Vân Đào muốn khóc thật.
Trước khi xuyên qua, cô chỉ là một sinh viên đại học được cha mẹ cưng chiều, có chịu khổ bao giờ đâu.
Đi bộ bằng chân đất và đói bụng đã là cực khổ lớn nhất mà đời này cô phải chịu rồi.
"Xem ra cô thật sự đói bụng.
Cũng không rảnh sợ tôi nữa."
Diệp Hào không quên Vân Đào bị dọa đến run lẩy bẩy, nghe thấy cơm tối làm xong thì cả người kích động đến nhảy dựng lên.
Cũng chính trong nháy mắt đó, hắn quyết định mang Vân Đào về.
Vân Đào héo như quả cà tím bị sương đánh qua, "Bị anh gọt chết hay đói chết cũng đều là chết.
Ăn no rồi bị anh gọt ít nhất tôi có thể nhắm mắt."
Diệp Hào lại bị Vân Đào chọc cười ra tiếng.
Quả thật là không giống, xem ra lúc nãy không phải ảo giác của hắn.
Ấn tượng trước đây của Diệp Hào về Vân Đào là một vai hề lẳng lơ trơ trẽn quyến rũ bạn trai của chị mình, thủ đoạn vụng về, làm người ta buồn nôn.
Nhưng Vân Đào bây giờ không giống như trước nữa, trái lại còn rất thú vị.
Rốt cuộc bộ mặt nào là cô giả vờ? Cô tiếp cận Bạch Sư có mục đích gì?
Không sao, hắn sẽ biết rõ thôi.
"Chia cho cô một phần không phải là không thể.
Cô phải lấy đồ trao đổi."
"Trao đổi ư?" Vân Đào xòe tay, ý tứ rất rõ ràng, cô chẳng có gì cả.
Diệp Hào đưa tay búng lên trán Vân Đào, trong con ngươi màu nâu nhạt mang ý cười nồng đậm, "Không vội, sau này đưa cũng được."
Hai mắt Vân Đào sáng ngời.
Sau này được à nha, có sau này nghĩa là bây giờ không cần phải chết!
"Không thành vấn đề! Chỉ cần tôi có thể cho, ngoại trừ mạng, thì cái gì cũng được!"
Bây giờ Vân Đào đồng ý sảng khoái bao nhiêu, thì sau này hối hận bấy nhiêu.
Chung quy vẫn là tấm chiếu mới chưa trải sự đời.
Diệp Hào bưng thức ăn tới cho Vân Đào như đã hứa.
Món chính là cơm trắng, phía trên phủ cà chua xào trứng gà, thịt băm ớt xanh, thịt kho tàu.
Thức ăn không tệ, chỉ là bề ngoài...!không dám khen tặng.
Vân Đào nghi ngờ đây là cơm thừa canh cặn của mấy hôm trước.
Nếu không sao cà chua xào trứng gà lại vàng, thịt băm ớt xanh lại đen, thịt kho tàu, ặc, Vân Đào nhất thời không nghĩ ra từ để hình dung nó.
Bề ngoài không đẹp thì thôi đi, mùi cũng lạ, giống như mùi cơm thừa ở căn tin đại học ấy.
Vân Đào cầm đũa chậm chạp không dám động.
"Ngày nào đội Bạch Sư các anh cũng đều ăn như vậy à?"
Diệp Hào ngồi đối diện Vân Đào rất hài lòng với phản ứng của cô lúc này, "Ừ."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Xem ra sẽ không bị độc chết.