hàng ngày của cái người thuộc “hộ gia đình tầng bảy”.
Nghe xong hết, có một khoảnh khắc Thịnh Chiêu cảm thấy mình ở đây không phải đang đi tìm việc làm mà là đang đi hẹn hò.
“Nói chung thì thật ra cũng không cần để ý nhiều quá đâu.” Quản lý Lý dùng câu này để đúc kết lại buổi giảng bài của mình.
“Dù sao thì bình thường anh ta cũng không ra ngoài.
Tôi làm việc này ba năm nay rồi, còn chưa thấy anh ta ra khỏi cửa bao giờ đây.”
—— Ồ? Thịnh Chiêu âm thầm đánh giá: thì ra là một trạch nam chết dí trong nhà.
“Cho nên công việc của cậu là cứ ngày ba bữa đưa cơm cho anh ta là được.” Quản lý Lý nói: “Cậu cũng không cần phải chuẩn bị gì cho anh ta đâu.
Toàn là anh ta tự gọi đồ ăn bên ngoài, cậu mang lên là được.”
“Mua đồ ăn ngoài?” Thịnh Chiêu hỏi lại, “Chẳng phải ở đây có thang máy à? Đồ ăn gọi về mang lên đến cửa cũng được mà.”
“Đây là chuyện thứ hai tôi muốn bàn giao cho cậu.” Quản lý Lý nghiêm mặt nói: “Cậu nhất định phải nhớ kỹ, tòa nhà này ngoại trừ những hộ gia đình sống ở đây ra thì tuyệt đối không được phép cho người ngoài vào.”
“Ồ?” Thịnh Chiêu hỏi: “Tất cả người ngoài đều không được cho vào à?”
“Tất cả.” Quản lý Lý lặp lại một lần nữa.
“Bất kể người giao đồ ăn tới, hay là ai đi nữa, chỉ cần không có mặt trên bản tin này thì không được phép đi vào.
Cũng được đấy nhỉ, Thịnh Chiêu nghĩ.
Tuy rằng dịch vụ không được tốt nhưng công tác bảo an quản lý người đi ra đi vào phải nghiêm túc.
“Nhớ rồi.” Thịnh Chiêu nói: “Nhưng mà cho tôi mạo muội hỏi một câu được không? Người ở lầu bảy là ai thế?”
“Nghiêm túc mà nói thì có thể coi như là ông chủ của cậu.” Quản lý Lý khoát tay từ trên xuống, “Bởi vì cả tòa nhà này là của anh ta, những người khác đều là người thuê nhà.”
Thịnh Chiêu: “…”
Thịnh Chiêu đột nhiên bừng tỉnh đại sự.
Đưa cơm cho ông chủ, canh cửa chính —— nói cho hoa mỹ là nhân viên quản lý tài sản, nói thẳng tuột ra chẳng phải là thư kí kiêm bảo vệ à! Chẳng trách lại được bao ăn ở, có ai làm bảo vệ mà không được bao ăn ở cơ chứ!
Bảo sao chỉ cần một người làm.
Xem qua nội dung công việc, hẳn là ông chủ giàu có nhiều tiền muốn tìm người hàng ngày đưa cơm và canh cửa cho, nhân tiện “quản lý” luôn mấy người thuê nhà khác, chỉ cần một người là đủ.
Đúng là cuộc sống của người có tiền, tùy ý thích làm gì thì làm cái đó, Thịnh Chiêu trên người chỉ còn đúng 528 tệ và 63 xu trên Alipay đau thương nghĩ.
Thịnh Chiêu còn muốn hỏi thêm nhiều chuyện về ‘ông chủ Hình’ hơn nữa, nhưng chưa kịp nói ra thì Quản lý Lý đã nhìn đồng hồ kêu “Ấy chết” một tiếng.
