Edit & beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Lời của Lucy làm Giang Từ do dự một lát không biết nên theo ai, bởi vì cậu nghe ra được sự nghiêm túc trong ngữ khí nhàn nhạt của đối phương.
Lucy sẽ để tâm chuyện này, cũng hoàn toàn nghiêm túc với nó thì có được tính là hắn đang biểu hiện thái độ độc chiếm hay không...
Cái nghi vấn này vừa mới xuất hiện, trong lòng Giang Từ gần như lập tức có câu trả lời.
Có vẻ như là tính.
Tất nhiên dục vọng độc chiếm thường cộng sinh với “Thích”, nhưng có dục vọng độc chiếm là có thể thuyết minh rằng Lucy thích cậu sao?
Giang Từ không xác định.
Tựa như mỗi một chủng độc đều hy vọng được thần thiên vị và nhất định sẽ ôm địch ý với chủng tộc khác theo bản năng, điều này cũng được coi là một loại dục vọng độc chiếm đối với thần.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, chuyện khiến Lucy thể hiện ra thái độ độc chiếm không phải là chuyện gì khác, mà chính là hôn môi...
Ặc.
Giang Từ cảm thấy không giống bình thường nữa rồi.
Lucy vẫn còn đang đợi cậu đáp lại, Giang Từ khó có khi sinh ra tâm lý muốn trốn tránh một lần.
Dù có trả lời vấn đề này thế nào thì cũng có cảm giác quá kì lạ.
Nhưng tất nhiên hiện thực không cho phép cậu trốn tránh.
Dưới ánh mắt chăm chú của Lucy, Giang Từ chỉ đành lên tiếng đáp lại: “À...!ừ.”
Rốt cuộc là vì sao cậu lại phải phản ứng như vậy, Giang Từ vẫn đang lộn xộn suy tư trong đầu.
Tuy rằng chỉ đáp một tiếng ngắn gọn thế thôi, nhưng xác thật đã coi như đáp ứng rồi.
Giang Từ nghĩ cũng đơn giản, dù sao về sau cậu cơ bản cũng không làm cái việc này nữa nên cứ đồng ý thôi, chả ảnh hưởng gì sất.
Nhưng Giang Từ thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi cậu hàm hồ ứng tiếng xong, Lucy lại nhìn cậu vài giây rồi hỏi: “Khi nào ngài lại làm vậy với tôi tiếp?”
Giang Từ trực tiếp nghẹn họng.
Lại làm vậy...!với hắn?
Giang Từ hơi hơi hé miệng nhưng không thốt ra được lời nào, tạm thời trong đầu cũng chưa có câu trả lời thích hợp.
Mà Lucy tiếp tục hỏi cậu: “Hôm nay sẽ có nữa sao?”
Vấn đề được đặt ra liên tục khiến Giang Từ không có thời gian mà tự hỏi, lại cảm giác như bị từng bước ép sát.
Cậu đành dùng biện pháp kéo dài theo phản xạ: “Hôm nay không có.”
Lời vừa thốt ra cậu đã thấy không đúng lắm, nhưng Lucy lại đuổi sát ép hỏi ngay: “Ngày mai?”
“Ngày mai cũng……” Giang Từ cảm giác cái biện pháp này căn bản không kéo dài được, nhưng ngoại trừ cách này cậu cũng chưa có giải pháp nào mới.
Giang Từ thoái thác hai lần, thấy Lucy hơi hơi rũ mắt: “Ngài không định làm vậy với tôi nữa sao?”
Giang Từ: “……”
“Nhưng ngài vừa nãy đã đáp ứng rằng chỉ làm vậy với tôi thôi mà.” Lucy lại bổ sung một câu.
Hai câu này thực tế chẳng liên quan gì, nhưng Giang Từ nghe xong lại nhất thời bị cuốn vào.
Rõ ràng chỉ là hôn môi, hơn nữa thì là hôn gò má nhưng cứ dùng “Loại chuyện này” để biểu đạt làm Giang Từ cảm thấy có hơi vi diệu, nhưng lại không chỉ ra được là có vấn đề ở chỗ nào.
