Trước khi trở về Ung Đô, Văn Thanh Từ cẩn thận bắt mạch cho Lan phi, cũng kê xong thuốc. Đồng thời bản thân nàng cũng lấy lý do "say sóng" nằm trên giường không thể dậy nổi, rốt cục một đường hữu kinh vô hiểm nằm trở về Ung Đô.
Thẳng đến khi xuống thuyền, trái tim treo lơ lửng của Lan phi mới chậm rãi thả xuống.
Từ góc độ nào đó mà xem, Hoàng đế kiêng kị Tô gia cũng không sai. Sau khi trở lại Ung Đô, ngay cả Hoàng đế cũng không dám âm thầm tác quái giống như lúc nam tuần, đành phải tạm thời nhịn xuống cơn tức này.
Nói đến cho dù là Văn Thanh Từ vẫn cúi đầu nghiên cứu y lý, cũng nghe nói qua truyền thuyết có liên quan đến Tô thị ở Ung Đô.
Mọi người Vệ triều đều biết Tô thị trải qua hai triều, quyền khuynh thiên hạ. Việc hoàng đế thanh lý các quý tộc trước đó trên quy mô lớn cũng chẳng hề ảnh hưởng đến gia tộc này mảy may.
Lúc đó Văn Thanh Từ tùy tiện nghe nên cũng không để ý. Chờ sau khi y đến Ung Đô, mới biết được tin đồn có liên quan đến gia tộc này không phải là giả.
Lang trung giang hồ đột nhiên vào cung, nhất định sẽ khiến người ta hoài nghi. Bởi vậy trước khi tới Ung Đô, Tô thừa tướng đã giả mạo một thân phận mới cho y, cũng ủy thác thái y lệnh Vũ Quan Lâm “giới thiệu” Văn Thanh Từ vào cung.
Đến lúc này,y liền lấy thân phận “ngự y” lục phẩm tiến vào Thái y thự làm việc.
Tuy chức vị của y không cao, nhưng "Ngự y" lại là người chân chính phụ trách chẩn bệnh cho các vương công quý tộc.
Hồi cung hơn một tháng sau, ban đêm Lan phi đột nhiên trượt chân. Đêm đó "trùng hợp" Văn Thanh Từ đang trực, y tự nhiên mang theo hòm thuốc chạy tới Huệ Tâm cung trước tiên, cũng "ngoài ý muốn" phát hiện chuyện Lan phi có thai.
Nhiệm vụ giữ thai cho Lan phi, mặc dù rơi vào trên người Thái y lệnh như lẽ thường, nhưng Văn Thanh Từ vẫn phụ trách trong bóng tối, kiểm tra hết tất cả mọi thứ.
*
Giờ mặt trời lặn, bên ngoài Thái y thự. Mặt trời dần dần chìm về phía tây, kết thúc một ngày làm việc, thái y lục tục rời khỏi nơi này chuẩn bị xuất cung.
Hôm nay Văn Thanh Từ không trực, y cũng cũng rời khỏi đây trước khi trời tối cùng với mọi người.
“Văn thái y!”
Văn Thanh Từ vừa ra khỏi cửa, đã nghe phía sau có người gọi mình.
Y xoay người nhìn thấy, có đồng liêu vừa cười xoa tay, vừa bước nhanh tới hỏi: "Ngày mai chính là tiết lập hạ, không biết Văn thái y có tính toán gì không? Tiết lập hạ hằng năm Ung Đô đều cho nghỉ ba ngày. Năm nay mấy người chúng ta dự định cùng tới nhà Tào thái y ăn tiệc, đồng thời giải nhiệt hóng mát. Ngươi có đi với chúng ta không?”
Tuy thời gian Văn Thanh Từ đến Ung Đô không lâu, nhưng tính cách của y ôn hòa dễ ở chung, không bao lâu đã hoà nhập với thái y thự.
Nghe vậy, y bất giác bước chậm lại, nhưng không đợi Văn Thanh Từ trả lời, cuối cung đột nhiên vang đến tiếng vó ngựa.