“Đến giờ rồi, tôi phải nghỉ việc đây.” Quản lý Lý vừa nói, vừa nhanh nhẹn móc hết đồ trong túi áo túi quần mình ra, đưa một chùm chìa khóa và hai thẻ mở cửa đặt vào tay Thịnh Chiêu.
Động tác của quản lý Lý trơn tru mượt mà như nước chảy mây trôi, sau đó mới vỗ vai Thịnh Chiêu, bỏ lại một câu, “Làm tốt nhé nhóc, cậu có tiền đồ lắm.” Sau đó quay đầu đi luôn, thậm chí còn chẳng cho Thịnh Chiêu thời gian để phản ứng lại.
Thịnh Chiêu: “…?”
Thịnh Chiêu ngẩn tò te đứng trong đại sảnh lầu một chừng năm phút nữa, hồi sau mới phản ứng lại được.
Xem ra cậu chính thức vào làm việc rồi.
Tình huống gì đây? Thịnh Chiêu chưa kịp hiểu gì thì đối phương đã cứ thế đi mất tiêu, bỏ hết lại cho cậu làm, đến cả chuyện khi nào phát lương, phát như thế nào cũng không nói.
Thịnh Chiêu cúi đầu nhìn mấy món đồ trong tay.
Chùm chìa khóa không có vấn đề gì, trên mỗi chìa có dán miếng ghi chú nhỏ, ghi rõ số phòng.
Một trong hai tấm thẻ còn lại là thẻ để mở cổng chính, cái còn lại Thịnh Chiêu chưa thấy lần nào.
Đó là một cái thẻ màu đen huyền, mạ vàng, sờ vào lành lạnh, rất thích tay.
Có lẽ là thẻ mở cửa căn nhà trên nóc.
Tấm thẻ kia kết cấu rất lạ, không phải bằng nhựa thường hay nhựa tổng hợp thông dụng, sờ vào mát mát, cảm giác như miếng ngọc, nhưng lại mảnh hơn ngọc bội nhiều.
Thịnh Chiêu cũng không quá để tâm, cất hai tấm thẻ đi, sau đó dùng chìa khóa mở cửa phòng 103, treo chiếc túi đeo hàng ngày ở huyền quan rồi quay về tiền sảnh lầu một.
Tuy rằng quản lý Lý đã cho cậu biết “nội dung công việc” rồi nhưng Thịnh Chiêu vẫn còn khá hoang mang, về cơ bản thì không biết phải làm gì bây giờ.
Cậu đang suy nghĩ xem có nên gọi điện cho quản lý Lý không, tiện hỏi luôn chuyện phát lương, nhưng khóe mắt đã nhác thấy gì đó.
Thịnh Chiêu quay đầu xem, thấy một người mặc đồng phục nhân viên giao hàng màu xanh nước biển đang đứng bên ngoài cửa kính, dáo dác ngó vào bên trong, thấy cậu nhìn thì rối rít vẫy tay.
—— không phải chứ, Thịnh Chiêu nghĩ, mới đó mà đã phải chính thức thực hành công việc rồi á?
Cùng lúc đó, cánh cửa sổ khép hờ trên căn nhà lầu bảy bị một cơn gió thổi mở tung ra, cánh cửa đập vào tường bê tông một cái, cái bình nhỏ trên bệ cửa sổ bị gió thổi đổ ngả nghiêng.
Thấy bình sắp rơi xuống đất vỡ tan tành, một bàn tay thon dài lộ rõ khớp xương đã kịp thời vươn ra bắt lấy.
Hai con ốc biển trong bình va vào nhau kêu leng keng.
Hình Ứng Chúc liếc mắt nhìn lướt qua chúng nó một cái, đặt lại cái bình lên thềm cửa sổ.
Hắn lười nhác phóng mắt nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, thấy một người dáng mập mạp đang men theo con đường nhỏ trước tòa nhà rời đi.
Đi được nửa đường còn ngoái đầu lại nhìn một cái, lúc nhìn lên cửa sổ thấy Hình Ứng Chúc đang đứng đó thì giật bắn, vội vã bước nhanh hơn.
