Edit & beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Có thể khiến cho một con cự long chủ động dâng lên tài bảo của mình là một chuyện thật sự rất khó, và đây cũng chính là minh chứng cho việc nó đã bị bắt giữ và thuần phục.
Nếu hành động này xảy ra khi rồng bị bắt giữ thì tức là nó bị bắt buộc làm vậy.
Nhưng theo thực tế, chúng sẽ chủ động giao ra tài bảo khi bị thuần phục và rồng cũng chỉ bị thuần phục khi nó cam tâm tình nguyện.
Đến bây giờ Giang Từ vẫn chưa ý thức được rằng mình đã nắm được trái tim của một con Hắc Long, cho rằng Noyce chỉ đang chịu sự chi phối của bản năng tạo vật nên mới muốn gần gũi với mình.
Mà cũng chính vì Hắc Long luôn đặc biệt đơn thuần mà tuân theo bản năng nên loại bản năng này mới bị phóng đại như vậy.
Bởi vậy khi nghe thấy lời nói của Hắc Long, Giang Từ không định đẩy hắn ra nữa mà lựa chọn sờ sờ cái sừng rồng cứng rắn trên đầu hắn: “Tôi không cần tài bảo gì đâu.”
Có thể là cảm thấy buồn cười, Giang Từ vừa mang theo một tia ý cười vừa giảng đạo lý với đối phương: “Và cũng không được đem mình đi tặng người khác.”
Cũng không biết là ai dạy bậy bạ cho hắn nữa, Giang Từ thầm nghĩ.
Nhưng hiện tại, Hắc Long cứ như em bé mười vạn câu hỏi vì sao.
“Vì sao lại không cần?” Hắn truy hỏi.
Giang Từ nghĩ nghĩ nói: “Cứ để chúng được trưng bày ở đây thì đẹp hơn.”
Có vẻ như lý do này không thể hoàn toàn thuyết phục Hắc Long, hắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm Giang Từ không nói.
Mỗi khi không hiểu nhưng vì nghe lời nên không muốn lên tiếng phản bác lại, Hắc Long lại bày ra biểu hiện như vậy.
Lúc này đang người trên người dưới, khoảng cách quá thân cận, Giang Từ không nhịn được mà hơi chếch ánh mắt sang chỗ khác.
“Hoặc là tôi sẽ tự chọn một cái.” Giang Từ dùng khuỷu tay chống người dậy, sau đó cúi đầu nhìn xung quanh mình rồi thuận tay chạm vào viên đá quý màu đỏ bên cạnh, “Chọn cái này đi.”
“Tặng cho tôi cái này là được rồi.”
Noyce: “Ò.”
Kết quả này vẫn dễ tiếp thu hơn là việc Giang Từ chẳng cần cái gì cả.
Nhưng kế tiếp hắn lại hỏi: “Vì sao không thể đem mình tặng cho người khác?”
“Anh thật sự không hiểu lời này có ý gì sao?” Giang Từ tỏ vẻ hoài nghi, “Tặng mình cho người ta tức là muốn trở thành vật sở hữu của người đó.”
“Ừm.” Noyce trầm thấp ứng tiếng.
Hắn tự cảm thấy điều này ở Long tộc cũng khá bình thường.
Con rồng nào bị bắt được mà lại chẳng trở thành vật sở hữu của người ta.
Giang Từ nghe thấy âm thanh của hắn, cho là hắn đã hiểu, không khỏi nói lời thấm thía: “Cho nên về sau...”
Giang Từ định nói “Về sau đừng nói với người khác mấy lời này nữa”, nhưng vừa mới mở lời, Hắc Long đã tiến đến gần rồi kéo tay cậu chạm vào yết hầu của hắn.
Ngón tay Giang Từ chạm vào một thứ nhỏ bé mà cứng rắn, bên ngoài gồ ghề và hơi lạnh.
Hình như là...!Vảy rồng?
Bởi vì đã từng vuốt ve Hắc Long trong hình thái rồng, Giang Từ vẫn còn ấn tượng với cảm giác khi chạm vào vảy rồng.