Thái y thự nằm ở góc hoàng thành, cách cửa cung rất gần, nhưng phần lớn thời gian chỉ có Thái y ra vào.
Mọi người bất giác ngẩng đầu, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Mặt trời lặn giống như một khối đá đỏ khổng lồ đứng ở phía bên kia cổng cung điện.
Ánh sáng màu đỏ tựa như thảm trải sàn, từ phía sau mà đến, phủ kín con đường cung dài đằng đẵng.
Một thiếu niên mặc đồ đen cưỡi chiến mã màu đen, một tay cầm cương từ cửa cung mà đến.
Ánh mặt trời chiếu sáng bóng hình hắn, mái tóc dài buộc lỏng lẻo sau đầu nhảy múa theo động tác của thiếu niên. Bị mặt trời chiều nhuộm đỏ giống như ngọn lửa, thiêu đốt sau lưng hắn.
“Là đại điện hạ.”
Không biết là ai lên tiếng trước, mọi người bên ngoài Thái y thự sửng sốt một hồi, vội vàng chuẩn bị hành lễ.
Nhưng không đợi bọn họ kịp làm gì, thiếu niên đã cưỡi ngựa lướt qua nơi này, cũng tại một khắc sát vai mà qua để lại hai chữ "Miễn lễ".
Trong nháy mắt, bóng hình đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“...... Làm ta sợ muốn chết, khí thế trên người đại điện hạ đúng là mạnh thật, "Thái y bên cạnh Văn Thanh Từ đặt tay lên ngực. Thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người hỏi y, "Không bị dọa chứ Văn thái y? Đừng sợ, ngươi có thể không quen lắm, ở trong Thái Thù cung lâu liền biết, đại điện hạ vẫn thường hay lạnh lùng như vậy.”
Văn Thanh Từ cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không sao, chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Bất Phùng đã biến mất rồi quay đi.
"A, a được," thái y kia sửng sốt một hồi, lại nhớ tới cái gì vỗ trán một cái, tiến đến bên cạnh Văn Thanh Từ hỏi, "Thiếu chút nữa quên, Văn thái y lúc lập hạ có tới Tào gia với chúng ta không?” Trong lúc nói chuyện, mấy người đã đi tới bên cửa cung.
Văn Thanh Từ dừng một chút, suy nghĩ vài giây sau có chút áy náy lắc đầu nói: "Thật không giấu diếm, bạn ta ở Tùng Tu mấy ngày nay vừa vặn đến Ung Đô. Ta đã hứa với hắn, mùa hè phải thưởng thức phong cảnh Ung Đô cùng hắn.”
“Ha ha ha được, được! "Nghe Văn Thanh Từ nói như vậy, đồng liêu cũng không nghĩ nhiều," Vậy lần sau chúng ta gặp lại.”
“Được, lần sau gặp lại.”
Một khắc sau khi nói xong, mọi người mới bước qua cửa cung, đến bên ngoài Thái Thù cung.
Mặc dù có Lan phi ở sau lưng giúp đỡ, nhưng là một người mới tới, Văn Thanh Từ cũng không thể quá mức lên mặt. Khác với nhóm đồng liêu khá giả mỗi người một toà phủ, y chỉ thuê một gian tiểu viện ở Thái Thù cung cách đó không xa.
Hàn huyên vài câu, y đã xoay người đi vào một con phố hẹp. Bên tai lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân quanh quẩn theo động tác của y.
“Khụ khụ…”
Văn Thanh Từ mới vừa đi chưa được hai bước, bên tai đột nhiên truyền đến một trận ho nhẹ.
Y bất giác dừng bước lại, tiếp theo nhìn thấy... Thiếu niên mặc đồ đen dắt chiến mã, đang dựa nghiêng vào tường đứng cách đó không xa.
Vào giờ khắc ánh mắt gặp nhau, thiếu niên chậm rãi đứng thẳng người, nhìn ánh mắt đối diện nói: "Thanh Từ chậm vừa tròn hai khắc."
Văn Thanh Từ nở nụ cười, bước nhanh lên trước: "Xin lỗi điện hạ, hôm nay trong Thái y thự có chút việc vặt, lăn qua lăn lại đến giờ này, mọi người mới rời đi."
