Hiện tại trong nhiệm vụ phụ trợ, người muốn hiến tế Hồng Man chỉ còn lại Ngưu Nhĩ và Điền Khoan, Ngưu Nhĩ đã bị Thượng Hằng thuyết phục nhưng Điền Khoan thì không dễ dàng như vậy:
“Mọi người hoàn thành nhiệm vụ sẽ có phần thưởng, còn những người giúp thì được lợi ích gì?”
Không chút lợi ích, sao phải liều mạng vì người khác? Những người ở đây với Điền Khoan đều là người xa lạ, không có bất kỳ mối quan hệ thân quen.
“Đúng vậy, hoàn thành nhiệm vụ đối với chúng tôi có gì tốt?”
Dường như đã dự đoán trước câu hỏi này, Thượng Hằng trả lời: “Tôi có thể chia sẻ điểm số của mình với các người.”
“Các người có thể tin tưởng tôi.” Anh ta nhìn với ánh mắt cực kỳ chân thành: “Tôi có thể mở quyền hạn điểm số của mình, các người có thể thấy được tôi đã kiếm được bao nhiêu điểm.”
Nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ để làm gì? Điểm số.
“Tôi cũng có thể, không thể để mình Thượng ca chịu thiệt điểm số.”
Thượng Hằng cảm kích nhìn về phía Từ Tuyết Nhan, khuôn mặt cô ta thoáng ửng đỏ, hiện lên chút e thẹn.
Vì hai người này đã nói vậy, Lưu Văn cũng không thể thờ ơ: “Tính thêm điểm của lão Lưu tôi nữa.”
Cuối cùng, năm người đã đạt được thỏa thuận liên minh.
Giữa dòng sông chảy xiết, Tào Hồng Man mơ màng mở mắt, cô ta bị mắc kẹt giữa hai tảng đá, không biết đã trôi nổi trên mặt sông bao lâu.
Cô ta lau nước trên mặt, giận dữ giơ nắm đấm về phía không trung.
"Chọc tức tôi mà! Ả què chết tiệt kia!!"
Ngâm mình trong dòng nước lạnh, dù có mặc áo lặn giữ ấm sát người, Tào Hồng Man vẫn không khỏi run rẩy.
May mắn là cô ta có áo phao và mặt nạ dưỡng khí, cho phép cô ta trôi theo dòng nước mà không tốn quá nhiều sức.
"Ả què đó rốt cuộc đang muốn làm gì đây?"
Tào Hồng Man cố hết sức nghĩ cũng không hiểu được Trình Kính Thu muốn gì.
Lúc này, Giang Chấp bị cái lạnh làm cho tỉnh giấc, cả người nổi da gà.
Cô vô thức xoa xoa cánh tay, thở dài một hơi, đống lửa trước mặt đã tắt ngúm, khu rừng yên ắng đến mức rợn người.
Không biết có phải do nhiệt độ hạ thấp không, nhưng côn trùng trong rừng cũng ít đi hẳn.
Đã ba ngày trôi qua, nhưng do bước chân của Giang Chấp ngày càng chậm, lại còn thường xuyên dừng lại quan sát trên mặt sông, nên đến bây giờ cô vẫn chưa đến được thôn Bạch Nhạn.
Thời gian càng trôi qua, Giang Chấp càng nhận ra khả năng Trình Kính Thu còn sống càng thấp, nhưng cô vẫn nuôi hy vọng rằng Trình Kính Thu còn sống, nếu không…
Giang Chấp e rằng sẽ không còn đủ dũng khí để bước tiếp.
Ngày hôm sau, Thượng Hằng và những người khác ăn sáng xong thì bắt đầu nghỉ ngơi bù, người dân của thôn Bạch Nhạn cũng chẳng để ý đến bọn họ, thậm chí xem bọn họ như không khí.
Người dân từ khi mặt trời mọc đã tập trung tại bãi đất trống giữa thôn, cứ đứng im dưới ánh nắng mà không ăn uống, chỉ lặng lẽ đứng đó, trông sống động nhưng lại giống như những bức tượng, khiến người khác rùng mình.
