Edit & beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Giang Từ chăm sóc Ash một buổi trưa.
Nói là chăm sóc, kỳ thật cũng chỉ là ngồi ở bên cạnh, thuận tiện lật xem các văn kiện mà đối phương phải xử lý để nắm bắt rõ hơn tình hình nhân loại gần đây.
Chờ đến khi phát giác ra người đang nằm đã tỉnh ngủ, Giang Từ lại duỗi tay sờ trán anh: “Dược hiệu khá tốt, hẳn là đã hạ sốt rồi.”
Khi Ash vừa mở mắt ra đã đi tìm thân ảnh thanh niên bên cạnh theo bản năng.
Chờ nghe được âm thanh, cũng cảm nhận được sự tiếp xúc dịu dàng trên trán, anh thả lỏng thân thể đồng thời hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ash ngồi dậy, bởi vì đầu óc đã cực kỳ tỉnh táo nên anh thuận lợi áp chế tâm tình quyến luyến khi được thần chăm sóc, đáp lại: “Về sau ta sẽ nhớ phải uống thuốc, uống xong cũng sẽ tự mình đi nghỉ ngơi, sẽ không làm phiền ngài nữa.”
Giang Từ nhẹ nhàng chớp mắt: “Không phiền toái gì đâu.”
“Anh là một người bệnh rất biết phối hợp.” Giang Từ cười, “Việc tôi có thể làm chỉ là để anh uống thuốc rồi ngồi bên cạnh nhìn thôi, thật sự rất nhẹ nhàng đơn giản.”
Ash thả chậm thanh âm nói: “Một lần là đủ rồi, không thể cứ để ngài phải chăm sóc mãi.
Ngài đã gánh vác quá nhiều thứ khi phải trông nom thế giới này.”
Giang Từ nghe vậy, nhìn vào đôi mắt anh: “Vậy anh không phải là một trong những sự vật mà tôi cần trông nom sao?”
Biểu tình Ash lập tức xuất hiện biến động rất nhỏ.
Có vẻ như anh khó có thể tiếp tục đối diện với Giang Từ nữa nên thoáng chếnh ánh mắt nhìn ra chỗ khác.
Nếu nói về mặt tình cảm thì ngay lúc này, Ash chắc chắn đã thua rồi.
Rồi sau đó Giang Từ lại nói: “Đối với quản lý giả của mỗi chủng tộc, tôi vốn dĩ nên chú ý nhiều hơn.
Các anh đã vì tôi mà chia sẻ rất nhiều chuyện.”
Ash một lần nữa nhìn về phía cậu: “Đây là việc mà quản lý giả nên làm thôi.”
Giang Từ chỉ lắc lắc đầu, không nói gì.
Nếu sự tồn tại của quản lý giả chỉ là giả thiết của trò chơi thì không có vấn đề gì, nhưng Giang Từ đã dùng ý niệm để thiết lập ra cả một thế giới tương đồng trong hiện thực nên giả thiết không còn hợp lý nữa.
Giao cho tạo vật có tình cảm bình thường một sinh mệnh vĩnh hằng tương đương với việc giao cho họ sự cô độc, lại đồng thời khiến họ phải mãi mãi gánh trên vai trách nhiệm quản lý cả một chủng tộc.
Không thể nghi ngờ, đây là một gánh nặng vô cùng lớn.
Sau khi lý giải rõ ràng, Giang Từ không khỏi sinh ra cảm giác áy náy với từng quản lý giả do cậu sáng tạo ra.
Cũng bởi vì áy náy nên khi Giang Từ đối diện với mỗi quản lý giả đều mang thái độ nhu hòa hơn rất nhiều, cũng càng dễ nói chuyện hơn lúc cậu ở thế giới gốc.
“Anh đã từng nói rằng mình sẽ cảm thấy vui vẻ nếu tôi ở lại đây.” Giang Từ nhắc tới sự tình mới xảy ra cách đây không lâu, âm thanh dịu dàng, “Đây chính là điều mà tôi hy vọng, cho nên không cần cảm thấy rằng như vậy là phiền toái cho tôi.”
