Sau khi biết điều này, ba người không dám chậm trễ nữa, vội vàng click mở nhẫn, dùng tốc độ tay độc thân nhiều năm điên cuồng chọt chọt chọt những đốm sáng đó!
Triệu Tòng Huy đã chơi game nhiều năm và cũng là chó độc thân nhiều năm, tốc độ tay tuyệt đối không tầm thường.
Cậu ta chọt nhanh đến nỗi mặc dù có vài dòng chữ hiện lên, nhưng đã nhanh chóng bị cậu ta chọt biến mất, ánh sáng trắng tan biến, hộp quà rỗng tuếch, không có quà gặp mặt, cũng không cảm nhận được chút thay đổi nào.
…….
Đậu má, lẽ nào quà gặp mặt của mình bị hư rồi hả?!
Vừa phát hiện mình kéo chân sau của đồng đội, Triệu Tòng Huy gấp muốn chết, vất vả lắm mới lóe lên hi vọng, cứ tưởng có thể thực hiện kế hoạch vĩ đại, giải cứu đồng đội khỏi dầu sôi lửa bỏng, kết quả lại bị thế này!
Không công bằng, tại sao chỉ có trải nghiệm chơi game của mình là tệ đến vậy chứ…
Triệu Tòng Huy cảm giác bị sét đánh giữa trời quang, Du Luân cũng không tốt hơn là bao.
Giống như Triệu Tòng Huy, cậu chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng dùng quà gặp mặt.
Quà của Miêu Thắng Nam ngầu như vậy, chắc bọn họ cũng không kém hơn là bao đâu nhỉ, khi hướng dẫn sử dụng hiện ra, Du Luân chỉ tùy ý nhìn lướt qua rồi bấm vào, bấm xong mới nhận ra mình vừa thấy cái gì.
【 Diều đứt dây —— bay khắp bầu trời, hãy rời khỏi đây nào! Đích đến là đâu? Tôi cũng không biết nữa! Thời gian sử dụng: 30 phút.
】
Du Luân có dự cảm không tốt, cậu vội vàng nhìn về phía những người khác: “Không đúng! Đừng nhấn, quà gặp mặt này có vấn đề ——”
Còn chưa kịp nói xong, dưới ánh nhìn chăm chú, trên cổ tay của Du Luân xuất hiện sợi dây mỏng, sợi dây quấn chặt lấy cậu, đầu còn lại gắn vào một chiếc diều hình con bướm rất lớn, giây tiếp theo, Du Luân từ từ bay lên.
……
Lúc này Du Luân giống như một chiếc lá, uyển chuyển thật sự, cậu bay theo chiều gió, càng lúc càng bay cao hơn.
Tự mình bay lượn là điều mà mọi người đều khao khát.
Trong suốt thời đại, không biết có bao nhiêu bức tranh đã phác họa cùng một tầm nhìn, trời xanh mây trắng, một chàng trai đang bay lượn tự do trên bầu trời, nét mặt trầm lặng và bình yên, như thể anh ta thuộc về bầu trời rộng lớn ấy vậy.
Thật là một bức tranh đẹp, nếu Du Luân không khua tay múa chân và vùng vẫy điên cuồng thì có lẽ sẽ còn đẹp hơn nữa.
“Tôi không xuống được! Có thể đáng tin một lần không vậy! Tôi không muốn ‘rời khỏi đây nào’! Thứ này có tác dụng trong vòng nửa tiếng lận, mau cứu tôi, bằng không nửa tiếng sau tôi không biết mình sẽ lạc trôi về đâu đâuuuu!”
Nhan Hành Thạc và Triệu Tòng Huy ngơ ngác ngửa đầu nhìn cậu.
Tuy là nói thế…… Nhưng Du Luân đã bay cao hơn mười mét, bọn họ không bay được thì cứu kiểu gì đây?
Miêu Thắng Nam vẫn đang nhìn chằm chằm đám khủng long, nghe thấy tiếng hét của Du Luân, cô nhóc tò mò nhìn thoáng qua, vừa ngẩng đầu lên thì những con khủng long trước mặt lại di chuyển, cô nhóc sợ đến mức vội vàng nhìn chúng lại, khiến đám khủng long đó bất động lần nữa.
