Lông mày Trương Giản nhíu chặt, dính cả vào nhau.
Hồ Hoan ngồi đối diện, cầm tờ Tin chiều Thượng Hải lên che mặt, từ chối nhìn thẳng vào mặt gã.
Điện thoại đặt trên bàn vẫn đang mở cuộc gọi video.
Năm phút trước, Trương Giản đã kiểm tra trước sau trên dưới một lượt bên phía Thịnh Chiêu, xác nhận rằng đây không phải video được ghi hình từ trước,
Đến cả yêu cầu “chụp cái cây thứ hai bên trái bên ngoài bảo tàng” gã cũng đưa ra, trình độ nghiêm trọng không khác gì bắt gian online.
Tuy nhiên, cũng chính bởi thế mà Trương Giản có cảm giác thế giới quan của mình sụp đổ rồi.
Gã nhìn Thịnh Chiêu trong cuộc gọi video, lại nhìn quẻ mình vừa gieo trên mặt bàn, bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Mãi mà Hồ Hoan chẳng nghe thấy tiếng hắn nói chuyện, lúc này mới len lén hạ tờ báo xuống, liếc Trương Giản một cái.
“… Tôi làm chứng.” Hồ Hoan rón rén lên tiếng.
“Mặc dù chủ nhà của bọn tôi tính khí không được tốt cho lắm, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ nói sai sự thật.”
“Đúng vậy đó!” Thịnh Chiêu ở đầu dây bên kia cũng gật đầu lia lịa, thọc gậy bánh xe: “Ông chủ nhà tôi có phạm pháp thì cũng phạm pháp quang minh chính đại.”
Trương Giản không lên tiếng, rơi vào sự im lặng quái gở.
Quẻ của gã rõ ràng nói nguồn gốc động đất là từ Tô Châu, thậm chí cách đây ba mươi giây, trên màn hình điện thoại cũng hiện lên thông báo cảnh báo động đất.
Thế mà Thịnh Chiêu lại vừa bảo với gã rằng hai người bọn họ hiện tại đang ở cách Tô Châu cực kỳ xa.
Chuyện này đem so với Thịnh Chiêu vừa nói cái gì mà “Hình Ứng Chúc vừa lấy trộm một bộ áo giáp từ bảo tàng rồi bỏ một bộ giáp giả xịn xò vào thay, còn sửa cả kính thủy tinh vỡ vụn của người ta nữa” thì chuyện thứ hai chẳng đáng là gì.
“Rốt cuộc Hình Ứng Chúc có sức mạnh gì vậy hả?!” Trương Giản không thể chấp nhận chuyện này: “Quẻ ta gieo trên người hắn đã sai hai lần rồi!”
Thịnh Chiêu và Hình Ứng Chúc ở bên kia màn hình hiện tại hiển nhiên không được chứng kiến một cách trực tiếp bằng Hồ Hoan tại hiện trường sụp đổ tam quan của Trương Giản.
Anh ngồi thẳng người lên, đặt tờ báo trong tay xuống, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi vừa nói rồi, tin vào khoa học đi, cậu đừng cái gì cũng lôi quẻ ra bói nữa, lệ thuộc quá, không tốt đâu ——”
Trương Giản nhìn anh vẻ ai oán.
Hồ Hoan nói chậm lại, đổi một cách nói khác: “…Cậu vừa gieo quẻ gì thế?”
“Xem có phải động đất ở Tô Châu có liên quan đến hắn hay không.” Trương Giản nói.
“Quẻ đáp đúng vậy.”
“Cũng chưa chắc là gieo quẻ sai.” Hồ Hoan nói.
“Chỉ nói đúng hay sai chứ không nói rõ là có liên quan gì.
Biết đâu là do mấy năm trước ông chủ bọn tôi đi ngang qua đấy, vô tình làm rơi lại thứ gì đó, vậy chẳng phải cũng là có liên quan à? Cậu xem lần này cậu gieo quẻ về sông ngầm ở Thượng Hải chẳng phải cũng không bị coi là gieo sai đấy à?”
Hồ Hoan chuyên phát sóng trực tiếp bao năm qua, biết rất rõ làm thế nào để dỗ cho người ta vui vẻ.