Trong sáu quản lý giả, Giang Từ cảm thấy Ash có khả năng là người vất vả nhất, cho nên tâm lý bồi thường cho anh cũng nhiều hơn một chút.
Giang Từ nói vậy làm Ash cảm thấy rất khó trả lời, cảm xúc của anh luôn dễ dàng bị châm ngòi bởi dăm ba câu của đối phương.
Ash thật sự không quen khi nội tâm dao động như vậy, nhưng nhìn từ góc độ chủ quan, anh không hề kháng cự trước dao động mà Giang Từ mang đến cho anh.
Ash đối diện với nụ cười của Giang Từ, hơi buông lỏng cho cảm xúc thả trôi: “Thấy ngài là đã cảm thấy vui rồi.”
Bởi vì anh cực kỳ thích vị thần này – người đã sáng tạo ra mình.
Giang Từ còn chưa phản ứng gì, mà hệ thống nghe mùi đã muốn nứt ra luôn rồi.
Nguy nguy nguy nguy nguy ——
Bất giác, trong nháy mắt hệ thống thậm chí đã sinh ra suy nghĩ đình công rất là tiêu cực.
Như này?
Như này còn cứu cái kiểu gì được nữa?
Nội tâm hệ thống đã chết lặng.
Hôm nay đã hủy bỏ kế hoạch ra ngoài vì phải chăm sóc người bệnh nên hôm sau Giang Từ đã thực hiện hứa hẹn với Ivy, cùng đi nghe ảnh kịch với anh.
Vì không muốn thấy một đám bóng đèn nên biểu tình Ivy lãnh đạm vô cùng, tràn ngập không vui.
Giang Từ đành phải trấn an: “Đừng không vui mà.”
Nếu Giang Từ không lên tiếng thì Ivy chỉ mím khóe miệng không nói thôi, nhưng vừa được Giang Từ trấn an một cái là anh mở miệng hỏi ngay: “Vì sao hôm qua ngài có thể đơn độc chăm sóc hắn, mà hôm nay lại không thể đơn độc bồi ta?”
Không đợi Giang Từ trả lời, anh đã bổ sung tiếp: “Hôm trước nữa ngài cũng ở riêng với hắn.”
“Hắn” trong lời Ivy là chỉ Ash.
Nghe hỏi chuyện, Giang Từ nhìn nhìn biểu tình của mấy người còn lại.
Ivy không cao hứng thì không phải nói rồi, mà Hắc Long đang đậu trên vai cậu cũng có vẻ đang nhìn Ash chằm chằm, hơn nữa biểu tình Lucy cũng nhàn nhạt, chưa nói điều gì.
Ba điều kiện này kết hợp với nhau làm Giang Từ cảm thấy “nước hôm nay chảy hơi siết”* nên cánh tay run run.
(*gốc là đoan thủy, tôi tra được là thủy lưu đoan cấp: nước chảy siết (?) Bạn nào biết thì chỉ tôi với nha.)
“Ngày hôm qua là bởi vì Ash sinh bệnh nên tôi mới ở lại chăm sóc anh ấy, không phải Ivy cũng biết hay sao?” Giang Từ nói ra lý do chính đáng, “Còn hôm trước nữa là vì tôi có chuyện phải nói riêng với Ash.”
Nói xong lý do, Giang Từ nhanh chóng nói thêm câu nữa: “Nếu là một ai khác trong các anh sinh bệnh thì tôi cũng sẽ làm thế mà.”
Ivy nghe xong cũng không đáp lại, xem như đã tiếp nhận rồi.
Miễn cưỡng cũng khiến “dòng nước” ổn định lại, Giang Từ nhẹ nhàng thở ra.
Giang Từ không hiểu biết về sự phát triển của nền điện ảnh ở thế giới này, nên khi ngồi ở một nơi cơ bản không khác gì rạp chiếu phim mà nghe ảnh kịch làm cảm giác được trở lại thế giới gốc xuất hiện vô cùng mãnh liệt.
Bộ phim điện ảnh hôm nay vẫn là đề tài tình yêu.