Tuy nhiên, điều này cũng không hiệu quả.
Phạm vi sử dụng ‘1 2 3‘ của Miêu Thắng Nam là tất cả những con khủng long trong tầm nhìn của cô nhóc.
Nếu khi sử dụng quà gặp mặt, cô nhóc không nhìn thấy khủng long mà sau đó khủng long mới xuất hiện trong tầm mắt của cô nhóc, thì chúng sẽ không bị bất động.
Trừ khi cô nhóc hô ‘1 2 3’ một lần nữa, nhưng sau đó vẫn sẽ có những con khủng long khác khuất tầm nhìn chạy về phía họ.
Hơn nữa ‘1 2 3’ cũng có hạn chế, khi cô nhóc cố định khủng long, khủng long cũng cố định cô nhóc, khủng long không thể di chuyển, và Miêu Thắng Nam cũng vậy.
Ngẩng đầu trong phạm vi nhỏ hay cử động tay thì không sao, nhiều nhất chỉ khiến hiệu ứng bất động tạm thời mất hiệu lực, nhưng nếu cô nhóc di chuyển nhiều, chẳng hạn như bước sang một bên, hiệu ứng bất động sẽ biến mất ngay lập tức.
Miêu Thắng Nam không dám động đậy, nhưng những con khủng long không bị bất động thì dám.
Tốc độ của những con đó khá chậm nên mới bị tụt lại phía sau, không bao lâu, chúng nó đã chạy lên phía trước.
Nói đến cũng lạ, những con khủng long ăn thịt này thường thích ăn khủng long ăn cỏ nhất, nhưng hôm nay chúng nó lại như nhìn không nhìn thấy khủng long ăn cỏ và mấy con khủng long khác, một lòng một dạ chạy về phía bốn người còn chưa đủ nhét răng, kiên trì khiến người ta rung động.
Khi cơn sóng khủng long thứ hai chuẩn bị lên chiến trường, Nhan Hành Thạc cuối cùng cũng xem xong hướng dẫn sử dụng của quà gặp mặt, anh tóm lấy Triệu Tòng Huy, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Chạy!”
Điểm đến của Nhan Hành Thạc là bên cạnh Miêu Thắng Nam, Du Luân trên không trung giờ chỉ lớn bằng ngón tay cái, bây giờ người an toàn nhất là cậu nên cũng không ai để ý cậu nữa.
Nhan Hành Thạc đến bên cạnh Miêu Thắng Nam mới buông Triệu Tòng Huy ra, nói nhanh: “Tôi chưa dùng quà gặp mặt.
Quà của tôi cũng giống Miêu Thịnh Nam, có thể bảo vệ tất cả mọi người.
Tôi có thể khiến tất cả khủng long không dám tới gần chúng ta, nhưng thời hạn rất ngắn, chỉ có nửa tiếng.
Trong nửa tiếng này, chúng ta phải tiêu diệt hết lũ khủng long ăn thịt, thời gian rất gấp, chúng ta phải hợp tác với nhau, hiểu không?”
Triệu Tòng Huy ngẩn người, vội vàng gật đầu, Miêu Thắng Nam cũng khe khẽ gật đầu, không dám dời tầm mắt, chắc chắn cả hai đã hiểu rõ, Nhan Hành Thạc mới liếc nhìn đám khủng long chạy như điên từ đằng xa đến, tăng tốc độ nói: “Chạm vào ba con khủng long giống nhau là có thể loại bỏ chúng.
Du Luân đang ở trên trời nên chỉ ba chúng ta là có thể chạm được, cậu ấy ở trên cao sẽ xác định vị trí và cảnh báo cho chúng ta.
Thứ tự hành động sẽ là, Miêu Thắng Nam chạm vào đầu tiên, sau đó cố định con khủng long, Triệu Tòng Huy tìm con khủng long tương đồng, cuối cùng Triệu Tòng Huy và tôi sẽ chạm vào nó, hiểu?”
Câu cuối cùng đánh thức ký ức về những tiết học tra tấn cơ bắp của Miêu Thắng Nam thời trung học, cô nhóc phản xạ có điều kiện hét lên: “Hiểu ạ!”