Lại thêm ưu thế chủng tộc sẵn có trên người, cười lên là mặt mày nở rộ, vừa chân thành vừa dịu dàng, độ đáng tin tăng lên 1000.
Hiển nhiên Trương Giản cũng bị anh thuyết phục, sắc mặt trông dễ coi hơn hẳn.
“Chờ đã, không coi là bị gieo sai ý là sao?” Thịnh Chiêu ở đầu bên kia điện thoại ngẩn ra, huơ huơ tay trước ống kính, cố gắng thu hút sự chú ý của hai người kia.
“Con rồng ở Thượng Hải liên quan gì tới ông chủ nhà tôi?”
“À, nói tới chuyện đó, bọn tôi cũng đang định cho anh biết.” Trương Giản nói, nhìn Hồ Hoan một cái rồi mới nói tiếp.
“Ban đầu anh bị nó nhắm trúng không phải do tình cờ, mà là do Hình Ứng Chúc.”
Thịnh Chiêu ở trên màn hình cuộc gọi ngẩn ra, sau đó theo bản năng quay ra nhìn về phía Hình Ứng Chúc.
Thật ra thì cậu cũng chẳng lạ gì khi nghe vậy.
Lúc trước sau khi thoát được khỏi mạch sông ngầm Thượng Hải, Hình Ứng Chúc cũng đã nói rồi.
Con rồng kia nhắm vào cậu là vì trên người Thịnh Chiêu có dính mùi của hắn.
Nhưng Thịnh Chiêu vẫn luôn cảm thấy điểm “kết nối” này cũng chỉ dừng ở đây.
Con rồng kia rõ ràng không mạnh bằng Hình Ứng Chúc nên không đời nào lại nghĩ đến việc đi bắt hắn về ăn.
Hình Ứng Chúc đứng chờ bên cạnh cuối cùng cũng bị những lời này đánh động.
Hắn quay ra nhìn màn hình điện thoại.
Thịnh Chiêu chu đáo dịch màn hình qua để cả hai có thể cùng thấy Trương Giản phía bên kia.
“Có ý gì?” Thịnh Chiêu hỏi.
Trương Giản vẫy vẫy tay với người bên ngoài khung hình, có vẻ như đang hỏi Hồ Hoan.
Khoảng chừng năm sáu giây trôi qua, trên màn hình có một cái tay thò vào, đưa một món đồ được bọc trong khăn tay cho Trương Giản.
“Trên người con rồng Thượng Hải kia có quấn xích Phược Long, hai người đều biết rồi phải không?” Trương Giản hỏi.
Thịnh Chiêu gật đầu.
Cậu có thấy một sợi xích vàng bị đứt quấn trên cổ rồng, sau cũng đã nghe Hình Ứng Chúc nói về nó nên không quá xa lạ.
Ngay sau đó, Thịnh Chiêu phát hiện khi Trương Giản mở khăn tay ra, thứ bên trong chính là sợi xích mà đáng ra Lý Lương Phú đã lấy đi.
Thịnh Chiêu: “…Cậu lấy thứ này từ đâu?”
“Ta mua lại của người phụ trách thầu dự án phát triển địa phương ở Thượng Hải.” Trương Giản nói: “May mà ta tới sớm, không thì cái mạng nhỏ của ông ta cũng đi tong.”
Thịnh Chiêu: “…”
Trùng hợp thật, Thịnh Chiêu nghĩ.
Lần sau gặp Trương Giản, cậu phải đưa cho gã năm trăm tệ tiền xả xui mới được.
Hình Ứng Chúc vốn chỉ đang im lặng nghe ngóng, nhưng ngay khi Trương Giản lấy sợi xích vàng kia ra, vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi.
Hắn hơi nhíu mày, nghiêm túc chăm chú nhìn sợi xích trong tay Trương Giản, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu và nghi hoặc hiếm thấy.
Có điều điểm ảnh camera trước của điện thoại có hạn, chỉ có thể thấy một sợi xích nhòe nhòe.
Muốn xem rõ chi tiết trên đó, chỉ sợ đó là giấc mơ của kẻ ngốc.