Tạ Bất Phùng và Văn Thanh Từ sóng vai, dắt ngựa chậm rãi đi về phía trước: "Lần sau việc nhỏ như vậy thì giao cho y sĩ đi làm là được rồi.” Trong giọng nói của thiếu niên, mang theo một chút oán giận.
“Được, được, lần sau tuyệt đối sẽ không đến muộn. "Văn Thanh Từ vội vàng hứa hẹn.
Từ khi trở lại Ung Đô, Văn Thanh Từ đã giả bộ không quen Tạ Bất Phùng. Tất cả mọi người ở Thái y thự đều cho rằng, y không biết về đại hoàng tử Tạ Bất Phùng.
Nhưng sau lưng, hai người đã sớm hẹn trước, vào mùa hè sẽ cùng nhau xuất cung du ngoạn.
Dưới áp lực triều đình, Hoàng đế rốt cục để Tạ Bất Phùng xuất cung lập phủ, hôm nay hắn đã sớm chờ ở bên ngoài Thái Thù cung.
Hai khắc đồng hồ trôi qua mà vẫn không thấy Văn Thanh Từ đến, Tạ Bất Phùng lúc này mới cưỡi ngựa vào cung tìm y. Tiếp theo sau khi nhìn thấy Văn Thanh Từ thì tăng nhanh tốc độ khi y xuất cung.
"Rốt cục đã tới," trong lúc nói chuyện hai người đã đến nơi, Văn Thanh Từ đẩy cửa gỗ ra, dẫn theo Tạ Bất Phùng về tới nhà, "Điện hạ nghỉ ngơi trước, hôm qua ta đã chuẩn bị đồ ăn sẵn rồi, chờ một lát là có thể ăn."
Trong lúc nói chuyện đã kéo ống tay áo nên, tiếp theo bước nhanh đi vào bên trong, dùng nước nóng rửa tay.
*Không vội, " Giọng Tạ Bất Phùng từ phía sau Văn Thanh Từ truyền tới," Ta còn chưa đói bụng.”
Đồng thời tiện tay kéo con chiến mã kia buộc vào cây ngọc lan.
Động tác của Văn Thanh Từ rất nhanh.
Nói xong những lời này đã đi vào trong bếp.
Tạ Bất Phùng dừng một chút, cũng đi theo: " Ta giúp ngươi.”
“Cái này......”
Vẻ mặt Tạ Bất Phùng theo lẽ thường: "Ta thích đồ ăn Tùng Tu phủ, học một chút cũng không sao.”
“... Được rồi, vậy điện hạ đi nấu nước trước đi. "Văn Thanh Từ do dự một lát rồi cũng thỏa hiệp.
"Ừ," Tạ Bất Phùng vô cùng tự nhiên đi về phía vại nước bên cạnh, sau mấy hơi cước bộ bỗng nhiên dừng lại, "Đúng rồi, đã xuất cung thì đừng gọi ta là'Điện hạ'."
Hắn không thích Văn Thanh Từ dùng từ xa cách như vậy để gọi mình.
Tay Văn Thanh Từ đang bận rộn dừng lại, cho rằng đối phương lo lắng thân phận sẽ bị bại lộ, y ngước mắt cười nói: "Được, Tô thiếu hiệp.” Tiếp theo cúi đầu tiếp tục chuyện đang làm.
Văn Thanh Từ không nhìn thấy, tại thời khắc ba chữ nói ra ba chữ "Tô thiếu hiệp" ra khỏi miệng, lỗ tai Tạ Bất Phùng bỗng nhiên đỏ lên…
Thiếu niên không có nói cho Văn Thanh Từ biết, hắn cũng không thích ăn đồ ăn Tùng Tu Phủ như hắn nói.
Tạ Bất Phùng chỉ ngẫu nhiên biết được từ trong miệng người nhà Văn Thanh Từ, rằng y cũng nấu được món ăn ngon mà thôi.
Mấy ngày trước Tạ Bất Phùng nói muốn dẫn Văn Thanh Từ đi du lịch Ung Đô, cùng đón tiết ngày hè.