Triệu Tòng Huy: “Hiểu thì hiểu…… Nhưng sao lại bảo em đi tìm khủng long, em có biết chúng nó ở đâu đâu!”
“Quà gặp mặt của cậu là tìm lòi mắt, không phải là dùng để tìm đồ sao?”
Triệu Tòng Huy: “……”
Ý trên mặt chữ không có nghĩa là tác dụng thực sự mà, quà gặp mặt của Miêu Thắng Nam gọi là ‘1 2 3’, nhưng có con số nào nhảy ra đâu!
Triệu Tòng Huy muốn nói gì đó, nhưng nhìn lại, đội quân khủng long đã ở rất gần họ, mọi người đều nhận ra điều này.
Miêu Thắng Nam hít một hơi thật sâu, định hét lên ‘1 2 3’ lần nữa nhưng Nhan Hành Thạc đã ngăn lại: “Đợi tôi sử dụng quà gặp mặt rồi em hãy dừng dùng quà.”
Không để Miêu Thắng Nam có thời gian đồng ý, Nhan Hành Thạc chọt vào đốm đoàn, đồng thời nói: “Dừng!”
Miêu Thắng Nam lập tức lùi lại một bước, những con khủng long bị cố định tiếp tục hoạt động, hơn nữa làn sóng thứ hai còn nối gót đến, những con khủng long đông đúc đã tạo thành bóng ma nghiêm trọng đánh sâu vào thị giác và tâm lý của họ.
Triệu Tòng Huy ngừng thở, mà sau khi đám khủng long đó vọt tới trước mặt bọn họ, lại đột nhiên đồng loạt dừng lại.
Chúng nó chần chờ cúi đầu, sau đó giật giật lỗ mũi.
Khủng long không có biểu cảm nên không thể phân tích được cảm xúc của chúng, nhưng qua cử động thì có thể thấy chúng đang cố gắng chạy trốn.
Những con khủng long lúc nãy còn đuổi theo bọn họ không biết bị cái gì kích thích, cả đám chạy trối chết, một số con cồng kềnh nên khó bẻ lái, thậm chí còn nôn nóng té ngã.
Một con ngã thì nhiều con khác sẽ ngã theo, dù bị ngã xuống đất nhưng chúng vẫn cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Nhất thời, cảnh tượng rất hỗn loạn.
Mặc dù ban nãy Nhan Hành Thạc nói quà gặp mặt của anh sẽ khiến khủng long không dám tới gần, nhưng mà hiệu quả nhanh quá vậy!
Triệu Tòng Huy phục sát đất, vừa này còn cảm thấy quà của Miêu Thắng Nam là lợi hại nhất, bây giờ xem ra, Miêu Thắng Nam thì tính cái gì, Nhan Hành Thạc mới là đại thần trong game!
Cậu ta ngưỡng mộ quay đầu, muốn bày tỏ sự phấn khích của mình, nhưng vừa quay đầu thì cậu ta lại do dự, sau đó giật giật lỗ mũi giống như con khủng long.
Triệu Tòng Huy và Miêu Thắng Nam đồng thời lộ ra vẻ mặt khó tả, hai người lui về phía sau hai bước, bịt mũi hô to: “Sao mà thúi quá vậy!”
Miêu Thắng Nam: “Giống như đậu hủ thúi trộn với sầu riêng, ngâm trong nước đậu nành qua đêm rồi sau đó lên men trong ngày nắng chói chang!”
Triệu Tòng Huy: “Mùi này làm em nhớ đến vụ ngộ độc thực phẩm do ăn lẩu năm ngoái.
Đôi tất đen bạn cùng phòng của em chưa giặt cả tháng để trên giường tầng rơi vào nồi, bọn em không nhìn thấy, còn tưởng ruột già heo chưa rửa sạch, mãi đến khi vớt ra một đôi tất trắng dưới đáy nồi……”
Nhan Hành Thạc: “Cậu nói vậy hơi quá rồi, mùi của ruột già heo chưa rửa và mùi tất thúi vốn không giống nhau.”
Du Luân đang bay: “……” Ruột già heo là trọng điểm sao?!.