“Tôi biết rồi.” Giang Từ quyết đoán dừng cái cuộc đối thoại này, ngưng lại một chút mới nói, “Vậy bây giờ làm.”
Hôn một chút là có thể hoàn toàn giải quyết việc này, thế thì cũng được mà nhỉ.
Ôm suy nghĩ này, Giang Từ nhìn về Thiên tộc tóc bạc trước mắt mình, ý bảo đối phương hơi cúi đầu xuống chút.
Thiên tộc sinh ra đã có sẵn cao ngạo, điều này làm cho bọn họ khó có thể cúi đầu trước người khác, nhưng trong số “người khác” thì không bao gồm Giang Từ.
Lucy hơi cúi đầu xuống, Giang Từ nhìn hắn, lại đột nhiên muốn lâm trận bỏ chạy, nhưng bị cặp mắt dị sắc của đối phương nhìn chăm chú nên Giang Từ chỉ có thể tiếp tục căng da đầu đâm lao là phải theo lao.
Tới gần một bước, Giang Từ cực kỳ nhanh chóng chạm nhẹ vào mặt Lucy rồi rời đi ngay.
Kỳ thật thì cảm giác cũng giống với lúc hôn môi với tác phẩm nghệ thuật, dù sao thì không ai có thể phủ nhận rằng bộ dạng Thiên tộc này quá hoàn mỹ.
“Được rồi.” Giang Từ nói.
Lucy hơi lơ đãng một chút.
Quả thật nụ hôn ngoài ý muốn cũng khác hoàn toàn với nụ hôn chủ động vừa rồi nên Lucy không nói nữa, mặt hắn tỉnh queo nhẹ nhàng ứng tiếng: “Ừ.”
Hệ thống đã lười đến độ không thèm nhắm mắt nữa, nếu có nắm hạt dưa và có tay có miệng thì chắc nó đã ngồi cắn hạt dưa xem diễn rồi.
Chỉ làm cho ba tên mê như điếu đổ thì còn có thể cứu chữa được, nếu ba tên khác không vẽ thêm chuyện là ổn rồi.
Còn về ba tên hiện tại, hệ thống lựa chọn từ bỏ trị liệu.
Từ trong phòng ấp đi ra ngoài, Giang Từ quyết định đi tìm Ivy trước.
Tối hôm qua đã nghe được tin hắn tới Long Đảo nhưng Giang Từ vẫn chưa thấy người đâu, hôm nay phải đi tìm xem, nếu không thì với tính cách của Ivy, thể nào anh cũng không vui vì cậu không chịu chủ động đi tìm anh.
Tình hình thực tế không khác lắm so với phỏng đoán của Giang Từ.
Ivy lấy lý do đi đòi nợ để tiến vào Long Đảo, anh nói sao thì làm đúng vậy, phù không thuyền vừa chạm đất là anh đã đi tìm Hắc Long bắt đền ngay.
Nhưng thực tế là vì anh không yên tâm khi chỉ có một mình Giang Từ ở chung với Hắc Long, hơn nữa là vì anh muốn được gặp cậu nhiều hơn nên mới tới nơi này.
Nhưng nếu nói ra, dù vẫn che giấu một phần suy nghĩ thật sự thì hành vi của Ivy vẫn không có cảm giác quá lệch lạc.
Không thể xuất hiện lệch lạc.
Ivy vẫn luôn hành động như vậy.
Chỉ là đã qua một đêm, chờ đến tận sáng hôm sau vẫn chưa gặp được người muốn gặp, dù ít hay nhiều anh vẫn có chút không vui.
Thần hẳn là đã biết anh tới đây, vậy mà không định tới liếc anh một cái sao?
Khi cái suy nghĩ này xuất hiện, Ivy còn đang ngồi ở ghế dựa trong phòng khách, biểu tình vẫn lãnh đạm lạnh lùng như mọi khi nhưng khóe miệng hơi mím đã diễn tả tâm tình anh lúc này.
anh không thể chủ động đi tìm vị thần của mình, bằng không thì hành vi và lời nói của anh sẽ trở nên mâu thuẫn với nhau.