Lúc này Giang Từ mới hậu tri hậu giác chú ý tới, ở vị trí yết hầu của Hắc Long trong nhân hình vẫn còn có một chiếc vảy rồng đen nhánh.
Yết hầu là một vị trí rất nhạy cảm, Giang Từ sau khi phát hiện ra đã lập tức nghĩ đến “Vảy ngược”.
Cậu theo phản xạ định rút tay về, nhưng kéo thế nào tay vẫn không thu về được.
“Ngài có thể chạm vào.” Ngữ thanh Noyce trầm thấp, đôi mắt đỏ ánh lên hình dáng thanh niên đang ngồi trên đống tài bảo, “Ta là vật sở hữu của ngài.”
Giang Từ sửng sốt, sau đó nhất thời nghẹn lời.
Nói thế nào cũng như là nước đổ đầu vịt, Giang Từ đến chịu trước sự đơn thuần bản năng của Hắc Long.
Sau khi tự hỏi, Giang Từ đã quyết định từ bỏ phương pháp thuyết phục mà chuyển sang đường cong cứu quốc: “Tóm lại, về sau không được nói với người khác những lời này nữa.”
Nếu chỉ nói với cậu thì không sao, cậu cũng chẳng định làm gì hắn cả.
Nhưng nếu nói với người khác thì chưa biết chừng.
Nghe vậy, Noyce nhẹ nhàng nhíu mày.
“Không có ai khác.” Hắn nói.
Bản năng mách bảo Hắc Long rằng, thanh niên trước mắt tựa hồ vẫn chưa thực sự tiếp thu những lời mà hắn nói.
Không biết phải biểu đạt thế nào để đối phương có thể tin tưởng mình, Noyce lại tới gần cọ cọ gương mặt Giang Từ theo bản năng xui khiến.
Hành động này thường được dùng để bày tỏ thiện ý ở Long tộc, nhưng đặt dưới nhân hình lại mang lại cảm giác hơi khác biệt.
Giang Từ có cảm giác Hắc Long đang làm nũng với mình nên cậu do dự không nói gì, nhưng chính trong khoảng khắc do dự đó, đối phương cọ cọ xong đã lập tức lùi lại.
Noyce liếc mắt nhìn cậu: “Về sau sẽ thu thập thật nhiều bảo vật để đặt ở đây.”
Bởi vì Giang Từ vừa nói bảo vật được trưng bày ở đây trông rất đẹp.
Giang Từ cũng hiểu rõ nguyên nhân, thiện ý đơn thuần trực tiếp như vậy làm cậu khó tránh khỏi mềm lòng với Hắc Long, bắt đầu cảm thấy việc Hắc Long tới gần cọ mình một chút cũng không có vấn đề gì.
Hành vi này ở Long tộc cũng khá thường thấy, có lẽ cậu cũng không nên một hai phải bắt đối phương tuân theo phương thức xã giao của các chủng tộc khác.
“Mang tôi đi xem những tộc nhân khác đi.” Giang Từ không quên mục đích tới Đảo Rồng là gì, sau đó lại nhìn chăm chú viên hồng bảo thạch (ruby) mà mình cầm trong tay, cười với Hắc Long đang nhìn mình chằm chằm một cái, “Tôi rất thích món quà này.”
Noyce nhìn tay Giang Từ, trong mắt Hắc Long, đá quý đỏ thẫm càng làm màu da thanh niên trở nên trắng nõn, làm hắn mơ tưởng được nắm tay đối phương.
Mà hắn cũng thực sự làm vậy.
Giang Từ nghi hoặc nhìn qua, phát hiện Noyce đang rũ mắt như là tự hỏi gì đó.
Trong mắt Noyce, cổ tay mà hắn nắm lấy quá nhỏ bé tinh tế, như thể hắn chỉ hơi dùng sức một chút thôi cũng có thể làm nó gãy lìa ra.
Hắn có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt mơ hồ lộ ra trên cổ tay Giang Từ, trong cảm giác sinh động ấm nóng lại mang theo chút yếu ớt.