Đặc biệt, trên làn da lộ ra của họ nổi lên những mảng hoa văn xanh nâu, vừa giống lá cây vừa giống vỏ cây, càng nghĩ càng thấy đáng sợ.
Sau khi Thượng Hằng và mọi người nghỉ ngơi xong, họ bắt đầu lên kế hoạch đối ứng.
"Đối đầu trực diện là không khả thi, nên chúng ta phải nghi binh.
Tuy nhiên, việc dẫn dụ những người canh gác của người dân sẽ rất nguy hiểm." Thượng Hằng nhìn quanh những người đứng xung quanh:
"Nếu các người không muốn, thì để tôi đi."
Ngưu Nhĩ vội lắc đầu: "Hằng ca là người kiểm soát toàn cục, sao có thể để anh tự mình đi vào nguy hiểm được chứ."
Từ Tuyết Nhan cũng đồng tình.
Ngưu Nhĩ cắn răng: "Tôi sẽ tăng cường sức mạnh thể chất, đến lúc đó để tôi đi dẫn người ra."
Lưu Văn gật đầu: "Hôm qua xem ra tốc độ di chuyển của người dân không nhanh, nhưng tốc độ của những dây leo rất nhanh, với phạm vi tấn công khoảng 500 mét, hơn nữa chúng không đuổi sâu."
Giống như hôm nay, con trai của trưởng thôn đến đưa cơm, vẫn không tấn công Lưu Văn và Điền Khoan, ánh mắt của anh ta vô cảm, giống như một cái cây không có sức sống.
Thượng Hằng gật đầu, nhìn Ngưu Nhĩ: "Tôi đã đổi được ba liều thuốc tăng tốc sơ cấp, có thể giúp anh."
Lưu Văn vô thức mở cửa hàng điểm số, một liều thuốc tăng tốc 200 điểm, ba liều là 600 điểm, nhiều điểm như vậy chắc chắn không phải từ vòng mới vào, có tiền thật đúng là muốn gì làm nấy.
Từ Tuyết Nhan do dự một hồi, rồi lấy ra một ống thuốc đưa cho Ngưu Nhĩ: "Đây là thuốc hồi máu, anh cẩn thận đấy."
Ngưu Nhĩ không từ chối, cười cầm lấy: "Yên tâm đi, khả năng bộc phát của tôi mạnh lắm."
"Nếu may mắn, có thể dụ hết cả tám người dân đi, nhưng khả năng cao họ sẽ để lại người canh giữ linh tủy."
Thượng Hằng bình tĩnh phân tích: "Nếu là tôi, tôi sẽ để lại từ hai đến bốn người."
"Nhưng không sao, chúng ta cũng có bốn người." Thượng Hằng nghiêm túc nói: "Và vì lễ tế sắp bắt đầu, hầu hết mọi người sẽ tập trung ở khu vực tế đàn, lễ tế sẽ bắt đầu vào năm giờ sáng mai, họ sẽ không có thời gian đi tìm linh tủy đâu."
"Nhưng đồng thời, chúng ta cũng chỉ có một cơ hội."
Sắc mặt Thượng Hằng trở nên nghiêm trọng.
Sau khi năm người rời đi, Trình Kính Thu vươn vai: "Có người thay mình bận trước bận sau như thế này, thật sự là… quá tuyệt."
Dưới bóng đêm, thôn Bạch Nhạn toát lên vẻ tĩnh lặng đáng sợ.
Không có ánh đèn, không có tiếng người hay tiếng bước chân; tất cả như chìm vào giấc ngủ sâu, không phát ra một chút âm thanh nào.
Rõ ràng là một cái thôn có người sống, vậy mà lại có vẻ tĩnh mịch đầy chết chóc.
Vốn dĩ là người gan dạ, nhưng Ngưu Nhĩ cũng vô thức xích lại gần Thượng Hằng, cố gắng giảm bớt căng thẳng.
Năm người cẩn thận tiến đến nguồn nước phía đông.
Ở đây, giống như lần thăm dò đêm qua, có tám người đứng tại tám vị trí canh gác.
Tám người dân có thân hình cao gầy, làn da lộ ra trong ánh trăng càng trở nên thô ráp, nhìn kỹ không khác gì vỏ cây.