Được cái Trương Giản không thừa nước đục thả câu, gã giơ tay lên, để sợi xích đung đưa trước ống kính.
“Trên xích này có một lạc ấn, ta đã xem qua rồi, là phù chú Thiên Lôi và Tỏa Long các loại thôi, không có gì khác thường hết.” Trương Giản nói: “Nhưng điều kỳ quái là trên sợi xích này ta cảm nhận được mùi của ngươi.”
Nửa câu sau, Trương Giản vừa nói vừa quan sát Hình Ứng Chúc.
Vẻ mặt Hình Ứng Chúc lập tức thay đổi.
“Ta thử rồi.
Phù chú trên này đến ta cũng vẽ được, không đời nào chỉ dễ dàng thế đã khóa được một con giao long đến hơn một ngàn năm.” Trương Giản nói: “Cho nên ta đoán là trên dây xích này phải có thứ gì đó khác mới có thể dùng để phong ấn được.
Ta nghĩ là con rồng kia có lẽ là đang cố ý dẫn ngươi tới, Hình Ứng Chúc, ngươi –“
Trương Giản còn chưa nói hết câu, Hình Ứng Chúc đã nhấc lấy điện thoại của Thịnh Chiêu: “Thứ đó đưa cho ta đi.”
“Cái đó thì không được.” Trương Giản dứt khoát từ chối.
“Ta còn phải cầm thứ này đi thử xem có khóa lại được con rồng kia không ——”
Thịnh Chiêu ở bên cạnh nghe nãy giờ, gần như đã nghe rõ hết đầu đuôi câu chuyện.
Trong giây lát cậu kịp thời hiểu ra điều mà Hình Ứng Chúc đang lo lắng là gì, vội vàng chen tới bên cạnh hắn, cố gắng thuyết phục Trương Giản.
“Như vậy đi, biết đầu vật này có liên quan tới ông chủ của tôi, cậu cứ đem qua cho ông chủ tôi xem chút.” Thịnh Chiêu thương lượng với gã: “Nếu quả thật trên đó có gì liên quan tới ông chủ của tôi thật, nói không chừng ông chủ có thể giúp cậu bỏ thêm thuật hay bùa chú xịn xò gì lên đó, cậu cầm về cũng hữu dụng hơn mà.”
Thoạt trông Trương Giản có hơi lung lay.
“Dù sao bọn tôi cũng đâu thể đè cậu ra cướp.” Thịnh Chiêu mở mắt nói mò: “Cậu xem, cậu cũng chẳng thiệt miếng nào.”
“Cho dù nói thì nói thế thì hiện tại ta cũng đâu cách nào chạy tới đó.” Trương Giản nói: “Hay là hai người giúp ta một chuyện đi, dễ dàng cho cả đôi bên.”
Hình Ứng Chúc nào phải kiểu ông chủ sẽ thành thật “trao đổi” với người khác.
Vị yêu quái đại ca như thổ phỉ này chưa gì đã mất kiên nhẫn nhíu mày một cái, trông kiểu sắp sửa phun ra lời rất khó nghe.
Thịnh Chiêu đã nhanh tay lẹ mắt ghìm hắn lại.
Thịnh Chiêu vô cùng hoạt bát chen vào vòng tay Hình Ứng Chúc, dùng ưu thế khoảng cách để chắn tầm mắt Trương Giản.
“Được.” Thịnh Chiêu nói: “Cậu nói đi.”
“Các ngươi thay ta đi Tô Châu xem thử một chuyến.” Trương Giản nói: “Ta vẫn muốn ở lại đây điều tra thêm về chuyện của Trương Khai Thắng, tạm thời không bỏ qua được.
Sau khi kiểm tra trận động đất ở Tô Châu xong thì hai người tới tìm ta.”
“Được.” Thịnh Chiêu nhận lời vô cùng dứt khoát: “Không thành vấn đề, yên tâm giao cho bọn tôi, gặp cậu sớm nhé!”
Nói xong cậu lưu loát cúp máy ngay, không chừa lại giây nào để Trương Giản phản ứng lại.
“Cậu đáp thay tôi hay nhỉ?” Giọng lạnh lẽo của Hình Ứng Chúc vang lên sau gáy Thịnh Chiêu.