Phần yếu ớt này có lẽ đến từ chính vẻ ngoài giống như nhân loại của thanh niên.
So với cự long, nhân loại quá nhỏ bé yếu ớt, mà Giang Từ lại hạ xuống trong hình thái nhân loại, điều này rất tự nhiên đã kích thích mong muốn bảo hộ lớn nhất trong lòng Hắc Long.
Ngay cả bảo hộ, hắn cũng lo nhỡ đâu mình không cẩn thận mà tổn thương cậu.
Đợi một lát, Giang Từ không khỏi ra tiếng: “Noyce?”
Hắc Long bị gọi tên theo lời đáp: “Ừ.”
Sau đó hắn buông tay Giang Từ ra, một lần nữa biến thành hình thái cự long.
Giang Từ sử dụng phương pháp tương tự để đi lên lưng rồng, nhưng lần này cậu nhớ tới và mở máy truyền tin mà mình đeo trên tay phải lên.
Đây là sản phẩm do nền khoa học kỹ thuật do Thiên tộc phát triển.
Từ khi bắt đầu rời khỏi Arceni, thỉnh thoảng cậu vẫn nhận được những tấm ảnh chụp cảnh thành thị từ Hạ Á.
Hạ Á tự động thông báo với cậu về tiến độ của việc tô điểm thành thị.
Mỗi lần xem là mỗi lần Giang Từ có thể nhìn thấy sự đổi mới thông qua từng bức ảnh.
Lần này đột ngột quyết định đi Long Đảo, Giang Từ đã phát tin tức cho Lucy ngay từ lúc vừa rời khỏi U Dạ Thành không lâu, nói cậu muốn tới lãnh địa Long tộc một chuyến, cũng nói với hắn là sẽ về sớm.
Lộ trình ngắn nhất từ Long Đảo tới lãnh địa Nhân loại sẽ đi qua U Dạ Thành.
Không nói một tiếng đã rời đi, Giang Từ kỳ thật hơi lo về phản ứng của Lucy, đặc biệt là cậu lại đi cùng Noyce.
Giang Từ biết quan hệ giữa các quản lý giả đều chẳng ra làm sao, nhưng nếu so sánh một cách công bằng, ít nhất là Lucy và Ivy sẽ không động thủ với nhau.
Nhưng Lucy và Noyce đã đánh nhau hai lần rồi.
Kết quả đã cho biết Lucy nhìn ai không thuận mắt hơn.
Giang Từ click mở tin nhắn chưa đọc trong máy truyền tin, chỉ thấy Lucy đơn giản phản hồi một chữ “Ừ”, nhất thời không biết có nên yên tâm hay không.
Nhưng Giang Từ cũng chẳng có thời gian suy xét, Hắc Long đã động đậy rời khỏi bảo khố, sau đó liền vỗ cánh bắt đầu bay lên.
Noyce đưa cậu đến một cái đài cao thật lớn trong thành thị, mà lúc Giang Từ đặt chân xuống đất, cậu đã nhìn thấy số lượng cự long đông đảo đang nấn ná trên không trung.
Ở khoảng cách xa như vậy, Giang Từ với thị lực nhân loại bình thường không thể xem rõ ràng được, nhưng cậu vẫn cảm giác được có rất nhiều đôi mắt đều đang nhìn cậu.
Một lúc bị nhiều cự long nhìn chằm chằm như vậy, bình thường sẽ thấy như đang chịu cảm giác áp bách rất lớn.
Nhưng thứ mà Giang Từ cảm thấy không phải áp bách, mà mà tình cảm sáng ngời ôn hòa.
Ánh mắt nhóm cự long có tò mò, có yêu thích, cũng có khát vọng tới gần nhưng chúng vẫn nấn ná trên không trung nhìn chăm chú, không dám tùy tiện đáp xuống tiếp cận.
Quản lý giả của chúng đang nằm sấp cạnh thanh niên trong bộ dáng nhân loại này, đuôi rồng cuộn lại vẽ nên một phạm vi, đây là bảo hộ, cũng là hình thức cảnh cáo các con rồng khác.