Cùng bốn quản lý giả do bản thân sáng tạo ra xem cái thể loại điện ảnh này làm Giang Từ cảm thấy không đúng lắm.
Nhưng phim hôm nay chiếu chỉ có duy nhất bộ này, Giang Từ liền nghĩ thôi thì xem đại đi.
Bởi vì không quá hứng thú với đề tài này nên Giang Từ ngồi trên ghế cũng xem không vào nội dung phim mà cứ nhìn mấy quản lý giả ngồi trái phải bên cạnh.
Họ có vẻ xem rất là nghiêm túc làm cậu cực kỳ bất ngờ.
Đặc biệt là Lucy dùng vẻ mặt lãnh đạm xem phim khiến cậu có cảm giác tương phản kinh khủng.
Hôm nay là một ngày nhàn hạ ngắn ngủi.
Sau khi xem xong ảnh kịch, Giang Từ liền nghe Ash nói về việc muốn bắt đầu tiến hành xây dựng lại thành thị trên mặt đất.
“Chờ khi nào trùng kiến xong, nhân loại cũng sẽ gia nhập kế hoạch của ngài - xây dựng một thành thị trung lập.” Trước đây Ash đã đồng ý đề nghị của Giang Từ.
Nhân loại đã sinh hoạt nhiều năm ở thành phố ngầm, cho dù thành thị đã sử dụng khoa học kỹ thuật để bắt chước không trung và ánh mặt trời thì tất cả mọi người vẫn đều khát vọng được trở lại cuộc sống bình thường trên mặt đất như trước đây.
Bởi vậy khi kế hoạch tái xây dựng được tuyên bố, lòng nhiệt huyết của dân chúng dâng cao, mau chóng chủ động xin gia nhập công trình.
Cho dù vận dụng khoa học kỹ thuật thì việc tái xây dựng thành thị trên mặt đất cũng là một công trình hết sức to lớn, nhưng có Giang Từ hỗ trợ là đã giảm bớt ít nhất một nửa lượng công việc cần làm.
Cậu có thể dùng ý niệm để tác động lên nguyên tố nên gần như đã đạt đến năng lực “Nghĩ gì được nấy”, năng lực đó đã được phát huy tối đa ở ngay trong công trình này.
Chỉ cần Giang Từ muốn thì cậu có thể làm một khu đất lớn trở nên bằng phẳng trở lại sau sự tàn phá khốc liệt của thiên tai, chỉ như vậy đã giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian trong công cuộc tái xây dựng của nhân loại rồi.
Năng lực của thần hiển hiện trước mắt, tất cả mọi người từ thành phố ngầm lên tới mặt đất đều mang vẻ mặt kính yêu rõ ràng dễ thấy mỗi khi nhìn Giang Từ.
Giang Từ cải tạo ra một hoàn cảnh thích hợp trải đường cho nhân loại tái xây dựng thành phố.
Ngoại trừ đất đai, còn có con sông xuyên qua núi...!Vốn dĩ cậu có thể làm được nhiều hơn nữa nhưng Ash đã ngăn lại.
“Nhóm thành dân vô cùng biết ơn trước sự trợ giúp của ngài, nhưng mọi người không muốn làm phiền ngài trong giai đoạn trùng kiến còn lại nữa.” Ash nhìn sự nhiệt tình trong công việc của mọi người, “Quá trình tái xây dựng thành thị trên mặt đất có thể tôi luyện chúng tôi trở nên mạnh mẽ kiên định hơn, và mọi người cũng hy vọng ngài có thể nhìn thấy thành quả sau bao nhiêu nỗ lực của chính bản thân họ nữa.”
Là thành quả mà nhân loại dựa vào chính sức mình để làm ra.
Giang Từ chỉ đành gật đầu: “Ừm.”
Mắt thấy nhân loại đã đi vào quỹ đạo, Giang Từ không khỏi nghĩ đến nhóm Thiên tộc cũng đang chờ cậu xem công trình tô điểm thành thị của họ.