Chuyện hôm nay có người quản lý mới đến Hình Ứng Chúc cũng biết, Lý Sơn năm nay đã đến tuổi rồi, không thể tiếp tục làm công việc này nữa.
Nửa tháng trước anh ta đã nói với hắn muốn tìm người khác tới thay mình.
Chỉ tiếc rằng người có duyên thì khó tìm, tìm kiếm nửa tháng trời mới tìm được một người ngay trước ngày nghỉ việc.
Hình Ứng Chúc luôn không can dự vào chuyện thay đổi nhân sự của bọn họ.
Đối với hắn, việc người đưa cơm cho hắn là nam hay nữ, béo hay gầy cũng chẳng quan trọng, hắn chẳng để tâm lắm.
Dù sao nhân viên quản lý cũng có ăn được đâu.
Có điều người tới lần này có vẻ mạnh hơn những người trước đó một chút, mùi hương không khiến người ta chán ghét, Hình Ứng Chúc nghĩ.
Hình Ứng Chúc đứng trước cửa sổ một lát, hắn lười biếng cụp mắt, thoạt trong như đang dựa vào tường lim dim.
Chỉ là nắng giữa trưa nóng bỏng rát, hun cho con người ta bực hết cả người.
Hình Ứng Chúc chẳng bao lâu đã không chịu nổi nữa, cau mày, đẩy cái bình đựng ốc vào chỗ râm mát, sau đó mới uể oải đứng lên đi vào phía trong nhà.
Ba căn nhà trên lầu bảy đã bị Hình Ứng Chúc phá tường cho thông nhau.
Cũng chẳng biết hắn làm thế nào mà tường chịu lực cũng bị hắn đập bể, lầu bảy biến thành một căn hộ sáng sủa rộng thênh thang.
Nửa gian phòng được bày trí như một căn phòng bình thường, đặt các đồ dùng thông dụng trong nhà như sofa, TV, tủ lạnh các thứ.
Nửa còn lại là một khoảng rộng, đào một cái bồn tắm lớn.
Chẳng rõ là hắn đã làm thế nào mà đào được một cái bồn tắm rộng trăm mét vuông.
Trong bồn hình như còn được trang bị hệ thống lọc nước tuần hoàn.
Thành bồn có nước chảy xuống bắn ra bọt nước li ti, đổ tràn đầy bể, sủi bọt trắng xóa.
Đi thêm mấy bước, chẳng mất bao nhiêu thời gian, Hình Ứng Chúc đã cởi xong quần áo trên người.
Hắn ném đại chiếc áo phông qua một bên, đạp sóng nước tràn ra bước vào bồn tắm.
Trong làn nước mát lạnh như băng, hắn thỏa mãn thở hắt ra một cái, híp mắt tựa vào thành bồn.
Nhân viên giao hàng đứng bên ngoài đại sảnh lầu một còn đang vội phải đi giao cho một nhà nữa, thấy Thịnh Chiêu ngẩn ra thì không khỏi nhíu mày, nhấn chuông gọi cửa lần nữa.
Thịnh Chiêu giật mình hoàn hồn, đi tới, mở cửa ra ngoài.
Anh trai giao hàng bên ngoài trên tay cầm một chiếc hộp giấy có hoa văn của nhà hàng Nhật, lịch sự hỏi, “Xin hỏi có phải anh Hình ở phòng 701 gọi đồ ăn giao tới không?”
“Đúng ạ,” Thịnh Chiêu vẫn chưa quen “nghiệp vụ” lắm, gật đầu lia lịa, “Anh cứ đưa cho tôi đi.”
Nhân viên đưa hàng kia chắc là cũng thường xuyên giao hàng tới đây, biết tòa nhà này không cho người ngoài vào nên không nhiều lời hỏi thêm gì, đưa luôn hộp giấy cho Thịnh Chiêu.