Để chúng phải biết nặng nhẹ.
Mãi đến khi cảm thấy tâm tình hưng phấn bị kiềm hãm ổn rồi mới có một con cự long thử hạ xuống đến bên ngôi cao, từng bước tới gần Giang Từ.
Chỉ chốc lát sau, Giang Từ đã được trải nghiệm cảm giác bị một đám cự long vây xem trong cự ly gần.
Cự long sau khi tới gần cũng không có động tác gì đặc biệt, ngay cả âm thanh cũng chỉ dám nhẹ nhàng phát ra từ trong cổ họng, chúng đang nỗ lực bày ra bộ dáng dịu ngoan vô hại.
Tuy rằng vẻ ngoài cực kỳ có tính uy hiếp, nhưng quả thật hiện tại nhóm cự long không có tính công kích chút nào.
Có mấy con cự long còn đem đầu cúi thấp, dí sát vào bên cạnh Giang Từ, cậu cũng đều giơ tay đi sờ sờ đầu chúng nó.
Ngồi ở ngôi cao như vậy mà thậm chí vẫn có một vài bé rồng con đều đang hự hự cố gắng đập cánh rồng bay lên tới.
Rồng con xuất hiện nên các cự long thành niên đều cẩn thận hơn, Giang Từ vươn tay đón lấy hai con ấu tể Lam Long, sau đó lại có một con ấu tể Hồng Long nhìn thấy chen tới, Giang Từ nhanh chóng phản ứng mà cố gắng lắm mới ôm nổi nó.
“Mô.”
Mấy con hắc long be bé nhẹ nhàng phát ra tiếng kêu ấu mềm trong lòng ngực Giang Từ.
Tiếng kêu của rồng con khiến người ta không thể tưởng tượng nổi bộ dáng của nó sau khi trưởng thành.
Cho dù là Long tộc cường đại nhất, thời kỳ bé thơ của những chú rồng con này vẫn làm người ta muốn che chở chiếu cố nó.
“Chúng nó mấy tuổi rồi?” Giang Từ là đang hỏi về ba bé rồng con trong lòng ngực mình.
Một con Hồng Long lớn tuổi trả lời: “Long tộc hai tuổi.”
Cách nói này làm Giang Từ nghi hoặc: “Long tộc...?”
“Đúng vậy.” Hồng Long cúi thấp đầu, “Trăm năm ở chủng tộc khác chỉ được tính bằng một năm Long tộc.”
Giang Từ im lặng, nhưng cũng tiếp thu rất nhanh.
Rốt cuộc thì trong mắt các chủng tộc khác, Long tộc là một chủng tộc có thể tùy tiện ngủ hết vài chục năm, nên cũng khá dễ hiểu khi khái niệm về thời gian của chúng khác với bình thường.
Giang Từ cúi đầu xem ba bé rồng con, mà ngay lúc đó chúng cũng lập tức động đậy cánh rồng mô một tiếng với cậu, ánh mắt đơn thuần sáng ngời.
Thật sự vẫn chỉ là trẻ con thôi, Giang Từ nghĩ thầm.
Cùng lúc đó, Ivy trên phù không thuyền với lý do đi đòi nợ cũng vượt qua được nửa chặng đường tới Long Đảo, chỉ là trên chiếc thuyền này còn có một vị khách mà anh chẳng mời.
“Ta đi Long tộc đòi tiền, ngươi hẳn là chẳng có lý do gì mà nhất thiết phải tới Long Đảo đâu nhỉ?” Ivy liếc nhìn Thiên tộc tóc bạc đứng cách đó mấy mét, “Nếu là vì thần, vậy ngươi quản cũng hơi chặt quá rồi đó.”
Lucy biểu tình đạm mạc, ngay cả thanh tuyến trầm thấp cũng biểu hiện ra ý vị nhàn nhạt: “Ngươi đang tự nói chính mình đấy à.”
Câu này thậm chí còn không phải câu nghi vấn.