Trước khi đi gặp chủng tộc tiếp theo, cậu hẳn là nên về Arceni một lần đã.
Sau khi tham dự công tác tái xây dựng trong một thời gian, Giang Từ mới lên kế hoạch cho hành trình kế tiếp.
Nhân loại đang bận trùng kiến thành thị trên mặt đất, bình thường Ash đã khó có thời gian rảnh chứ đừng nói là trong thời điểm hiện tại.
“Ngoại trừ việc tới Arceni một lần nữa, ngài còn muốn đi xem hai chủng tộc chưa gặp phải không.” Ash phỏng đoán một cách chuẩn xác, “Nếu về sau có thời gian rảnh, ta sẽ chủ động đi gặp ngài.”
Việc cần phải làm bây giờ là quản lý tốt chủng tộc của mình, Ash vẫn đem trách nhiệm đặt trước cảm xúc cá nhân.
Rời đi một khoảng thời gian như vậy, Ivy cũng nên trở về U Dạ Thành, vì thế anh không đi cùng Giang Từ về Arceni.
Lần này chỉ còn Giang Từ đi cùng Lucy và Noyce.
Theo cách sống của cự long, thật sự không có gì đặc biệt cần Noyce quản lý trong quá trình phát triển của Đảo Rồng.
Trước khi rời khỏi thành thị nhân loại, Giang Từ bị Hắc Long trong hình thái ấu tể vẫy vẫy cánh dẫn đi nghe ảnh kịch.
Giang Từ không rõ Hắc Long muốn mang cậu tới đây làm gì, nhưng biết đối phương muốn mình đi theo nên Giang Từ cũng chiều ý nó.
Tất cả mọi người đều bận rộn trong công cuộc trùng kiến, đại sảnh phòng ảnh kịch to như vậy cũng không hề có một vị khách nào, chỉ có mỗi Giang Từ và Hắc Long.
Giang Từ giật giật môi vừa muốn hỏi, Hắc Long trước mắt cậu lại đột nhiên biến thành hình người.
Noyce nhìn về màn ảnh thật lớn trong đại sảnh, tình tiết chiếu trên phim nhựa lại là cảnh vai chính đang hôn lên tóc người bên cạnh.
Hắc Long đem mỗi một động tác làm theo với Giang Từ, Giang Từ còn chưa kịp hồi phục tinh thần khi bị hôn bất ngờ thì lại nghe thấy Noyce dùng thanh âm trầm thấp nói y như lời kịch của nhân vật: “Ta muốn theo đuổi ngài.”
Nội dung kế tiếp của phim nhựa là người bị hôn tóc nọ cũng đồng ý hôn lại, mà Hắc Long cứ chờ mãi cũng chưa thấy chuyện này xảy ra, hắn vừa chờ đợi vừa nghiêng nghiêng đầu.
Noyce không biết các chủng tộc khác theo đuổi người ta như thế nào, Hắc Long cho rằng hành vi trong phim nhựa chính là phương pháp tiêu chuẩn nên hắn mới làm vậy với Giang Từ.
Giang Từ bên này còn đang mơ hồ suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân mà đối phương làm như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đặt trọng điểm vào đâu: “Đừng học linh tinh.”
“Thích, không phải có thể theo đuổi sao?” Hắc Long hỏi cậu.
Giang Từ nghẹn, không thể phủ nhận đành gật đầu.
Vì thế cậu bị đôi mắt đỏ của Hắc Long nhìn chăm chú: “Ta thích ngài, muốn theo đuổi ngài.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Không sao cả, chỉ là có chút mệt mỏi.
----------Hết chương 26---------
P/s: Tình hình là hôm nay tui phát hiện ra bản edit này đã được bế lên truyenfull (mặc dù flop ói ẻ ????).
Nhưng mà hum sao, mọi người thích đọc ở đâu cũng được, tiện đâu thì đọc đó thôi, chỉ cần có rảnh tay thì vào trang chính chủ vote cho tui phát là được á hihi ???? Sự ủng hộ của mọi người là động lực lớn của tui đó ❤
#Iloveyouchutchut#