Vì thế Ivy ngồi ở đây một phút, hai phút……
Còn chưa được đến phút thứ ba, anh đã bật dậy.
Cũng đúng lúc này, Giang Từ đẩy cửa đi vào, mà Ivy cũng đã dư quang liếc thấy nên dùng đúng một tích tắc để ngồi về vị trí cũ.
Giang Từ thuận lợi tìm được người, nhìn đối phương mỉm cười nói: “Cheryl nói với tôi anh ở đây nên tôi tới nhìn xem.”
Một giây trước Ivy còn đang mím môi, giây sau đã khôi phục bình thường: “Ta nói chuyện với Long tộc rất thuận lợi, ngài cũng không cần thiết phải đặc biệt tới đây nhìn ta.”
Nói xong, anh nhìn Thiên tộc tóc bạc đang đi theo Giang Từ: “Tối qua ngài ở chung với hắn?”
Ivy biết được điều này từ trong miệng các cự long, Giang Từ hôm qua đã ngủ tại phòng ấp trứng, mà Lucy từ lúc đi vào trong đó cũng không ra nữa.
Sự thật đúng là như thế nên Giang Từ gật đầu.
Giang Từ gật đầu một cái, Ivy lập tức nhíu mày: “Hắn có làm gì ngài không?”
Chỉ lo tách Noyce ra khỏi Giang Từ, Ivy nhất thời đã xem nhẹ một kẻ khác.
Giang Từ vốn định nói thẳng “Tất nhiên là không có”, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến hệ thống mách rằng Lucy hôn má cậu nên lời ra đến bên miệng lại không thể cất thành tiếng được.
Ngẫm lại nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Giang Từ im lặng một lát rồi quyết đoán nói: “Không có.”
“Có.” Ngữ khí Lucy nhàn nhạt, gần như cất tiếng cùng lúc với Giang Từ.
Lucy nói ra từ này làm Giang Từ nheo mắt, mà Ivy lập tức gắt gao nhìn cậu chằm chằm: “Thần?”
Giang Từ hít sâu, sau đó tìm một việc tương đối bình thường để nói: “Thì cũng coi như là có...!Hôm qua sau khi tôi ngủ, Lucy đem cánh của anh ấy phủ lên người tôi.”
Ivy nghe xong, biểu tình tự nhiên hơn chút.
Nếu chỉ có như vậy thì anh vẫn miễn cưỡng có thể tiếp thu.
Lucy không nói, hắn chỉ an tĩnh nhìn Giang Từ, chính xác là nhìn chằm chằm cái vị trí mà hắn nhẹ nhàng hôn lên tối qua.
Có những điều không quy củ nếu đã xảy ra một lần thì chắc chắn sẽ không bao giờ có thể quay lại trật tự vốn có được nữa.
Nhưng nếu quay về tình cảnh ấy thêm một lần, Lucy vẫn sẽ làm như vậy.
Thành công ngăn cản cuộc tranh chấp chuẩn bị phát sinh, Giang Từ nhẹ nhàng thở ra.
Chủ nhân của phòng khách không có ở đây, Giang Từ không khỏi tò mò: “Noyce sao lại không ở đây?”
Ivy thuận miệng đáp: “Hình như là đi vào cái khe núi nào đó.”
Khe núi?
Giang Từ vừa mới nghi hoặc, một con Hắc Long thân hình khổng lồ đã từ xa phi tới khoảng sân bên cạnh phòng khách, nó phe phẩy cánh rồng rồi dừng lại ở một vị trí trên cao, dựng đồng đỏ tươi nhìn Giang Từ chăm chú.
Sau đó Giang Từ nghe thấy Hắc Long dùng long ngữ truyền đạt, muốn để cậu ngồi lên lưng của nó.
“Muốn mang ta đi đâu?” Giang Từ dò hỏi.