Mấy tháng qua kề cận bên cạnh Hình Ứng Chúc, Thịnh Chiêu chẳng học được kỹ năng công tác gì, nhưng am hiểu nhất là làm thế nào để có thể dùng miệng lưỡi trơn tru để vừa thoát khỏi tình huống hiểm nghèo vừa vuốt đuôi ông chủ mình.
Vừa nghe thế xong, phản ứng đầu tiên của cậu là một nụ cười tươi rói nhiệt tình vui vẻ, sau đó chậm rãi quay đầu lại, chân thành nói: “Chẳng phải vì tôi muốn tốt cho anh à?”
Hình Ứng Chúc lạnh lùng nhìn cậu, không lên tiếng.
“Anh xem, chẳng phải anh nghi ngờ rằng trong xích có xương cốt của anh à?” Thịnh Chiêu dẫn dắt từng bước một, cố gắng phân rõ phải trái với hắn.
“Mặt mũi là chuyện nhỏ, tìm đồ mới là chuyện lớn.
Huống hồ, đây cũng có phải là anh chạy vặt cho người ta đâu, người ta tìm anh nhờ giúp đỡ mà.”
Hình Ứng Chúc: “…”
Loài người này cứ hễ mở mồm ra là miệng lưỡi hùng hồn, đổi trắng thay đen ngay được.
Nhưng ông chủ Hình chắc chắn là đã dịu đi sau khi nghe mấy câu này.
Hắn hừ khẽ một tiếng, xoay người cất bước đi về phía lề đường.
Thịnh Chiêu thở hắt ra —— Một khi Hình Ứng Chúc chịu mở miệng giễu cợt cậu hoặc tỏ vẻ ghét bỏ thì có nghĩa là hắn không tức giận.
Thịnh Chiêu nhanh chân nối gót đuổi theo Hình Ứng Chúc.
Vừa định đặt vé đi Tô Châu, cậu lại nhớ tới một chuyện khác.
“Ông chủ.” Thịnh Chiêu hỏi: “Ban nãy tôi quên không hỏi, nhưng bộ giáp anh lấy trong bảo tàng là của ai thế?”
Sở dĩ Thịnh Chiêu đi tới kết luận bộ giáp kia tuyệt đối không phải là của Hình Ứng Chúc là bởi vì thoạt trông nó giống đồ của phụ nữ.
Khi Hình Ứng Chúc cầm được bộ giáp đó trên tay, bộ giáp rách nát đột nhiên tróc ra từng mảng rỉ sét, những mảng vỡ loang lổ rơi xuống như một chiếc kén bị phá vỡ, dần lộ ra hình dáng thật trong tay hắn.
Sau khi xem chuyện kinh dị lúc nửa đêm lần trước, khả năng tiếp nhận đối với những tình huống kiểu này của Thịnh Chiêu hiển nhiên là đã khá hơn nhiều.
Cậu tròn mắt nhìn bộ giáp rách nát trong tay Hình Ứng Chúc như đang được chế tạo lại, dần khôi phục hình dáng của ‘thần khí’.
Đó là một bộ giáp có đường cong rõ ràng, kết cấu như bạc mà không phải bạc, nửa thân trên và trước ngực có những hoa văn phức tạp mà xa lạ.
Thịnh Chiêu nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra được nó là gì.
“Là phượng hoàng.” Lúc đó Hình Ứng Chúc đã giải thích cho cậu.
Chủng tộc này chẳng liên quan gì tới Hình Ứng Chúc, nên Thịnh Chiêu mạnh dạn đoán rằng đây là đồ của người khác.
Có lẽ là bạn cũ của Hình Ứng Chúc, có lẽ là người hắn từng có liên hệ, hoặc cũng có thể là tình cũ gì đó của lão yêu quái này.
Sự thật chứng minh rằng suy đoán của Thịnh Chiêu tương đối chính xác… Chẳng qua là có một điểm sai lệch nho nhỏ.
“Của kẻ thù cũ.” Hình Ứng Chúc lạnh lùng nói.
Thịnh Chiêu: “…”
—— Thế ý là anh cầm cái này để tống tiền hả?.