Thịnh Chiêu giơ tay ra nhận lấy như một lẽ tự nhiên, nhưng lại đưa ra hơi vội, ngón trỏ quẹt trúng vào mép hộp, một vệt máu chảy dọc theo ngón tay không buồn chờ đợi lập tức xuất hiện.
Thịnh Chiêu cau mày kêu khẽ một tiếng, theo bản năng rút tay về.
“Ôi trời.” Nhân viên giao hàng sợ hết hồn, không ngờ lại đúng trúng rồi thành ra như thế, vội vội vàng vàng xin lỗi, “Ngại quá, xin lỗi anh, tôi không để ý.”
“Không sao không sao.” Thịnh Chiêu vừa nói vừa xua xua tay, tay còn lại đưa ra nhận lấy hộp.
Cũng chẳng rõ tại sao mà từ nhỏ tới giờ Thịnh Chiêu đều rất dễ bị trầy xước, va vấp, ‘thảm họa máu me’ chưa bao giờ có dấu hiệu ngừng lại.
Cũng may là không bị gì nghiêm trọng, mãi rồi Thịnh Chiêu cũng thành quen.
Để nhân viên giao hàng rời đi rồi, Thịnh Chiêu nâng cái hộp trong tay xem thử, thở dài thượt một cái rồi cũng bất chấp đi về phía thang máy.
Mặc dù Thịnh Chiêu vẫn còn rất bối rối vì chuyện mình đã được tuyển dụng, nhưng dù gì thì đây cũng là ‘nội dung công việc chính’ của cậu, không làm không được.
Huống hồ bản thân Thịnh Chiêu cũng hơi tò mò, muốn xem thử người đặc biệt thuê mình giao đồ ăn cho là người như thế nào.
—— nếu không được đáng tin cho lắm thì bây giờ chạy vẫn còn kịp, Thịnh Chiêu nghĩ.
Thang máy lắc lư dừng lại ở tầng bảy.
Thịnh Chiêu cầm hộp đồ ăn giao tận nhà trên tay như cầm một món bảo bối, cẩn thận từng chút một giữ thăng bằng, bước ra khỏi thang máy nhìn quanh một chút.
Bày trí trên lầu bảy trong không khác mấy so với lầu một, chỉ là cửa nhà ở hai bên cạnh đã bị trét xi măng bịt kín hết, chỉ còn lại độc một cánh cửa.
Cánh cửa này tuy rằng thoạt trông cũng bình thường, chẳng khác gì so với các căn khác, không nạm vàng cũng không đóng khung gỗ đỏ to gấp đôi cửa nhà bình thường gì gì đó theo phong cách của bá đạo tổng tài.
Cảm giác hồi hộp trong lòng Thịnh Chiêu vơi bớt một nửa.
Cậu muốn để lại ấn tượng đầu tiên tốt một chút trong mắt ông chủ mới, thầm tự cổ vũ bản thân rồi hít thật sâu một hơi, kìm lại sự hồi hộp trong lòng, trưng ra bộ mặt giả vờ chững chạc điềm tĩnh bước tới trước cửa, giơ tay lên gõ một tiếng.
Năm giây sau, cửa phòng đã mở ra.
Gần như là phản xạ có điều kiện, Thịnh Chiêu cúi gập người lễ pháp vui vẻ chào hỏi, vừa ngẩng đầu lên định nói chuyện thì mắt đã dán chặt lên người đối phương.
Thịnh Chiều thầm nghĩ thôi hỏng rồi, mấy thứ chuẩn bị sẵn trong đầu ban nãy quên sạch bách rồi.
Cậu trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông trước mặt, gần như là sững sờ chết trân tại chỗ, trong khoảnh khắc đó đầu Thịnh Chiêu chỉ còn lại đúng một suy nghĩ.
—— Một mỹ nhân cực kì cực kì cực kì đẹp!.