“Ta nói ngươi đó.” Ivy hoàn toàn không bị lời này chọc tức.
Anh nhướng mày biểu hiện ra sự lạnh nhạt không thua kém gì, đồng thời còn mang ngữ khí trào phúng, “Cho nên việc hiện tại mà ngươi làm cũng phù hợp với tiêu chuẩn trật tự mà ngươi đặt ra hả?”
Thiên tộc là tạo vật hoàn mỹ nhất, là hóa thân của tính trật tự.
Nhưng phần trật tự hoàn chỉnh này bây giờ thế nào, Ivy cho rằng còn phải xem xét lại.
Ivy cảm thấy trước kia Lucy cứ luôn biểu hiện ra sự đạm mạc và tính trật tự khuôn phép tuyệt đối như thể đang tự chứng minh hắn chính là tạo vật hoàn mỹ nhất của thần, cho nên Ivy rất phản cảm với cái tính này này.
Mà khi phát hiện ra “Tạo vật hoàn mỹ nhất” cũng có lúc khát vọng, phản ứng đầu tiên của Ivy là cảm thấy thà đối phương cứ duy trì cái gọi là hoàn mỹ kia đi còn hơn.
Những dấu hiệu của sự sụp đổ trong tính trật tự còn khó ứng phó hơn cả sự khuôn phép trật tự hoàn chỉnh ban đầu.
Chờ khi phù không thuyền đi được hai phần ba chặng đường thì đã là ngày hôm sau.
Khoảng cách như này là vừa vặn, Lucy đứng ở boong thuyền nhìn theo phương hướng của Long Đảo, sau đó vận dụng năng lực của mắt phải.
Hắn tự truyền tống bản thân tới Đảo Rồng.
Ivy nhịn rồi lại nhịn, nhịn rồi lại nhịn, trong vài giây ngắn ngủi đã bóp tắt ý tưởng cả trăm lần mới không để bản thân sử dụng năng lực tạm dừng thời gian, đánh gãy quá trình truyền tống của đối phương.
Hai mắt có năng lực cũng tiện quá cơ, Ivy tự mình hừ lạnh với không khí.
Phân cao thấp kiểu này thì quá ngây thơ, anh không muốn để thần cảm thấy mình ấu trĩ như vậy.
Giống như dự đoán, năng lực ở hai mắt trái phải của Lucy quả thật đều có điểm hạn chế.
Bất kể là nghịch chuyển quá trình hình thành ma pháp hay truyền tống đều có sự hạn chế, đó là: sự tiêu hao quyết định thời gian khôi phục năng lực.
Tiêu hao năng lượng trong truyền tống được quyết định bởi khoảng cách gần xa.
Lần trước hắn đã đem Hắc Long từ trên vai Giang Từ ném đi thật xa nên tiêu hao mất một nửa năng lượng truyền tống.
Hai lần sử dụng cách nhau quá gần nên năng lực này vẫn chưa kịp khôi phục xong, nhưng hắn vẫn quyết định truyền tống lần hai với tất cả khả năng còn lại, làm năng lượng bị tiêu hao quá mức dẫn đến mắt phải hơi đau đớn.
Nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng tới Lucy mấy, hắn cũng không biểu hiện ra mặt.
Giang Từ thật sự không nghĩ tới Lucy cũng đến, rõ ràng chỉ trả lời “Ừ”, hẳn là định chờ cậu ở U Dạ Thành.
Giang Từ buột miệng thốt ra: “Sao đột nhiên lại tới đây, tôi đã bảo sẽ về sớm mà?”
Lucy trả lời: “Bởi vì hôm nay đặc biệt muốn nhìn thấy ngài.”
Giang Từ hơi hơi hé miệng, cũng chưa tới kịp nói chuyện đã nghe Lucy dùng ngữ khí nhàn nhạt nói: “Ngày hôm qua cũng rất nhớ ngài.”
Mỗi ngày đều thêm một phần khát vọng.
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Tui không nói lời nào, tui tự bế.
----------Hết chương 16--------