Đôi dựng đồng đỏ tươi của Hắc Long chỉ hơi phát sáng lên chứ không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu, trong cổ họng nó phát ra thanh âm trầm trầm thúc giục.
Có thể nhận thấy biểu hiện của Hắc Long hôm nay hơi lạ lùng, mà cũng vì đã phát hiện ra điều ấy nên Giang Từ trước hết đã quyết định cứ làm theo lời nó.
Vì thế Giang Từ lên lưng Hắc Long.
Giang Từ cũng chưa kịp nói với hai người khác câu nào, cậu vừa leo lên xong Hắc Long đã không thèm đợi nữa, tức khắc vỗ cánh bay nhanh tới nơi nào đó.
“Gấp như vậy sao?”
Giang Từ hỏi xong lại nghe thấy Hắc Long dùng âm thanh trầm trầm đáp lại, mà tốc độ bay cũng không giảm chút nào, thoạt nhìn có vẻ thật sự vội vàng.
Tốc độ phi hành cao nhất của Long tộc, dưới tình huống không biết mục đích của Noyce là gì, quả thực không gì có thể sánh kịp.
Chờ đến khi Hắc Long hạ cánh xuống mặt đất, Giang Từ mới phát hiện đối phương muốn dẫn cậu vào một cái khe núi.
Đại khái là cái mà Ivy vừa nói tới.
Lọt vào tầm mắt Giang Từ là một biển hoa sáng lạn rực rỡ, có rất nhiều động vật nhỏ sống ở chỗ này, Giang Từ còn có thể nghe thấy chúng phát ra âm thanh xi xi pi pi linh tinh.
Kể cả khi có một con quái vật khổng lồ như Hắc Long xuất hiện, những động vật nhỏ này cũng không hề sợ hãi chút nào, tựa như rất quen thuộc với đối phương mà ba chân bốn cẳng vây lại đây.
Nơi này là nơi mà Hắc Long thích nhất khi muốn nghỉ ngơi, hôm nay các bông hoa trong cả cánh đồng hoa đều nở rộ, trên trời còn xuất hiện cả mây tía hiếm thấy nên nó muốn mang Giang Từ tới đây chơi.
Có thể nhận ra rằng tất cả động vật nhỏ ở nơi này đều quen biết Hắc Long.
Giang Từ nhìn lướt qua phong cảnh mỹ lệ ở nơi đây, rồi ngẩng đầu nhìn Hắc Long: “Nơi này là...!căn cứ bí mật của ngươi sao?”
Hắc Long nghiêng nghiêng đầu, nó cũng không hề mang ai khác tới nơi này nên đây hẳn là căn cứ bí mật của nó nhỉ.
Giang Từ bị Hắc Long dùng đầu đẩy tới một vị trí nào đó trong biển hoa, sau đó lại bị ủn nằm lên đất.
Cùng lúc đó, Hắc Long nằm sấp bên ngoài biển hoa, dựng đồng đỏ như máu nhìn theo thanh niên không rời, là một tư thái bảo hộ rõ ràng.
Kiểu này là muốn cùng nhau nghỉ ngơi ở đây sao?
Giang Từ nghĩ thầm, nếu nơi này là căn cứ bí mật của Hắc Long nhưng nó lại nguyện ý dẫn cậu tới, vậy không phải là đang chứng minh điều hệ thống nói là đúng hay sao...
Giang Từ không muốn bác bỏ ý nghĩ của mình quá dễ dàng nên nghiêng đầu hỏi: “Vì sao lại muốn mang ta tới đây?”
Nghe thấy hỏi chuyện, Hắc Long đem đầu đặt vào trong tầm tay của thanh niên, biểu hiện ra một loại thái độ ngoan ngoãn nghe lời.
【 thích.
】
Đây là lần thứ hai Noyce dùng long ngữ để nói chuyện với cậu.
Bởi vì quá thích nên Hắc Long mới có thể chia sẻ những thứ mà nó sở hữu cho đối phương.
--------Hết chương 19--------