Mặc dù đối phương vui vẻ đồng ý, nhưng cũng có thể nói là " không thể chiếm hời của điện hạ được".
Tạ Bất Phùng biết đối phương ngượng ngùng vì trong túi rỗng tuếch, bèn nghĩ ra lý do như vậy, để cho Văn Thanh Từ coi bữa cơm này làm quà tặng cho mình.
Từ nhỏ Văn Thanh Từ rời nhà, tốc độ nấu cơm vốn rất nhanh. Chớ nói chi là hôm qua y đã chuẩn bị một nửa, cùng với Tạ Bất Phùng ít nhiều giúp một chút.
Chẳng tới hai khắc đã đại công cáo thành.
“Được rồi, để ở chỗ này đi. "Văn Thanh Từ không bưng đồ ăn vào nhà mà đặt ở dưới gốc cây ngọc lan trong viện. Bất tri bất giác sắc trời đã hoàn toàn tối đen, tiết lập hạ sắp tới Ung Đô đã bắn pháo hoa.
Trong lúc nói chuyện, lại có một đám ánh lửa dấy lên ở trước mắt, ngọn lửa kia lập tức chiếu sáng nửa tòa Ung Đô, giống như một đóa mẫu đơn to lớn chậm rãi nở rộ ở phía chân trời.
Văn Thanh Từ cũng dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Gương mặt của y vào lúc này được đóa mẫu đơn kia chiếu sáng, trở nên vô cùng xinh đẹp.
“Đẹp quá, "Văn Thanh Từ nở nụ cười, cho đến khi mẫu đơn biến mất mới lưu luyến không rời quay đi," Lúc ta ở Tùng Tu phủ, chưa bao giờ thấy pháo hoa đẹp như vậy.” Nói xong, liền ngồi ở dưới tàng cây bên cạnh bàn đá.
Tạ Bất Phùng khẽ nhếch môi: "Chờ ăn cơm tối xong, chúng ta sẽ tới kênh đào Đại Vận Hà. Hôm nay ở đó có pháo hoa còn hoành tráng hơn lúc này.”
Nói xong lại nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Chỉ có tiết lập hạ mới có.”
“Được, chúng ta đi luôn đi. "Ánh mắt Văn Thanh Từ lập tức sáng lên.
Y cầm đũa lên, nở nụ cười, vô cùng cảm khái nói: "Dựa theo sự sắp xếp của Thái y thự, vốn dĩ hôm nay ta phải trực đêm trong hoàng cung. Cũng may mấy ngày trước có vị thái y trong nhà có việc, xin nghỉ thay ca với ta, bằng không năm nay ta sợ là ta không có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Xem ra, vận may của ta thật đúng là không tệ.”
“Vận may của ngươi luôn luôn tốt. "Tạ Bất Phùng nhẹ giọng đáp.
Thấp thoáng dưới tiếng pháo hoa, ngay cả hắn cũng không có chú ý tới, lúc này giọng nói của mình đến tột cùng nghiêm túc cỡ nào.
“Cũng đúng, nếu không ta cũng sẽ không gặp Tô thiếu hiệp ở Tùng Tu phủ. "Văn Thanh Từ nói xong thì chậm rãi nở nụ cười.
Thiếu niên chú ý tới, lúc Văn Thanh Từ cười luôn thích nheo mắt lại. Đôi mắt kia giống như hai vầng trăng cong cong, dịu dàng lại xinh đẹp.
Tạ Bất Phùng cũng không khỏi cười theo Văn Thanh Từ, tiếp theo bưng rượu quả trên bàn lên, chậm rãi nhấp một ngụm. Cũng mượn chuyện này, lặng lẽ đem giấu một chút cảm xúc vi diệu chỉ thuộc về thiếu niên ở đáy mắt.
Tạ Bất Phùng không có nói cho Văn Thanh Từ, đồng liêu tạm thời xin nghỉ kia không phải là vì chuyện ngoài ý muốn, mà bản thân âm thầm ở phía sau cho y một sự ngạc nhiên và niềm vui.